Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 896: Song hùng liên thủ




Người đàn ông trung niên vẫn không xoay lại, hờ hững trả lời:
- Muốn biết ý muốn đến đây của ta rất dễ, ngươi hãy bảo hắn đi đi, chúng ta nói chuyện riêng với nhau. Nếu không làm vậy, coi như không cần thiết.
Kiếm Vô Trần hơi có vẻ chần chừ, suy nghĩ giây lát rồi bảo Liễu Tinh Hồn:
- Sư thúc, sư thúc hãy xuống dưới núi đợi con.
Liễu Tinh Hồn hơi bất ngờ, ấp úng lên tiếng:
- Vô Trần, con … được rồi, mọi người cẩn trọng.
Nói xong Liễu Tinh Hồn phi thân bay xuống, giây lát đã biến mất trong rừng núi.
Người đàn ông trung niên quay lại nhìn Kiếm Vô Trần, hai người đứng yên ngắm nhìn nhau rất lâu rồi mới dời mắt đi.
- Bây giờ đã không còn người ngoài, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?
Kiếm Vô Trần không nhịn được hiếu kỳ cất tiếng hỏi trước.
Người đàn ông trung niên điềm nhiên đáp:
- Ta đến đây để giao dịch một chuyện với ngươi.
Kiếm Vô Trần không hiểu hỏi lại:
- Giao dịch? Vì sao tìm ta.
Người đàn ông trung niên trả lời:
- Bởi vì ngươi là truyền nhân của Hậu Nghệ thần cung.
Kiếm Vô Trần nghi hoặc hỏi tiếp:
- Như vậy ngươi có chuyện muốn cầu ta?
Người đàn ông trung niên mạnh mẽ đáp trả:
- Không phải là có chuyện cầu ngươi mà muốn hợp tác với ngươi, ai cũng đều có lợi. Bây giờ ngươi ở nhân gian nhưng đều không thuộc hai phe chánh tà. Ngươi muốn đứng lên quật khởi trở lại, chỉ còn cách dựa vào ta, bởi vì ta có thể chi viện mạnh mẽ cho ngươi, giúp đỡ ngươi thống nhất nhân gian.
Kiếm Vô Trần hơi hoài nghi hỏi dồn:
- Lời này của ngươi cũng chưa có chứng cứ, bảo ta phải tin sao được?
Người đàn ông trung niên đáp:
- Nếu ta đã dám nói lời này, tự nhiên có biện pháp bảo đảm ngươi tin tưởng. Bây giờ chúng ta không cần phải tranh luận chuyện này, quan trọng hơn là bàn về chuyện hợp tác.
Kiếm Vô Trần quan sát vẻ mặt của hắn, thấy sắc mặt hắn bình bình thường thường không chút giả dối, liền nói:
- Hợp tác thế nào, ngươi muốn ta giúp ngươi làm chuyện gì, ngươi có thể trả lại điều gì cho ta?
Người đàn ông trung niên trầm giọng lên tiếng:
- Phương thức hợp tác rất đơn giản, hai người chúng ta kết minh. Vào thời điểm quan trọng ta sẽ mượn sức mạnh thần cung của ngươi để tiêu diệt địch nhân của ta. Khi ngươi cần, ta sẽ toàn lực hỗ trợ cho ngươi. Đương nhiên, như vậy đòi hỏi cả hai phải tín nhiệm lẫn nhau mới được.
Kiếm Vô Trần lại nói:
- Nói như vậy, nhưng ngươi hiểu rõ ta, còn ta lại không biết chút gì về ngươi. Nếu ngươi muốn nói chuyện hợp tác, trước tiên ngươi hãy cho ta biết thân phận lai lịch của mình.
Người đàn ông trung niên đáp:
- Điểm này ta tự nhiên muốn cho ngươi biết, bây giờ ngươi hãy cho ta một lời, đồng ý hay không đồng ý hợp tác với ta.
Kiếm Vô Trần nói:
- Chỉ cần ngươi có thể giúp ta đoạt được thiên hạ, ta tình nguyện kết minh với ngươi.
