[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Tuyền Thiên Biến

Chương 9:




Thiết lung cương liên tỏa hắc lang
Nhược nguy ngã quân trữ binh giải
Địa lao quanh năm đều tanh tưởi tràn ngập mùi máu, bởi vì bên ngoài đã thiếu ánh sáng mặt trời, bên dưới lại ẩm ướt. Trên hành lang chỉ có một cây đuốc mỏng manh chiếu sáng, càng làm cho địa lao trở nên u ám.
Bóng ảnh lập lòe trên tường động, bên sâu địa lao có một yêu quái khôi ngô đứng thẳng, một yêu quái bị giam hãm trong lồng sắt.
Lồng sắt chỉ có một cánh cửa nhỏ, bên trong lại chứa một con vật đen thật lớn bị nhét vào nên cuộn thành một đống, qua những khe hở lộ ra bộ lông đen lớn.
“Ly Khế, ngươi vẫn không chịu nói sao?”
Nhưng kẻ bị nhốt trong lồng sắt không để ý tới, trầm mặc không trả lời.
Một thú yêu thân người nhịn không được đi đến đạp lồng sắt một cước: “Không nghe thấy Hâm Tông đại nhân hỏi sao?! Mau thức thời trả lời đi!! Nếu không sẽ phải trả giá đắt đấy!!”
Rốt cuộc, trong bóng đêm của lồng sắt, một đôi mắt thanh lục mở ra.
“Grưừ–” tiếng gầm trầm thấp của dã thú mang theo một chút rét lạnh uy nghi không tên khiến cho tên thú yêu vừa nói lúc nãy khiếp sợ, không khỏi lui nửa bước.
Hỏa thiềm đồng tử ngồi xổm bên cạnh lồng, mềm nhẹ nói: “Nhìn ngươi xem, cần gì phải chịu khổ như vậy chứ? Chi cần nói ra vị trí của tinh quân kia không phải là có thể thả ngươi ra sao?”
Đột nhiên đối phương trong lồng vồ đến, như muốn lao vào chắn xé kẻ trước mặt nhưng bị lồng sắt chặn lại, vang lên một âm thanh, lồng sắc cũng bị rung động một chút còn nó ngã xuống mặt đất.
“Thật không biết tự lượng sức mình!”
Hỏa Thiềm đồng tử bề ngoài là một đứa bé, nhưng trong mắt biểu lộ oán độc như độc xà, vẻ mặt rất dữ tợn.
Hắn vẫn còn nhớ rõ Ly Khế đã hạ gục Ô Bồng quái làm sỉ nhục hắn, lúc trở vệ bị lũ yêu nhạo báng. Hiện giờ hắc lang yêu này đã rơi vào tay bọn họ, sao lại không có ý báo thù rửa hận?!
Hắn nhìn về Hâm Tông, thấy Hâm Tông gật đầu liền lệnh thú yêu mở cánh cửa lồng, đem tù binh ra khỏi.
Dưới ánh lửa, chỉ thấy một màu đen cự lang tứ chi bị dây xích lớn khóa lại dưới sự khống chế của năm tên yêu thú khỏe mạnh, dù là như thế nhưng lang kia vẫn rít gào giãy dụa không chịu phục tùng.
Hỏa thiềm rút ra sợi roi dài quét trên mặt đất, “Phật—” một tiếng xé rách không khí vang lên, quất thẳng vào người hắc lang.
Hắc lang tứ chị bị cầm cố không thể tránh né, một đòn ngoan hiểm đánh vào bụng, phát ra tiếng gào đau đớn. Kỳ thật trên người nó đã sớm đầy máu tươi, khô cạn bết vào bộ lông không khác gì vừa trồi lên khỏi vũng bùn, nhưng đôi ngươi thanh lục vẫn lóe lên bạo lệ mạnh mẽ. Miệng rít gào lộ ra hàm răng sắc trắng, nhưng lại thiếu mất một cái.
Đây đúng là lang yêu Ly Khế bị bắt kia!
Hỏa Thiềm đồng tử tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, sử dụng roi thật mạnh, đánh cho hắc lang bật cả da thịt, máu tươi văng khắp nơi.
Hắc lang vốn bất động sừng sững lúc này cũng đã lảo đảo, mềm nhũn ngã xuống đất, tiếng xiềng xích va chạm vang lên loảng xoảng, nhưng dù vậy nó vẫn trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn lũ yêu.
