[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên

Chương 35:




Nguyện hóa Trang Chu truy mộng điệp
mệnh luân nan đoạn thị duyến nghiệt
(Nguyện thành Trang Chu truy bướm mộng, mệnh luân khó đoạn là nghiệt duyên)
Khoảng sân vốn đã vô cùng an tĩnh, Phượng Tam còn cố ý sai đi hết hạ nhân, phân phó không được vào trong quấy nhiễu, nên chỉ còn lại tiếng gió lạnh thổi qua ngọn cây.
Vương Ki thả nhẹ bước chân, đi đến trước gian phòng, cửa phòng không khóa trong, chỉ hơi đóng kín chặn đi gió lạnh rét buốt bên ngoài.
Đẩy cửa, tia nắng mặt trời vừa lọt qua khe hở y đã nhanh nhẹn lách vào, lần thứ hai đóng chặt cửa phòng.
Phòng không chong đèn nên có hơi hôn ám, Vương Ki đi đến bên giường, nhìn Âu Dương Vô Cữu đang say giấc.
Chẳng qua mới ba tháng nhưng gương mặt đường nét phân minh kia đã gầy đi thấy rõ, quầng đen sậm dưới khóe mắt đủ nói lên vì sao Phượng Tam không tiếc ở trong trà của hắn hạ dược cưỡng chế hắn nghỉ ngơi. Nhưng dù vậy, Âu Dương Vô Cữu vẫn không ngủ yên ổn, lông mày xoăn tít không thể thả lỏng, thân mình thi thoảng lại trằn trọc không yên, môi thỉnh thoảng lại thì thào gì đó, nhìn ra được bất quá vì bị dược vật khống chế chứ chẳng thể nào yên giấc.
Vương Ki không đành lòng nhìn hắn vùng vẫy như vậy, khả Phượng Tam nói hắn đã nhiều ngày không ngủ, thế là chỉ đành ngồi ở bên giường, không định gọi tỉnh Âu Dương.
Nhưng cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, cúi đầu nhìn thì đã đối diện với đôi mắt mang theo vài phần kinh ngạc, vài phần hoang mang.
Âu Dương Vô Cữu chỉ tưởng rằng mình vẫn còn đang mơ.
Thuốc của Phượng Tam tuyệt đối không phải thứ mê dược ba xu tràn lan ngoài chợ, đây chính là bảo bối chủ bài của thần trộm đệ nhất thiên hạ năm xưa, song Âu Dương Vô Cữu nội công thâm hậu, dù đang mơ ngủ vẫn theo bản năng vận khí chống lại, vì vậy tác dụng dược này với hắn cũng không hiệu quả như với người thường.
Dủ vậy ánh mắt của hắn hiển nhiên vẫn có chút lơ mơ.
Trong mộng cảnh rối ren gần như chẳng thể nhớ nổi, thứ duy nhất hắn nhớ kỹ chính là bóng áo xanh dần rời xa. Cho dù biết mỗi một lần hắn có dùng hết tất cả biện pháp cũng không cách nào giữ được người kia thì mỗi một lần hắn vẫn sẽ không chút nào do dự vươn tay muốn đem y giữ chặt.
Mà lần này, thật sự thành công!!
“Tiên sinh, vì sao phải đi?”
Vương Ki chưa kịp trả lời thì lại thấy hắn thì thào tự nói: “Có phải bởi vì tôi quá mức tham lam, cầu một đời bên nhau… Cho nên tiên sinh mới tức giận, phủi tay áo bỏ đi không… Vô Cữu không cầu gì khác, chỉ mong tiên sinh… ít nhất, lưu lại một câu nửa chữ, để Vô Cữu biết tiên sinh có bình an…” Hắn thở dài, mệt mỏi thấm sâu vào từng lời nói, sau đó, lại lộ ra tiếu dung thỏa mãn, ánh mắt không chịu rời khỏi Vương Ki đang im lặng ngồi bên giường, “Thật may… cậu còn chịu vào giấc mộng của tôi, chỉ cần nghĩ đến còn có thể mơ thấy tiên sinh thì tôi có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ…”
“Việc này, xác thật là tôi suy nghĩ không chu toàn.” Đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn hắn, chân thành lại mang theo một tia thương xót, “Cho dù khi ấy sự quá khẩn cấp, cũng không đáng chẳng lưu một chữ đã đi…”
Âu Dương Vô Cữu nghe thấy thì sửng sốt, từ từ bình tĩnh lại.
