[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Tuyền Thiên Biến

Chương 14:




Hóa Linh bảo ngọc liệt yêu chướng
Không thành bạch lang tặng nguyên đan
Cái được gọi là Yêu thành, thực chất không giống như thành trì bình thường ở nhân gian. Yêu thành không có tường thành cao ngất, cũng không có nội thành ngoại hà, chỉ là có một tòa cung điện thật nguy nga nổi trên biển dung nham sôi sục. Cũng không biết vị Yêu Đế nào đã tìm được nơi này, nghe đồn cung điện này tọa ở trung tâm của Yêu vực, yêu quái tu luyện ở đây có thể tăng hiệu quả lên gấp bội. Vì vậy, Yêu Đế nào cũng cư ngụ ở nơi này. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, tiền nhiệm Yêu Đế đang bị nhốt trong Tỏa Yêu tháp chưa từng đặt chân vào đế cung lần nào.
Xung quanh Đế cung có một cái đài di động, nơi cư ngụ của yêu quái được xây trên đó, sâu vào trong còn có những yêu quái khác, nơi đó có thể coi là một chỗ cực kỳ quí giá, tranh đoạt kịch liệt, những yêu quái tầm thường đều không có cơ hội tiến vào, vì vậy ở lại Yêu thành đều là những yêu vật có chút lợi hại.
Nhưng hiện giờ Yên thành bị pháp trận phong tỏa, giống như đang bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, đừng ở ngoài căn bản không thể nhìn thấy tình huống bên trong, mà bên trong yêu khí cũng vô pháp lộ ra ngoài. Toàn bộ tất cả giống như bị khóa chặt trong một hộp lưu ly bảo ngọc.
Ly Khế dẫn Thiên Tuyền đi về phía sườn tây bắc của Yêu thành, một bức tường ngăn cản trước mặt.
Thiên Tuyền đi tới, đang muốn đưa tay chạm vào, Ly Khế vội vàng bắt lấy tay hắn.
“Khoan đã! Bức tường ngăn cản này vô cùng lợi hại, bình thường yêu vật nếu vô ý chạm vào, lập tức yêu khí bị hút hết hiện ra nguyên hình. Ngươi phải cẩn thận!”
“Vậy sao?”
Bàn tay Thiên Tuyền xoay một cái, trên không trung xuất hiện năm nhánh băng lăng sắc bén hướng bức tường phóng tới.
Bức tường kia quả thật lợi hại, băng lăng phóng vào nó, một đi không trở lại, hoàn toàn không có tác dụng.
Một kích không thành, Thiên Tuyền khẽ nhíu mày. Tay hắn lại vung lên không trung, liền xuất hiện vô số băng lăng, bốn phương tám hướng dày đặc.
Này băng lăng đồng thời đâm vào chướng bích làm nó phốc phốc rung động. Yêu thành cực kì rộng, thế mà Thiên Tuyền có thể khống chế một lượng băng lăng khổng lồ đánh vào chướng bích bao quanh Yêu thành, sức mạnh đã không còn nằm trong khả năng yêu quái có thể đạt tới.
Ly Khế có chút trợn mắt há hốc mồm, dù rằng biết Thiên Tuyền lợi hại, nhưng mà hắn bình thường cũng không phô trương, giống như một phàm nhân đứng ở giữa đám yêu quái, vô cùng bình thường, nếu không chú ý, không chừng còn bị xem nhẹ.
Nhưng mà, bất quá là sao trời ẩn mình, núi cao dấu hình.
Nhìn băng lăng tán đi, chướng bích của ngoại Yêu thành hoàn toàn không mẻ một chỗ, Thiên Tuyền thở dài.
“Xem ra kẻ tạo ra trận pháp này khá cao minh. Nếu chướng bích này không rắn chắc, làm sao hấp thu ngoại lai pháp lực vào mình. Nếu sư yêu kia dùng cách tập trung yêu lực công kích pháp trận, chỉ sợ lại phản tác dụng.”
“Vậy là không thể công kích! Nên làm gì mới được?”
“Hiện giờ đành phải dùng Hóa Linh ngọc cưỡng ép xé ra một lỗ hổng, vào bên trong rồi mới phá pháp trận được.”
Ly Khế nửa muốn nửa không nói: “Ta cùng đi với ngươi.”
