[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Tuyền Thiên Biến

Chương 10:




Biên tập: Graylain
Beta: Mặc Nhiên
———————————————-
Yêu thần tương dung khí tiên thân
Đồ lục Lang Gia thiên nghiệt sinh
Năm tên thú yêu hung mãnh tiến đến từ phía sau, trong tay bọn họ cầm sợi dây xích sắt to, đầu kia của xích khóa một con cự lang màu đen.
Mặt trời chói chang đã lên cao, mọi thứ đều rõ ràng thấy được.
Nhưng mà, Thiên Tuyền nhìn đến, lại khó có thể dùng bút mực hình dung.
Hoặc là nói, vô cùng thê thảm.
Bộ lông đen bóng của cự lang giờ đây ảm đạm bụi bẩn, tứ chi cường tráng hữu lực đã bị nghiền nát một chân bên phải, vô lực chấm đất, chỉ có thể lấy ba chân còn lại chống đỡ để đi, từng bước vô cùng gian nan. Trên lưng vai của nó, lại bị găm một sợi xích sắt thô dài, máu theo dây xích nhỏ xuống trên đường nhiều chấm huyết hoa.
Cho dù trên người bị xiềng xích nặng nề, thương thế rất nặng, nội đan bị xé rách vô cùng đau đớn, hắc lang vẫn không chậm lại bước đi, cũng không cúi đầu lần nào.
Vừa nhìn thấy Thiên Tuyền, hắc lang trong mắt sáng rực lên, muốn tiến đến. Nhưng năm tên thú yêu làm sao để như vậy được, dùng lực một chút kéo nó quay về, trên vai bị xích cọ vào vết thương, nhất thời làm nó đau đến khẽ gầm.
Bên kia Xích Hạp đã tức giận đến hai mắt muốn nổ trung, hét lớn một tiếng muốn cứu nó nhưng Hâm Tông động tác nhanh hơn, tử kim đại đao đã kề ngang cổ lang yêu.
Xích Hạp rít gào giận dữ, lại ngại đối phương đang nắm trong tay sinh mệnh của lang yêu, phát tác không được chỉ có thể trừng lớn hai mắt, ẩn nhẫn ức chế.
Cửu Anh lão quái không để ý đến hổ yêu, chỉ nhìn Thiên Tuyền như muốn nhìn xuyên thấu lo lắng trong lòng hắn, khặc khặc cười nói: “Tinh quân không cần khẩn trương. Chỉ tại tiểu lang yêu này quá mức xúc động mà lựa chọn binh giải giải thoát. Bổn tọa rơi vào đường cùng chỉ còn cách khóa xương bả vai của hắn để phòng hắn muốn tự sát! Khặc khặc… Bất đắc dĩ thôi, xin tinh quân thứ lỗi!”
Thiên Tuyền nghe vậy không khỏi chấn động tâm thần!
Binh giải giải thoát?!
Hắn yên lặng nhìn lang yêu. Đôi mắt thanh lục luôn mang vẻ kiên định bất khuất, còn có niềm lo lắng không thể xem nhẹ.
Ngàn năm tu vi, không phải sớm chiều có được.
Nhưng mà vì không muốn trở thành gánh nặng, hắn lựa chọn binh giải!
Đúng rồi, hắn tại sao lại quên, lang yêu này chỉ cần đã suy nghĩ, sẽ ngoan cố còn hơn cả đá. Ba lần bốn lượt vì hắn mà lang yêu luôn tự tổn hại chính mình, nhưng mà vì nụ cười vô tư kia làm hắn quên mất phải đáp lại.
Cho đến bây giờ…
Là binh giải sao?
Chẳng lẽ thật sự đợi lang yêu tan hết tu vi, tiêu hủy nguyên thần vẫn không chiếm được nửa điểm chiếu cố, nửa câu quan tâm mới được?
Cửu Anh lão quái nhìn Thiên Tuyền trầm mặc không nói, nghĩ rằng hắn đã khuất phục. Hắn vốn đã đoạt được một nửa bách yêu nguyên châu nhưng vì chịu thiên lôi oanh chấn, cơ hồ hồn phi phách tán, đành phải dùng châu này để định hồn tu thể, thật vất vả mới không nguy hiểm tính mạng nhưng bách yêu chi lực đã sớm hao hết.