Mặc dù hắn nhiều lần mơ thấy Vương Ki, nhưng luôn là bóng lưng rời xa của y, chưa từng thử cùng y nói chuyện?! Hắn không phải trì độn, vừa nãy chẳng qua do ảnh hưởng tạm thời của thuốc cộng thêm tưởng niệm Vương Ki nên khiến đầu óc có hơi mơ hồ, giờ nắm trong tay nhiệt độ quen thuộc, bóng xanh chân thật lay động trước mắt, đã khiến hắn tức thì thanh tỉnh!
Vương Ki còn đang muốn giải thích, an ủi thêm một tí người nam nhân vì mình rời đi mà sợ đến trông gà hoá cuốc thì cổ tay đột nhiên bị bóp chặt như gọng kìm, kéo xuống, một trướng phòng tiên sinh làm sao chống lại được sức mạnh lôi đình vạn quân như thế, lập tức bị ngã xuống giường, trán đập vào bộ ngực rắn chắc không khác gì đá tảng, mắt nổ đom đóm, kinh hồn chưa định, thân thể đã bị lật mạnh một cái, phía trên như có Thái Sơn áp đỉnh, di chuyển không được.
Chờ y định thần, tập trung nhìn thì đối diện đã là đôi mắt thô bạo điên cuồng của Âu Dương Vô Cữu!
“Tiên sinh… rốt cục cậu đã về …”
Tay chậm rãi đến gần hai má Vương Ki, nhưng khoảnh khắc sắp đụng vào thì lại do dự ngập ngừng, sau một hồi mới như hạ quyết tâm mà chạm xuống. Dường như đã xác định người dưới thân là chân thật tồn tại, ánh mắt ngược lại càng ngày càng hung lệ.
“Tiên sinh vì sao phải đi? Vì sao nuốt lời?” Tay hắn phi thường dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với ánh mắt tàn nhẫn, vuốt ve gò má Vương Ki nhẹ nhàng như sợ sẽ đánh tan ảo mộng, ngón tay vân vê làn tóc mai, yêu thương không dứt.
Âu Dương Vô Cữu nhìn gương mặt đã khiến mình trăn trở đêm đêm, tư triều chập chùng.
Hắn trân trọng con người này như vậy.
Hứa hẹn một đời, còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều thời gian để mà hoang phí, để mà thân mật bên nhau, để mà tiến dần từng bước.
Nhưng Vương Ki lại đột nhiên mất tăm, còn hắn ngay cả năng lực tìm về một góc áo cũng không có.
Cho dù là quyền khuynh võ lâm, cho dù là phú giáp một phương thì thế nào?
Cho dù có lật hết mọi ngóc ngách ở thế gian, đi đến tận chân trời góc biển, một tiểu phàm nhân như hắn cũng không có khả năng tìm về thần tiên trên trời.
Nhẫn nhịn của hắn, bây giờ xem ra thật buồn cười. Mơ ước một ánh trăng nơi đáy nước, vì sợ chạm vào sẽ tan biến mà cứ lần lữa, đến khi mây mù trăng ẩn, bóng nước chẳng còn mới hối hận không thôi.
Hắn không muốn đợi nữa, cũng không thể đợi nữa.
Khi một lần nữa có lại sau khi mất đi, hắn đã không còn muốn đè nén dục vọng của mình.
Vương Ki không phải không phát hiện Âu Dương Vô Cữu có một luồng khí hung bạo hoàn toàn bất đồng với trước đó.
Chẳng những thế, đáy mắt còn mơ hồ lộ ra sắc huyết quang.
