Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 903: Xuất thủ tương trợ




Bách Linh nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Nói như thế, theo góc độ của nhân gian, cao thủ Hải vực thuộc về một loại linh dị. Hơn nữa, đây còn là một quần thể to lớn vô cùng, có hệ thống độc lập.
Quy Vô đạo trưởng tán đồng:
- Công chúa nói rất đúng, theo như chúng ta, bọn họ đúng là thuộc về một loại linh dị. Nhưng đây là loại có địa vị áp đảo tuyệt đối ở Hải vực, cũng hệt như loài người ở nhân gian, hai bên thuộc về hai thế giới khác nhau.
- Vậy, mọi người chỉ cần hiểu như vậy là được rồi. Bây giờ hãy để Lục Doanh nói qua một lượt tình thế trước mắt của Hải vực, cũng như mong muốn chúng ta giúp đỡ như thế nào đây.
Lục Vân nhìn Lục Doanh, rồi lên tiếng dẫn dắt quay lại vấn đề chính.
Lục Doanh hơi chần chừ do dự một lát, trầm ngâm trả lời:
- Trước khi chuyện này phát sinh, Hải vực rất là bình yên. Tuy Hồng hải cứ mãi sôi sục muốn động, nhưng bọn họ còn không dám ngang nhiên xâm phạm bốn hải. Thêm nữa, Hồng hải còn phải đối địch với Hắc hải và Tử hải, vì thế đã nhiều năm có lòng xâm phạm nhưng không đủ lực. Nhưng lần này, không ai ngờ được Tây hải đột nhiên thay đổi phương hướng, khiến cho chúng ta trong lúc vô tình liền rơi vào tình cảnh nguy khốn.
Lần này đến đây, ta chính là bị ép đến không cách nào khác, lại tìm không được người hỗ trợ ở Hải vực, mới nghĩ đến Lục Vân. Trước đây, ta cũng đã từng nghĩ đến việc mất công đến nhân gian có khả năng không đạt được điều gì, bởi vì cho dù Lục Vân có đồng ý hỗ trợ hay không, muốn thắng lợi trong chuyện này đều vô cùng hung hiểm và nguy nan.
Hiểu được lo lắng của nàng, Lục Vân lên tiếng an ủi:
- Không cần phải lo lắng, chỉ cần có lòng làm, cho dù không làm được cũng không sao.
Trần Ngọc Loan dịu dàng nói:
- Đúng thế, tỷ không nên nản chí, có Lục đại ca ra mặt, cho dù chuyện gì cũng đều có thể giải quyết được. Uy danh của Lục đại ca ở nhân gian còn lớn hơn Nam hải Thần long theo lời của tỷ nói.
Lục Doanh kinh ngạc nhìn Lục Vân, nghi hoặc hỏi:
- Quả thật như vậy sao?
Lục Vân điềm nhiên bật cười, Phần Thiên lại đáp:
- Chuyện này thật hoàn toàn, một đời Lục Vân chinh chiến vô số lần, từ trước đến giờ chưa thất bại. Không lâu trước đây, chỉ một mình Lục Vân đã tiêu diệt Vân Chi Pháp giới, có thể nói là người số một từ trước đến nay.
Lục Doanh rất mừng, hơi kích động lên tiếng:
- Nói như vậy, chuyến này ta đến nhân gian quả thật là thành công rồi.
Quy Vô đạo trưởng cười nói:
- Tự nhiên là đúng rồi, chỉ cần huynh ấy chịu ra tay giúp đỡ, bảo đảm cô nương sẽ thuận lợi trong mọi chuyện.
- Được rồi, không cần phải ở đây thổi phồng như thế. Lục Doanh, lần này muội đến đây mong ta giúp muội trùng chấn lại Đông hải, hay là còn có mục đích khác?
