[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên

Chương 17:




Song ngạc hoa nhị triền căn sinh
tối thị khổ não mỹ nhân ân
(Hai đài hoa nhị hoa quấn lấy rễ, phiền phức nhất là được mỹ nhân quan tâm)
Hôm sau, Âu Dương Vô Cữu dậy từ rất sớm, theo thói quen thường ngày, tập kiếm trong viện lạc của mẫu thân. Bây giờ nhìn khắp võ lâm, người có thể sánh ngang hàng với hắn đã ít nay còn ít hơn, nhưng hắn chưa từng vì thế mà có chút lơ là, lại càng chưa từng vì trầm mê hưởng lạc hay say mê quyền thế mà bỏ bê luyện tập.
Dưới bóng cây hải đưởng, kiếm ảnh phi vũ, Tàng Thiên kiếm pháp luận về kiếm vô hình, chiêu vô thức, nhưng Âu Dương Vô Cữu tuyệt đối không tùy tiện thi triển vô hình kiếm ý ngạo tiếu giang hồ kia, chỉ cực kỳ khéo léo múa may Thuần Quân, từng chiêu từng thức.
Kiếm của hắn tựa hồ rất chậm, lại rất ổn.
Không có kiếm hoa rối ren lóa cả mắt, không có tốc độ nhanh như sao xẹt, hắn tựa như một đệ tử vừa nhập môn, thong thả, lặp đi lặp lại những chiêu kiếm vừa nhàm chán vừa đơn điệu.
Võ công càng cao cường, càng truy cầu cảnh giới cao hơn.
Khi võ công luyện đến một trình độ nhất định, người võ lâm sẽ truy cầu võ học cao hơn nữa.
Một khi trong chốn giang hồ xuất hiện võ học điển tịch thất truyền đã lâu, tức thì sẽ dẫn đến vô số tranh đoạt, thậm chí là đồ sát đầy máu tanh.
Nhưng những người này đã quên mất trụ cột của kiếm pháp.
Không có nền móng vững chắc thì cho dù lầu xây cao đến đâu, trang trí lộng lẫy thế nào cũng sẽ không chịu được mưa gió bão bùng. Gặp phải cao thủ chân chính thông thường sẽ không chịu nổi một kích.
Trong Tàng Kiếm Môn, thế hệ sư thúc Lục Anh Hạo say mê tập luyện vô hình kiếm ý, mắt luôn nhìn về đỉnh núi cao nhất không ngừng leo lên, nhưng không có căn cơ vững chắc như Âu Dương Vô Cữu nên đã bị người nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều vượt qua…
Mặt trời dần lên từ phía đông, Âu Dương Vô Cữu nghe thấy tiếng chân của người hầu ngoài viện bèn thu kiếm chiêu, tĩnh tâm hô hấp, sau một lúc lâu, thu hồi Thuần Quân, xuyên qua rừng hải đường ra khỏi sân.
Trở lại phòng, Triệu quản gia biết đại thiếu gia mỗi buổi sáng còn chưa nghe tiếng gà gáy đã thức dậy tập võ, cho nên đã sớm chuẩn bị tốt nước ấm để hắn lau mình.
Tuy là thu hàn ý lạnh, nhưng Âu Dương Vô Cữu vẫn đổ mồ hôi đầm đìa, ngâm nước ấm đúng là thích hợp.
Âu Dương phủ là nhà đại phú, tắm rửa dĩ nhiên không thể đơn giản, chỉ đơn thuần nhìn thùng nước ấm cực đại đang bốc lên dược hương nhè nhẹ kia thì đã thấy sơ sơ. Phu nhân trong phủ vì lấy lòng lão gia nên cực kỳ chú trọng việc bảo dưỡng, tự nhiên không thể thiếu dùng hoa thơm để tắm, đến phiên Âu Dương Vô Cữu thì là dùng cẩu kỷ nấu nước, vô sắc vô vị, nhưng có tác dụng lưu thông khí huyết.