Mấy ngày nay lang yêu đều phải chịu hình, mấy lần suýt chết, đã ngất vài lần, rồi bị thức tỉnh nhưng thủy chung không chịu lộ ra hành tung của Thiên Tuyền. Thô bạo bắt giữ khống chế sự phản kháng của nó làm bụng dưới của nó lưu lại một vết đao suýt nữa rạch bụng, còn có một vết thương roi hình. Không có dược vật chữa thương, thương thế ngày càng chuyển biến xấu. Chỉ sợ thêm mấy roi nữa, tính mạng cũng không đảm bảo nổi.
Một âm thanh khàn khàn vang lên từ một phía âm u: “Đủ rồi.”
Tuy rằng không vang dội nhưng đủ để lũ yêu kinh sợ, ngay cả kiêu ngạo ương ngạnh như Hỏa Thiềm đồng tử cũng không dám nhiều lời, ngoan ngoãn thu lại trường tiên đứng ở một bên.
Chỉ thấy một lão già khom khom bước ra khỏi bóng đêm, khoác áo choàng đen, quỷ mị lướt qua Hâm Tông, đi đến trước mặt lang yêu.
Âm thanh của hắn khàn khàn như giấy ráp, khó nghe rõ tiếng: “Tiểu lang yêu, làm gì phải giãy dụa? Khặc khặc… Hắn thủy chung đã muốn tìm đến. Nếu ngươi hiện tại nói ra không chừng lại tránh cho hắn không ít phiền toái! Khặc khặc…”
Lang yêu hơi hơi ngẩng đầu, giống như đang cân nhắc gì đó.
Khi quần yêu nghĩ đến nó đã muốn khuất phục thì lang nhãn phát sáng, đột nhiên há mồm cắn vào chân lão giả!
Lão giả kia không né không tránh, giống như không có cảm giác gì nhưng mấy yêu vật bên cạnh Hỏa Thiềm nhìn thấy liền nổi giận rống to: “Lang yêu lớn mật!! Nhanh buông Cửu Anh đại nhân ra!!”
Lão giả ho khan một tiếng, phất tay ngăn lại quần yêu.
Cúi đầu đối hắc lang nói: “Tiểu lang yêu, xem ra ngươi vẫn chưa nhận rõ tình huống của mình hiện giờ. Khặc khặc… Cũng không sao, để bổn tọa nhắc nhở ngươi một chút…”
Hắn đột nhiên nhấc chân dẫm nát chân trước của lang yêu, “ba!!” một tiếng xương vỡ nát, hắc lang đau đớn nuốt vào cổ họng, cho dù cực kì đau đớn nhưng cũng không nhả ra. Lại nghe “ba!!” một lần nữa, xương vai hai bên đều gãy, chân trước không thể chống đỡ được nữa.
Hâm Tông thấy thế, hướng qua lũ yêu ra hiệu, mấy tên thú yêu hiểu ý lại gần, bước về phía trước lại tha lại kéo, mạnh mẽ nạy miệng lang ra, đè áp nó xuống đất.
Ngay tại lúc này, bên ngoài truyền vào thanh âm xôn xao.
Lão quái Cửu Anh khặc khặc âm hiểm cười: “Tinh quân quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy đã tìm tới cửa… Khặc khặc…”
Lang yêu đang giãy dụa bỗng dừng lại, một lát sau đột nhiên há miệng tru lên như sấm: “Uuuuu” càng lúc càng to, chấn đắc ánh lửa lẫn vách tường chấn động. Cho dù đã bị yêu thú đánh ngăn lại nhưng tiếng tru vẫn không ngừng, giống như phát ra từ sâu trong lồng ngực, đến mức thổ huyết.
Đừng đến!!
Thiên Tuyền!! Đừng đến!!
“Vô dụng thôi, tiểu lang yêu… Khặc khặc… Xem ra tinh quân đối với ngươi không tầm thường. Thế nào, có muốn đi ra ngoài gặp hắn một lần? Khặc khặc…”
Hâm Tông nghe vậy một trận phẫn nộ xúc động, hận nói: “Lần này dù hắn có bản lĩnh thông thiên, nguyên thần cũng sẽ bị tẫn hủy!”
“Nếu có tiểu lang yêu ở đây, nguyện vọng của ngươi không khó thực hiện! Khặc khặc…”
Lang yêu cũng yên tĩnh trở lại, trong đôi ngươi thanh lục là một vẻ tuyệt vọng.
Phải không? Tồn tại của nó đã trở thành nguy hiểm cho Thiên Tuyền.
Nó nên sớm nghĩ đến, ngay lúc bị bắt kia đã không còn lựa chọn nào khác.