Lục Vân nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
Lục Doanh vẻ mặt hơi lo âu, tư lự nói:
- Theo lời của Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa, ta biết được phụ vương hiện nay đang bị vây hãm ở Hải Toàn cốc, tối đa chỉ còn chống đỡ được hai ngày. Ta muốn đến cứu phụ vương trước rồi mới nói đến chuyện báo thù và trùng chấn Đông hải.
Lục Vân trả lời:
- Chuyện này không thành vấn đề, ta đáp ứng theo muội tiến vào Hải vực, trước hết cứu được phụ vương muội, sau đó mới bàn những chuyện khác.
Lục Doanh rất cao hứng, kích động lên tiếng:
- Lục Vân, đa tạ huynh.
Lục Vân cười nói:
- Muội đã không quản ngàn dặm đến nhân gian, đây chính là sự tín nhiệm rất lớn đối với ta, làm sao ta có thể khiến muội thất vọng ra đi được. Nhiều năm trước đây, nhân gian và Hải vực có liên hệ với nhau, sau đó lại đoạn tuyệt không liên lạc, bây giờ chúng ta hãy cùng nhau khai thông lại đoạn ký ức đã ngắt quảng vài ngàn năm, cùng nhau nắm tay xây dựng lại trời đất.
Lục Doanh không nói, chỉ nhìn Lục Vân, ánh mắt đầy vẻ cảm động và kính phục không mô tả được. Bách Linh bên cạnh cũng nhỏ nhẹ hỏi tiếp:
- Lục Vân, chuyện này khẩn trương, huynh đã tính toán khi nào lên đường?
Lục Vân nghĩ lướt qua, trầm giọng nói:
- Cơm trưa rồi sẽ lên đường, bây giờ có một số chuyện phải xử lý trước.
Bách Linh trầm ngâm hỏi tiếp:
- Huynh định nói đến việc phân công nhân sự chăng?
Lục Vân đáp:
- Đúng thế, lần này đi vào Hải vực, tuyệt đối không đi một mình ta được.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Lục đại ca, huynh dự tính mang theo nhiều ít người?
Lục Vân không trả lời liền vấn đề này, lại đảo mắt nhìn qua mọi người, trong lòng tính toán.
Quy Vô đạo trưởng nhìn Lục Vân, lên tiếng phân tích:
- Lục Vân, tình hình nhân gian hiện nay huynh cũng đã rõ, thực lực chúng ta có được đều tập trung nơi đây, phân công con người thế nào là chuyện quan trọng nhất.
Hiểu được ẩn ý trong lời nói của ông, Lục Vân trầm giọng đáp:
- Chuyện này ta đã có tính toán trong lòng, ta dự tính mang theo Bách Linh, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt cùng với Phần Thiên đi. Còn những người khác lưu lại nhân gian, tạm thời không cần phải đối mặt trực tiếp với cao thủ như Thiên Sát.
Quy Vô đạo trưởng nghe vậy lo lắng:
- Lục Vân, như vậy không khéo thực lực của huynh quá đơn bạc chăng?
Trần Ngọc Loan cũng nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Đúng thế, Lục đại ca, toàn bộ các vị cộng lại chỉ có sáu người, nếu đối mặt với cường địch Hải vực sợ là …
Lục Vân điềm nhiên trả lời:
- Không cần lo cho chúng ta, sáu người chúng ta thực lực còn mạnh hơn những người còn lại mấy phần. Trưa nay, đợi sau khi chúng ta đi rồi, Ngọc Loan nhớ phái người triệu hồi bốn người đi Quỷ vực và Ma vực về, tập trung thực lực với nhau, không cần phải hoạt động gì cả, đợi chúng ta quay lại từ Hải vực hãy tìm tiêu diệt Địa Âm và Thiên Sát.
Trần Ngọc Loan nhẹ vâng, nhỏ giọng lên tiếng:
- Lục đại ca yên tâm, chuyện này muội biết cách xử lý.
Lục Vân mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Vân Phong hỏi:
- Vân Phong, đệ tính toán lúc nào ra đi.