Bật cười điềm đạm, người đàn ông trung niên tỏ ra rất trầm tĩnh, nhưng chỉ gật đầu nhè nhẹ, cất tiếng nói:
- Nếu đã như vậy, chúng ta hãy nói chuyện hợp tác cụ thể. Trước hết, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi. Theo như ngươi biết, ngoại trừ tam gian thất giới trên nhân gian ra, còn có thế lực nào khác tồn tại không?
Kiếm Vô Trần suy nghĩ một lúc, lắc đầu đáp:
- Điều này dường như không có, ít ra từ trước đến giờ ta chưa biết.
Người đàn ông trung niên lại hỏi:
- Bốn nơi tuyệt địa của nhân gian ngươi đã từng nghe qua chưa?
Kiếm Vô Trần đáp:
- Điều này ta biết, Lư Sơn Bất Quy lộ, Thương Sơn Huyết hà, Tây Vực Bất Dạ thành, Nam Hải Lưu Li cung.
Người đàn ông trung niên lại nói:
- Không sai, chính là bốn nơi này, hậu duệ của ba địa phương kia ngươi hẳn đã gặp qua, nhưng còn nơi cuối cùng ngươi đã từng thấy chưa?
Kiếm Vô Trần lặng đi, lắc đầu nói:
- Ngươi không nhắc ta cũng không chú ý, Nam Hải Lưu Li cung dường như chưa từng tiến vào nhân gian?
Người đàn ông trung niên vẻ mặt khác thường, hờ hững đáp:
- Bởi vì nơi đó không thuộc về nhân gian!
Kiếm Vô Trần nghe thấy kỳ quái cất tiếng hỏi:
- Nơi đó không phải là một trong bốn tuyệt địa của nhân gian sao, vì sao lại không thuộc về nhân gian được?
Người đàn ông trung niên chần chừ một lúc, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Nơi đó nổi tiếng trên nhân gian đó bởi vì nhiều năm trước đây, ở Lưu Li cung đã xuất hiện một kỳ tài tuyệt thế, đã từng đi qua nhân gian một chuyến.
Kiếm Vô Trần ồ lên một tiếng, hỏi tiếp:
- Ngươi hỏi ta chuyện đó nhằm nói lên điều gì vậy?
Người đàn ông trung niên nghiêm túc đáp:
- Ta hỏi ngươi những chuyện đó chính là để cho ngươi biết, còn có một nơi với thực lực mạnh hơn nhân gian, đó chính là Hải vực!
Kiếm Vô Trần vẻ mặt thất kinh, sững sờ hỏi:
- Hải vực? Đây là nơi nào, sao từ trước đến nay ta chưa từng nghe qua? Ngươi nói nơi đó có thực lực mạnh hơn nhân gian, có thể như vậy sao?
Người đàn ông trung niên lườm hắn một cái, cười lạnh nói:
- Ngươi không biết chỉ bởi vì ngươi thiếu hiểu biết. Còn về thực lực của Hải vực, ta có thể nói sơ cho ngươi một chút, Hải vực có bảy hải, chia ra làm Đông Nam Tây Bắc bốn hải, lại thêm Hồng hải, Hắc hải và Tử hải. Nam Hải Lưu Li cung các ngươi đã biết chính là Nam Hải trong bốn hải. Nam Hải có thực lực mạnh nhất trong bốn hải, là nơi có uy danh vang dội nhất.
Kiếm Vô Trần hơi giận, nhưng sau đó liền nhịn lại, lạnh lùng nói:
- Thất hải là như thế nào, lẽ nào còn mạnh trên cả thất giới? Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Người đàn ông trung niên hừ giọng đáp:
- Nhân gian và Hải vực khác biệt nhau, ở nhân gian có thất giới, ở Hải vực lại có thất hải, địa vị bọn họ như nhau. Nếu nói về thực lực hai bên, cố nhiên có điều khác biệt, nhưng thực lực của Hải vực hiện nay đã không so được với nhân gian đã yếu đi.
Kiếm Vô Trần nghe thế, trầm ngâm một lúc mới cất tiếng hỏi:
- Ngươi nói với ta những điều này, chứng tỏ ngươi đến từ một nơi trong Hải vực thất hải?