Hắn hao phí tâm tư, tu hạ pháp trận hút giết mấy trăm đại yêu nhưng rốt cuộc không được gì, dĩ nhiên sẽ không cam lòng. Trong núi tu luyện lại nghĩ tới Thiên Tuyên trong người có mang một nửa của nguyên châu đó, liền hạ quyết định. Sau đó triệu tập yêu chúng, muốn bắt Thiên Tuyền, nhưng không ngờ ngày ấy không tìm được tinh quân, chỉ có thể bắt giữ Ly Khế.
Hắn cũng biết Thiên Tuyền và Ly Khế quan hệ không tầm thường, suy nghĩ tính toán lấy lang yêu bức Thiên Tuyền theo sự chi phối của mình. Hiện giờ thấy ánh mắt của hắn hoảng hốt, đã không còn lạnh lùng như trước, không khỏi đắc ý.
“Tinh quân không cần đau lòng, chỉ cần ngươi giao ra yêu lực giúp đỡ bổn tọa tu vi thì tiểu lang yêu tự nhiên sẽ không có việc gì.”
Hắn vừa dứt lời, hắc lang hướng hắn gào thét, cũng không quan tâm trên người còn xích sắc, xương bả vai bị khóa mà muốn cắn đứt Cửu Anh. Hâm Tông thấy thế, kim đao liền lật sống muốn đánh vào gáy lang yêu.
“Đủ rồi.”
Thiên Tuyền khẽ quát, ngăn lại động tác của Hâm Tông,
Trong đôi mắt đen thẳm kia, dần đần nhiễm sắc đỏ.
Yêu khí bị áp chế lúc này mất đi gông cùng xiềng xích của nguyên thần, Thiên Tuyền đã không có ý khống chế, tùy ý để khí tức điên cuồng này tràn vào cơ thể.
Yêu ảnh trọng trọng, chân ảnh dưới chân Thiên Tuyền phản nhật mà trướng.
Ngay cả Cửu Anh lão quái, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Nhìn thấy khí tức đang bành trướng vô cùng cổ quái, như yêu như tiên, lại phi yêu phi tiên, lực lượng cường đại vô cùng hiếm thấy.
Không để chúng yêu phục hồi tinh thần, đột nhiên dưới mặt đất hiện ra một pháp trận, lấy Thiên Tuyền làm trung tâm truyền ra, đem chúng yêu nhốt vào trong trận.
Có yêu quái muốn đào thoát nhưng không biết sao hai chân không thể di động được nửa tấc, hai tay lúng tung không nâng lên được, cũng không thể thi pháp, lại phát hiện nội đan bị trói buộc, không thể sử dụng một chút yêu lực nào.
Cửu Anh cũng phát giác toàn thân như bị cấm chú, cảm thấy kinh hãi. Phải biết thi triển pháp trận khổng lồ như thế, phải lấy linh vật làm tâm, phải niệm chú quyết rất dài, để tạo ra cường đại pháp trận chế ngụ mấy trăm yêu quái như thế này, cần phải tốn mất mấy ngày. Thế nhưng Thiên Tuyền không niệm chú quyết, trong khoảng khắc có thể làm ra pháp trận khống chế yêu chúng, đủ thấy sức mạnh trong cơ thể hắn khó có thể tưởng tượng được.
Thiên Tuyền nhưng không quan tâm đến chuyện khác, cất bước đi đến trước mặt lang yêu, quỳ thân xuống đem nó ôm vào ngực.
“Thiên Tuyền…”
Lang yêu rốt cuộc cũng nói tiếng người, âm thanh vô cùng suy yếu, Thiên Tuyền than nhẹ một tiếng, nói: “Vì ta như vậy, thật không đáng…”
Đôi ngươi tinh túc có chút mê hỗn, nhưng ý chí cương nghị vẫn không thay đổi.
“Đáng hay không đáng… là ở lòng ta.”
Âm thanh của nó rất nhẹ, lại giống như giọt nước chảy từ băng thanh, tí tách nhỏ xuống trong lòng Thiên Tuyền.
Lang tính ngay thẳng, dám yêu dám hận, chưa bao giờ quanh co, nếu hận liền cắn một hơi, nếu yêu thì một dạ chung thủy.
Từ khi có cảm giác cho đến này, trong lòng đều là đau đớn, hiện giờ dần dần hóa thành ngọt ấm, giống như mật tửu, nhộn nhạo trong lòng.
Thiên Tuyền hạ thấp trán, dán vào đỉnh đầu của lang yêu, im lặng.
Tổng cho mình đạm mạc với hết thảy nhưng hóa ra, vẫn chấp nhất như vậy.
Ban đầu không hiểu yêu hận là gì, thì đã bất tri bất giác chọn lấy Ly Khế.