Thiên Tuyền lắc đầu: “Mặc dù có thể lấy Hóa Linh ngọc tạo ra lỗ hổng trên chướng bích, nhưng chỉ có thể đủ cho một người thông hành, ngươi tốt nhất là ở ngoại Yêu thành chờ ta đi.”
“Có điều bên trong không rõ tình trạng, cũng không biết có gì nguy hiểm không, làm sao để cho ngươi đi một mình được?!”
“Phần lớn yêu quái trong thành đều không trốn thoát, ngươi đi vào chỉ sợ lại càng nguy hiểm.”
“Nhưng…”
Thiên Tuyền bỗng giơ một ngón tay lên vẽ một điểm, hóa ra một hình cầu trong suốt sắc nhọn, sau đó ấn vào vai Ly Khế, đem khối cầu hạ xuống nói: “Đây là nguyên thần chi tinh của ta, nếu ta có chuyện gì, ngươi sẽ cảm nhận ra được.”
Ly Khế biết nói gì thêm cũng vô dụng, Thiên Tuyền nhìn thanh lãnh, nhưng một khi đã quyết định sẽ không thay đổi, đặt tay lên chỗ lạnh như băng trên bả vai, đành gật đầu đáp ứng.
Bỗng nhiên, hắn lại nhớ tới gì đó, vội vàng gỡ ra vòng tay tùy thân luôn mang trên cổ tay, kéo tay Thiên Tuyền lại đeo vào. Vòng tay này xem ra cũng do huyền thiết tạo thành, ám ảnh lưu quang, trên mặt ẩn ẩn hoa văn được điêu khắc tinh tế.
“Đây là vật ta từ nhỏ luôn mang theo người, tuy không có khả năng gì đặt biệt nhưng có yêu khí của ta, yêu quái bình thường trong thành thấy sẽ không dám làm càn.”
Đeo vòng tay rộng trên tay đột ngột như vậy làm Thiên Tuyền không kịp thích ứng, nhưng hắn cũng không cự tuyệt, giấu cổ tay vào trong ống tay áo.
“Đi hết thảy phải cẩn thận.”
“Ừ.”
Thiên Tuyền từ trong túi Càn Khôn lấy ra hà sắc quan cầu, ánh sáng từ ngọc phát ra sặc sỡ lóa mắt, đúng là thiên giới chí bảo – Hóa Linh bảo ngọc. Chỉ thấy Thiên Tuyền giang ra song chưởng, Hóa Linh ngọc chịu khống chế của pháp lực, dần dần bay lên rồi xoay tròn, ngũ thải hà quang từ từ tỏa ra ánh sáng hoàng kim.
Lẩm bẩm đọc pháp chú, Hóa Linh ngọc chậm rãi bay gần đến chướng bích, tựa như gặp phải một lực cản rất lớn, bốn phía thân ngọc xuất hiện không khí lốc xoáy rất mãnh liệt, mà Hóa Linh ngọc kia tốc độ xoay cũng nhanh hơn, giống như xoắn ốc đâm vào, chướng bích bắt đầu phát ra âm thanh “két két” bị xé rách, một vết nứt dần dần xuất hiện.
Thiên Tuyền lắc mình một cái, tay áo thâu lại Hóa Linh ngọc kia, thân ảnh biến mất vào bên trong chướng bích.
Yêu thành bên trong pháp trận vô cùng yên tĩnh, cũng không có dày đặc sương mù như ở bên ngoài. Nghĩ đến như vậy, chướng bích chắc hẳn là có chướng nhãn chú pháp.
Ngoài trừ im lặng, đến cả hơi thở cũng khó cảm nhận được.
Thiên Tuyền nhíu nhíu mày, ở trong thi thể khó thể dùng đến ngũ giác, tình trạng của yêu thành là lãnh hay nhiệt hắn cũng không biết. Nhưng qua cảm giác của nguyên thần, nơi này so với Yêu vực càng nhiều tà khí, giống như ngưng tụ vô số oán khí của yêu quái, kéo dài không tiêu tan.
Tuy là như vậy nhưng đối với hắn mà nói cũng không có gì lo ngại. Khinh thân phiêu khởi, hắn chậm rãi lướt qua dung nham đỏ sậm, hướng Đế cung bay đến.
Đang lướt qua một tòa tiểu cư, Thiên Tuyền bỗng nhiên cảm thấy được một tia yêu khí mong manh, liền dừng lại thân hình.