Người đàn ông trung niên thản nhiên trả lời:
- Không sai, ta đến từ Hải vực. Lần này ta tìm ngươi chính là hy vọng hợp tác với ngươi, nhờ vào Hậu Nghệ thần cung trong tay ngươi để giúp ta đối phó với địch nhân. Đợi sau khi ta hoàn thành đại nghiệp, liền giúp ngươi thống nhất nhân gian, như vậy cả hai ta đều có lợi.
Kiếm Vô Trần hơi cau mày, nhẹ giọng lên tiếng:
- Ý này của ngươi cho thấy hoàn cảnh hiện nay của ngươi cũng không khác gì ta mấy, còn cần ta giúp ngươi trước, rồi mới có thể đủ năng lực giúp ta.
Người đàn ông trung niên nhìn hắn, khinh miệt đáp:
- So với ngươi, ta còn tốt hơn nhiều. Ta đến đây chỉ tìm một trợ thủ, còn những việc khác đã tự sắp xếp xong. Còn tình huống của ngươi thế nào, có so được với ta không trong lòng ngươi tự hiểu rõ.
Kiếm Vô Trần hơi tức giận, quát lên:
- Đủ rồi, cả nửa ngày cũng chỉ khua môi múa mép, ngươi có thực lực thế nào hãy xuất ra đi, cho ta thấy qua một lượt, không cần cứ nói mãi những lời sáo rỗng.
Người đàn ông trung niên ngạo nghễ nói:
- Thực lực ta thế nào bây giờ cũng không thể cho ngươi thấy ở đây, vì thế ngươi chỉ có thể tin tưởng một mình ta. Tình hình của ngươi bây giờ đang bất lợi, muốn xoay trở chỉ còn cách hợp tác với ta, chúng ta cùng nhau khai mở một thế giới mới, ngươi chớ nên bỏ mất cơ hội tốt.
Kiếm Vô Trần nghiêm chỉnh nói:
- Nếu có cơ hội như thế, ta tự nhiên không bỏ qua, nhưng ngươi phải nói cho rõ, không cần phải bông đùa với ta. Ngươi từ đâu trong thất hải, muốn ta đối phó với người nào, dưới tay ngươi có cao thủ nào, những điều này ngươi phải nói rõ cho ta mới được.
Người đàn ông trung niên trầm ngâm một lúc mới trả lời:
- Được, ta cho ngươi biết, ta đến từ Nam Hải, ta hợp tác với ngươi chính là muốn nhờ Hậu Nghệ thần cung của ngươi đối phó với Lưu Li cung chủ Nam Hải thần long Hàn Ngọc Dương. Chỉ cần lão ta chết, ta sẽ trở thành ông chủ của Nam Hải. Đợi sau khi đánh bại Tây Hải, liền có thể thống nhất bốn hải, rồi tiếp tục tiêu diệt ba hải còn lại, thống nhất Hải vực, trở thành Hải Hoàng. Đến lúc đó, ta có được sức mạnh của Hải vực, hỗ trợ ngươi thống nhất thất giới nhân gian không phải là chuyện hết sức dễ dàng sao.
Kiếm Vô Trần kinh ngạc bật lên:
- Ngươi đến từ Nam Hải? Như vậy ngươi cũng đến từ Lưu Li cung. Vậy Hàn Ngọc Dương đó là người nào, ngươi là ai?
Người đàn ông trung niên lạnh mặt, hơi kích động trả lời:
- Ta tự nhiên là người Lưu Li cung, ta tên là Sở Hoài Dương, chính là sư huynh của Hàn Ngọc Dương, cũng vốn là người thừa kế Lưu Li cung. Nhưng Hàn Ngọc Dương giả trá, trước mặt sư phụ hết sức lấy lòng, cuối cùng sư phụ bị hắn lừa, đã truyền ngôi cung chủ cho hắn… Chuyện này đã nhiều năm, nhưng vẫn mãi canh cánh trong lòng ta. Bây giờ Hải vực đã phát sinh biến loạn, chính là thời cơ tốt nhất để ta đoạt lại Nam hải, vì thế ta mới đi vào nhân gian.