Lông mao truyền đến ấm áp, thiết liên trên vai lang yêu bị tay hắn chạm vào liền hóa thành bụi băng, tán vào trong gió.
“Nhắm mắt lại được không? Rất nhanh sẽ xong.”
Lang yêu cố gắng gật đầu, sau đó khom người đặt đầu xuống đùi Thiên Tuyền, mệt mỏi khép lại hai mắt. Cơn gió nhẹ mát rượi sượt nhẹ qua những vết thương trên người, thần trí dần dần tiêu tán, lang yêu thả lỏng chìm vào giấc ngủ ở bên người tinh quân.
Thiên Tuyền nghe hô hấp của lang yêu dần dần thuận lợi, bỗng nhiên ở bên cạnh hắn có một yêu thú rốt cuộc không nhịn được sự trói buộc, muốn rống to thành tiếng. Nhưng mà ngay lúc tiếng muốn thoát ra khỏi cổ họng thị một thanh băng xuất ra từ trên mặt đất đâm thủng ngực của nó, âm thanh tắt, mạng cũng mất.
“Chớ có lên tiếng, không được làm ồn đến hắn.” Thiên Tuyền sắc mặt có chút chỉ trích nhưng lại bình thản khiến cho người ta mao cốt tủng nhiên.
Ánh mắt đảo qua mấy tên yêu thú còn cầm xích sắt, trong khoảng khắc trên mặt đất phóng ra cột băng sắc bén, giải quyết bọn họ trong chớp mắt đơn giản như đâm mứt quả. Máu tươi từng bãi văng xuống đất, chúng yêu chỉ có thể trơ mắt nhìn trận tàn sát bắt đầu, thân thể bị pháp trận khống chế, ngay cả run rẩy sợ hãi cũng không cử động được.
Thiên Tuyền ngồi bên người lang yêu, nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng kinh kiều mang theo một chút thỏa mãn. Nhưng khí tức toát ra từ người hắn thâm tử như mực, mặc dù đã lan tỏa khắp tứ phía nhưng cỗ cuồng vọng hắc khí vẫn tụ lại một chỗ, thẳng đến chân trời.
Hắn lựa chọn nhập yêu đạo.
Cửu Anh kinh hãi nhìn Thiên Tuyền, hắn không thể tin đối phương lại vứt bỏ thiên thân, lấy nguyên thần giao hòa yêu lực rơi vào yêu đạo. Yêu quái tu luyện ngàn năm bất quá vì muốn thành tiên thoát khỏi luân hồi, nhưng mà từ tiên nhập yêu, nếu không bỏ quan tiên thân thực thể nhập vào luân hồi, thì phải khốn khổ chịu Thiên kiếp hàng trăm lần.
Lúc này máu tươi đã thành suối chảy dưới chân hắn, ở phía sau, một con yêu bị pháp trận trói buộc không thể động đậy bị cột băng vươn lên từ mặt đất giết chết, trong khoảng khắc, thi thể ở khắp nơi.
Cửu Anh biết không lâu sẽ đến phiên hắn, cuống quít quát: “Tinh quân phạm vào giết chóc, chẳng lẽ không sợ trời phạt sao?!”
Thiên Tuyền không để ý tới, chỉ thản nhiên ngồi ở đằng kia, dịu dàng chải vuốt bộ lông của hắc lang, gỡ ra lang mao bị huyết nê làm rối rắm, khi tay hắn chạm đến miệng vết thương lớn trên vai, nhãn thần lạnh lại, hắc khí trên người rối loạn tăng vọt, lan tràn khắp nơi già thiên tế nhật.
Phát trận đột nhiên chuyển biến, mặt đất hiện ra sắc u lam, bề mặt đất rục rịch đột nhiên xuất hiện những bụi gai bằng băng, như cự xà đem bầy yêu quấn siết xé rạch, vô luận sống chết, yêu không bị xé làm hai thì bị cắt đứt đầu. Dưới chân núi Lang Gia hóa thành huyết tinh luyện ngục, dữ tợn làm người ta sợ hãi. Ngay cả Xích Hạp chúng yêu nhìn thấy cảnh tượng như thế cũng không tránh khỏi sợ hãi, nhắm mắt không nhìn.
Bất quá qua một chén trà, bầy yêu đã chết hết chỉ còn lại Cửu Anh Hâm Tông nhị yêu.
