[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên

Chương 20: Mở đầu (quyển hạ)




Mới sáng sớm, trước cửa Âu Dương phủ đã có một chiếc xe ngựa sẵn sàng cho chuyến đi xa, Lục Anh Hạo chuẩn bị lên đường về Cao Châu, hành trang gói ghém sớm đã có người hầu thay bọn họ để lên xe ngựa, đương nhiên không thể thiếu Âu Dương Vô Cữu tự mình ra tiễn.
Hắn và Lục Anh Hạo nói lời cáo biệt trước cửa phủ.
Xe ngựa là chuẩn bị cho Lục Oanh Oanh, dù sao đường sá xa xôi, nữ nhi gia cưỡi ngựa không tiện.
Lục Thiên Hạo không thể không trưng ra gương mặt bí xị, tay nắm cương ngựa, lơ đãng đạp tảng đá trên mặt đất.
Lục Anh Hạo ngẩng đầu nhìn sắc trời, thắc mắc sao Lục Oanh Oanh còn chưa ra, không khỏi thấy lạ: “Oanh Oanh như thế nào còn chưa ra? Hay là đã quên thời gian?”
Câu nói vừa dứt, đã thấy Lục Oanh Oanh đến đây, nhưng lại mang vẻ mặt tiều tụy.
“Oanh Oanh, mau lên, chúng ta còn phải lên đường.”
“Đã biết, thưa cha.”
Oanh Oanh dịu dàng gật đầu, cất bước đi xuống bậc thang, bỗng nhiên bước chân lảo đảo cả người mất thăng bằng té xuống, may là Âu Dương Vô Cữu bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, vươn ngang cánh tay đỡ lấy, ôm mỹ nhân vào lòng.
Dựa vào bờ ngực dày rộng rắn chắc của Âu Dương Vô Cữu, cô gái liền mềm mại như con chim nhỏ nép vào lòng người.
Đầu tựa vào bả vai Âu Dương Vô Cữu, đôi mắt mông lung ướt át, gò má mượt mà giờ phút này hồng nhuận đến khác thường.
“Lục tiểu thư?” Âu Dương Vô Cữu cảm giác được làn da nóng rực, không khỏi giật mình, “Lục sư thúc, Lục tiểu thư hình như bị bệnh.”
“Cái gì? Sao có thể như vậy?!”
Mọi người một trận hết hồn, Âu Dương Vô Cữu vội vàng phái người thỉnh đại phu, tự mình đưa Lục Oanh Oanh về khách phòng.
Người tới là một lão thần y ở thành Hàng Châu, từng làm ngự y trong cung, sau cáo lão về quê, dựng một quán thuốc hành y tế thế. Lão thần y bắt mạch cho Lục Oanh Oanh, lời rằng khí huyết suy yếu cộng thêm bôn ba lao lực, không cẩn thận bị nhiễm hàn khí, ngã bệnh.
Âu Dương Vô Cữu nghe vậy không khỏi áy náy, nếu bị bệnh trong phủ của hắn, đương nhiên hắn không thoát khỏi trách nhiệm chiếu cố không chu toàn, hắn cẩn thận hỏi qua bệnh tình, đợi lão thần y khai dược xong phân phó Triệu quản gia nhanh chóng đi mua, lại ra lệnh tìm vài hầu gái nhanh nhẹn thông minh đến đây hầu hạ.
Lục Anh Hạo thấy con mình bị bệnh, đương nhiên không thể đi được, trở nên ngượng ngùng: “Phải quấy rầy Vô Cữu thêm mấy ngày.”
Âu Dương Vô Cữu vội vàng nói: “Đều do Vô Cữu chiếu cố không chu toàn. Lục tiểu thư trong người có bệnh, không chịu được hành trình xóc nảy, Lục sư thúc đừng gấp gáp, ở thêm nửa tháng nữa, đợi Lục tiểu thư tĩnh dưỡng khôi phục rồi hẵng đi không muộn.”
Lục Anh Hạo được an ủi trong lòng, cũng tùy hắn an bài.
Âu Dương Vô Cữu nói xong liền theo bản năng dời mắt nhìn người bệnh phòng trong, đã thấy Lục Oanh Oanh đang nửa dựa vào thành giường, nữ tử xinh đẹp như hoa cơ thể suy yếu, tóc mai rớt bên thái dương, mi mục nhu mì, sắc mặt ửng đỏ, môi son nhạt màu, tựa như Tây Thi ôm ngực, đẹp đến khiến người thương tiếc.
Nhìn thấy bọn họ đứng cạnh cửa nói chuyện, mắt đẹp đảo quanh, đúng là chăm chú vào mình Âu Dương Vô Cữu, như đang mong chờ hắn có thể đến đây nói lời an ủi. Đáng tiếc quân tử thủ lễ, nam nữ thọ thọ bất thân, tuy nói nơi này là khách phòng Âu Dương phủ, nhưng đã có nữ nhi khuê phòng ở lại, Âu Dương Vô Cữu căn bản không tính bước vào nửa bước.
Âu Dương Vô Cữu cùng Lục Anh Hạo nói xong sự tình liền cáo từ rời đi, phía sau, xuyên qua rèm châu ánh mắt đang chăm chú nhìn theo bóng lưng rộng lớn của hắn, dần nhuộm chút ai oán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.