[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên

Chương 3:




Lôi công kích thác giao phủng lô
bách luyện bất háo duy Thuần Quân
(Thiên lôi đập đãy, giao long thổi lò, trăm rèn không hao chỉ có Thuần Quân)
Đương nhiên võ lâm minh chủ đại nhân tuyệt đối không muốn dùng một cây gậy khơi lửa bị gãy để làm binh khí, thế nên trướng phòng tiên sinh đành phải tiếp tục hành trình tìm kiếm với vẻ mặt không vui.
Vương Ki nhìn khu phố đủ màu đủ loại, nghĩ đây cũng không phải biện pháp, đột nhiên kéo Âu Dương Vô Cữu lại: “Đại thiếu gia, trong thành Hàng Châu có khu phố bán đồ cổ không?”
Âu Dương Vô Cữu mặc dù không biết y muốn làm gì, nhưng hắn thực sợ y sẽ ném cho hắn một cây gậy khơi lửa làm binh khí nên liền nói cho y biết: “Đồ cổ quý giá ở bên phường Thanh Hà có khá nhiều.”
Thế là hai người liền đến phường Thanh Hà, hai bên khu phố, hiệu đồ cổ và trà quán mọc lên san sát, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ đủ loại trân phẩm cổ kính được các cửa tiệm lớn bày ra, các hàng quán ven đường cũng bày ra không ít đồ cổ, chẳng qua chất lượng đã giảm đi rất nhiều.
Vương Ki đi ngang qua cửa tiệm nào cũng tiến vào bên trong liếc một cái, nhưng đều khịt mũi khinh thường, ngẫu nhiên còn lầm bầm vài câu tức chết người: “Hoa từ của lò Định mà cũng dám đem ra bày, không sợ bị chê cười à!”, “Đui mù cũng nhìn ra nét bút trên bức tự non nớt đến đáng thương, mới tìm người viết hôm qua đúng không?” Âu Dương Vô Cữu đứng đằng sau nghe vừa bực mình vừa buồn cười, lại còn phải đề phòng y nói quá lớn khiến lão bản cửa tiệm nghe thấy lại chạy ra gây phiền toái.
(hoa từ: hoa văn trêm gốm sứ, thời nào có đặc điểm hoa văn của thời đó, nên hoa từ cũng dùng để chỉ đồ gốm
lò Định: là một trong năm lò gốm nổi tiếng thời Đại Tống, tức là thời của Vương Ki, cho nên đây là đồ mới không phải đồ cổ)
Ngày thu ý lạnh, nhưng đến chiều trời lại nóng lên, thái dương như lão hổ hung mãnh múa vuốt đến khiến người hoa mắt, người cũng đông dần, Âu Dương Vô Cữu và Vương Ki liền đi sát lại, Vương Ki cảm thấy hình như có mây che mất mặt trời, chỗ mình đang đứng một mảnh bóng râm mát mẻ không ít, nhìn lại, hóa ra là nam nhân cao hơn y nửa cái đầu đang thay y che đi ánh nắng chói chang đến ngất xỉu.
Cái gọi là võ lâm cao thủ bất quá cũng chỉ là một phàm nhân, cho dù có tập luyện nội kình thiên về âm nhu nhưng cũng chưa đến mức đông ấm hè lạnh. Một tầng mồ hôi mỏng manh thấm ướt trán Âu Dương Vô Cữu, một giọt mồ hôi thuận theo gương mặt đoan chính của hắn chảy xuống quai hàm cường tráng, rồi mới đọng lại trên trường bào màu xanh biển.
Âu Dương Vô Cữu không chú ý tới tầm mắt của y, chỉ cảm thấy xung quanh bỗng nhiên nhiều người hơn, người nhiều hỗn tạp, liền thấp giọng nhắc nhở Vương Ki: “Tiên sinh cẩn thận.”