Cửu Anh không muốn khoanh tay chịu chết, đột nhiên chống lại, hiện ra chân thân, cửu đầu cự hủy gầm rút trong trận. Không hổ là thượng cổ yêu vật, nó sức lực tuy không bằng Thiên Tuyên nhưng cũng đã thoát khỏi pháp trận giam cầm. Nhưng không ngờ được nó lại quay đầu đem nuốt lấy Hâm Tông, lại điên cuồng thôn tín yêu thi trên mặt đất, ý đồ tăng cường công lực bản thân.
Thiên Tuyền thấy thế, chậm rãi khép lại năm ngón tay, đưa ra phía trước, liền thấy u lam pháp trận cách không bay khỏi mặt đất, tựa như lưới chụp lại, đem con rắn chín đầu khóa vào chính giữa, con rắn muốn tránh nhưng pháp trận dần dần buộc chặt, áp lực như Thái Sơn muốn đè bẹp nó.
Cửu đầu cự hủy vô lực chống lại, không dám cử động nữa.
Ngay vào lúc này, đột nhiên trời giáng thần quang, thanh loan cất tiếng hót.
Yêu vụ trên người Thiên Tuyền như bị kinh sợ, đang không ngừng lan rộng bỗng nhiên ngừng lại.
Một con chim thanh loan từ trên trời giáng xuống, đôi cánh màu xanh thật lớn vỗ lên, thần quân ngồi trên lưng nhìn thấy khắp nơi huyết tinh, không khỏi nhíu mày.
“Thiên Tuyền, ngươi là đang làm cái gì vậy?!”
Thần nhân lăng không đi xuống khỏi loan thanh, bước về phía Thiên Tuyền, tay trái phất một cái đã đem hắc ám khí tức trên người Thiên Tuyền trấn áp xuống, “Ngươi để nguyên thần bị yêu lực khống chế, chẳng lẽ muốn rơi vào yêu đạo sao?!”
Ngữ khí của hắn khắc nghiệt nhưng tay trái lại rất nhẹ nhàng đặt lên thiên linh cái của Thiên Tuyền, trong nháy mắt ống tay áo thu gió phất cao, đem tử hắc yêu vụ tụ thành lốc xoáy hút vào bên trong cơ thể của Thiên Tuyền, sức mạnh chết chóc như vậy lần thứ hai bị niêm phong đóng kín!
Thiên Tuyền cũng không phản kháng, chỉ mặc hắn thu nạp yêu lực một lần nữa, nhưng nguyên thần đã bị yêu khí xâm nhập quá độ, cho dù hiện tại tạm thời áp chế nhưng muốn khôi phục lại thiên thân cũng rất gian nan.
“Sao lại thế này? Oa!! Thật nhiều máu!”
Từ hư không hiện ra một tiểu đồng, hắn nhảy xuống mắt đất nhìn đến một bãi yêu thi, tuy là cứng họng nhưng không lộ ra nửa phần sợ hãi. Hắn nhìn thấy thần nhân kia liền nhảy qua bên hắn, khoa chân múa tay nói: “Thiên Xu, ngươi cũng thấy nơi này có yêu khí thật lợi hại? Thật sự làm ta giật cả mình. Yêu khí lợi hại như vậy trước kia chỉ thấy trên người “nó”, còn tưởng rằng “nó” đã trốn ra mất rồi chứ! Không thể tin được lại là Thiên Tuyền!”
Thần nhân kia đúng là Thiên Xu tinh quân, mà tiểu đồng này là Khai Dương.
Thiên Xu liếc mắt nhìn hắn một cái, Khai Dương nhớ tới “nó” chính là cái gai của Thiên Xu, không dám nói nữa đành lè lưỡi. Dời sự chú ý đến hắc lang yêu đang mê man bất tỉnh, đột nhiên hứng thú lên: “Oa! Lông của con hắc lang này thật tinh khiết! Thiên Tuyền, ngươi làm sao có được vậy? Cho ta làm tọa kỵ có được không?”
“Xoạt—” một tiếng, dưới chân Khai Dương bật lên vài cột băng, may mắn động tác của hắn linh hoạt nhảy lên tránh thoát, hắn cũng không để ý, ngược lại đưa mắt nhìn Thiên Tuyền một cái, như thể nhìn thấy kỳ trân hiếm có gì đó.
Một lúc lâu, Khai Dương gian nan nói: “Thiên Tuyền… Ngươi cư nhiên tức giận?!”
Thiên Tuyền cũng sửng sốt, nguyên lai cảm giác có chút nóng ruột, nhiệt độ trong đầu tăng lên là tức giận sao? Bởi vì người khác muốn có thứ thuộc về mình nên mới giận lên. Tiếp đó còn muốn đem lang yêu đến nơi ngoại trừ mình ra không ai có thể đặt chân vào, là cái gì?
