Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 962: Tử Hồn bại tẩu




Phát giác được điểm này, Lục Vân dứt khoát từ bỏ tấn công, thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân" kết hợp cùng thuật "Không Gian Khiêu Dược", chớp mắt đã lướt ngang chừng năm chục trượng thoát khỏi khu vực đó.
Xoay người lại, Lục Vân nhìn vào vùng mù đen, cau mày cất tiếng:
- Tử Hồn, đây có phải là tuyệt học của Tử hải chăng?
Vùng mù đen dường như có phần bất ngờ, ồ lên một tiếng kinh ngạc sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, chớp mắt biến thành Tử Hồn.
- Lục Vân, đã vài ngàn năm qua, ngươi là người thứ nhất có thể thoát khỏi dễ dàng như vậy.
Lục Vân không chút vui mừng, trầm giọng nói:
- Vài ngàn năm qua, không biết có được bao nhiêu người đáng để ngươi phải sử dụng chiêu này?
Tử Hồn trầm ngâm một lúc, đáp lại:
- Không nhiều, khoảng chừng sáu bảy người mà thôi, trong đó chỉ có một người thoát ra được, ngươi chính là người thứ hai.
Lục Vân ánh mắt âm lạnh khẽ nói:
- Ngươi rất thông minh, cũng rất âm độc, từ lúc bắt đầu đã thi triển tuyệt chiêu khiến người ta trong lúc sơ ý mà bị uổng mạng.
Tử Hồn điềm nhiên đáp:
- Mạnh được yếu thua, đây là quy luật sinh tồn của Hải vực. Muốn duy trì bất bại thì chỉ có thể liên tục cẩn thận.
Lục Vân không hề phản bác lại, chỉ lạnh nhạt nói:
- Đây là lần thứ nhất ngươi thấy thần thoại bất bại của ngươi còn có thể kéo dài nữa hay không?
Tử Hồn tự phụ đáp:
- Điều này còn phải trông vào bản lĩnh ngươi nhiều ít thế nào.
Lục Vân cười cười, tà mị mà âm trầm.
- Vừa rồi là ngươi tiến công, bây giờ đến phiên ta, ngươi cẩn thận.
Chữ thận vừa phát ra, trong mắt Lục Vân ánh bảy màu bộc phát, một luồng Ý Niệm Thần Ba đáng sợ ẩn chứa chín loại tần suất khác nhau hợp lại, chớp mắt đã kéo dãn gấp vài ngàn lần bắn thẳng vào huyệt Mi Tâm của Tử Hồn.
Thân thể run lên, Tử Hồn bật kêu điên cuồng thảm thiết, một chiêu này của Lục Vân sắc bén vô cùng, sát tâm rất nặng, hoàn toàn không lưu lại một chút thể diện, lập tức đánh trọng thương linh hồn của hắn, hất thân thể hắn bắn đi.
Bật cười tàn khốc, Lục Vân lắc mình xông đến, dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh Tử Hồn, hai tay đồng thời thi triển Trấn Hồn phù và Hóa Hồn phù, dùng sức mạnh hủy diệt vạn vật hung hăng đánh trúng thân thể Tử Hồn.
Gào lên một tiếng, Tử Hồn rất dẻo dai, một luồng sức mạnh êm ái trong cơ thể rất nhanh chống lại, không ngờ chống cự lại hơn nửa công kích của Lục Vân.
Sau đó, toàn thân Tử Hồn ánh đen hiện lên mang theo sức mạnh thôn tính âm tà nuốt lấy hai tay của Lục Vân, ép cho chàng buộc phải thối lui.
Bốn mắt nhìn nhau, Tử Hồn giận dữ quát lên:
- Thật là tàn độc. Bây giờ để cho ngươi được biết kỹ thuật giết người bí mật của Tử hải chúng ta!
Dứt lời bóng đen lay động, tám bóng người phân ra bốn bề, những làn gió nhẹ kết nối giữa tám bóng như bông, làn sáng sắc đen và sắc xanh lam bay lượn qua lại, kết thành một hình khối hộp, đồng thời phát ra công kích hội tụ lên người của Lục Vân.
