Thật Ra Tôi Không Ngốc Chút Nào

Chương 3:




11

Bởi vì chuyện ngư trường kia, mọi người trong trường đều cho rằng tôi nghèo đến điên luôn rồi.

Lúc nào cũng ảo tưởng mình là bạn gái của Cố Việt, lại còn tự cho rằng tài sản của nhà Cố Việt là của mình.

Tuy rằng thực tế có lệch đi đôi chút so với tưởng tượng của tôi thì cuối cùng tôi cũng làm toàn trường tin rằng tôi thực sự nghèo.

Tôi vô cùng vừa lòng.

Hôm nay lại cùng lên lớp ở giảng đường.

Tâm trạng tôi rất tốt.

Ai ngờ, phía sau bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính.

“Nghe nói cậu muốn ngư trường của nhà tôi? Đem làm sính lễ cho cậu nhé, chịu không?”

Tôi quay đầu lại, Cố Việt với đôi mắt sâu thẳm cười như không cười nhìn tôi.

Cậu ta lại trêu đùa tôi.

Tôi vẫn trả lời như cũ: “Tôi không cần đâu, tôi muốn sính lễ của nam thần giàu có nhất trường này cơ.”

Cố Việt tỏ vẻ cậu ta đã hiểu.

Ngay sau đó, giáo viên mời mọi người đi lên nói về đặc điểm cấu tạo của các loại công trình kiến trúc khác nhau.

Đến lượt Cố Việt.

Ngay khi màn hình hiện lên.

Đó là một trang viên có lâu đài xa hoa vô cùng xinh đẹp.

Cố Việt vô cùng bình tĩnh nói: “Vốn là muốn cho mọi người xem thử một chút về cấu tạo biệt thự lớn với diện tích hai ngàn mét vuông của nhà tôi.”

“Nhưng tối hôm qua lúc chọn ảnh chụp có lẽ đã bất cẩn nhìn nhầm mất rồi, mở nhầm thành trang viên lớn với diện tích năm vạn mét vuông ở Pháp của nhà tôi.”

“Đã như vậy, tôi sẽ nói một chút về đặc điểm cấu tạo của trang viên nhà tôi nhé. Nếu bạn học nào có căn biệt thự hoặc trang viên còn xa hoa hơn cả của nhà tôi cũng có thể cho mọi người xem thử chút.”

Cố Việt nói xong, cả lớp đều trợn mắt há mồm.

Tiếp theo,mỗi lần Cố Việt giải thích về công trình ở trong trang viên, các bạn học đều ồ lên một cái, sự ngưỡng mộ trong đáy mắt không thể kìm chế nổi.

Chỉ có tôi là càng xem càng thấy hơi quen quen.

Khi tôi nhìn thấy đài phun nước sắc nét trong bức ảnh của Cố Việt, phía trên có bức tượng điêu khắc một em bé đang nâng một con cá thiếu mất cái đuôi, tôi bỗng trợn tròn mắt.

Tôi nhận ra rồi!

Đây là trang viên nhà hàng xóm cạnh trang viên nhà tôi.

Khi còn nhỏ, tôi thường xuyên cùng cha mẹ nghỉ ngơi ở trang viên nước ngoài.

Khi đó tôi rất nghịch ngợm, thường xuyên leo cây trèo tường, chạy sang trang viên cách vách chơi.

Có một lần, tôi không cẩn thận bẻ gãy mất đuôi cá của bức tượng em bé nâng cá ngay giữa đài phun nước.

Tôi vô cùng sợ hãi, sợ ba mẹ mắng tôi đã trộm qua nhà người khác chơi lại còn phá hỏng đồ nhà người ta.

Sau này, bố mẹ tôi nói cho tôi.

Lúc họ tới trang viên cách vách đón tôi, tôi không chịu về nhà, hết sức lôi kéo một anh trai nhỏ vô cùng đẹp trai, nói muốn cưới anh ấy.

Bởi vì như thế thì hai cái trang viên đều là của tôi, tôi có phá hư đồ đạc nhà mình thì cũng sẽ không bị mắng.

12

Đến tận lúc trở về ký túc xá.

Tôi vẫn luôn suy nghĩ một việc.

Cố Việt chắc không phải là anh trai nhỏ bị tôi quấn lấy cả kỳ nghỉ hè rồi đòi cưới đâu nhỉ?

Mẹ tôi nói sau khi anh trai nhỏ bị tôi quấn lấy về nước trước, tôi đau lòng cả đêm.

