[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Thiên Mục Cùng

Chương 11:




Hắc lao thích tù khu trĩ nữ
Từ phong như đao chế Diêu Quang
(Giải phóng lao tù, đuổi trĩ nữ
Lời lẽ sắc nhọn, chế Diêu Quang)
Khai Dương kiềm chế lửa giận, áp giải Kim Sí bằng yêu đến thẳng yêu huyệt trong động, cả đường không dám mở miệng chất vấn bằng yêu, chỉ sợ phải nghe hắn kể ra đã tra tấn Thiên Lý Nhãn như thế nào, thế nhưng không hỏi trong lòng lại không nhịn được mà suy nghĩ.
Bằng yêu kia trời sinh ác độc, thật sự khó có thể tưởng tượng Thiên Lý Nhãn rơi vào tay hắn rồi sẽ bị tra tấn đến không ra hình người như thế nào, cơn tức trong ngực không thể giải, chỉ có thể đợi đến khi cứu được Thiên Lý Nhãn ra khỏi yêu huyệt, lập tức liền đem bằng yêu này bầm thây vạn đoạn!
Một đường mây đỏ cuốn bay, chỉ trong nửa khắc đã về đến sào huyệt bằng yêu.
Khai Dương một đường đi vào, trên mặt đằng đằng sát khí, một tay tóm lấy  bằng yêu, một tay nắm chặt trường thương, đáng sợ tới mức đám cung nga thị vệ tứ phía bôn đào, loạn thành một trận, cư nhiên hiện ra nguyên hình, một trời bói cá quạ đen bay tan tác.
Cán thương trong tay rung lên, mũi thương xuyên qua xương bả vai của bằng yêu, đem nó đóng lên trụ Kim Loan điện, quát hỏi: “Hắn ở nơi nào?”
Kim Sí đại bàng khó nhịn được đau đớn, cả người phát run trả lời: “Nhốt, nhốt tại hậu điện, địa lao......”
“Hừ.”
Khai Dương cũng không thèm quản hắn, vội vàng chạy ra hậu điện. Đáng thương bằng yêu kia bị thần thương xỏ xuyên qua, nơi bị thương lại giống như bị cột sắt nóng nung đốt, đau đến mức muốn hôn mê.
※※※※※※※※※※
Khai Dương một đường chạy thẳng vào hậu viện, quả nhiên nhìn thấy cửa vào địa lao
Cửa lao đóng chặt, Khai Dương không thèm quan tâm, nâng chân một cước đá văng.
Đại môn bằng đá phiến dày dặn rắn chắc “Ùm!” nổ một tiếng, bị hắn đạp đổ rơi xuống vỡ làm hai mảnh. Bên trong truyền đến tiếng kinh hô sợ hãi, Khai Dương lại càng lo lắng, vội vàng nhảy vào địa lao.
Bên trong vốn dĩ âm u không chút ánh sáng, thế nhưng trên vai hắn lại đang đậu kim ô rực rỡ như mặt trời thứ hai, vừa bước vào, liền đem hết thảy trong địa lao chiếu sáng đến như giữa ban ngày.
Đợi hắn nhìn rõ cảnh tượng bên trong, liền đứng sững tại trận.
Cái gì mà khổ hình triền thân, cái gì mà chịu đủ tra tấn, cái gì mà huyết nhục mơ hồ......
Hoàn toàn khác hẳn với tưởng tượng của hắn, Thiên Lý Nhãn đang cực kì bình yên vô sự ngồi trong địa lao, trường bào trên người đã sớm rách nát, lộ ra thân thể gầy gò, hơn nữa......
“Đây là làm sao?!”
Lửa giận nén trong ngực vẫn phải ẩn nhẫn trong nháy mắt bùng nổ, Khai Dương tóm lấy đám nữ tử diễm mĩ vô cùng đang quần áo không chỉnh nằm sấp trên người Thiên Lý Nhãn dựng lên, rít gào rống to.
Thiên Lý Nhãn ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng cứng ngắc cuối cùng cũng xuất hiện một tia cười khổ.
“Ngươi đã tới.”
