Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 947: Xảo ngộ kì duyến




Nhưng có lẽ mạng số lão còn chưa kết thúc, ngay khi lão sắp sửa không chịu đựng nổi, thân thể lão đã xông đến bên cạnh bóng đen. Té ra đó là một khối đá cổ quái, khoảng chừng năm trượng, bốn bề lửa đỏ vây phủ, sức nóng cuồn cuộn không ngừng hội tụ lên bề mặt, nhưng bản thân khối đá kỳ quái lại bảo trì nhiệt độ cố định, hoàn toàn không bị nóng bỏng.
Thở phào một hơi, Lý Trường Xuân bắt đầu quan sát tảng đá kia. Thông qua khảo cứu chăm chú, Lý Trường Xuân ngạc nhiên nhận ra, không ngờ đây không phải là một khối đá, mà là một vật kỳ dị có sóng sống động.
Đây là gì, lão không mô tả rõ được. Lão cảm giác hệt như một loại thú to lớn có da bằng thép, nhưng loại thú to lớn gì lại có đặc tính như vậy?
Vắt óc suy nghĩ không có được kết quả, Lý Trường Xuân đành chịu thua, bất đắc dĩ nằm nghỉ lên trên, ánh mắt lẳng lặng nhìn khắp chung quanh.
Không biết bao lâu, Lý Trường Xuân đột nhiên tỉnh lại, té ra khối đá cổ quái bên dưới người lão bắt đầu chấn động.
Thấy vậy, Lý Trường Xuân thất kinh hồn vía, tiếp theo sẽ xấu hay tốt, điều này quan hệ trực tiếp đến sinh tử của lão, làm sao lão không lo lắng được?
Mang tâm trạng thắc thỏm không yên, Lý Trường Xuân chờ đợi lo lắng. Cuối cùng, sau một loạt chấn động kịch liệt, khối đá cổ quái dưới thân lão nứt toác, một cột sáng đỏ hồng chiếu rọi lên trên, khiến cho Lý Trường Xuân thất kinh vội vàng né tránh.
Né tránh chính diện, Lý Trường Xuân lo lắng nhìn vách đá nứt toác, chỉ thấy bên trong có một con mọt to lớn chừng hai trượng, toàn thân lấp lánh ánh lửa, phần đuôi có nhô lên một gai độc màu vàng kim dựng đứng, nhìn qua khiến người thất kinh.
Con mọt này không hề nhúc nhích, mặc dù to lớn nhưng lại như trẻ con mới sinh, đang hấp thu năng lượng bốn bề, một lúc sau mới hơi hơi động đậy.
Lý Trường Xuân trong lòng có phần kinh ngạc, bất quá lão tỉnh lại rất nhanh, đây là một cơ hội, bản thân lão biết đây có thể thu hoạch những đắc ý bất ngờ từ trên người nó.
Đã có ý tưởng này, Lý Trường Xuân không chần chừ nữa, thân thể nhanh chóng hạ xuống, khi con mọt to lớn đó có được động tác quan trọng, hai tay lão phát xuất hai luồng hào quang hấp lực ý đồ muốn vây khốn nó.
Nhưng kế hoạch của Lý Trường Xuân đã thất bại, con mọt to lớn đó vốn tỏ ra rất ôn hòa khi không có người quấy nhiễu, nhưng một khi bị người quấy nhiễu lập tức phát cuồng, toàn thân lửa đỏ bắn ra bốn phía, thiếu chút nữa khiến lão trọng thương.
Lý Trường Xuân rủa một tiếng liền nhanh chóng né tránh. Sau khi thoát khỏi uy hiếp, lão đánh giá kỹ lại tình hình trước mắt, suy nghĩ làm sao thu phục con mọt to lớn này.
Lần đầu thất bại, Lý Trường Xuân tuyệt đối không nổi giận, rất nhanh triển khai hành động lần thứ hai, thứ ba và thứ tư.
Nhưng cho dù lão nỗ lực thế nào, con mọt này hoàn toàn cứng rắn như kim cương không phá hoại được, không những không chút thương tích, ngược lại càng lúc càng oai dũng.