“Đã biết.” Vương Ki không tập trung, đáp lời, bỗng nhiên liếc nhìn thấy một sạp hàng nhỏ bằng vải bày ven đường, ánh mắt nhất thời sáng rỡ, “Đi theo tôi!” Tiếng nói vừa dứt, người đã như cá chạch dị thường nhanh chóng lách qua.
Âu Dương Vô Cữu bất đắc dĩ đành phải thành thật theo sát sau y, Vương Ki vừa đi qua đã có một dòng người hùng dũng lao tới, suýt chút nữa đã đem hai người tách ra. Người trong chợ đều là bách tính bình dân, hiển nhiên không thể dùng nội lực đánh văng bọn họ, lại càng không thể thi triển khinh công bay nhảy gây ra rối loạn, không thể dùng võ công hắn chỉ đành giống như người thường, tương đối gian khổ đùn đẩy đám người, chờ đến khi chen được tới cạnh Vương Ki thì đầu đã đầy mồ hôi.
Vương Ki đang ngồi xổm bên sạp hàng cùng lão nhân coi sạp cò kè mặc cả, mục tiêu hình như là một cây kiếm cũ nát bị người tùy tiện bày bán trên mặt đất, thân kiếm rỉ sét loang lổ, từ trên xuống dưới đều là cáu bẩn, nhìn qua chỉ là một thanh đồng nát sắt mục, bày ở đó căn bản là không thể lọt vào mắt của những thương nhân buôn đồ cổ cho nên vẫn mãi không có ai hỏi mua.
Lão nhân coi sạp đã sớm muốn nhanh nhanh bán đi, gặp có người tới hỏi lập tức đưa ra một cái giá tương đối thấp, nhưng Vương Ki không chịu thua, quả thực hạ giá hơn phân nửa, cuối cùng cũng lấy một lượng bạc thành giao, chiếm được thanh kiếm cũ này.
Vương Ki đem kiếm chuyển cho Âu Dương Vô Cữu: “Xong!”
Âu Dương Vô Cữu cầm kiếm trên tay, thanh kiếm ngay cả vỏ cũng không có lại ngoài ý muốn phi thường nhẹ, kiếm này dài chừng hai mươi mốt tấc, bề ngoài quả thực là quá mức xấu xí, nhưng hắn tự biết nhãn lực giám định bảo vật của mình không sánh bằng vị trướng phòng tiên sinh đã từng làm chưởng quỹ ở Bảo Sinh Đại Áp, nên liền khiêm tốn thỉnh giáo: “Kiếm này tất có lai lịch, dám thỉnh tiên sinh chỉ giáo.”
Vương Ki người này tựa hồ chỉ cần tâm tình tốt thì sẽ bất giác nói nhiều: “Cậu cũng biết, thợ đúc kiếm Âu Dã Tử từng nhờ vào chỉ bảo của trời, biết được kỹ thuật mà đúc nên ba thanh kiếm lớn, hai thanh kiếm nhỏ?”
Âu Dương Vô Cữu gật đầu: “Một kêu Trạm Lư, hai kêu Thuần Quân, ba kêu Thắng Tà, bốn kêu Ngư Tràng, năm kêu Cự Khuyết.”
“Không sai. Đáng tiếc chiến họa nhiều năm, bảo kiếm như thế đã sớm thất lạc vô tung. Năm đó Âu Dã Tử đúc kiếm, núi Xích Cẩn nứt đôi ra thiếc, suối Nhược Da khô cạn ra đồng, lại có vũ sư quét tước, lôi công đập đãy giao long thổi lò, thiên đế xếp than… Ách, cái này đương nhiên là thế nhân phóng đại, bất quá nếu nói đến thuật rèn kiếm chỉ sợ không ai có thể vượt qua.”
“Không lẽ kiếm này là thanh thứ nhất trong năm thanh?”
Âu Dương Vô Cữu không khỏi chấn động, dù sao kiếm này mới vừa rồi còn bày ở sạp hàng rong không ai hỏi thăm, còn bị Vương Ki ép giá ép tới một lượng rẻ mạt… Kêu hắn làm sao tin tưởng đây là danh kiếm thiên hạ đây?!