Lâm Vân Phong nghĩ một lát rồi nói:
- Bây giờ sư tỷ và Thương Nguyệt đều đã bình an vô sự, đệ cũng yên tâm rồi. Trưa nay sau khi huynh đi rồi, đệ sẽ dẫn Hứa Khiết đi vòng quanh nhân gian, nhất định tìm kiếm được Dịch viên đã biến mất để trùng chấn uy danh trở lại.
Lục Vân dặn dò:
- Trên đường cẩn thận, nhớ khi gặp phải Địa Âm và Thiên Sát, không được liều lĩnh tranh đấu thẳng thắn với bọn chúng.
Lâm Vân Phong trả lời:
- Các huynh cũng cần cẩn thận, Hải vực hẳn là nơi rất hung hiểm.
Lục Vân cười cười, đưa mắt nhìn Thiên Mục Phong, giọng thần bí lên tiếng:
- Bây giờ mời huynh đệ nói qua một lượt, trước đây huynh đài đã gặp người thần bí đặc thù kia thế nào.
Thiên Mục Phong không hiểu, chần chừ lên tiếng:
- Đó là một người đàn ông trung niên, toàn thân lấp lánh ánh xanh lục, tướng mại có thể nói là anh tuấn, nhưng vẻ mặt âm hiểm, lại có ánh mắt màu xanh lam, thỉnh thoảng lấp lánh khí quỷ dị. Người này khí tức quái dị, mơ hồ ẩn chứa mấy phần yêu ma tà mị.
Lục Vân nhìn Lục Doanh hỏi:
- Người này muội có thể biết không?
Lục Doanh cau mày, trầm ngâm trả lời:
- Hơi có ấn tượng, nhưng ta không thấy được thì không dám khẳng định.
Lục Vân nói:
- Điều này rất dễ dàng, ta sẽ cho muội thấy được hình ảnh xuất hiện của người kia, như thế muội liền có thể phân biệt được.
Thiên Mục Phong nghe vậy, hai lòng bàn tay xuất phát hai dải sáng trong suốt giao lại thành một vách sáng giữa không trung. Sau đó, ý thức của Thiên Mục Phong luân chuyển, ký ức trong não theo sự khống chế của hắn liền tạo ra hình bóng trên vách sáng. Như vậy, mọi người liền có thể thấy được người thần bí Thiên Mục Phong đã gặp trên vách sáng.
- Ồ, đó là Sở Hoài Dương!
Vừa thấy người đó, Lục Doanh kinh ngạc la lên, vẻ mặt trầm trọng:
- Người này là sư huynh của Nam hải Thần long Hàn Ngọc Dương, đúng ra hắn phải là người thừa kế của Lưu Li cung, nhưng nghe nói hắn bản tính âm độc, dã tâm cũng rất lớn, vì thế cung chủ Lưu Li cung đời trước liền truyền ngôi vị cung chủ cho đệ tử thứ hai là Hàn Ngọc Dương. Vì thế, Sở Hoài Dương cứ mãi canh cánh trong lòng tìm cơ hội đoạt lại ngôi vị cung chủ. Nhưng tu vi hắn không được như Hàn Ngọc Dương, vì thế đã nhiều năm nay hắn ẩn mình bất động, ai ngờ hôm nay lại âm thầm vào nhân gian, xem ra hắn không có ý tốt rồi.
Thiên Mục Phong nghe xong, kinh hoàng lên tiếng:
- Người này tu vi kinh khiếp, trên nhân gian tuyệt đối có thể đứng dưới không mấy người, không ngờ còn thua Hàn Ngọc Dương, như vậy Nam hải Lưu Li cung không phải là mạnh hơn nhiều so với nhân gian?
Lục Doanh đáp:
- Tình hình nhân gian thế nào ta không hiểu, nhưng đứng trên quan điểm Hải vực, Nam hải Lưu Li cung đúng là mạnh mẽ, nhưng không thể xem là đệ nhất được. Hồng hải, Hắc hải và Tử hải cũng có người có thể so được.
