Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 949: Cự thú vây công




Thương Nguyệt hơi không hiểu, hỏi tới:
- Quái vật to lớn? Lớn như Tam Đầu linh xà chăng?
Trương Ngạo Tuyết trầm trọng gật đầu đáp:
- Có, hơn nữa số lượng không ít. Muội nghĩ những chuyện lúc trước Đông hải Long vương nói về Ma Quỷ hải vực quả thật xuất hiện rồi.
Thương Nguyệt trầm tư, ánh mắt nhìn Lục Vân, chờ đợi quyết sách của chàng.
Ngửng đầu, Lục Vân nghiêm túc đáp:
- Huynh đã cảm ứng được những con thú to lớn này, thân thể bọn chúng to lớn, hệt như Tam Đầu linh xà lúc trước, công kích bình thường không có tác dụng với bọn chúng, vì thế chúng ta phải lập tức quay lại.
Nói rồi xoay người dẫn ba người nữ dùng tốc độ cực nhanh biến mất về lối cũ.
Giây lát, nơi bốn người dừng lại trước đó liền bị một tầng mây đen bao phủ, hơn nữa còn di động nhanh chóng, truy đuổi theo hướng bốn người Lục Vân bỏ đi xa xa.
Do hình thể to lớn, vầng mây đen này xem ra chậm chạp, nhưng trên thực tế tốc độ cực nhanh, không đến nửa giờ liền đuổi kịp bốn người Lục Vân, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn khoảng vài dặm.
Vì thế, Lục Vân trong lòng nặng nề. Trong nước biển, đối mặt với những con quái vật to lớn như vậy, không thể so với trên nhân gian được, có thể tùy nghi né tránh hay tiến công.
Trên vai, Tứ Linh thần thú gầm gừ không ngừng, một luồng bá khí vương giả đang tản mạn ra bốn phía, ngầm so khí thế với những con thú lớn của Hải vực kia. Lục Vân vuốt ve đầu nó, trấn an tâm tình của nó, trong lòng lại đang không ngừng suy tính.
Hiện tại, Lục Vân nếu nói sợ những con thú lớn này còn chưa rõ. Nhưng giao phong vô ích với bọn chúng, ngoại trừ việc hao phí tinh lực ra thì còn làm gì được đây? Thực tế này, Lục Vân chọn phương án rút lui, nhưng lúc này đây chàng còn đường để lui chăng?
Một tiếng rít gào phát ra từ Tam Đầu linh xà. Chỉ thấy ba đầu rắn không ngừng lay động, ánh mắt trừng trừng về phía trước, toát ra vẻ cảnh giác.
Bách Linh thấy vậy, cười khổ lắc đầu, than thở:
- Chúng ta rơi vào vòng nguy hiểm rồi, bốn bề đều có thú lớn, không đường nào để đi.
Còn đang nói, trên đỉnh đầu đột nhiên tối sầm, dưới chân nước biển lưu động, một kết giới kín bằng nước biển vây khốn bốn người vào trong.
Thấy không còn đường tránh, bốn người cũng không né tránh nữa, bình tĩnh quan sát tình huống xung quanh, phát hiện ra những con vật to lớn này đều là sinh vật hải dương cổ quái, thân thể chúng to lớn, mỗi con đều không dưới vài chục dặm. Như vậy, vị trí không gian bốn người đang đứng thật ra cũng tương đối lớn.
Thôi quan sát, Lục Vân lên tiếng:
- Xem ra những con vật to lớn này năm xưa quả thật khiến cho Hải vực mất hết an bình.
Bách Linh cười khổ nói tiếp:
- Quá khứ đã đi qua, chúng ta cần bàn là làm sao để thoát được bây giờ.
Thương Nguyệt nhìn lên không trung, suy đoán:
- Theo tình hình trước mắt, những con quái này to thật, nhưng bọn chúng muốn gây thương tích cho chúng ta cũng không phải dễ dàng.
Trương Ngạo Tuyết không đồng ý, chỉ lên vầng mây đen bên trên:
- Hiện nay tình cảnh chúng ta không ổn, một khi con quái vật to lớn trên không kia mở mồm hút vào, chúng ta ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có, hẳn sẽ bị nó nuốt vào trong bụng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Thương Nguyệt nghe vậy cười khổ hỏi lại:
- Thế thì có thể làm sao đây?
Trương Ngạo Tuyết không đáp, nhất thời nàng cũng không biết phải ứng phó thế nào với những con quái vật to lớn này.
Lúc này, nước biển trong không gian bắt đầu chuyển động, hơn nữa càng lúc càng nhanh, chớp mắt liền hình thành một dòng xoáy, trong lúc di động, chỉ chớp mắt phân thành bốn dòng, lập tức kéo dãn bốn người. Đối mặt với tình hình này, vẻ mặt Lục Vân trầm trọng, loại công kích đơn giản nhất này lại là loại khó đối phó nhất.