Nhưng Vương Ki lại phi thường chắc chắc: “Là Thuần Quân.”
Âu Dương Vô Cữu vậy mà lại tin, ngay cả một chút hoài nghi đều không có: “Tiên sinh quả nhiên nhãn lực hơn người, không thể tưởng được Tàng Kiếm Môn tôi quả thật có được một thanh binh khí trấn phái! Chẳng qua năm dài tháng lâu, kiếm này còn có thể dùng được sao?”
Vương Ki liếc mắt nhìn hắn, lấy lại kiếm, búng vào thân kiếm, chỉ nghe thanh âm keng keng nhẹ vang, nhưng thùng nước lớn ở cửa tiệm bên cạnh lại rung động nổi lên gợn sóng.
“Kiếm này là lấy sắt tinh thuần làm thành, rèn hơn trăm hỏa, nhất rèn nhất khinh, liên tục đến khi cân lượng không giảm, bách luyện không hao tổn, mới hiện ra màu sắc thanh minh, mài đến sáng bóng, thì màu vừa xanh đậm vừa đen khác xa sắt bình thường. Đáng tiếc từ sau thời Âu Dã Tử, phương pháp này đã sớm thất truyền ở nhân gian…”
Âu Dương Vô Cữu lại kỳ quái: “Nếu đã thất truyền sao tiên sinh lại biết rõ đến như thế?”
“Cuốn “Thiên đoán pháp” kia còn không phải là tôi cho ông ta… Ách, ý tôi là, trước đây khi còn ở Bảo Sinh Đại Áp làm chưởng quỹ đã từng nghe một ít khách nhân đến cầm kiếm nhắc tới.” Sức mạnh của hưng phấn trôi qua, trướng phòng tiên sinh được đại tiện nghi đã lập tức gảy bàn tính lách cách trong đầu, “Kiếm này có thể nói là vô giá, nếu như chuyển nhượng bán lại nhất định sẽ kiếm được không ít ngân lượng!” Vừa nghĩ tới một chồng ngân phiếu dày cộm và đống nợ có thể tức khắc thanh toán, ánh mắt đang nhìn chòng chọc cây kiếm nát càng thêm nóng bỏng.
Âu Dương Vô Cữu thấy thế cuống quít ngăn lại: “Tiên sinh chậm đã!”
“Sao vậy?”
“Lần này đi là để mua kiếm, nếu bán đi mất, vậy không phải lại đi tìm mua nữa à?” Thấy y hơi do dự, Âu Dương Vô Cữu không dấu vết từ trên tay y đoạt lại kiếm, “Tôi tin tưởng tiên sinh nhãn lực phi phàm, thứ nhìn trúng nhất định là bảo vật khó gặp, nhưng cứ mua rồi bán, đi đi lại lại, mãi cũng không xong mà ngược lại còn làm chậm trễ thời gian của tiên sinh.”
“Nói cũng phải…”
Vương Ki nhớ tới bản thân cùng Âu Dương Vô Cữu ra ngoài lắc lư cả ngày, sự vụ sổ sách trong trướng phòng không biết đã chồng chất thành hình gì rồi, đành phải bỏ ý niệm trong đầu.
Bên này Âu Dương Vô Cữu rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, ách… Cái loại cảm giác hồi hộp như nhổ răng cọp này, thật không hề thua kém trận ác chiến hắn đơn độc đấu với mười tám ma đầu ngoại vực. Trong lòng không khỏi thầm than, khẳng định là do gần đây quá mức an nhàn không gặp được đối thủ có thể đại chiến mấy trăm hiệp rồi.
Hai người ra khỏi phường Thanh Hà, một đường dọc theo hai bờ sông trở về phủ.