Đám cơ nữ mỹ mạo vừa thấy Khai Dương ào ào xông vào, sợ tới mức tiếng kêu nổi lên bốn phía, càng không muốn buông Thiên Lý Nhãn ra, ngược lại ôm lấy càng chặt.
Khai Dương giận sôi lên, hắn chạy ngược chạy xuôi, nhảy lên nhảy xuống trên trời dưới đất cứu người, thậm chí không tiếc dùng tới Hỏa Vân Thương ba ngàn năm chưa từng thi triển mới đến được nơi này, ai ngờ gia khỏa vốn dĩ phải bị tra tấn kia cư nhiên còn đang ngâm mình trong ôn nhu nhuyễn ngọc!!
Đám nữ tử xinh đẹp chực khóc như lê hoa hàm sương ngước lên nhìn hắn..... Đáng tiếc Vũ Khúc Tinh Quân hiện giờ lửa giận bốc cao, không có đến một nửa tâm tình mà thương hương tiếc ngọc.
“Cút! Toàn bộ cút cho ta!!”
Một tiếng rít gào tức giận, đám cơ nữ như mới vừa trong mộng sực tỉnh, vội vàng túm lấy đám quần áo nửa mặc nửa không chạy ra khỏi địa lao.
Đợi đám cơ nữ chạy hết, địa lao ngược lại trở nên yên tĩnh đến âm trầm, Thiên Lý Nhãn vẫn như cũ ngồi tại chỗ, hai mắt thâm thúy gắt gao chăm chú nhìn Khai Dương.
Khai Dương bị hắn nhìn đến không tự nhiên, ngoan đá một cước, hừ nói: “Ngươi hảo nha, ở trong này còn thật hưởng thụ đâu!”
Thiên Lý Nhãn lúc đầu sửng sốt, sau cười khổ càng sâu, vẫn chưa đáp lại.
Khai Dương thấy hắn bất động, đến gần hỏi: “Làm sao, ngươi còn không muốn đi sao?”
“Tinh Quân hiểu lầm. Mạt tướng bị bằng yêu thi hạ pháp chú cấm thân, hiện giờ không thể động đậy.”
Tinh Quân vội vàng bước qua xem xét, quả nhiên thấy hắn toàn thân cứng ngắc, giống như thi thể, vội vàng niệm quyết giải chú.
Bên tai chợt nghe lời nói thấp trầm nhẹ nhàng của Thiên Lý Nhãn: “Hết thảy vừa rồi, không phải mạt tướng mong muốn.”
Khai Dương lúc đầu còn không hiểu, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh tục tĩu kia, nhất thời đỏ mặt mắng: “Ngươi cũng không cần giải thích với ta......”
Lại nghe thấy hắn than nhẹ một tiếng: “Bằng yêu muốn mạt tướng giúp hắn tìm kiếm kim ô, luyện ra linh dược, nếu còn cự tuyệt, sau đó sẽ là khổ hình, mạt tướng thật sự cảm kích Tinh Quân đã ra tay cứu giúp.”
“Xuy! Ta thấy ngươi còn thực hưởng thụ mà.”
Thiên Lý Nhãn nghe được lời nói chua ngoa của hắn, không khỏi dừng một chút, ngữ khí bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ Tinh Quân nhìn không ra thực thân của các nàng sao? Bị một đám trĩ kê mổ mổ nửa ngày, thật sự không dễ chịu.”
Khai Dương ngẩn người một chút, quả thật vừa rồi nhất thời tâm hoả mờ mắt không thấy rõ, lúc này nghe Thiên Lý Nhãn nói ra, mới bất giác vừa buồn cười vừa tức giận, cơn tức nhất thời cũng hạ không ít. Đảo mắt nhìn đến miệng vết thương trên cổ Thiên Lý Nhãn, mặc dù đã cầm máu nhưng lúc bị thương không biết đã đau đến thế nào, lập tức sinh lòng áy náy.
“Ngươi...... vết thương còn đau không?”
Thiên Lý Nhãn nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Đau.”