Đến lúc này, Lý Trường Xuân kinh hãi nhận ra, bản thân tuy tu vi có thể xem là trên thiên hạ khó thấy, lại không thể làm như bình thường. Làm sao lại không thể thu phục được con mọt này?
Trong lúc suy tư, Lý Trường Xuân phát hiện, con mọt này đang hấp thu nhiệt năng vô cùng vô tận từ bốn bề, thân thể bắt đầu to lên, hào quang rực lửa quanh thân xen lẫn ánh sáng vàng kim tỏ ra uy mãnh vô cùng.
Ở tại hiện trường, vật hệt như khối đá quái lạ lúc này đã khôi phục lại hình dáng, nhưng chỉ một lúc liền thu nhỏ lại, đang âm thầm lùi lại phía sau, sau đó nhanh chóng biến mất không còn tung tích.
Đến lúc này, Lý Trường Xuân lộ vẻ lo lắng, thời gian càng lúc càng ít đi, bản thân lại không thể giải quyết tình hình khốn cùng trước mắt, đến mức chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Nguy hiểm đến gần, Lý Trường Xuân không còn cách nào khác, liền nghĩ đến Tụ Linh hồ, liền bất chấp có hữu dụng hay không, mạnh mẽ thi triển nó ra, ý đồ muốn thu lấy con mọt kia vào trong đó.
Cũng nhờ vận khí của lão không dở. Tụ Linh hồ này tuy không có ý định thu phục được con mọt có tiềm lực vô hạn kia, nhưng lại hấp thu được năng lượng đặc thù từ trên người con mọt đó.
Cứ như vậy, con mọt đang nóng nảy bất an đột nhiên ngưng công kích, dường như thái độ của nó có chuyển biến, một lúc sau liền thân thiện khá nhiều.
Lý Trường Xuân kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, mơ hồ cảm thấy bản thân nắm được điều gì đó quan trọng, nhưng lão còn chưa nghĩ thông đến từng chi tiết nhỏ.
Lúc này, trong không gian yên tĩnh, ngọn lửa vốn dĩ mạnh yếu không nhiều đột nhiên phát sinh chấn động. Phạm vi của vụ nổ rộng lớn tiếp cận với bốn phương tám hướng, tưởng như trời sụp xuống, dọa cho Lý Trường Xuân thất kinh hồn vía.
Quay đầu nhìn chung quanh, Lý Trường Xuân không hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng rất nhanh, một con mọt to lớn toàn thân phun ra lửa xuất hiện trước mắt Lý Trường Xuân, lập tức dọa cho lão sợ đến ngây người ra.
Thời khắc này, Lý Trường Xuân không hề nhúc nhích, dĩ nhiên đã quên cả việc né tránh. Lão bị con mọt lửa to lớn như Thái Sơn trước mắt dọa cho hồn vía bay mất, không còn biết đang ở nơi nào. Một luồng lửa xanh thẫm cùng với cuồng phong thổi thẳng đến Lý Trường Xuân.
Vừa thấy lão sắp sửa bị thôn tính mất, con mọt nhỏ hơn kia ở không xa lão lắm đột nhiên bay đến, lập tức hút lấy luồng lửa đỏ cứu sống lão một lần.
- Ngao …
Một âm thanh to lớn nghe gần điếc tai! Con mọt lửa vĩ đại ngưng tiến lên, con mắt đỏ rực nhìn vào con mọt sơ sinh, mơ hồ muốn nói lên điều gì đó.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của con mọt to, con mọt con cũng phát sinh một tiếng gào tương tự, phần đuôi hơi hơi dựng lên dường như đang biểu hiện điều gì đó.
Lý Trường Xuân bị cảnh này làm cho bừng tỉnh, trong lòng lão bị chấn động khó mô tả được. Đồng thời, lão cũng hiểu rõ một chuyện, tảng đá kỳ quái trước kia thật ra chính là một bộ phận thân thể của con mọt to trước mắt. Nó đang ấp trứng nở ra một sinh mạng, cũng chính là con mọt con đang ngăn cách trước mặt.