Hắn tọa hạ ở phù thai trên mảng dung nham, yêu cư có thể coi là khá mộc mạc, yêu khí yếu đến đột không thể nghe thấy. Hắn đẩy cửa phòng ra, nhìn khắp nơi liền thấy trong góc có một bóng hình đang nhúc nhích.
Thiên Tuyền đi tới, vật kia đột ngột tấn công hắn. Thiên Tuyên vung lên tay áo, vật kia xem ra không chịu nổi một kích, “bang!” một tiếng liền bị đánh xuống mặt đất.
Thiên Tuyền nhìn thấy rõ ràng vật kia, đó là một tuyệt bạch đại lang, thanh lục thú mục nhìn chằm chằm Thiên Tuyền, tiếng thở dốc mãnh liệt.
Thiên Tuyền cảm giác được trên người nó có một cỗ yêu khí cực kỳ giống với Ly Khế, không kịp nghĩ nhiều thì bạch lang lại tấn công. Thiên Tuyền đang muốn ngăn lại đột nhiên nghe bạch lang kia “A” lên một tiếng.
Toàn thân bạch lang hạ xuống đất, không công kích nữa.
“Ngươi là ai? Tại sao trên tay lại đeo vòng tay của con ta?!”
Bạch lang cảnh giới nhìn chằm chằm vòng tay huyền thiết trên cổ tay của Thiên Tuyền, nghe nó ngữ khí vội vàng, Thiên Tuyền lập tức hiểu được, liền hỏi: “Ngươi là mẫu thân của Ly Khế?”
Bạch lang nghe hắn gọi tên Ly Khế, trong mắt địch ý hơi giảm: “Nguyên lai là bằng hữu của hắn. Hừ, thằng nhóc con, luyến tiếc trở lại sao?”
Thiên Tuyền lại lắc đầu nói: “Hắn đối với ngươi kỳ thật khá quan tâm, ở ngoài pháp trận thủ hơn hai năm, lại đi trộm Hóa Linh ngọc muốn phá trận cứu ngươi.”
Đôi thanh lục mâu tử giống như Ly Khế biểu lộ ấm áp ôn nhu, nhưng miệng vẫn không chịu tha thứ: “Ta sinh ra hắn, nếu hắn dám đem ta quên mất, xem ta có vặn nát thằng nhãi con đó thành bột hay không!”
“…”
Bạch lang lại cao thấp đánh giá Thiên Tuyền nói: “Thằng nhãi con đó khi nào thì quen biết bằng hữu như ngươi vậy? Một thân thi khí nhưng lại có thần nhân tinh nguyên. Thật là kỳ quái!”
Thiên Tuyền cũng không giấu diếm: “Ta là Thiên Tuyền tinh quân, mượn thi hành sự. Lúc trước cơ duyên xảo hợp ở nhân gian gặp Ly Khế, bèn trở thành bằng hữu.”
Bạch Lang thở dài nói: “Tinh quân, ta nghĩ ngươi thật sự không nên tới chỗ hộn độn như thế này…”
“Tại sao lại nói vậy?”
“Hai năm trước đây pháp trận mới xuất hiện. Khi đó chúng yêu trong Yêu thành chưa biết chuyện gì phát sinh, chẳng qua là không thể ra khỏi thành mà thôi. Nhưng sau đó, thấy số lượng yêu quái dần giảm bớt mới bắt đầu phát hiện không ổn. Trong thành lúc đó chỉ còn những đại yêu có năng lực cường đại. Hơn nữa, những đại yêu này mỗi ngày càng suy nhược, dần dần mất tích. Vốn ta cũng không biết phát sinh chuyện gì nhưng ngày đó, ta nhìn thấy được một con cửu đầu điểu bị pháp trận hút yêu lực hóa ra nguyên hình, lúc này mới tỉnh ngộ. Nguyên lai thứ kẻ đầu sỏ tạo ra, là một pháp trận hấp yêu!!”
“Pháp trận hấp yêu?! Điều này thật chưa từng nghe thấy.”
Bạch lang cười khổ: “Ta cũng biết nghe vớ vẩn. Nơi này là Yêu vực Yêu thành, ngay cả thần, ma cũng không dám tùy tiện can thiệp, cư nhiên lại bị thiết hạ hấp yêu pháp trận.”