Chấp nhất của phàm nhân thường sẽ khiến bọn họ rơi vào lạc lối, tạo ra ác nghiệp, lòng Vương Ki đương nhiên không mong thấy Âu Dương Vô Cữu vây khốn giữa tâm ma, bèn cố gắng khuyên giải: “Vô Cữu, cậu không được vọng động chấp niệm nữa, nếu không…”
Ngờ đâu Âu Dương Vô Cữu đột nhiên nhìn chòng chọc y nở nụ cười: “Tiên sinh nói ta chấp niệm quá sâu? Ha ha… Vô Cữu đối tiên sinh… làm sao có thể chấp niệm không sâu?! Tiên sinh rõ ràng đã nhận lời ta một đời làm bạn, nhưng vừa xoay người đã không thấy bóng dáng… Ta dùng tẫn khả năng nhưng đến cả trong mộng ảo hư vô cũng không thể nhìn mặt tiên sinh… Ta thậm chí từng nghĩ, có nên chết một lần không, chỉ cần hồn phách ly thể là có thể bay đi tìm tiên sinh…”
Vương Ki bỗng hiểu ra, nếu không có lời hứa của bản thân thì có lẽ Âu Dương Vô Cữu vẫn là một đại thiếu gia trầm tĩnh ổn trọng, phóng khoáng độ lượng, cho dù y có rời đi không để một lời, cho dù y có thật sự ra đi không trở lại thì Âu Dương Vô Cữu có ngẫu nhiên nhớ tới cũng chỉ thấy buồn bã, chứ không phải như hiện giờ, chịu đủ tra tấn tương tư…
Hóa ra trong lúc duyên phận dây dưa không thấy, y đã trở thành nghiệt kiếp này của Âu Dương Vô Cữu.
Âu Dương Vô Cữu chậm rãi quan sát Vương Ki, dưới ánh sáng nhập nhoạng cẩn thận đánh giá, sau một hồi, mới cúi đầu xuống, gạt vài lọn tóc đen tản mát trên trán: “Ta không đợi. Lần này là ba tháng… Vậy lần sau thì sao? Mười năm? Ba mươi năm? Hay là chờ đến khi cậu trở về, ta đã hóa cốt thành tro, chỉ còn một tấm bia tàn? Không, ta không thể đợi.” Người yêu thương vừa đồng ý một đời, nhưng mới xoay người đã biến mất không tăm hơi, kẻ ở lại là kinh hoàng thất thố thế nào, đối mặt với thời gian trôi đi, trong chờ đợi và tìm kiếm đã dần lạc lối và điên cuồng thế nào. Nếm một lần thôi đã quá đủ.
Hắn cần phải buộc tiên nhân này lại, cho dù có phải tàn khốc xé nát vũ y phi thiên của y, có phải nhuộm bẩn y trong ô trọc trần thế, hắn cũng muốn giữ y bên cạnh!!
Đồ Vương Ki mặc trên người vẫn là áo mỏng lúc mùa thu, vừa nãy nhất thời lo lắng không kịp thay áo bông dày, bàn tay Âu Dương Vô Cữu giựt mạnh một cái, dồn nội lực dễ dàng xé áo nát bươm, lộ ra một mảng ngực lớn. Không khí rét lạnh khiến Vương Ki rùng mình, ít nhiều bình tĩnh trở lại.
Thấy Âu Dương Vô Cữu thần chí như thất, Vương Ki vội vàng ngưng chỉ khởi pháp, muốn điểm ngay giữa trán, nỗ lực tĩnh tâm hắn, nào ngờ Âu Dương Vô Cữu bắt lấy cổ tay y, Vương Ki vốn pháp lực không tốt, bị hắn cản trở một cái, pháp lực vất vả lắm mới ngưng tụ được tức thì tán đi.
“Cậu làm sao vậy?! …” Không thể tưởng hắn lại có thể ngăn cản hành pháp, Vương Ki hiển nhiên giật mình.
Nhìn cử chỉ của Âu Dương Vô Cữu, lần này chắc chắc không dừng lại, nhưng y lại chẳng có cách nào ngăn, chung quy đâu thể triệu Long Vương đến dùng lôi chém Âu Dương Vô Cữu, Vương Ki làm tiên lâu như vậy chưa từng gặp loại tình trạng này, không khỏi hoảng sợ.
Nhưng ngoài ý muốn, Âu Dương Vô Cữu tuyệt không có làm chuyện bạo hành, hắn cầm tay Vương Ki, đưa đến vị trí tim mình.
Chầm chậm nói: “Vô Cữu đối tiên sinh, đã là tình căn thâm chủng, nếu muốn nhổ ra, trừ phi đào tâm móc phế, nếu không… vô phương giải thoát.”
“Cậu ── hầy…”
Đừng nói y vô năng vô lực, cho dù có pháp lực lôi đình như Tham Lang tinh quân thì y làm sao có thể nhẫn tâm hạ thủ đây?