Cảnh giác nhìn cảnh tượng này, trong mắt Lục Vân bảy sắc lóe lên, chớp mắt liền tra ra một chiêu này của Tử Hồn, bao gồm cả sức trói buộc và sức thôn tính rất mạnh, chia ra thành làn sáng sắc xanh lam và sắc đen.
Đồng thời, Lục Vân còn phân tích ra chùm sáng sắc xanh lam vô cùng kinh người, lực trói buộc của nó rất dẻo dai, với tu vi của chàng cũng cần phải bộc phát sức mạnh đến tầng thứ chín mới có thể đánh tan nó, điều này quả thực là một chiêu trí mạng.
Trong lúc kinh hãi, ý niệm Lục Vân chuyển động nhanh chóng, sức mạnh nào có được sức trói buộc dẻo dai đến như vậy? Nếu như không giải được câu đố này, bản thân hẳn rất nhiều khả năng bị chìm vào nguy cơ.
Bốn bề, công kích của Tử Hồn đã đến gần, trong lúc nóng nảy, Lục Vân đột nhiên lóe lên một ý, vì thế quát lớn:
- Tử Hồn, thuật phân thân trước đây của ngươi có thể lấy nước biển làm cơ sở, dùng ảo ảnh của bản thân chiếu lên trên đó, sau đó phân hóa vô hạn biến ảo mà thành phải không?
Tử Hồn nghe vậy chấn động, hừ lạnh nói:
- Thích đoán, ngươi hãy đoán đi.
Lục Vân nghe rồi, bật cười lạnh lùng, tiếp tục thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân" lần nữa, đi ngang hơn mười trượng.
Vừa thấy Lục Vân biến mất lần thứ hai, Tử Hồn hơi giận dữ, quát lên:
- Ngươi dự tính cứ mãi chơi trò trốn tìm như vậy nữa sao?
Lục Vân phản bác lại:
- Biết người biết mình, trăm trận trăm thắng, lẽ nào ngươi còn chưa nghe qua chuyện này?
Tử Hồn thấy vậy hừ giận một tiếng, lại ảo hóa thành tám hình bóng phân bố quanh người của Lục Vân.
Lần này, công kích của Tử Hồn và lần trước có thay đổi, vừa thay đổi liền thi triển khí thế kinh thiên, dùng sức mạnh to lớn mạnh mẽ đến kinh người thiết lập một kết giới phong bế quanh Lục Vân.
Sau đó, Tử Hồn tiếp tục cách cũ, giữa tám bóng người, ánh sáng sắc xanh lam và đen luân phiên lưu động, ý đồ trói buộc được Lục Vân trước, sau đó mới thôn tính lấy chàng.
Đối mặt với một chiêu nguy hiểm của Tử Hồn, Lục Vân cũng không né tránh, hai tay nhanh chóng đẩy ra, lòng bàn tay lóe điện lấp lánh, chàng đang dùng tốc độ cực nhanh thi triển "Lôi Thần quyết".
Vì đang ở đáy biển nên Lôi Thần quyết của Lục Vân không cách nào hấp thu được Cửu Thiên thần lôi, chỉ còn cách dùng sức lôi điện ẩn chứa trong bản thân làm cơ sở để tiến hành phản kích.
Theo lý thuyết, cách làm này của Lục Vân vô cùng bất lợi, căn bản không thể phát huy được thực lực vốn có của chiêu này.
Nhưng khi chàng đã hiểu được thế công của Tử Hồn, làn sáng màu xanh lam chính là sức mạnh âm nhu trong nước biển, chàng liền nghĩ đến nước có thể dẫn điện, vì thế mới có hành động như vậy.
Tiến công của hai bên có tốc độ rất nhanh, khi làn sáng màu xanh lam có sức trói buộc cùng với làn sáng màu đen có sức thôn tính gặp phải sức mạnh lôi điện của Lục Vân, một trận hoa lửa chói mắt cùng với tiếng kêu rú phẫn nộ phát ra trong tiếng nổ mạnh.