Thiên Tuyền cau mày nói: “Pháp trận này gây tai họa rất lớn, không thể để tiếp tục, nhất định phải bài trừ.”
Bạch lang móng vuốt cào cào, mệt mỏi hổn hển nói: “Tinh quân, tuy biết đường đột, nhưng ta còn có một chuyện muốn nhờ.”
“Chuyện gì?”
“Thỉnh đừng nói cho Ly Khế gặp ta ở chỗ này.”
“Tại sao phải dối hắn?”
Bạch lang lắc đầu cười khổ: “Không dám dối tinh quân. Kỳ thật ta đã sớm bị hút hết yêu lực, hiện giờ cũng còn lại túi da hồn phách. Chính là cho đến giờ, trong cơ thể ta có Lôi thú nguyên đan, tạm mượn sức mạnh để miễn cưỡng duy trì. Vốn mong con ta có thể vào trận tìm được, sẽ dùng Lôi thú nguyên đan này phá trận. Hiện giờ tinh quân có ý muốn phá trận, nguyên đan này liền giao cho ngươi, hi vọng có thể giúp ngươi một tay.”
“Chính là thượng cổ Lôi thú?”
Lôi thú, từ lúc thiên địa sơ khai, không có tiên, ma, yêu, nhân thì đã tồn tại thượng cổ thiên thú này. Lôi thú hình dạng như mãnh sư, bộ lông phát điện, có rất nhiều đuôi. Chuyên đi bố lôi hành điện, lực tựa vạn quân, lại có thị võ hỉ huyết, thường xuyên phóng thích bạo lôi cường điện xung quanh, đồ thán sinh linh. Mấy cái đuôi của lôi thú số lượng càng nhiều thì lôi điện càng mạnh. Từng có tiên nhân muốn hàng phục con thú này làm tọa kỵ, nhưng Lôi thú tính tình dữ dằn, kiệt ngạo bất tuân, dĩ nhiên không chịu phục tùng. Ngoài ra, do Lôi thú quá cao ngạo, khinh thường giao hợp với ngoại tộc, mà trong tộc thư thú (thú cái) lại ít, hàng tỉ năm qua, số lượng còn lại rất ít, rất khó gặp.
“Đúng vậy.” Bạch lang khẩn thiết nhìn Thiên Tuyền, “Không biết tinh quân có thể thành toàn được không?”
Thiên Tuyền cũng không kinh ngạc, lúc trước hắn đã tính ra số mệnh của Ly Khế, chính là thiên thú chi mệnh, vậy mới có thể thao túng lôi điện. Nghĩ đến mẫu thân của hắn cũng có kì duyên, cùng thượng cổ Lôi thú sinh hạ yêu tử.
Lôi thú nguyên đan kia, chắc là của phụ thân Ly Khế để lại.
Mang đi Lôi thú nguyên đan, chỉ sợ bạch lang không nghi ngờ gì sẽ chết ngay lập tức. Có điều đây là tâm nguyện của bạch lang, Thiên Tuyên đành phải gật đầu, lại hỏi: “Ngươi có còn gì muốn ta nhắn cho Ly Khế?”
Bạch lang cúi đầu, giấu đi sầu não trong mắt: “Không có. Bãn lĩnh thằng nhãi con đó vốn lợi hại hơn ta rồi, ta sớm không lo lắng nữa…” Bốn chân đứng lên, nàng thôi động khẩu quyết, chỉ thấy trước ngực của bạch lang phát ra hào quang, một viên nguyên đan tròn trong suốt lộ ra, bay đến tay Thiên Tuyền.
Thiên Tuyền nắm trong tay, cảm giác nguyên đan này tràn đầy lôi điện thần lực, không giống bình thường, chủ nhân của nguyên đan chỉ sợ cũng là Lôi thú tôn sư. Đang muốn hỏi lần nữa, đã thấy bạch lang quỳ rạp trên mặt đất, hơi thở đoạn tuyệt. Một lát sau, bị pháp trận hấp thu, thân xác cũng dần dần biết mất vô hình.
Hắn gặp bạch lang này chỉ mới một lần, cũng không tình cảm gì, nhưng nghĩ nàng ở trong pháp trận đau khổ chống đỡ, chỉ vì lưu lại Lôi thú nguyên đan hỗ trợ Ly Khế, hiện tại thân xác không còn, không khỏi thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.