Lang yêu chua xót cười nhạo sự khời dại của mình sau đó chậm rãi, bắt đầu ngưng tụ yêu lực trong cơ thể, vô thanh vô sắc hội tụ vào ngực.
Ở nơi đó, là nội đan tu luyện ngàn năm của nó.
Nó dùng yêu lực của chính mình, từng chút từng chút một xâm thực, làm tan rã nội đan.
Đau đớn giống như vạn tiễn xuyên tâm có thể khiến người ta điên cuồng, nhưng mà nó không thể không làm như vậy, phải nhân cơ hội lúc Hâm Tông cùng Cửu Anh lão quái không để ý, nếu có bất cứ biểu lộ khác thường để bọn họ chú ý sẽ không thể thực hiện được chủ đích, cho nên nó chỉ có thể chậm rãi tra tấn chính mình.
Khớp hàm nghiến lại thật chặt đã muốn xuất huyết, may mắn xung quanh mờ tối nên không bị chúng yêu phát hiện.
Nguyên đan dần dần bị xé rách, trên cơ thể có mấy chỗ muốn nứt ra, ngoại trừ đau đớn còn có một lượng máu tràn lên cổ họng. Nó lại cố nuốt từng ngụm từng ngụm xuống, không để lộ ra nửa phần khác thường.
Lỗ tai dần dần mất đi thính lực, âm thanh của Hâm Tông và Cửu Anh chỉ còn lại tiếng ong ong. Chắc là đang thương lượng làm sau đối phó với Thiên Tuyền? Đáng tiếc đã không thể nghe thấy nữa…
Tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ nhưng nó vẫn dùng sức mở, dù không còn tiêu cự.
Mau lên, mau lên…
Đến khoảng khắc gần cuối, trong đầu hiện lên một hình ảnh dịu dàng. Dưới bầu trời đêm, quân ảnh thảo lóe sáng trong suốt, sao sáng lọt vào trong mắt, nhưng không có bóng dáng người chờ đợi nữa.
Thiên Tuyền… thật xin lỗi…
Đột nhiên đầu bị đánh mạnh, nguyên lai là do Hỏa Thiềm đồng tử không nhịn được đạp hắn một cước, một cước này khiến hắn không thể khống chế được máu tươi giống như hồng thủy trào ra khỏi cổ họng.
Ngay cả Hỏa Thiềm đồng tử cũng hỏang sợ, bất quá chỉ một cước mà lang yêu kia lại như phun ra toàn bộ máu trong cơ thể.
Hâm Tông thấy lang yêu tứ chi mềm nhũn, máu nôn ra không ngừng, ánh mắt ảm đạm tro tàn không khỏi sợ hãi: “Hắn muốn binh giải!!” Yêu quái nếu binh giải, là hủy hết tu vi cả đời, tự diệt vong. Hắn không ngờ được Ly Khế cương liệt như thế, tình nguyện chọn binh giải chứ không để hắn lợn dụng, vội tiến lên ngăn cản.
Đã thấy Cửu Anh lão quái hai tay như chớp, trảo câu xuyên qua vai lưng của lang yêu làm nó kêu thảm một tiếng, cuối cùng yêu khí chỉ còn một chút nữa sẽ ngưng đến cực hạn bị cưỡng ép tán đi.
Lang yêu quỳ rạp trên mặt đất thoi thóp, nguyên đan trong cơ thể gặp binh giải đã bị vỡ nát gần hết, đáng tiếc đến lúc cuối cùng đã bị ngăn cản.
“Tiểu lang yêu bị kích động quá! Khặc khặc… Nếu ngươi chết, tinh quân sẽ rất thương tâm đấy… Khặc khặc…” Cửu Anh lão quái rút tay ra, máu tươi làm bàn tay khô gầy trơ xương của hắn càng thêm khủng bố.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hâm Tông: “Đem móc xích mang tới, khóa xương bả vai hắn lại.”
Nói đến bên ngoài đang là một trận rối loạn, Thiên Tuyên suất lĩnh quần yêu vây khốn Lang Gia Sơn.
Những kẻ trong Yêu vực quy thuận Thiên Tuyền trước mắt này chỉ khoảng nửa khắc đã bao vây hết sào huyệt của Hâm Tông, không có một khe hở, đừng nói yêu quái mà cả ruồi bọ cũng không trốn thoát được.
Cấp dưới của Hâm Tông cũng ra khỏi động, song phương tạm thời giằng co, chỉ chờ Hâm Tông đến sẽ trở thành đại chiến.