Ngón tay bỗng nhiên đụng phải một vật lạnh như băng, một luồng long tức mong manh truyền tới ngón tay, Vương Ki ngước mắt nhìn thì thấy trước ***g ngực hơi rộng mở của Âu Dương Vô Cữu, rũ xuống một miếng ngọc bội xanh biếc, li long điêu hình quen thuộc, vết nứt dị thường từ giữa tản ra đã được cẩn thận tu bổ, trải qua tay nghề của người thợ khéo, hai mảnh ngọc đã thành một thể như chưa bao giờ bị phá. Ngọc mất đi chân khí hoàng li vốn nên u mờ, nhưng giờ sắc ngọc còn ôn nhuận sáng bóng hơn trước, đồ rằng là sau khi sửa chữa luôn được người đeo bên mình, còn không ngừng dùng tay xoa mọi lúc mọi nơi nên mới nhuận trạch như thế.
Li long thăng thiên, ngàn năm khó gặp một lần, khí thăng thiên lưu lại trong ngọc, lại vạn trung vô nhất. Nhớ ngày đó, khi y đập vỡ miếng ngọc này, chẳng hề có do dự…
Vương Ki giật mình, hình như vì người nam nhân này, y đã phá rất nhiều lệ.
Vậy mà tự hỏi lòng mình, y lại chẳng hề thấy chút hối hận.
Vương Ki thoáng nhắm mắt. Mệnh luân đã chuyển, là duyên là nghiệt, đã không phải thứ Lộc Tồn tinh quân đây có thể thay đổi.
Âu Dương Vô Cữu đợi rất lâu, trong mắt phượng ẩn nhẫn, đồng tử càng ngày càng thâm thúy: “Nếu tiên sinh không nói gì, Vô Cữu sẽ coi như tiên sinh chấp nhận.”
Vương Ki nghe vậy mở mắt, đối diện thẳng với song nhãn dù đã hung bạo như phát điên, nhưng vẫn có thể tìm thấy một phần ôn nhu.
Một phần ôn nhu cố chấp.
Không biết tự khi nào thì người nam nhân này đã ngầm biến đổi, khắc lên một dấu vết không thể xóa nhòa trong hồn phách tinh quân.
Một đời? Có lẽ bản thân đã nói hơi ngắn quá.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, tướng mạo bình thường bởi vì nụ cười mỉm hiểu ý này mà trở nên hoặc tâm.
Hoặc tâm của người có tình.
“Âu Dương Vô Cữu, cậu cho ta là ai? Bản quân đường đường là Lộc Tồn tinh quân, việc đã hứa, có thể nào vi phạm?”
Tiên nhân mình yêu mến ở dưới thân dần cười lên, Âu Dương Vô Cữu đột nhiên ngẩn cả người.
Sau một lúc, thô bạo trong mắt dần biến mất, còn lại chỉ là tình ý đau đáu, thâm trầm, rất nặng.
“Tiên sinh, thật sự có thể ư?”
Mới vừa rồi còn quyết tuyệt thô bạo như thế, sao chớp mắt đã trở nên do dự dịu dàng như này? Vương Ki trừng mắt nhìn hắn, hừ nói: “Nếu bản quân đã hứa với cậu một đời, đương nhiên không thể nào là quân tử chi giao.”
Âu Dương Vô Cữu mỉm cười.
Không có thanh âm, nhưng lại xán lạn như nắng.
Đoạn, hắn thong thả cúi đầu, dùng miệng nhẹ nhàng hôn Vương Ki, lông mày, khóe mắt, mũi, môi. Mỗi một lần, đều nhẹ nhàng mà trân trọng, cẩn thận tỉ mỉ.
Nụ hôn dần dời xuống, cũng dần nặng thêm.
Cố ý mút lấy hầu kết thật sâu, dùng cả hàm răng nhay cắn, để lại vết tích ám hồng trên da. Cảm giác người dưới thân vì thế mà hơi run rẩy, kích thích này đối với y tựa hồ hơi hấp tấp. Nhưng Âu Dương Vô Cữu bây giờ đã không thể ngừng, càng thêm càn quấy trên cổ, trên bả vai Vương Ki, trên ngực được trồng thêm vô số hồng ngân, thậm chí cả hai đầu ngực xinh xắn cũng không trốn thoát giày xéo.
Tình dục xa lạ không ngừng kích thích Vương Ki, y không biết phải làm thế nào, chỉ biết bụng dưới nhiệt triều xao động, đến nỗi vật ấy không cần mơn trớn dư thừa cũng đã dần ngẩng đầu. Mà một thứ còn nhiệt còn cứng hơn thì đang áp bên đùi y, thỉnh thoảng khẽ đâm hoặc hơi ma sát, y đương nhiên biết đó là gì. Hoang mang với việc bản thân chẳng biết gì về ***, y nghĩ nghĩ, khẽ cắn môi, vẫn đành giơ tay vỗ vỗ bả vai Âu Dương Vô Cữu.