Còn tại sao con mọt con lại muốn cứu lão, hẳn điều này có liên quan đến Tụ Linh hồ, lão nhất thời chưa thể nói rõ ra tại sao được.
Lúc này, con mọt con quay đầu lại nhìn Lý Trường Xuân giây lát, sau đó gào lên một tiếng, trong âm thanh điếc tai, thân thể nhanh chóng hấp thu sức nóng xung quanh, chỉ giây lát liền lớn lên vài lần, to đến khoảng vài chục trượng, tỏ rõ ngạo nghễ và uy vũ.
Lý Trường Xuân ngây ngốc bất động, lão không biết bản thân phải làm điều gì, đành phải chọn cách yên lặng mà thôi. Cứ vậy, hai con mọt, một to một nhỏ đứng lẳng lặng nhìn nhau, giữa cả hai dường như có một loại giao tiếp kỳ dị đặc biệt.
Thật lâu sau, con mọt con ngưng việc hấp thu sức nóng, thân thể chuyển mình giữa không trung, gai đuôi màu vàng kim ở phần đuôi đột nhiên giơ lên, phát ra một cột sáng đỏ tía, lập tức xuyên qua kết giới phía trên, khiến cho cả mặt đất to lớn rung rinh, phảng phất như nời này ngả nghiêng sụp đổ.
Lý Trường Xuân vẻ mặt kinh khiếp, khổ sở chống cự lại lửa đỏ đang thiêu đốt, trước mắt căn bản không thể rời đi, một khi nơi này bị hủy diệt, lão cũng chỉ có thể chấp nhận sự xui xẻo mà thôi.
Cuộc gặp gỡ kia, sau khi con mọt con đã phát ra uy dũng, gai đuôi lại dương lên, phát ra một chùm sáng màu đỏ nhạt, lập tức cuốn lấy thân thể Lý Trường Xuân, mang theo lão phóng mình ra xa.
Con mọt lớn thấy vậy, phát ra một tiếng rống nhỏ, mơ hồ có ý lưu lại, nhưng không hề thay đổi được ý muốn của con mọt con, cuối cùng nó âm thầm biến mất giữa ngọn lửa rừng rực.
Bay ra khỏi thế giới lửa đỏ, Lý Trường Xuân tỉnh lại khá nhiều, ánh mắt chăm chú quan sát con mọt con to lớn, phát hiện không ngờ nó đã nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ chớp mắt đã biến hình trở lại nhỏ như ngón cái, nằm lại trên đầu vai của lão.
Ban đầu, Lý Trường Xuân còn có chút bất an, nhưng sau một lúc thử thăm dò, lão phát hiện con mọt này có khả năng thông linh, có thể hiểu được ý muốn của lão, nó đang dùng một phương thức âm thầm giao lưu với lão.
Vì thế, Lý Trường Xuân hưng phấn vô cùng, miệng bật cười to gào lên:
- Trời giúp ta rồi, Kiếm Vô Trần ngươi cứ chờ đó, ta sẽ không tha cho ngươi!
Nói rồi phi thân lên không biến mất trong động.
Huyền Dạ và Hắc Sát Hổ Vương đến được Ảo Thú Động Thiên thì Lý Trường Xuân đã đi rồi. Hai người đến bên vực sâu thăm thẳm, nhìn động sâu dưới chân, vẻ mặt có phần trầm trọng.
Rất lâu sau, Hắc Sát Hổ Vương cất lời:
- Huyền Dạ, nếu như quả thật nơi này đã phát sinh tình trạng rồi, sợ là …
Huyền Dạ lắc đầu đáp:
- Hy vọng không phải vậy, nếu không cả Thất giới đều chìm vào bất an.
Hắc Sát Hổ Vương hai môi run run, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:
- Huyền Dạ, ngươi theo chủ nhân lâu nhất, ngươi có thể biết được bên dưới đây …
Huyền Dạ liếc hắn, trầm giọng đáp:
- Chủ nhân nói, bên dưới đây đang phong ấn một thần binh rất cổ xưa, là vật bất tường, có được vật cực mạnh trên thế gian thủ giữ!