Âu Dương Vô Cữu nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo, bước chân vào thùng tắm, nước ấm bao lấy thân mình, tẩy sạch mồ hôi nhớp nháp, thả lỏng mỗi một lỗ chân lông, hắn tựa vào cạnh thùng, nhúng ướt miếng khăn vuông, vỗ lên mặt nóng hầm hập, rồi mới ngửa đầu gối lên mép thùng. Cơ thể căng cứng dần trầm tĩnh lại…
Bỗng, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng chân vội vã.
Âu Dương Vô Cữu không khỏi thấy lạ, tiếng chân này nhẹ nhàng nhưng không giống của Triệu quản gia, nhưng có ai mới sáng sớm đã đến tìm hắn chứ?! Hơn nữa có tới hai người, tựa hồ còn hơi giằng co, tranh luận vụn vặt.
Đang tắm rửa thoải mái dễ chịu mà bị quấy rầy thì cho dù là ai cũng sẽ bực mình, Âu Dương Vô Cữu nhíu mày, thật sự không muốn đứng dậy, nhưng không còn cách nào khác, có trách thì trách hắn không có bao nhiêu người hầu trong viện, bây giờ ngay cả một người để chặn khách cũng không có…
Hắn đứng dậy khỏi thùng tắm bước xuống đất, vừa mới cầm lấy khăn khô đã nghe cửa phòng “phanh!!” một tiếng bị đẩy ra cực kỳ thô lỗ, lập tức kèm theo một tiếng thét chói tai của nữ tử. Âu Dương Vô Cữu chấn động, vội quay đầu lại, chỉ thấy người tới là Lục gia tỷ đệ, Lục Thiên Hạo là người đẩy cửa đang trợn mắt há mồm nhìn hắn, còn phía sau gã, Lục Oanh Oanh che mặt, xấu hổ đến đến đỏ cả mặt mũi.
Cảnh bọn họ nhìn thấy là một thân người cao lớn cường tráng, trần trụi, bắp thịt vạm vỡ ướt nước, bọt nước theo từng đợt hô hấp phập phồng rơi xuống mặt đất, giữa hai chân không che lấp, lớp lông rậm rạp không giấu được vật nam tính ngạo nhân…
“Âu Dương đại ca… Xin lỗi, ta, ta không phải cố ý…”
Trong tình huống như vầy, cho dù tốt tính tới đâu cũng phải phát hỏa.
“Đi ra!!” Âu Dương Vô Cữu phất tay, một luồng gió cực mạnh thổi qua ván cửa, Lục Thiên Hạo và Lục Oanh Oanh bị chưởng phong đẩy lùi hai bước, tựa như có một bàn tay hung hăng đóng sầm cửa phòng vào mặt họ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Oanh Oanh đỏ bừng mặt không khỏi trách cứ Lục Thiên Hạo: “Tỷ đã kêu đừng đến quấy rầy mà đệ cứ không nghe…”
Lục Thiên Hạo đại khái còn chưa phục hồi tinh thần, ánh mắt có chút phát ngốc nhìn chòng chọc cánh cửa đóng chặt, sau một lúc mới xụ mặt lẩm bẩm: “Đệ… Đệ làm sao biết hắn đang tắm…”
Qua nửa nén nhang, Âu Dương Vô Cữu đẩy cửa đi ra, dĩ nhiên đã quần áo chỉnh tề, tóc tai mặc dù được lau khô nhưng vẫn mang theo vài phần âm ẩm, khiến cho nam nhân bình thường có vẻ chững chạc thành thực nay có thêm vài phần dã tính, có điều đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị kia lại khiến cho chị em họ Lục không dám nhìn thẳng.
May mà Lục Oanh Oanh còn coi như tri thư đạt lý, vội vã hạ thấp người tạ lỗi: “Hạo đệ nhất thời cấp bách, đã thất lễ, Âu Dương đại ca đại nhân đại lượng, xin đừng trách!”
Nếu không phải vì nể mặt Lục Anh Hạo, Âu Dương Vô Cữu đã ném cổ hai người ra khỏi viện, hắn sầm mặt liếc nhìn bọn họ, đè nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Không biết Lục thế huynh vội vàng tìm đến có chuyện gì quan trọng?”