Để có thể tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân phát sinh ra dòng xoáy, Lục Vân vừa bỏ đi sự kháng cự để cơ thể chuyển động nhanh chóng tùy ý, vừa phát xuất Ý Niệm Thần Ba quan sát động tĩnh bốn bề. Rất nhanh, chàng liền có được kết quả. Dòng xoáy này nguyên do bởi bốn con thú lớn ở bốn phía phát sinh kình lực vô hình từ trong cơ thể mà tạo thành.
Trên người bọn chúng có một số lỗ chân lông thoát khí, những lỗ này to hơn của con người không biết bao nhiêu lần. Khi bọn chúng cố gắng khống chế, những lỗ chân lông này có thể tạo ra dòng khí cực mạnh, từ đó sản sinh ra dòng xoáy, cuốn lấy những địch nhân có hình thể tương đối nhỏ vào trong, trước hết làm cho hôn mê, sau đó mới thu thập lấy.
Phương pháp này nghe ra rất cổ điển, nhưng lúc này đây, phối hợp với hoàn cảnh nơi này lại hình thành một loại công kích trí mạng, cho dù ai gặp phải cũng không thể chống cự nổi dòng nước lũ kia.
Biết được kết quả rồi, trong lòng Lục Vân rất thất vọng. Tình hình bốn người hiện nay nguy ngập, chàng phải hành động như thế nào đây?
Đang còn suy tư, Tam Đầu linh xà tự động phát động phản công. Chỉ thấy thân thể nó đột nhiên to lên, lập tức ngăn lấy bốn dòng xoáy, tạm thời giải trừ nguy cơ cho bốn người.
Sau đó, ba đầu rắn của nó mở to mồm, phát xuất ra ba cột sáng to lớn, đồng thời đánh trúng vào đầu con thú lớn phía trái.
Dường như bị một chiêu này của Tam Đầu linh xà gây đau đớn, con thú to lớn màu đen mé tả trong số bốn con đang vây lấy mấy người Lục Vân đột nhiên chấn động, khiến cho nước biển ở giữa nhấp nhô kịch liệt.
Do đó, bốn người Lục Vân lắc lư đong đưa, căn bản không thể ổn định thân thể, bị ép phải phân tán ra bốn phía.
Sau đó, những con thú to bốn bề bắt đầu tiến gần, rõ ràng bọn chúng vô cùng thông minh, đang dự định dùng thực lực cực mạnh để ép chết Tam Đầu linh xà ở giữa.
Bách Linh thấy vậy, trong lòng hốt hoảng truyền âm cho ba người Lục Vân:
- Không ổn, con thú to lớn này dường như có giao kết với nhau, biết lợi dụng điều kiện ưu việt của bản thân để đè chết.
Lục Vân đáp:
- Tạm thời không cần lo lắng, một khi bọn chúng đến gần, thân thể to lớn của bọn chúng hẳn phải có chỗ hở, như vậy cũng đủ để chúng ta dung thân. Bây giờ chúng ta cần phải nghĩ làm thế nào để thoát khỏi vòng vây của bọn chúng.
Thương Nguyệt nói:
- Thực sự không thể, chúng ta chỉ có thể liều mạng. Nhưng không biết Tam Đầu linh xà có thắng được mấy con thú to lớn này không.
Trương Ngạo Tuyết không quá lạc quan cất tiếng:
- Theo hình dáng to lớn của những con vật này, lại có thêm nước biển ngăn trở, Tam Đầu linh xà một mình đơn lẻ sợ là không làm gì được bọn chúng.
Tứ Linh thần thú trên vai Lục Vân mở miệng:
- Phiền toái thế, hay để ta trực tiếp tiêu diệt bọn chúng là được rồi.
Lục Vân nhìn nó, dò hỏi:
- Ngươi có nắm chắc không?
Tứ Linh thần thú tự phụ đáp:
- Mấy thứ ngu xuẩn đó chỉ là lũ to đầu vô dụng thôi. Ta chỉ cần mở miệng gầm lên một cái cũng đủ làm bọn chúng tê liệt rồi.
Lục Vân nghe vậy cười cười, đang muốn khen ngợi nó một hai câu, nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng nói:
- Không được. Trước đây ở nhân gian, ngươi phát ra tiếng kêu rung trời, nhờ có không khí ngăn cách nhỏ nhất, vì thế ảnh hưởng không lớn với vùng lân cận. Nhưng hiện nay ở đây, một khi ngươi phát xuất sức mạnh hủy diệt, nước biển lập tức truyền luồng sức mạnh đó đi khắp bốn phương. Như vậy rồi bọn người chúng ta đứng mũi chịu sào trước, sẽ bị sức mạnh của ngươi gây thương tích liền.
Tứ Linh thần thú nghe rồi, không vui hừ giọng nói:
- Phiền phức quá, thế này cũng không được, thế kia cũng không được. Thế thì các ngươi tự mình nghĩ biện pháp cho tốt đi.
Nói rồi quay đầu chỗ khác không để ý đến bốn người nữa.
Lúc này, Bách Linh đã thu hồi Tam Đầu linh xà, bốn bức tường thịt bốn phía đang nhanh chóng thu nhỏ, chớp mắt đã vây lấy bốn người trong một không gian chừng trăm trượng, hơn nữa lại tiếp tục thu nhỏ.