Khai Dương nhu nhu cái mũi, tựa hồ không thích mùi máu cho lắm, hắn ngẩng đầu nhìn trời lẩm bẩm: “Giờ này chắc hẳn tên Thiên Lý Nhãn chán ghét kia không làm nhiệm vụ, ha ha…” Chỉ thấy hai ngón tay hắn đặt lên môi, niệm động pháp chú quát một tiếng: “Tật!” Liền có một đạo liệt diễm theo đầu ngón tay của hắn xuất ra, lửa cháy lan ra đồng cỏ, thổi quét hết thi thể. Yêu thi trong khoảng khắc bị đốt thành tro, dưới chân núi Lang Gia giờ chỉ còn lại một mảnh đất khô cằn.
Hắn quay đầu hướng về phía Xích Hạp chúng yêu đang trợn mặt há mồm, vỗ vỗ tay cười nói: “Kịch đã tan, các vị xin về đi!”
Hổ yêu Xích Hạp nhìn tình huống đã ổn, Thiên Tuyền là tinh quân tự nhiên là đồng bạn của thần nhân trước mắt, liền hướng Thiên Tuyền chắp tay nói: “Thủ lĩnh, chúng ta đi trước một bước.”
Thiên Tuyền gật đầu, vì thế lũ yêu dần ly khai Lang Gia Sơn, mang theo sự kính sợ với hắn.
Khai Dương quay đầu lại nhìn Thiên Xu đang trừng mắt lạnh lẽo, cùng với Thiên Tuyên đang ôm hắc lang không chịu buông, không khỏi thở dài một hơi nói: “Thiên Xu ngươi có xụ mặt cũng vô dụng, Thiên Tuyền đã phạm Thiên nghiệt, bị phạt là tránh không được rồi. Dù sao đợi Thiên Tuyền trở về Thiên đình, ta và ngươi hướng Thượng đế cầu tình thì chắc hình phạt cũng không quá nặng đâu.”
Thiên Xu khóe miệng co rút, trong lòng biết ơn trời khó cầu, ý tưởng của Khai Dương còn quá mức khờ dại. Hắn nhìn về Thiên Tuyền, nhìn đôi mắt đạm mạc lúc trước hiện giờ đã vướng vào tình cảm thế tục, không còn thanh lãnh như xưa, nhưng khi ôm lấy hắc lang lại biểu lộ vẻ nhu hòa trước đây chưa từng gặp. Tình cảm cương liệt của lang yêu đã được Thiên Tuyền đáp lại.
Nhất tiên nhất yêu, vốn là khác biệt, nhưng hiện giờ xem ra cũng là hài hòa như một.
Thiên Xu dời đi tầm mắt, đáy lòng xẹt qua một chút chua xót. Thôi được, nếu Thượng đế phải trọng phạt, hắn mặc dù không thể giảm nhẹ đi, nhưng có thể gánh hộ một nửa kiếp nạn.
Rồi lại nghe thấy Khai Dương hô nhỏ một tiếng: “A!? Lang này chẳng lẽ là Ly Khế?! Oa! Bị thương thật thê thảm! Cả vai cũng vỡ nát! Yêu khí vô cùng tán loạn, không lẽ là nội đan bị thương?”
“Đúng vậy, binh giải…”
Âm thanh của Thiên Tuyền có chút trầm thấp, lộ ra đau đớn ẩn nhẫn.
Khai Dương nghe vậy vội vàng nhìn về phía Thiên Xu nói: “Thiên Xu, ta nhớ rõ lần trước Thượng đế ban thưởng cho ngươi hai quả Cửu Thiên Huyền Quả công ngươi bắt Yêu đế. Huyền quả có thể tu bổ nguyên thần, dung hợp nguyên thể, mau lấy ra đi!”
Thiên Xu nhíu mày: “Không có.”
“Làm sao có thể? Uy! Thiên Xu, ngươi không nên keo kiệt như vậy chứ? Tuy nó là Cửu Thiên Huyền Quả vạn năm mới nở hoa, vạn năm kết thành quả, Thiên giới cũng chỉ có một cây, kết quả cũng chỉ có ba mươi ba trái, nhưng dù sao ngươi lập công vô số, Thượng đế cũng sẽ thưởng thêm thôi mà!”
Thiên Tuyền ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn bình tĩnh: “Là đã dùng trên người của ta phải không?”
Thiên Xu im lặng, là thừa nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.