Đôi mắt Lục Thiên Hạo có chút dao động, Âu Dương Vô Cữu không nói gì, chỉ chờ tự gã mở miệng.
Lục Oanh Oanh thấy Âu Dương Vô Cữu đã có chút mất kiên nhẫn, vội vàng kéo tay áo đệ đệ, ý bảo hắn mau trả lời, Lục Thiên Hạo lúc này mới hồi phục tinh thần, nói: “Cha nói ngày mai chúng ta sẽ đi.”
Âu Dương Vô Cữu gật đầu: “Lục sư thúc hôm qua đã cùng ta đề cập qua.”
Lục Thiên Hạo không thể tưởng được hắn cũng biết việc này, hơn nữa lúc nói đến còn mang dáng vẻ hợp tình hợp lý, kinh ngạc, không khỏi trách cứ: “Vậy ngươi vì sao không ra lời ngăn cản?”
Âu Dương Vô Cữu chỉ cảm thấy buồn cười, nghe Triệu quản gia nói, mấy ngày võ lâm đại hội, Lục Thiên Hạo dựa vào phụ thân là tiền nhiệm minh chủ, mang theo thái độ ngênh ngang kiêu ngạo đã đắc tội không ít võ lâm đồng đạo, Lục Anh Hạo sợ là đã hối hận mang con mình tham gia võ lâm đại hội, bởi vậy phải nhanh chóng trở về, miễn cho lại sinh rắc rối.
Âu Dương Vô Cữu và Lục Anh Hạo chẳng qua chỉ có tình đồng môn, nói đến giao tình kỳ thật không nhiều lắm, dù sao thân phận hai người đã vì mẹ và ông ngoại tạ thế mà có hơi ngại ngùng, Âu Dương Vô Cữu cũng không có ý giữ lại.
Không nghĩ tới hôm nay Lục Thiên Hạo lại mang dáng vẻ hưng sư vấn tội tới đây, thật sự là có chút quái lạ.
Thấy Âu Dương Vô Cữu không hiểu ý mình, Lục Thiên Hạo nhịn không được cắn môi dưới, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy uất ức: “Ngươi rõ ràng… rõ ràng đã đáp ứng, chờ võ lâm đại hội xong, sẽ dẫn chúng ta ra ngoài chơi, kiến thức giang hồ chân chính!”
Âu Dương Vô Cữu không khỏi nhíu mày, hắn lúc nào nói lời hứa hẹn này chứ? Cho dù võ lâm đại hội chấm dứt, chưởng môn các phái đi hết, chắc gì hắn đã được nhàn hạ? Huống chi hiện giờ Huyết Sát chưa rõ tung tích, trong phủ ngoài phủ một đống việc còn chưa xong, hắn lấy đâu ra thời gian mà hành tẩu giang hồ?!
Thấy vẻ mặt Lục Thiên Hạo và Lục Oanh Oanh không giống giả bộ, nghĩ nghĩ, nhất thời hiểu ra, không khỏi thầm cắn răng, nhất định là hậu quả của tên Phượng Tam kia khi đóng giả thành mình đã hứa bậy hứa bạ.
Nhưng hắn không thể nói ra chân tướng, rơi vào đường cùng đành phải nói: “Lục thế huynh, Lục tiểu thư xin thứ lỗi, không phải là Vô Cữu không muốn. Nhưng Lục tiểu thư là thiếu nữ khuê phòng, thật sự không hợp xuất đầu lộ diện, phải biết trên giang hồ luôn có vài người miệng lưỡi khó nghe, không có hảo ý, Vô Cữu sợ sẽ làm ô uế tai mắt tiểu thư. Lục sư thúc đối thế huynh có kỳ vọng sâu sắc, giang hồ phức tạp, nguy hiểm trùng trùng, tốt hơn là đừng tùy tiện mạo hiểm. Lại thêm chuyện ma giáo Huyết Sát chưa bình ổn, giang hồ rối ren không ngừng, Âu Dương phủ là đất thị phi…”
Hắn nói câu nào có lý câu nấy, nhưng Lục Thiên Hạo lại không cam lòng, cắt ngang lời hắn: “Ta mặc kệ! Lúc đến cha cũng nói để ta ra đời nhìn xã hội, nhưng chưa tới mười ngày lại nói phải đi về! Ta không muốn về! Âu Dương đại ca, ngươi đi nói với cha một lời, để chúng ta ở thêm mấy ngày đi!”