Chẳng ai thích bị cắt đứt khi *** đang dâng cao cả, nam nhân đang cúi đầu trước ngực y miễn cường dừng hành động, lưng cứng ngắc một chút, rồi mới ngẩng đầu lên.
Tình dục đã nhuộm con ngươi hắn thành một màu đen thẫm.
Vẫn không được sao?
Chung quy thì bọn họ hành hoan như vậy, đã vi phạm nam nữ mập hợp, thiên địa âm dương chi đạo, nếu Vương Ki không cách nào chấp nhận thì cũng là chuyện thường tình…
Vương Ki dời mắt, nhưng vẫn không tránh được xấu hổ, khó khăn ấp úng nói: “Việc này… tôi không hiểu lắm… vì vậy…” Lời y mập mờ, nhưng Âu Dương Vô Cữu có thể nào không hiểu?
Phản ứng trúc trắc, thoại ngữ ngại ngùng, đủ để nói rõ tiên nhân của hắn chưa từng thử qua nhân gian ***.
Cơ thể dưới thân bởi vì cởi hết quần áo mà lộ ra chân thật, làn da bị hắn giày xéo rải đầy vết ứ hồng thẳng một đường xuống, hai đầu ngực hơi sưng ửng lên sắc đỏ tươi, thuận theo ***g ngực phập phồng mà lên xuống không ngừng, tất cả đủ để chặt đứt sợi dây lý trí của nam nhân. Hiện giờ y lại còn chêm thêm một câu khiến người ta dâng trào nhiệt huyết, đây, đây chẳng quá là giết người sao?!
Âu Dương Vô Cữu chỉ cảm thấy ba tấc dưới bụng vọt lên một trận nhiệt, xém nữa không giữ được thần trí tiết ra tinh nguyên, chỗ ấy đau nhói, suýt thì té lên người Vương Ki, may mà tay trái kịp thời chống đỡ, chật vật thở phào, đoạn gằn từng tiếng một: “Tiên sinh không cần lo lắng… tự tôi… sẽ dạy cậu.”
“Ừ…” Vương Ki gật đầu, bỗng nghĩ đến điều gì đó, nắm lấy bả vai Âu Dương Vô Cữu, “Cậu làm sao biết được mấy thứ này?! Lẽ nào là giấu tôi đến thanh lâu Phượng Tam vung tiền?!”
Trong lúc phòng the có ai từng nghe qua câu nói đại sát phong cảnh thế này chưa? Đáng thương cho minh chủ đại nhân suýt bị đả kích đến mềm rụng, lấy hơi lại lần nữa, bất đắc dĩ giải thích: “Vô Cữu chưa bao giờ trộm đến nam xướng quán…”
“Thật?”
“Vô Cữu trước giờ không thích nam sắc, chỉ có tiên sinh có thể khiến tôi thế này…” Hắn kéo tay Vương Ki sờ vào nhiệt vật cứng như thiết khí giữa khố, đổi lại Vương Ki hai má đỏ bừng.
Nhưng trướng phòng tiên sinh không phải người dễ bị qua mặt, đôi mắt hắc bạch phân minh trợn to: “Vậy làm sao cậu biết rõ như thế?!”
Âu Dương Vô Cữu thần sắc biến dị, rất không muốn nói, nhưng nếu không nói, cứ tiếp tục lòng vòng thì sẽ chọc giận tiên sinh, vào lúc này Vương Ki mà phát cáu đạp hắn xuống giường thì đúng là giết người! Rốt cuộc đành thành thật trả lời: “Tôi… trộm đi thư trai mua hai bản vẽ kể rõ chuyện long dương… Mất ba mươi văn tiền…”
Ba mươi văn tiền nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, Vương Ki bấy giờ mới buông tha Âu Dương Vô Cữu, nói: “Sách này lát nữa cũng cho tôi xem một tí, thêm chút kiến thức cũng tốt.”
Âu Dương Vô Cữu nhìn y, ánh mắt trầm xuống, bỗng nở nụ cười: “Tiên sinh cần gì phải thương thần nghiên cứu, tôi tự mình truyền thụ chẳng phải còn nhanh gọn hơn?” Nói xong, đè người xuống, há miệng ngậm lấy vật nửa cương của Vương Ki.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.