Khai Dương trong lòng lại càng khổ sở, nhìn vết máu đã từ trên cổ chảy xuống tới ngực cùng lưng Thiên Lý Nhãn, thân hình cao ngất thẳng tắp ngày thường trông có vẻ gầy gò, thế nhưng khi cởi quần áo ra, nguyên lai cũng thật vân da rõ ràng cương chú rắn chắc. Chính là...... Hắn bỗng nhiên có chút chán ghét, kim ô đem địa lao chiếu đến quá mức sáng sủa, thậm chí ngay cả đám vết tích hồng hồng tím tím bọn nữ nhân kia để lại trên lồng ngực tinh xích (sạch sẽ hồng hào) của Thiên Lý Nhãn cũng chiếu lên cực kì rõ ràng, như đang cố tình trêu ngươi mà đâm vào mắt hắn.
Cổ tay vừa lật, từ hư không biến ra một kiện trường bào, ném cho Thiên Lý Nhãn: “Mau mặc vào.”
“Đa tạ Tinh Quân.”
Khai Dương có chút ngượng ngùng xoa xoa tay: “Cái kia...... Khi nào trở về liền tìm Thiên Tuyền kiếm tiên dược chữa thương cho ngươi......” Dứt lời liền vội vàng xoay người, hướng phía ngoài địa lao chạy đi.
Kim ô rời khỏi, địa lao lại lâm vào hắc ám.
Ở trong bóng tối, khuôn mặt cơ hồ không thấy rõ dần dần có biến hóa, tựa tiếu phi tiếu. Một đôi mắt lợi hại, chăm chú nhìn theo bóng dáng Khai Dương rời đi, lấp lánh như phát sáng.
※※※※※※※※※※
Sau đó, Khai Dương cùng Thiên Lý Nhãn đem Kim Sí bằng yêu áp giải lên thiên đình.
Thiên Lý Nhãn nguyên bản phải lên điện bẩm báo với Thượng Đế trước, lại bị Khai Dương một tay giữ chặt, tùy tiện đem bằng yêu vứt cho một Cự Linh thần không khéo đi ngang qua, cũng không quản đối phương đang mạc danh kỳ diệu, không phần trần kéo Thiên Lý Nhãn hướng về phía tinh điện của mình chạy vội đi.
“Ngồi im đừng nhúc nhích!”
Đem Thiên Lý Nhãn nhét vào ghế dựa, xoay người liền nhào vào trong phòng lục lung tung, đáng tiếc trong điện của hắn bình thường cũng không cất giữ tiên linh dược vật, chỉ thấy hắn đông trở tây tìm một lúc lâu, thật vất vả mới từ đáy một cái hòm lấy ra một cành tiên thảo đã khô héo uể oải, cũng không biết còn có thể dùng hay không.
Khai Dương đem tiên thảo đưa cho Thiên Lý Nhãn, có chút ngượng ngùng nói: “Trước dùng tạm cái này. Ngươi ở đây chờ ta, ta đi hỏi Thiên Tuyền tìm chút dược đến!” Dứt lời cũng không quản đối phương có đáp ứng hay không, liền bay như chạy biến mất.
Nhìn Vũ Khúc Tinh Quân thân ảnh vội vàng chạy qua chạy lại, Thiên Lý Nhãn ngay cả vươn tay muốn giữ lại cũng không kịp, chỉ đành rũ xuống ống tay áo, cúi đầu nhìn tiên thảo héo rũ trong tay, không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Cái này......  hắn nhẹ nhàng đem cành dược thảo đặt vào trong miệng nhấm nuốt, một cỗ hương vị thanh lương nháy mắt tràn ngập cổ họng, sáng khoái mát lành khiến đầu óc cũng trở nên thanh tỉnh rất nhiều.
Khóe miệng câu lên.
Này...... chắc là thanh yết lợi hầu, giải độc hạ sốt bạc hà xanh đi?
Nhưng Thiên Lý Nhãn cũng không rời khỏi, hắn y lời ngồi trong điện, tĩnh lặng chờ Khai Dương.
Thế nhưng người bước vào, lại cũng không phải Khai Dương.
Vị kia một đầu tóc dài xõa tung trên vai, lụa mỏng vân thường phiêu dật như tiên, một đôi bàn chân để trần tuyết trắng đẹp đến lạ lùng, chính là Diêu Quang Tinh Quân.
“Di? Ngươi sao lại ở đây?”
Diêu Quang tiến vào không thấy Khai Dương, lại nhìn thấy Thiên Lý Nhãn ngồi ngay ngắn trong điện, không khỏi nhăn lại đôi mày liễu xinh đẹp.