Đối diện với thế gia công tử không thèm nói lý, thật đúng là có lý cũng nói không được, Âu Dương Vô Cữu chuyển qua nhìn Lục Oanh Oanh, vốn tưởng rằng nàng là tỷ tỷ hẳn là biết đạo lý, ít nhất có thể khuyên nhủ đệ đệ của mình, ai ngờ Lục Oanh Oanh cũng không nói lời nào, trong đôi mắt lóng lánh đã nhàn nhạt nét u oán.
Trước mắt là hai gương mặt vừa xinh đẹp vừa cực kỳ tương tự, nữ nhu mì, nam anh khí, mỗi người một vẻ, nếu đổi lại là người khác thì không khỏi phải than một câu phúc khí, nhưng riêng Âu Dương Vô Cữu thì không hề có cảm giác cao hứng, ngược lại có ảo giác da đầu tê rần, đạo lý nói không thông, hắn lại không có khả năng dùng vũ lực với hai người, Âu Dương Vô Cữu bây giờ vô cùng bó tay, trong lòng không khỏi thầm chửi Phượng Tam, cái gì chọc không chọc, lại đi chọc đôi song sinh họ Lục này…
“Đại thiếu gia, gần đây chi tiêu nhiều, tôi nghĩ không cần nói cậu cũng rõ.”
Vương Ki trình lên trướng mục, Âu Dương Vô Cữu thờ ơ lật xem, gật đầu đầy tin tưởng.
“Tháng này chi tiêu trong phủ so với bình thường nhiều gấp đôi.”
“Có nhiều như thế à?”
Vương Ki dùng giọng điệu cứng nhắc tới cực điểm: “Ngoài chi tiêu cho võ lâm đại hội, còn có lúc gia yến, thiếu gia mời vài vị hoa khôi của Hồng Tô Lâu, Ỷ Ngọc Lâu tới phủ mua vui cho khách, đã tiêu gần ngàn lượng bạc. Nếu không thể gia tăng nguồn vào, sợ là tháng sau không thể duy trì chi tiêu bình thường.”
“Ách, tôi đã biết…” Hắn đương nhiên không có mời hoa khôi của lâu nào cả, chắc chắn lại là tên Phượng Tam kia gây ra, tám phần là vì bị bắt làm đại thiếu gia Âu Dương phủ, trong lòng oán hận nên mượn cơ hội gọi vài hoa khôi trong thanh lâu của gã đến đây hầu hạ, thuận tiện nhét đầy túi tiền bản thân… Đúng là có đủ cay độc…
Trong mắt người ngoài là Âu Dương Vô Cữu làm, tuy Vương Ki biết sự thật nhưng vẫn cố tình làm như không thấy, đem nợ đều tính hết lên đầu hắn, Âu Dương Vô Cữu cũng chỉ đành lưng mang tiếng xấu, thật đúng là người câm ăn hoàng liên, có miệng nói không ra lời.
“Vậy tiên sinh có diệu kế gì không?”
Vương Ki thuận thế mang một cuốn sổ khác tới: “Tôi có lật qua trướng mục trước đây, phát hiện có vài khoản nợ lớn đến nay chưa được thu hồi, thí dụ như ba năm trước Bảo Sinh Trai nợ tiền hàng một ngàn hai trăm ba mươi lượng, Diệu Trân Đường nợ tám trăm bảy mươi lượng, còn thêm nửa tháng trước Bắc Viên thiếu nợ sáu trăm năm mươi lượng, thiếu gia chưa từng thúc giục trả, không biết là vì cớ gì?”