Đã hiểu được lai lịch của hắn, trong lòng Kiếm Vô Trần rất rõ, việc hợp tác của mình với Sở Hoài Dương tuyệt đối không dễ dàng tốt đẹp như hắn nói, nhưng dù sao đây cũng là một hy vọng, đối với bản thân hiện tại chính là một đối tượng đáng suy tưởng không sai. Thua, tự bản thân có thể rút lui, một khi thắng, bản thân liền có cơ hội thống nhất thất giới, đây mới chính là ước vọng lớn nhất của bản thân.
Đã suy nghĩ như vậy, Kiếm Vô Trần cười nói:
- Vật gì thuộc về bản thân, phải nhất định nghĩ ra biện pháp đoạt lại. Bây giờ ta đã có quyết định, sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi đoạt lại Nam Hải, hơn nữa còn thống nhất Hải vực. Đến lúc đó ngươi chớ quên lời hứa với ta.
Người đàn ông trung niên Sở Hoài Dương nghe vậy bật cười đáp:
- Ngươi yên tâm, ta thuộc về Hải vực, không chút hứng thú với nhân gian, đã nói giúp ngươi nhất định sẽ làm. Bây giờ nếu chúng ta đã xác định vậy, chuyện này tạm thời bảo mật, không cần nói cho người nào khác biết để tránh Hàn Ngọc Dương có thể phát giác được. Hơn nữa, người sư thúc kia của ngươi có chút cổ quái, trên người hắn có khí quỷ dị, ngươi tốt nhất nên lưu tâm nhiều hơn.
Kiếm Vô Trần ngẩn ra, sau đó cười đáp:
- Được, chuyện này ta biết rồi. Bây giờ chúng ta về thẳng Hải vực, hay còn làm chuyện nào khác?
Sở Hoài Dương trả lời:
- Đương nhiên là về lại Hải vực, bất quá phải bí mật ẩn giấu, không thể để cho bất kỳ người nào biết được. Đặc biệt là sư thúc của ngươi, ta luôn cảm giác hắn có gì không ổn.
Kiếm Vô Trần chần chừ một lúc, Sở Hoài Dương lại đề cập đến chuyện này do bởi Liễu Tinh Hồn có vấn đề, hay Sở Hoài Dương còn mục đích nào khác? Suy tưởng một lúc, Kiếm Vô Trần không dám khẳng định, chỉ cất tiếng:
- Được, chuyện này ta biết rõ phải làm thế nào, ta sẽ khiến lão đi trước, một mình theo ngươi đi.
Sở Hoài Dương cười trả lời:
- Như vậy, ta sẽ ở đây đợi ngươi, hãy đi an bài trước, sau đó chúng ta cùng nhau lên đường.
Kiếm Vô Trần ừ một tiếng sau đó đi liền. Sở Hoài Dương nhìn theo bóng hắn, khóe miệng lộ nét cười âm trầm mà đắc ý. Có lẽ hắn cao hứng, nhưng kết quả cuối cùng thế nào, lúc này ai lại có thể nói rõ ra được?
Xuống đến chân núi, Kiếm Vô Trần nhanh chóng gặp Liễu Tinh Hồn.
- Vô Trần, người kia nói chuyên rất lâu với con, có âm mưu gì muốn lừa con hay không?
Kiếm Vô Trần chần chừ lên tiếng:
- Chuyện này cũng chưa rõ, mới lần đầu nói chuyện con còn chưa nắm tỏ tường. Bất quá hắn đề nghị một chuyện, mượn Hậu Nghệ thần cung của con tiêu diệt một địch nhân, hắn lại hứa sau đó sẽ hỗ trợ thống nhất nhân gian.
Liễu Tinh Hồn nghi ngờ hỏi:
- Có chuyện tốt vậy sao? Sợ là lừa dối thôi.
Kiếm Vô Trần đáp:
- Chuyện này con chưa biết chính xác được, chỉ có thể đánh cuộc với vận khí mà thôi. Bây giờ con đã đáp ứng hắn, đi theo hắn đến một nơi, sư thúc hãy về Thái Huyền sơn đợi con, không bao lâu sau con sẽ về đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.