Thiên đình chúng tiên đều biết Phá Quân Tinh Quân mặc dù tướng mạo ôn nhu, nhưng kiêu ngạo ương ngạnh, ngay cả với Đế Quân cũng chẳng mấy khi cho mặt mũi sáng sủa, càng không nói đến phải cùng một gã hạ đẳng thần tướng hảo ngôn hảo ngữ.
Thiên Lý Nhãn đứng dậy chắp tay đáp: “Mạt tướng kiến quá Phá Quân Tinh Quân.”
“Ân.” Diêu Quang gật gật đầu, tự cố tự địa ngồi vào trường kỷ trên điện, hai chân tùy ý, đánh giá Thiên Lý Nhãn, qua một hồi, lại hỏi: “Khai Dương chạy đâu rồi?”
Ánh mắt nhìn thẳng kia cực kỳ vô lễ, có điều Thiên Lý Nhãn cũng không so đo, đáp: “Vũ Khúc Tinh Quân cùng mạt tướng mới từ hạ giới trở về, mạt tướng vô ý bị thương, Tinh Quân vì thế mới đi tìm dược.”
“Nga......” Diêu Quang mân mê đôi môi anh đào hồng diễm, nghiêng đầu nhìn Thiên Lý Nhãn, “Này thật kì quái, vết thương bị roi đánh của hắn vẫn còn chưa lành, sao ngược lại muốn đi tìm dược cho ngươi?”
“Vết thương bị roi đánh?”
Thiên Lý Nhãn ánh mắt vừa động.
Diêu Quang tinh mẫn, lại giả vờ như không để ý, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của hắn nhíu lại, khóe miệng hiện ra ý cười mị say lòng người: “Chẳng lẽ Thiên Nhãn thần tướng không biết việc này sao?”
“Mạt tướng quả thật không biết.”
Diêu Quang cũng không định trả lời, tùy tay chơi đùa mái tóc của mình, mái tóc nhẹ nhàng lay động, bay bay theo gió, quả thật là cảnh đẹp ý.
Đợi đến khi thấy Thiên Lý Nhãn đã mày nhíu mặt nhăn, thần sắc không còn kiên nhẫn, mới khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hắn ở trước mặt Đế Quân thỉnh tội, đem việc thi độc hại ngươi bẩm lên, Đế Quân rất tức giận, phạt hắn chịu lôi tiên chi hình.” Không chút để ý quan sát đôi mắt thoắt cái trở nên trầm ngâm của đối phương, Diêu Quang ai ai thở dài, “Năm trăm roi a...... Ta nhìn đến khó chịu, sau lưng Khai Dương chắc cũng chẳng còn nửa miếng thịt lành lặn…”
Hắn vừa dứt lời, Thiên Lý Nhãn bỗng nhiên đứng lên, hai đấm siết chặt, trong mắt sắc bén như đao phong giết người.
Thiên giới trọng điển (coi trọng nguyên tắc), người hành hình lẫn chịu hình đều là tiên chúng, đương nhiên hình cụ so với thế gian tục vật càng lợi hại gấp trăm lần. Một lôi tiên (roi điện) này, nãi lôi trạch nơi kinh đằng mà thành, nhiều năm được lôi điện tụ luyện, tiên này mỗi lần đánh xuống cũng kèm theo sét đánh, dù có một thân kim cương bất hoại, cũng khó chịu được nỗi đau này, vừa phải chịu một roi vừa phải chịu một lôi, đừng nói da thịt, ngay cả hồn phách cũng không thể trốn thoát, hình phạt dùng lôi tiên này, cũng là hình phạt mà đám thần nhân tiên giới cực kì kinh hãi.
Hắn đã sớm biết việc Khai Dương dùng Mặc Hoắc thảo hại hắn mù hai mắt tội cũng không phải nhỏ, nếu để Đế Quân biết được, thiên nhan giận dữ, Khai Dương chắc chắn sẽ bị nghiêm trị, thế nên mới cố ý giấu diếm. Nhưng hắn vẫn tính nhầm một nước, người kia là Vũ Khúc Tinh Quân, tính cách cương liệt, làm sao có thể co đầu rút cổ trốn tội?!