Âu Dương Vô Cữu tiếp lấy, nghĩ nghĩ liền nói: “Bảo Sinh Trai thiếu nợ là có hơi lâu, khi đó ông chủ Lưu tiếp một chuyến hàng cống sai, thời gian cấp bách, nhưng lại không cẩn thận nhập phải một lượng lớn song cung kiển, hàng này là thứ kiển, mặt tơ quá loạn, chất tơ thô ráp, có thể nào ươm thành tơ tốt được, mắt thấy kỳ hạn sắp đến, ông ấy xin tôi giúp đỡ, vừa hay chỗ tôi có một lượng thiên tàm kiển tốt nhất, bèn cho ông ấy mượn trước, miễn cho ổng chậm trễ hoàng sai. Không ngờ ông chủ Lưu trên đường đưa cống bị nhiễm phong hàn, sau đó bệnh nặng qua đời, trong nhà chỉ còn cô nhi quả phụ, tôi chưa phái người đi đòi nợ.”
(song cung kiển: là kén tằm thứ phẩm, không thể ươm tơ được, dùng để làm mền bình thường. Hàng cống cho vua phải xài hàng cao cấp, thiên tàm kiển ươm thành thiên tàm ti, tơ này mọi người hay nghe mấy anh đại gia nhắc tới nè)
Hắn lật sang trang khác, tiếp tục nói: “Diệu Trân Đường là buôn bán nhỏ, luôn có việc buôn bán vãng lai, nhưng hồi đó ông chủ Trương nói quay vòng vốn có vấn đề, nên tôi chưa phái người đi thúc giục. Còn Bắc Viên, nửa tháng trước ông chủ Cổ có đặc biệt qua đây một chuyến, nói rằng thuyền hàng từ Tuyền Châu đã gặp nạn trên biển, không biết có phải bị hải tặc cướp hay không, hiện giờ tung tích không rõ, nợ còn phải khất một thời gian.”
Vương Ki nghe vào trong lòng, tuy chưa lộ rõ biểu tình, nhưng thực ra đã có chút giật mình, vốn cho rằng Âu Dương Vô Cữu say sưa võ học và chuyện võ lâm sẽ không biết chủ trì gia nghiệp, nhưng không ngờ hắn đều một hai rõ ràng.
Chỉ tiếc hiệp khí giang hồ mà dùng trong thương giới kẻ lừa người gạt là tuyệt đối không thích hợp.
Đơn cử Bảo Sinh Trai kia, tuy là cô nhi quả phụ, nhưng Lưu Lý thị thủ đoạn lợi hại, còn biết làm ăn hơn trượng phu đã mất, hiện giờ Bảo Sinh Trai chỉ xếp sau tiệm tơ lụa của nhà Âu Dương thôi.
Thảo nào nhìn vào sổ sách thì Âu Dương phủ không hề nợ người ta một đồng, nhưng ngân lượng người ta nợ thì không hề ít.
Ít thì hơn chục, nhiều thì hơn ngàn.
Chẳng qua cũng nhờ như thế mà danh dự làm ăn của Âu Dương phủ cũng cực kỳ nổi tiếng, tiền không nợ, hàng không thiếu, cho dù là thương gia từ Tây Vực tới cũng mong được buôn bán với người thực tế yên ổn như vầy, vì vậy tuy nói có chút mệt nhỏ, nhưng việc buôn bán vẫn luôn hừng hực khí thế.
Vương Ki nói: “Đại thiếu gia, Bảo Sinh Trai hiện giờ làm đều là hoàng cống, tuyệt đối có khả năng trả nợ. Còn Diệu Trân Đường, chuyện quay vòng vốn có vấn đề đã là từ một năm trước rồi đúng không? Còn Bắc Nguyệt Viên, tôi nghe Triệu quản gia nói, hôm qua mới nhìn thấy ông chủ Cổ ở bến tàu chỉ huy dỡ hàng.”