Phát hiện được tốc độ kinh người đó, Lục Vân trầm giọng nói:
- Chú ý, mọi người ai nấy tự bố trí kết giới phòng ngự, chuyển thân thể huyết nhục thành pháp thể kim cương. Như vậy cho dù bọn chúng thu nhỏ hoàn toàn cũng không làm hại được chúng ta.
Ba người nữ nghe vậy liền thấy lấp lánh hào quang quanh thân. Bách Linh toàn thân có vầng mây bảy màu, Thương Nguyệt có Phượng Hoàng chiến giáp trùm lên. Còn lại Trương Ngạo Tuyết có Tử Ngọc chiến giáp tự động xuất hiện, phát xuất ra ánh sáng màu tím rực rỡ, khiến nàng trông như một thánh nữ.
Bên này, toàn thân Lục Vân lấp lánh bảy màu, một tấm chiến giáp thần kỳ từ trong cơ thể chàng hiện lên, phân bố hoàn mỹ trên người chàng, khiến người trông thấy bị khiếp sợ.
Những tường thịt thu nhỏ chớp mắt đã đến bên người, không hề có một sơ hở nào. Điều này khiến Lục Vân kinh ngạc. Nhưng điều khiến chàng kinh hãi hơn, đó là sau khi bị ép chặt thân thể, áp lực đặt lên ban đầu hoàn toàn không quá mạnh, gần như chỉ là sức ép của cơ bắp thú lớn.
Nhưng một lúc sau, những con thú lớn đó dường như có một hệ thống thăm dò không biết được, rất dễ dàng hiểu được tình hình bốn người, phát xuất công kích tương ứng, đem toàn bộ sức mạnh thu nhỏ của cơ bắp hội tụ lại thành một điểm, phân ra tác dụng lên bốn người.
Cứ như thế, bốn người liều mạng chống cự với thú lớn, tình hình thế nào có thể hiểu được.
Thấy vậy, Lục Vân và ba người nữ đều cực kỳ kinh ngạc, hoàn toàn không dự liệu được, những con thú to lớn này đáng sợ như vậy, không ngờ có trí tuệ không kém loài người, phát huy đầy đủ sở trường của bản thân.
Ở trong hiểm cảnh, bốn người hơi kinh hoàng. Tuy bọn họ có tu vi cực mạnh, hơn nữa thể hình không nhỏ. Nhưng sức mạnh của thú lớn thừa hưởng từ trời, có được giới hạn không dễ vượt qua, làm sao bọn họ có thể chống cự nổi.
Lúc này đây, bốn người đã lĩnh giáo được sự đáng sợ của thiên nhiên. Cũng hiểu được nhân loại đôi khi nhỏ bé như thế nào. Nhưng như vậy, bọn họ làm sao có thể thoát được đây?
Trong lúc nguy hiểm, Lục Vân thi triển pháp quyết Hư Vô Không Ngân thoát được sức mạnh đó. Nhưng ba người nữ không làm được, chàng phải làm thế nào mới giải trừ được uy hiếp cho bọn họ đây?
Lúc này đây, Lục Vân nghĩ đến Tam Đầu linh xà, nghĩ đến Tứ Linh thần thú, xem ra bất đắc dĩ phải dùng đến sức mạnh của bọn chúng rồi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Đúng lúc Lục Vân phát hiện ba người nữ ứng phó đã hơi cật lực, dự tính phát xuất mệnh lệnh khiến Tứ Linh thần thú dùng sức đột phá, thân thể những con thú lớn bên ngoài đột nhiên hơi run lên, dường như chịu một chấn động nào đó, những cơ bắp đang ép chặt nhanh chóng buông lỏng, thối lui rất nhanh trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Vân và ba người nữ.
Cảnh này xảy ra thật kỳ quặc, bốn người đều rất nghi hoặc. Nhưng chỉ giây lát sau, trên đỉnh đầu có ánh sáng chiếu đến, một bóng dáng xinh xắn lóe lên thoáng qua, mơ hồ có một ánh mắt quan tâm, sau đó liền biến mất sau thân thể những con thú lớn đó.
Tình hình này, bốn người đều phát hiện được. Nhưng chỉ có Lục Vân và Trương Ngạo Tuyết mơ hồ nhìn rõ được bóng hình đó là một cô gái, hơn nữa còn là một bé gái. Điều này khiến hai người rất nghi hoặc.
Thôi nhìn, Lục Vân hoang mang lên tiếng:
- Rất kỳ quái, bé gái vừa rồi là ai, những con thú lớn bỏ đi bởi vì cô ta hay còn có nguyên nhân nào khác nữa?
Trương Ngạo Tuyết trầm ngâm đáp:
- Chuyện này không nói rõ được, theo như muội thấy, bé gái đó rất kỳ dị đặc biệt, trên người mơ hồ có ánh sáng kỳ dị, khiến ta nhìn không rõ được khuôn mặt của cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.