Thiên Lý Nhãn vừa nghĩ đến cảnh tượng Khai Dương ghé vào trên đài chịu tội, tiếp nhận năm trăm lôi tiên, lưng bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, chưa kể đến lôi điện một lần lại một lần đánh thẳng vào nguyên thần của hắn......
Năm trăm roi.
Bàn tay nắm chặt lại càng không tự giác siết mạnh, đã hiện cả gân xanh.
Diêu Quang thản nhiên bất giác, thẳng nói: “Vừa rồi nhìn xuống hạ giới, Quỳ Châu mười vạn dặm đều bị biển lửa đốt trụi, chắc là Khai Dương lại dùng tới Hỏa Vân Thương đi? Muốn dùng Hỏa Vân Thương phải mất sức lực rất lớn, thương roi trên lưng không chừng lại nứt ra rồi.....”
Nói đến đây, Thiên Lý Nhãn rốt cuộc kiềm chế không được, hắn hướng Diêu Quang chắp tay nói: “Tinh Quân thứ lỗi, mạt tướng còn có chuyện quan trọng, như vậy, xin cáo từ.”
Diêu Quang cũng cười lạnh: “Ngươi muốn đi tìm Khai Dương? Ha hả...... Thần tướng xin nghe ta khuyên một lần, ngươi pháp lực yếu ớt, đi lại đó có tác dụng gì?” Lúc này Tinh Quân xinh đẹp như tiên, lời nói thoát ra miệng lại giống như gai độc, “Khai Dương vốn là đứa ngốc, sự tình đã qua thì cho xong đi, lại tự mình đi tìm tội chịu, năm trăm lôi tiên này, cũng không biết có đánh thông được đầu hắn không!”
Thiên Lý Nhãn dừng bước quay lại, một đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Diêu Quang, ánh mắt sắc nhọn như muốn xuyên thấu kẻ khác, như có thể thấy tường tận cả linh hồn. Ngay cả Phá Quân Tinh Quân kiêu căng cũng không khỏi giật mình, cổ tay xinh đẹp dừng khựng giữa không trung.
“Thỉnh Diêu Quang Tinh Quân tự trọng.”
Thiên giới này ai dám dùng ngữ khí như thế nói với Diêu Quang, thế nhưng cái tên nam nhân cao gầy luôn không kiêu ngạo không siểm nịnh này cố tình lại dám, vừa như nhìn hắn vừa như không, cặp lượng mâu soi suốt lòng người kia cứ trừng trừng nhìn thẳng vào hắn. Diêu Quang muốn nổi giận, chiếc quạt trên tay vừa thu lại, thẳng lại thắt lưng, tiên khí xanh tím trên người chậm rãi tràn ra, sức mạnh cưỡng bức bạo hoành: “Ta muốn nói thế đấy, ngươi có thể làm được gì?”
Thế nhưng Thiên Lý Nhãn cũng không hề khiếp sợ, bước đến từng bước, hỏi: “Xin hỏi Tinh Quân, ngươi ở Hắc Thằng Hỏa địa ngục cùng Tống Đế Vương làm loại giao dịch gì?”
Diêu Quang thần sắc đại biến, sát khí lại càng tới càng mạnh, rèm che trong điện cũng chịu dư chấn mà lay động không thôi.
Nhưng Thiên Lý Nhãn lại nhìn như không thấy, lạnh nhạt nói: “Tinh Quân từ đâu lấy được Mặc Hoắc thảo, nói vậy chắc cũng chưa giải thích với Tham Lang Tinh Quân đi? Nếu Tinh Quân ngại nói, mạt tướng nguyện ý giúp đỡ ngài.”
“Ngươi ── ngươi ──” Khuôn mặt kiều diễm đột biến tái nhợt thảm đạm, răng ngọc cắn chặt  đôi môi thân mình run run, sát khí khiến người ta sợ hãi lại càng lặng lẽ tăng lên.
Thiên Lý Nhãn cũng không hề để ý, lại chắp tay: “Mạt tướng cáo lui.” Liền quay người, xoay lưng với ánh mắt oán giận, tức mà không dám nói của Diêu Quang, bước lên mây, rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.