“Vậy à… Vậy được rồi, tôi phái người đi xem…”
“Đại thiếu gia!” Vương Ki khép lại sổ sách, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chòng chọc Âu Dương Vô Cữu, dĩ nhiên không hài lòng việc hắn nghĩ một đằng nói một nẻo cho qua chuyện, “Tôi hy vọng ngài có thể tự mình đi một chuyến, tin là như vậy sẽ làm ít công to.”
“Láo xược!! Âu Dương đại ca, tên này quá vô lễ! Chẳng qua là một hạ nhân, lại dám xuất ngôn chống đối!!”
Giọng nói ôm vẻ bất bình chuyện thiên hạ chen ngang vào giữa, Vương Ki ngẩng đầu, quét qua một nam một nữ từ lúc ban đầu đã ngồi hai bên Âu Dương Vô Cữu, lành lạnh hỏi: “Tôi cũng muốn hỏi một câu, chỗ này là trướng phòng của tôi, không phải yến khách đại đường, hai vị thiếu gia tiểu thư có phải nhầm chỗ rồi không?”
Trướng phòng vốn không phải nơi rộng rãi, chung quanh chất đầy sổ sách, tuy chỉnh tề đâu vào đấy, nhưng dù sao vẫn chiếm chỗ. Đến một Âu Dương Vô Cữu cao lớn vạm vỡ, ngồi xuống chỗ này, được thôi, phân nửa giang sơn không còn, hiện giờ còn thêm chị em họ Lục như hình với bóng bên cạnh hắn, toàn bộ trướng phòng tức thì chật chội đến xoay người cũng không nổi.
Mới vừa rồi đề tài buôn bán nợ nần này nọ, Lục Thiên Hạo hoàn toàn nghe không hiểu, cơ hồ sắp ngủ gà ngủ gật, lúc này nghe Vương Ki nói như thế, nhất thời tinh thần tỉnh táo, hừ nói: “Bổn thiếu gia thích đi đâu thì đi, một tên trướng phòng nhỏ nhoi như ngươi quản được à? Hơn nữa, ta là theo Âu Dương đại ca đến đây để hiểu biết thêm, dựa vào đâu phải nghe lời ngươi? Vừa rồi ngươi lời lẽ hỗn xược, dám sai khiến Âu Dương đại ca, quá là càn rỡ!! Nếu ở nhà của ta nhất định phải bị đánh nặng!!”
Nghe gã uy hiếp, Vương Ki chẳng những không sợ mà còn cười nói: “Đã là lời khuyên can đương nhiên phải khó nghe. Nếu Lục công tử thích những từ ca công tụng đức, vậy có thể lên đường hồi phủ, đến lúc đó sẽ có rất nhiều nô tài khom lưng uốn gối trước ngài, há có thể thiếu lời tán dương ngon ngọt?”
“Ngươi ──”
Lục Thiên Hạo làm sao nói lại vị trướng phòng nhanh mồm nhanh miệng này được, nhất thời tức đến đỏ bừng cả mặt. Bên cạnh Âu Dương Vô Cữu đứng nhìn, trong lòng thực ra đã ngấm ngầm cười nhưng trên mặt không mảy may hiển lộ, rất đúng lúc nói ra lời can gián hai người: “Lục thế huynh và tiên sinh không cần tranh chấp.” Hắn nhìn Vương Ki, “Nếu trong phủ ngân lượng cần gấp, tôi hiển nhiên sẽ phái người đi đòi nợ, tiên sinh cứ việc yên tâm.” Xong mới chuyển sang Lục Thiên Hạo, “Ta thấy Lục tiểu thư hẳn đã mệt mỏi, Lục thế huynh lại không có hứng thú với việc làm ăn, nơi này diện tích chật hẹp, không có chỗ nghỉ tạm, xin Lục thế huynh mang Lục tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi, ta vẫn còn việc quan trọng cần thương lượng với tiên sinh.”