Nghĩ đến việc Cố Việt rất có thể chính là anh trai nhỏ kia, tôi xấu hổ đến mức ngón chân có để đào được một tòa lâu đài.

Thậm chí còn không dám gặp Cố Việt.

Tôi tự an ủi chính mình, chuyện xảy ra lúc tôi còn nhỏ, Cố Việt chắc chắn sẽ không nhớ rõ đâu.

“Phương Khả, cậu có bỏ phiếu cho Cố Việt không?”

Triệu Miêu trở về liền hỏi Phương Khả.

Trong lòng tôi tò mò.

Phương Khả lấy làm lạ: “Bỏ phiếu gì cơ?”

“Bình chọn nam thần giàu có nhất trường đó. Cố Việt bây giờ đang dẫn trước một quãng xa luôn rồi.”

Tôi: “???”

Đang yên đang lành, tại sao lại có mấy người rỗi hơi đi làm ra cuộc bình chọn này thế.

Bọn họ không sợ sẽ không hòa hợp được với mọi người vì trông quá giàu có hay sao?

13.

Cuộc bình chọn này nghe nói kéo dài ba ngày.

Tôi không quan tâm, cứ đi học như thường lệ.

Nhưng mà hôm nay, tôi vừa mới vào phòng học đã nghe thấy một tràng cảm thán.

“Oa! Kiều Hân, đôi giày xăng đan thủy tinh 5000 một đôi cậu mới mua này thật đẹp quá đi, vừa cổ điển lại còn phong cách.”

Là mấy nữ sinh vây quanh trước mặt Kiều Hân kinh ngạc trước đôi giày xăng đan cô đang đeo.

Nhưng chẳng mấy chốc đã có người nhỏ giọng nói thầm một tiếng.

“Cơ mà cảm giác cứ hơi quen quen, hình như đã từng thấy ở đâu rồi ý.”

Lúc này, một người nữ sinh chỉ vào chân tôi.

“Mấy cậu nhìn đôi giày xăng đan Hạ Thất Thất đang đeo xem, giống của Kiều Hân ghê á.”

Tôi liếc qua đôi giày xăng đan dưới chân Kiều Hân một cái, trừ màu sắc và một vài chi tiết nhỏ trông hơi khác ra, hình dáng và chất liệu gần như y hệt.

Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Kiều Hân.

“Cậu…… Cậu cũng nghèo đến nỗi chỉ đeo đôi giày xăng đan cũ như vậy sao?”

Mặt Kiều Hân ngay lập tức đỏ lên.

Triệu Miêu tức giận bật lại tôi.

“Hạ Thất Thất, cậu nói bậy cái gì vậy, đừng có tự dát vàng lên mặt mình như thế được không, giày cậu đeo là giày xăng đan nhựa giá rẻ mà bà tôi đeo khi đi mua đồ ăn 20 năm trước. Còn đôi Hân Hân đeo là giày xăng đan thủy tinh của người nổi tiếng, tận 5000 tệ một đôi đấy!”

Ta khó có thể tin buột miệng thốt ra.

“Có mỗi 5000 tệ một đôi mà còn chưa rẻ à?”

Ngay sau đó cả lớp chìm trong im lặng.

Hình như tôi lại nói sai cái gì thì phải.

May mắn là lúc này, giọng Cố Việt vang lên từ phía cửa.

Cậu ta nói với người bạn bên cạnh mình rằng: “Đôi giày tôi đang đeo trên chân mới có mười hai vạn, quả nhiên của rẻ là của ôi, đeo vào cũng không thoải mái lắm. Vẫn là đôi giày chơi bóng 58 vạn kia của tôi đeo tốt hơn.”

Phòng học lại càng im lặng đến mức quỷ dị.

Tôi nhìn bọn họ đi qua bên ngoài cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Chỉ là Kiều Hân không biết bị làm sao, sắc mặt đỏ bừng khó coi mà nằm trên bàn.

Nằm sấp suốt một giờ học.

Trở lại ký túc xá, Kiều Hân bi phẫn đan xen đặt đôi giày ngay trước mặt ta, nặng nề ném chúng vào thùng rác.

Còn nói với tôi với ánh mắt lạnh lùng.

“Hạ Thất Thất, cậu chờ đấy.”

Tôi nhìn thoáng qua một loạt giày xăng đạn nhựa của người nổi tiếng nào đó trên kệ giày của tôi.

Khó hiểu hỏi cô ta: “Chờ cậu làm gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn ném cả giày của tôi nữa à?”

Kiều Hân không thể giải thích được, trợn mắt lên vì tức giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.