Vương Ki đang vì mua được thứ tốt mà cao hứng không nguôi thì bỗng nhiên cảm thấy nam nhân bên cạnh khí tức toàn thân đều khẩn trương ngưng tụ, ngẩng đầu nhìn lên, thấy hắn nhíu mày, tầm mắt liếc nhìn góc phố gần đó.
“Xảy ra chuyện gì?”
Âu Dương Vô Cữu không dấu vết quét mắt qua khúc quanh, con đường hai người đang đi không nhiều người bộ hành lắm, có phần vắng vẻ, hơn nữa ngõ sâu đường hẹp ẩn giấu vài người cũng không dễ dàng phát hiện, thế nhưng Âu Dương Vô Cữu nội công thâm hậu, thính giác cũng so với người thường linh mẫn hơn, cho nên mấy tên gia khỏa đi theo phía sau đã sớm bị hắn phát hiện.
“Không phải lại tới nữa chứ?!” Vương Ki không vui liếc mắt nhìn hắn, nửa tháng nay gần như mỗi ngày đều được nhân vật giang hồ đến thăm viếng, lại còn không phân biệt sớm muộn, có lúc thậm chí đến thăm vào đêm khuya, đương nhiên, mấy tên đê tiện nửa đêm nửa hôm đến đánh lén thông thường đều bị trói gô vứt ra ngoài cửa.
Đối với Âu Dương minh chủ đầy vô tội y không hề có bất kì cảm thông nào, nhất là khi vào một lần có một tên trộm không đầu óc định bắt y uy hiếp Âu Dương Vô Cữu, tuy rằng cuối cùng tên trộm kia bị Âu Dương Vô Cữu một chiêu chế ngự, nhưng cũng không thể thay đổi sự thực rằng sổ sách y vất vả lắm mới viết xong đã bị in vài dấu chân đen thui!
Âu Dương Vô Cữu lắc đầu: “Không phải. Cước bộ của bọn chúng rất nặng, không giống người tập võ.”
“Chẳng lẽ là muốn ăn cướp sao?” Vương Ki càng thêm không vui, y thà bị bắt còn hơn bị cướp mất ngân phiếu trong lòng nha!
“Có lẽ vậy…” Âu Dương Vô Cữu nhìn vẻ mặt của y đã đoán được phần nào y đang suy nghĩ cái gì, không khỏi cười nói: “Vừa nãy khi chúng ta ở phường Thanh Hà mua kiếm, vẫn luôn có người theo dõi.” Hắn nhìn Vương Ki, “Có câu mang ngọc mắc tội, tiên sinh ở trong mắt bọn chúng chắc hẳn là như một đầu dê béo.”
Dê béo?! Ai dám coi đường đường Lộc Tồn tinh quân đây như dê béo vậy hả? Là muốn cả đời vô tài vô phú phải không?
Vương Ki trợn mắt, đang định phản bác, thì bỗng nhiên sáu bảy nam nhân tướng mạo thô tục đã đi tới bao vây, nhìn mấy gương mặt hung ác không cần đoán cũng biết là phường lưu manh côn đồ, trong tay đều cầm hung khí lấp lánh hàn quang, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ đầy tham lam.
Âu Dương Vô Cữu bước lên nửa bước, che trước người Vương Ki, chẳng qua chỉ là đứng một chỗ nhưng uy thế vốn có đã làm đám du côn kia khiếp sợ đến mức cùng thối lui một bước.
Cho dù có đối mặt với đạo tặc mắt lộ hung quang, Âu Dương Vô Cữu vẫn giữ một bộ dáng ôn hòa: “Mấy vị đây là muốn gì?”
Tên nam tử trung niên đứng đầu cùng người bên cạnh nhìn nhau, hiện giờ đối phương người ít sức yếu, hơn nữa một người trong đó nhìn qua chỉ là thư sinh văn nhược, bọn chúng hẳn nhiên là chiếm ưu thế, còn sợ gì nữa?!
“Nếu không muốn bị thương thì đem ngân lượng giao ra đây!!”