“Ta không phải không có hứng thú…” Lục Thiên Hạo thấy Âu Dương Vô Cữu có ý trục khách, không khỏi ấm ức, Lục phủ không phải không buôn bán, nhưng những việc này trước giờ đều không cần hắn quan tâm, vì vậy hắn cũng chưa từng đụng tới, khó tránh khỏi cảm thấy nhàm chán, nhưng cho dù hắn thấy chán thì vẫn nhẫn nại đợi bên cạnh Âu Dương Vô Cữu, ai ngờ đối phương chẳng những không cảm kích mà ngược lại còn đuổi hắn đi. Lục Thiên Hạo từ nhỏ đã được nuông chiều, sao chịu được đối đãi như vậy, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ hắn đã nổi trận lôi đình. Nhưng riêng trước mặt Âu Dương Vô Cữu, hắn không muốn người kia nhìn thấy mặt xấu của mình, chỉ đành trộm nhìn tỷ tỷ một cái.
Lục Oanh Oanh không tỏ vẻ gì, một đôi mắt xinh đẹp luôn chăm chú đánh giá Vương Ki.
Lục Thiên Hạo không còn cách nào khác, đành phải đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Ki một cái, rồi mới xoay người đỡ Lục Oanh Oanh rời đi.
Đợi rời khỏi đông sương, trở lại chỗ bọn họ ở, Lục Anh Hạo lúc này còn đang ở bên ngoài trù tính đường đi chưa trở về, Lục Thiên Hạo đặt mông ngồi lên ghế, tức giận không chỗ phát tiết, một phát đánh văng trà cụ bằng sứ men xanh trên bàn: “Tên trướng phòng kia đúng là đáng ghét, ba lần bốn lượt khiêu khích ta, nếu không phải có Âu Dương đại ca ở đó, ta nhất định đã cho hắn một bài học!”
Lục Oanh Oanh ngồi bên cạnh, đột nhiên trầm tĩnh nói: “Đệ đệ, tỷ khuyên đệ vẫn là đừng chọc trướng phòng tiên sinh kia thì hơn.”
“Tại sao? Hắn một không biết võ công, hai không có chỗ dựa, ta còn phải sợ hắn à?!”
Lục Oanh Oanh lắc đầu: “Chẳng lẽ đệ nhìn không ra?”
Lục Thiên Hạo nhìn người chị song sinh của mình, từ nhỏ cha đã nói hắn thiếu suy nghĩ nhưng Lục Oanh Oanh thì ngược lại có một trái tim thất khiếu linh lung, nếu hai người bọn họ có thể chia cho nhau thì tốt biết mấy.
“Âu Dương đại ca đối với trướng phòng tiên sinh… Thôi, vẫn là đệ đừng biết thì tốt hơn, dù sao ngày mai chúng ta cũng đã về rồi.”
Lục Thiên Hạo vừa nghe liền không cam lòng: “Đệ còn lâu mới về! Nếu cùng cha trở về, không biết đến bao giờ mới được ra ngoài lại, chắc chắn sẽ không được gặp Âu Dương đại ca…” Hắn nghĩ nát óc cũng không tìm được biện pháp, đành phải xán lại gần Lục Oanh Oanh, nói, “Oanh oanh, tỷ nhiều chủ ý, nghĩ biện pháp cho đệ đi!”
“Đệ thật sự muốn nán lại đây?”
“Đương nhiên!”
Lục Oanh Oanh do dự một chút, hỏi: “Vậy đệ thích Âu Dương đại ca không?”
Lục Thiên Hạo nghe vậy tức thì mặt đỏ như bốc lửa: “Tỷ, tỷ hỏi chuyện này làm gì?” Hắn không chịu yếu thế trừng mắt nhìn Lục Oanh Oanh, “Tỷ mới là thích hắn đi? Chúng ta là một mẹ sinh ra, từ nhỏ đã thích những thứ giống nhau.”
Lục Oanh Oanh rũ mắt, che khuất một tia sáng trong mắt.
Một lúc sau, mới nói: “Âu Dương đại ca trọng nghĩa, tất nhiên sẽ không bội bạc với người khác, nếu như…”
có cảm giác chị Live rất thích dìm hàng bạn Âu Dương = =

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.