Nhưng mà Hâm Tông lại chậm chạp chưa hiện thân, bên ngoài yêu chúng ầm ĩ reo hò, bọn nó đều từng chịu sự ức hiếp của Hâm Tông, lần này đã có chỗ dựa tự nhiên khí thế hơn nhiều, nói ra ác ngôn để khiêu khích đối phương.
Hai bên thế lực tương đương, đã có mấy lần xung đột suýt nữa đánh nhau.
Trung gian bọn họ, Thiên Tuyền một thân tử cận, phiêu nhiên như tiên nhân, xuất hiện trong tình cảnh giương cung bạt kiếm này có vẻ không mấy thích hợp. Nhưng hắn khoát tay một cái, quần yêu phía sau liền im miệng cũng thấy được mặc dù hắn nội liễm lực lượng nhưng yêu chúng đều cảm nhận được uy nghi của thủ lĩnh, không ai dám làm trái.
Ngay vào lúc đó, quần yêu ở Lăng Gia Sơn bỗng nhiên tản ra một con đường, kim sư yêu rốt cuộc cũng xuất hiện.
Hắn nhìn Thiên Tuyền cùng với chúng yêu đằng sau, không giận dữ mà ngược lại cười nói: “Thiên Tuyền tinh quân, nhiều ngày không thấy, khí sắc ngươi không tồi!”
Thiên Tuyền không quan tâm, chỉ hỏi: “Ly Khế ở đâu?”
Không ngờ hắn trực tiếp như vậy, Hâm Tông ngược lại ngẩn người, lập tức hiểu ý: “Tinh quân vì Ly Khế gây chiến, sai quần yêu vây khốn Lang Gia, quả nhiên tình thâm nghĩa trọng, bổn tọa bội phục!”
Liền thấy đại diêu màu đỏ ở trên vai Thiên Tuyền vút lên kêu một tiếng dài, sải cánh hướng Hâm Tông lao tới, cương trảo sắc bén không lưu tình chút nào nhắm vào hai mắt kim sư.
Hâm Tông kia cũng không vừa, không tránh né mà đưa tay chộp lấy cổ của Xích diêu, hừ lạnh một tiếng, yêu khí đại thịnh khiến diêu kia bị xé ra trong chớp mắt, chỉ còn lại một mảnh huyết nhục mơ hồ trên tay hắn.
Hâm Tông nhíu mày, vứt đi khối thịt trong tay hắn, hừ nói: “Lấy máu thịt hóa hình truy tung, quả thật cao minh! Ly Khế hẳn cũng không ngờ được tinh quân có năng lực này nếu không sẽ không tự đào ra tinh nguyên trên vai.”
Lời này như sấm bên tai khiến cả người Thiên Tuyền chấn động.
Ly Khế tự hại bản thân mình, mục đích không nói cũng biết, hắn không muốn Thiên Tuyền truy đến đây.
Thiên Tuyền tâm niệm khẽ động, đột nhiên xuất một đạo băng lăng đánh về phía sau Hâm Tông: “Cửu Anh, xuất hiện đi.”
Quả nhiên bóng đen chớp động, sau lưng Hâm Tông đi qua một hắc bồng lão quái, tiếng cười khặc khặc lành lạnh đáng sợ.
“Tinh quân thật tinh mắt, cư nhiên có thể xác định vị trí của bổn tọa, khặc khặc…”
Thiên Tuyền lạnh lùng nhìn nhị yêu nói: “Kim sư yêu sau khi đại bại, nếu không có tựa lưng sẽ không thể hưng chấn thêm lần nữa. Ly Khế… Hắn hẳn đã biệt quan hệ của hai ngươi, không muốn ta mạo hiểm tiến đến mới cố tình vứt bỏ đi tinh nguyên để ta khỏi truy tung.”
Hắn thần tình lạnh lùng, vẫn thong dong như trước, giống như không bị ảnh hưởng gì. Nhưng mà giấu dưới tay áo, nắm tay đã siết chặt lại, móng tay cơ hồ muốn đâm vào da thịt. Chỉ có như vậy hắn mới trấn áp được đau đớn xé lòng, cũng khống chế sắc mặc không thay đổi.
Cửu Anh tự nhiên gật đầu, vẫn là khặc khặc cười.
“Tinh quân nói vậy rất nóng lòng muốn gặp lang yêu kia? Khặc khặc… Bổn tọa dĩ nhiên sẽ giúp ngươi toại nguyện, khặc khặc… đem Ly Khế dẫn tới!”
Rất nhanh, tiếng xiềng xích leng keng từ sau vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.