Một chiêu này, sức mạnh của Lục Vân chỉ tương đương một phần ba sức mạnh của Tử Hồn, nhưng sức lôi điện lại mạnh mẽ cứng rắn vô cùng, chớp mắt liền khiến cho toàn thân Tử Hồn run lên, mọi công kích lập tức mất đi.
Nắm ngay lấy khoảng thời gian ngắn ngủi Tử Hồn đang run rẩy, Lục Vân quát lên to lớn, thân thể vút cao vài trượng vượt qua cả Tử Hồn. Sau đó, hai tay Lục Vân bắt quyết, toàn thân ánh đen hiện lên, một luồng khí hủy diệt tràn ngập bốn phương.
Trên đầu, mây khí màu đen nhấp nhô như sóng, một thanh đao nhỏ đen tuyền bay ra từ huyệt Bách Hội, vừa xoay chuyển bay lên, vừa bộc phát đốm sáng màu đen, chớp mắt liền hình thành một cột sáng hủy diệt, theo sự khống chế của Lục Vân điên cuồng chém xuống.
- Diệt Hồn xuất, quỷ thần tru!
Lúc này, Lục Vân đã thi triển tuyệt chiêu. Nếu xét theo quan hệ giữa Lục Vân và Tử Hồn, hẳn không cần phải xuất tuyệt chiêu này, nhưng do thực lực Tử Hồn kinh người, Lục Vân vì muốn thắng nên không thể không làm như vậy.
Phát hiện thấy nguy hiểm, Tử Hồn gầm lên điên cuồng, hắn đã mất đi tiên cơ, muốn né tránh cũng không kịp nên đành phải liều mạng phản kích.
Vì thế, hai tay Tử Hồn múa lên, toàn thân ánh đen từ dưới dâng lên, đang nhanh chóng hội tụ vào trên đỉnh đầu, hình thành một tấm thuẫn ánh sáng đen ngòm.
Đồng thời, lòng bàn tay Tử Hồn tự động xuất hiện một cây côn thép đen thui, dài gần một thước sáu thước bảy, toàn thân cây côn lấp lánh phù chú ánh sáng, toát ra mùi vị quỷ bí khó tả được.
Khi Lục Vân chém xuống một đao hủy diệt, hai tay Tử Hồn hào quang rực rỡ, chân nguyên to lớn truyền vào trong cây côn thép, khiến nó phát ra ánh sáng đen thẫm, hóa thành một vật dài cả trượng đón lấy một đao của Lục Vân.
Chỉ nghe một tiếng ầm to lớn chấn động bốn bề, hai luồng sức mạnh lấy cứng chọi cứng chớp mắt phát ra, không những chém đôi côn thép của Tử Hồn, còn phát nổ đáng sợ, lập tức đánh bay Tử Hồn.
Hai người giao chiến biến ảo rất lớn, khi thì Tử Hồn chiếm ưu thế, khi thì Lục Vân đảo chuyển được cục diện, hấp dẫn sâu sắc tất cả mọi người ở hiện trường quan sát.
Nhưng khi Lục Vân thi triển Lôi Thần quyết khiến cho Tử Hồn bị tấn công bất ngờ, Huyết Ma Thiên Cơ đang quan sát đột nhiên vẻ mặt biến hẳn, giận dữ nhìn Lục Vân đang giao chiến, gầm lên nóng nảy:
- Té ra là ngươi!
Một lời này không đầu không đuôi khiến người ta mơ hồ.
Nhưng điều khiến người khác càng kinh ngạc hơn, chính là Huyết Ma Thiên Cơ sau khi rống lên giận dữ, liền bay lên hướng thẳng về Lục Vân, hai lòng bàn tay phát ra hai cột sáng đỏ máu.
Đánh lén đột nhiên khiến người ta bất ngờ.
Nhưng Huyết Ma Thiên Cơ hoàn toàn không làm gì được, khi bà mới được nửa đường liền bị một chuỗi làn kiếm dày đặc màu tím nhanh chóng ngăn lại.
Giận dữ trừng mắt Trương Ngạo Tuyết, Huyết Ma Thiên Cơ rống lên:
- Cút ngay, nếu không ta sẽ giết chết ngươi.
Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng cười nói:
- Muốn xuất thủ thì phải quang minh chính đại mà làm, hành động đánh lén vô sỉ như vậy làm sao để cho ngươi càn rỡ được. Xem kiếm!
Cổ tay vừa chuyển, thần kiếm vút khỏi tay, làn kiếm dày đặc phân ra tám phương, chỉ trong sát na liền hình thành trên ngàn bóng kiếm màu tím từ những góc khác nhau phát động công kích hướng về Huyết Ma Thiên Cơ.
Phát hiện thực lực kinh người của Trương Ngạo Tuyết, Huyết Ma Thiên Cơ không dám coi thường nữa, thân thể nhanh chóng bắn đi, bay lượn qua lại giữa không trung né tránh bóng kiếm của Trương Ngạo Tuyết.
Nhưng Huyết Ma Thiên Cơ đã quá coi thường Trương Ngạo Tuyết. Bà ta không biết thần kiếm trong tay của Trương Ngạo Tuyết có thể định vị, nó có sức mạnh dò xét truy đuổi giống như Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân, làm sao bà có thể dễ dàng né tránh được đây?
Để ý đến động tĩnh của Huyết Ma Thiên Cơ, tròng mắt Hắc Mị xoay tròn nói với Hắc Lệ:
- Cơ hội khó có, muốn ra tay thử hay không?
Hắc Lệ liếc Bách Linh và Thương Nguyệt, chần chừ nói:
- Hai người đó xem ra cũng không dễ đối phó.
Hắc Mị lại không cho như vậy cất lời:
- Muốn thành đại sự, làm sao không mạo hiểm được đây?
Hắc Lệ thấy hắn nói như vậy, cũng không do dự nữa, lập tức trả lời:
- Được, ngươi đi kiềm chế người nữ kia, ta đi đoạt lấy Hải Nữ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nói rồi nhanh chóng tiến gần đến Bách Linh, Thương Nguyệt.
Quét mắt qua hai người, Bách Linh hừ lạnh nói:
- Người kích động thường phải chịu sự trừng phạt.
Hắc Mị quát lên:
- Bớt nói nhảm đi, không muốn chết thì hãy nhanh chóng giao Hải Nữ ra.
Nói rồi lắc mình phóng thẳng về phía Thương Nguyệt, hai tay múa lên lấp lánh ánh đen.
Bách Linh bật cười khinh bỉ, Tam Đầu linh xà trên vai bay ra, thân thể bé nhỏ động tác nhanh nhẹn, ba đầu rắn đồng thời vươn ra, khí liệt hỏa, hàn băng và kịch độc dùng phương thức chùm sáng đánh trúng vào thân thể Hắc Mị trong ánh mắt kinh ngạc của hắn.
Hừ giận một tiếng, Hắc Mị hệt như thấy quỷ, hoảng sợ né tránh. Tam Đầu linh xà lại rít nhỏ một tiếng, thân thể linh hoạt như bóng theo người liên miên phát động công kích không ngừng.
Hắc Lệ và Hắc Mị đồng thời ra tay, mục tiêu ban đầu của Hắc Lệ chính là Bách Linh, nhưng kết quả lại bị Thương Nguyệt ngăn lấy, điều này hắn không hề nghĩ đến.
Sau khi giao đấu, Hắc Lệ càng thêm kinh ngạc, bản thân hắn là một trong Hắc hải Tứ Sát, khắp cả bảy hải cũng khó tìm được cao thủ ngang tay. Ai ngờ Thương Nguyệt không chút hãi sợ, ngược lại còn đánh cho hắn thất điên bát đảo lùi lại. Điều này khiến hắn giận dữ không thôi, lập tức ra sức phản kích.
Một đao của Lục Vân khiến Tử Hồn trọng thương. Hắn sau khi bị đánh lui, phát giác thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, lập tức chọn phương án rút lui, chỉ lưu lại câu nói:
- Lục Vân, một đao ngươi ban cho ta hãy nhớ trước đã, lần tới có dịp gặp lại, chúng ta sẽ tiếp tục tỷ thí cho xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.