Hơi dừng lại, Huyền Dạ đổi giọng, điềm nhiên nói tiếp:
- Đi, quay về thôi. Chủ nhân đang ở nhân gian chờ đợi chúng ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắc Sát Hổ Vương liếc nhìn vực sâu, rồi âm thầm rời đi theo Huyền Dạ.
Ngày thứ hai, Huyền Dạ và Hắc Sát Hổ Vương dẫn theo đội quân yêu thú do Xích Hùng tổ chức tiến vào nhân gian, sau khi liên hệ được với Tam Nhãn Long Lang, một trận đại chiến quét qua thiên hạ liền được triển khai như vậy.
Vì vậy, một ngàn hai trăm năm sau, đại quân Yêu Ma phất cờ trở lại. Lần này, bọn chúng có thể đạt như ý nguyện chăng?
*******************
Ở nơi sâu thẳm Nam hải, Diệp Tâm Nghi truy đuổi rất gấp theo Kiếm Vô Trần, hai người một trước một sau cứ theo đuổi mãi như vậy không hề dừng lại. Đối với Diệp Tâm Nghi, cừu hận khiến nàng quên hết mọi thứ. Cả đời này nếu như nàng không thể giết chết được Kiếm Vô Trần để báo thù, hẳn nàng sẽ mãi sống trong ám ảnh của hắn.
Đối với Kiếm Vô Trần, kinh khiếp và áy náy khiến hắn chạy đi thật nhanh. Trong nước biển, hắn như chim nhạn gãy cánh, thực lực bị suy giảm rất lớn. Khi gặp phải Diệp Tâm Nghi, Bạch Quang, chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến là bỏ chạy, bởi vì hắn không thể đối mặt được, kế đến cũng không dám giao chiến với bọn họ nơi này. Vì thế, hai người cứ truy đuổi nhau, bắt đầu thi triển một cuộc đấu mới.
Quay đầu nhìn lại, Kiếm Vô Trần liếc lại phía sau, Diệp Tâm Nghi đã càng lúc càng gần, điều này khiến hắn vừa sợ vừa giận. Về nguyên tắc, luận về thủy tính hắn không thể hơn được Diệp Tâm Nghi, lúc này trải qua thời gian truy đuổi quá lâu, cự ly hai người dần dần thu ngắn, điều này khiến hắn nóng nảy, càng ảnh hưởng lớn đến tốc độ, cuối cùng bị Diệp Tâm Nghi ngăn mất đường chạy.
Dừng lại, Kiếm Vô Trần đưa mắt nhìn khuôn mặt bừng bừng giận dữ của Diệp Tâm Nghi, vẻ mặt hơi âm trầm, trong nhất thời không biết phải nói như thế nào.
Diệp Tâm Nghi chờ đợi hắn, mắt rừng rực lửa hận thù, miệng gằn giọng nói:
- Kiếm Vô Trần, ngươi chạy đi! Ngươi có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ lôi ngươi trở về, dùng máu tanh của ngươi để tẩy đi sỉ nhục cả đời của ta.
Né tránh ánh mắt cừu hận của nàng, Kiếm Vô Trần nhỏ giọng nói:
- Nàng không cần phải ép ta, hôm nay ta không muốn động thủ với nàng, tốt nhất nàng nên đi đi, nếu không lần này không người nào có thể cứu được nàng đâu.
Diệp Tâm Nghi hơi kích động, giận dữ bật cười nói:
- Ta ép ngươi? Ngày đó ta đối xử thế nào với ngươi, còn ngươi thì sao? Ngươi có làm điều gì đúng cho ta không? Hiện nay, nếu đã không thể nào thay đổi được, hoặc là ta phải chết, nếu không ngươi phải chết trong tay ta.
Kiếm Vô Trần hơi giận dữ, gào lên:
- Câm miệng, ta không muốn nói chuyện trước đây nữa. Bây giờ ta nói thêm lần nữa, nàng lập tức đi đi, nếu không ta sẽ giết chết nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.