Âu Dương Vô Cữu nghe vậy hơi nhíu mày: “Vài vị đây tứ chi đầy đủ, thân thể khoẻ mạnh, hẳn là nên chăm chỉ làm việc, sống bằng sức mình, chứ không nên làm thứ hành vi bất nghĩa chặn đường cướp bạc như thế này.”
“Vô nghĩa!! Mau đem ngân lượng giao ra đây!!”
Âu Dương Vô Cữu thấy bọn chúng ngang ngược vô lý, biết có tốn thêm nước miếng cũng vô ích: “Thôi được.” Đã thấy hắn trở tay đem kiếm cắm xuống đất, thanh kiếm sắt tầm thường vậy mà xuyên qua phiến đá xanh, cắm sâu vào đất chưa đến nửa thanh. Thân hình chợt dao động, dương liễu theo gió, hắn cũng là gió động theo bóng hình, đám du côn kia còn chưa nhìn thấy rõ ràng thì thân ảnh lam sam (áo lam) nháy mắt đã đứng trong đám người, trường bào tung lên, kình lực xuyên thẳng, đem hai người gần nhất đánh bay ra ngoài, đập vào tường yếu ớt trượt xuống đất.
Những người khác thấy thế ngay lập tức cùng nhau xông lên, đối lập với một lũ chân tay loạn xạ, nam nhân lam bào vẫn lộ vẻ chỉnh tề ung dung, tay phải thảnh thơi đặt ở sau lưng, chỉ dùng tay áo trái ngăn địch. Giữa rừng đao sắc bén, từng chiêu từng thức lại ẩn chứa kiếm khí huyền diệu. Tựa như những lời hắn nói trước đó, Tàng Thiên kiếm pháp, ý không chỉ kiếm, hình dáng ẩn giấu tự nhiên, trong tay là kiếm lại không phải kiếm, có kiếm không kiếm, ý không nằm trong lời.
Chỉ trong thời gian ngáp hai cái, Vương Ki đã nhìn thấy toàn bộ đám du côn kia bị đánh ngã trên mặt đất, còn Âu Dương Vô Cữu thì vừa chậm rãi đi tới cạnh Vương Ki, vừa phủi phủi cát bụi dính trên vạt áo.
Lại thấy Vương Ki trừng lớn cặp mắt hắc bạch phân minh kia, cho là y bị võ công cao cường của mình hút hồn, trong lòng không khỏi dâng lên một chút đắc ý nho nhỏ như hài tử mà trước giờ không hề có.
Kỳ thật một người có địa vị võ lâm minh chủ như hắn sao có thể thiếu mấy lời khen ngợi đẹp đẽ đầy ao ước của người khác được? Hắn tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã có chiến tích giang hồ gần mười năm, võ công và kiếm pháp của hắn đã sớm được người người ca tụng trên giang hồ, chẳng qua bên trong có bao nhiêu là chân tâm bao nhiêu là giả ý, theo thời gian cọ xát hắn cũng dần trở nên sắc bén mà bắt đầu nghe hiểu. Thế là đối với những lời tán tụng giả dối hắn không hề động dung, tuy rằng trên mặt khiêm tốn cẩn thận nhưng kỳ thật tận đáy lòng lại tràn đầy chán ghét.
Không nghĩ tới hiện giờ, hắn lại thình lình muốn nghe lời tán thưởng của một trướng phòng tiên sinh nho nhỏ.
Tiếc thay Vương Ki quả thật chỉ là một trướng phòng tiên sinh, đối với mấy thứ nội công tu vi hùng hậu và khinh công bộ pháp đủ để võ lâm nhân sĩ thán phục y lại hoàn toàn như xem hoa trong sương mù…
Chợt nghe y nhỏ giọng nói thầm đầy bất mãn: “Cho nên tôi đã nói mà, võ công tốt như thế cần gì phải phí ngân lượng đi mua kiếm… Tôi thấy ngay cả gậy khơi lửa cũng không cần.”