Mọi người thất kinh, bây giờ mới hiểu sơ lược về thực lực của Hải vực.
Lục Vân không để ý điều này, chàng đang suy nghĩ về mục đích vào nhân gian của Sở Hoài Dương. Theo lời của Lục Doanh, Hải vực và nhân gian đã cắt đứt quan hệ vài ngàn năm trước đây. Bây giờ Sở Hoài Dương tiến vào nhân gian, hắn muốn làm chuyện gì đây? Hắn đi tìm người hỗ trợ hay là cảm thấy Hải vực vô vọng, dự tính xây dựng cơ sở riêng ở nhân gian?
Điều này tạm thời Lục Vân không cách nào xác định, chàng chỉ có thể nhắc nhở:
- Ngọc Loan, tốt nhất là muội phái người truy theo hành tung của người này, ta thấy hắn còn có mục đích riêng.
Trần Ngọc Loan trả lời:
- Chuyện này huynh an tâm, muội sẽ phái người truy tìm theo chuyện này. Bây giờ thời gian cũng đã trễ rồi, Lục đại ca còn có chuyện gì cần xử lý nữa không?
Lục Vân suy tưởng một lát rồi lắc đầu:
- Không còn chuyện gì, chỉ bây nhiêu đó thôi.
Phật Thánh Đạo Tiên ngồi đối diện mở miệng hỏi:
- Lục Vân, trước đây ngươi đã từng đề cập đến Thiên Uy lệnh …
Lục Vân đảo tròn mắt, thấy mọi người vẻ mặt hiếu kỳ, không khỏi cười trả lời:
- Đúng vậy, ta đã từng nhắc đến chuyện này, hơn nữa còn tự mình đi tìm kiếm.
Nghe vậy, mọi người đang ngồi kinh ngạc và không hiểu, thật ra Thiên Uy lệnh kia đang ở đâu? Trần Ngọc Loan nói ra tâm ý của mọi người:
- Lục đại ca, huynh nhanh cho mọi người biết, thật ra Thiên Uy lệnh ở nơi đâu?
Lục Vân cười cười, còn chưa kịp mở miệng, Lưu Tinh ở đối diện lại nói ra suy đoán trong lòng.
- Lục Vân, ngươi hẳn cho rằng vật đó đang ở Hải vực, đúng không?
Lục Vân liếc ông, cười trả lời:
- Lời tiền bối không sai, Thiên Uy lệnh đúng là ở Hải vực. Vì thế chuyến đến Hải vực này một công đôi ba việc.
Quy Vô đạo trưởng thất kinh, vội nói:
- Lục Vân, nếu như vậy, huynh nên mang thêm người mới dễ dàng hành sự.
Lục Vân từ chối:
- Người nhiều chỉ phải thêm phân tâm. Lần này nơi ta muốn đến là một nơi thần bí nhất trong trời đất, không nên quá nhiều người biết được, vì thế ta không tiện đề cập nơi đây. Bây giờ mọi chuyện cứ làm như đã bàn, các vị ở nhân gian càng phải thêm cẩn thận, Thiên Sát và Vu Thần, trong tương lai ta sẽ xử lý.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Lục đại ca yên tâm, khi các vị còn chưa quay trở về, chúng ta sẽ không đối địch thẳng thắn với bốn đại cao thủ.
Lục Vân nghe vậy bật cười:
- Như vậy rất tốt, nhân gian giao lại cho muội.
Trần Ngọc Loan cười trả lời:
- Không thành vấn đề, muội nhất định sẽ tận tâm tận lực. Được rồi, nói đã lâu, hẳn cũng đến lúc bày tiệc để tẩy phong trần cho ba vị tỷ tỷ, nhân dịp đưa tiễn Lục đại ca luôn.
Dứt lời, mọi người mỉm cười đứng lên, vừa cười nói vừa đi ra khỏi đại điện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.