Âu Dương Vô Cữu quả nhiên là vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng lại không thể phản bác.
Trận ẩu đả này cũng bắt đầu khiến người đi đường chú ý, đã sớm có người đi nha môn báo tin, không bao lâu liền thấy vài nha sai vội vàng chạy tới, khi thấy Âu Dương Vô Cữu thì liên tục thi lễ.
Âu Dương Vô Cữu dằn xuống chút mất mát kì lạ trong lòng, đem sự tình nhất nhất nói rõ với bọn họ, đối phương lại thi lễ với hắn rồi mới đi qua đem mấy tên cướp đã hôn mê bất tỉnh kia trói lại.
Vương Ki ngó thấy mấy tên lưu manh kia bị trói y như cua đại áp (còn gọi là cua lông, cua Tàu, là đặc sản của Hongkong, rất to, phải dùng dây thừng trói hai cái càng của nó lại để khỏi bị kẹp) thì ngầm kéo kéo Âu Dương Vô Cữu: “Đại thiếu gia, vì nha môn bắt giữ đạo tặc có được thưởng không vậy?”
Âu Dương Vô Cữu không khỏi bật cười, nhỏ giọng nói với y: “Cũng không phải là giang dương đại đạo (cướp biển), chỉ là vài tên lưu manh cướp đường, làm sao có phần thưởng gì chứ?”
“Chậc, nếu được thưởng ngân lượng thì vừa vặn bù cho khoản tiền mua kiếm rồi.”
Cúi đầu nhìn bộ dáng nắm cổ tay của y, ý cười trên khóe miệng của Âu Dương Vô Cữu càng sâu.
Nha sai đem từng tên lưu manh trói lại kỹ càng, rồi lại đi tới cảm tạ đại thiếu gia của Âu Dương gia đã trượng nghĩa tương trợ, xong liền đem theo đám côn đồ trở về nha môn.
Âu Dương Vô Cữu đi tới rút thanh kiếm đang cắm trên mặt đất lên, kiếm này tuy là vô cùng tan nát, nhưng dắt ở trên người hắn lại không hề làm giảm đi một phân hiệp cốt đan phong mà ngược lại còn là nhất phái hiên ngang.
Vương Ki thấy thế hỏi hắn: “Những kẻ như mấy tên côn đồ vừa rồi, người giang hồ các cậu không phải đều quen cho mỗi tên một kiếm, sảng khoái nhẹ nhàng giải quyết hết sao?”
“Mỗi tên một kiếm? Sao có thể…” Âu Dương Vô Cữu bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, “Võ công cao tới đâu bất quá cũng chỉ là bình dân bách tính mà thôi, há có thể vì thống khoái nhất thời mà tùy ý giết người? Luật pháp có ghi rõ, giết người phải bị chém. Đứng trước luật pháp thì mặc kệ ngươi có phải là người trong võ lâm hay không.”
“Thì ra là thế, nhưng như thế là tiện nghi cho mấy tên cướp kia rồi.”
“Không đâu.”
Thân hình to lớn của Âu Dương Vô Cữu che mất ánh mặt trời, bóng râm phủ qua mặt hắn, làm cho Vương Ki nhất thời không nhìn rõ được vẻ mặt.
“Trước kia đạo phỉ hoành hành khắp nơi, triều đình đã ban hạ trọng hình, bắt được cường đạo, bất luận có tang vật hay không cũng đều hành quyết trước mặt dân chúng, cầm gậy cướp giật, không hỏi có tang vật hay không cũng đều xử tử.”
Thanh âm trầm ổn như bình thường nhưng đến tai Vương Ki không hiểu sao lại đầy huyết tinh.
Hóa ra hắn đã sớm biết mấy tên cướp kia lọt vào tay nha môn thì sẽ bị xử tử!
Vương Ki lặng người nhìn hắn, người nam nhân này…
Có lẽ, cũng không hề ôn hòa thuần lương như bên ngoài…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.