Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 887: Trí thân tuyệt địa




Có lẽ do hoàn cảnh nguy hiểm, có lẽ là sẽ không có ngày mai, Lục Doanh lúc này bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng nói:
- Hồng Tinh, cẩn thận một chút. Nếu lần này chúng ta có thể thoát khỏi kiếp nạn, tiếp tục cuộc sống tốt đẹp, muội sẽ theo huynh về Bắc Hải.
Hồng Tinh nghe xong sắc mặt biến hẳn, kích động đáp lại:
- Doanh muội, muội nói thật chứ?
Lục Doanh trầm giọng nói:
- Đúng thế, chỉ cần huynh còn sống, mà muội không chết, muội đồng ý lấy huynh, quyết không nuốt lời.
Hồng Tinh nghe xong, xúc động đến nỗi mặt đầy lệ, miệng hét thật lớn:
- Doanh muội cuối cùng cũng đồng ý lấy huynh rồi, một ngàn năm rồi, một ngàn năm rồi...
Giọng nói vô cùng kích động, tấm chân tình thật đầy xúc cảm. Mối nhân duyên đeo đuổi cả ngàn năm nay, đến lúc này đã có được bước tiến đầu tiên, nhưng có phải là quá muộn rồi không.
Lục Doanh mắt ngấn lệ lấp lánh, quay đầu tránh đi không dám nhìn, nhỏ giọng dặn dò:
- Hồng Tinh, hãy cẩn thận, phải nhớ lấy lời thề của chúng ta.
Nói xong phi thân rời đi, tiếp tục bỏ chạy về hướng bắc.
Hồng Tinh liếc nhìn nàng, lớn tiếng nói với theo:
- Doanh muội hãy an tâm, huynh sẽ không quên, cho dù có chết, kiếp sau huynh cũng sẽ gặp lại muội.
Nói xong liền xông thẳng lên không trung, ngăn lấy Tây Hải ngân long Liễu Tàn Hồng, hai người lập tức động thủ.
- Hồng Tinh, tâm nguyện đã hoàn thành, bây giờ có chết đi thì cũng đúng lúc đấy chứ.
Lạnh giọng châm chọc, Liễu Tàn Hồng dương ngư xoa lên, một cột sáng bắn thẳng đến trước ngực Hồng Tinh.
- Nếu là trước kia, chết thì chết, không hề hối tiếc. Nhưng bây giờ ta không dễ dàng chết đi, bởi vì trong lòng ta đã có tình yêu.
Tay phải nắm thành quyền phóng ra, luồng chân nguyên đỏ thẫm thoát khỏi tay bay ra, hoá thành một con xích long, một đòn chấn tan công kích của Liễu Tàn Hồng.
- Trong lòng có tình yêu bất quá cũng chỉ càng thêm hối tiếc mà thôi! Ngươi chẳng lẽ không thấy rằng, sinh mạng của ngươi lúc này không còn ý nghĩa giống như xưa. Càng xem trọng thì khi mất đi càng đau thương, ngươi hãy từ từ cảm nhận cảm giác tan nát cõi lòng đó đi, ha ha…
Ngữ khí sắc bén giống như một thanh đao nhọn, tàn nhẫn cắm vào trước ngực Hồng Tinh, khiến hắn cảm thấy lạnh run cả người, một cảm giác sợ hãi khiến hắn không cam lòng. Không phải vì chuyện sống chết, mà là vì một mối tình đến muộn, đến quá muộn.
- Câm miệng, ngươi đừng hòng làm tinh thần ta hỗn loạn, ta không mắc lừa đâu.
Hai tay múa lên, khí lưu cuộn tròn. Kình phong điên cuồng hoang dã theo thế công tuôn ra, hình thành một vùng không khí nặng nề trong rừng, điên cuồng bức đến gần Liễu Tàn Hồng, khiến hắn toàn thân bị kéo căng ra, trên mặt lộ vẻ trầm trọng.
- Không ngờ một kẻ bất tài nhu nhược như ngươi mà cũng có vài phần bản lĩnh, ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức thủ đoạn của ta.
Gầm lên một tiếng, thanh ngư xoa trong tay Liễu Tàn Hồng cấp tốc huy động, hóa thành hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao ánh sáng, hình thành một tấm bàn ánh sáng hình tròn, chiếu rọi lên quyền phong mạnh mẽ của Hồng Tinh, chầm chậm tiến về phía trước.
Rời khỏi Hồng Tinh, Lục Doanh tâm trạng đau khổ nặng nề, suốt chặng đường chạy như bay, ẩn trốn vào rừng sâu. Đối với Lục Doanh, nàng đến nhân gian, kỳ vọng duy nhất chính là tìm được Lục Vân, tìm được cứu viện. Hiện nay, Đông Hải và Bắc Hải thất thủ, bị Tây Hải Liễu Thiên Hoa chiếm giữ. Lục Doanh vốn là Đông Hải long nữ, tất nhiên phải gánh vác trọng trách vãn hồi Đông Hải. Đáng tiếc nàng đơn thân thế cô, đánh không lại Liễu Thiên Hoa, Hải Vực cũng chẳng ai có thể giúp đỡ, vạn bất đắc dĩ mới mạo hiểm tiến vào nhân gian.
Lục Doanh lần đầu tiên đến nơi này. Nhân gian đối với nàng vô cùng xa lạ, lại có cảm giác bài xích lẫn nhau. Nàng không biết Lục Vân ở đâu, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, cho dù thế nào cũng phải tìm được Lục Vân, thử cơ duyên một lần.
Lục Vân và nàng dù chỉ có duyên gặp mặt một lần, nàng tin rằng Lục Vân không phải hạng người bạc tình, nhất định sẽ giúp nàng. Nhưng Lục Vân có năng lực cứu vãn Đông Hải hay không, nàng cũng không dám nghĩ nhiều, bởi vì nàng cần có một tia hy vọng, như thế nàng mới có niềm tin để tiếp tục sống.
Than thầm một tiếng, Lục Doanh loại bỏ tạp niệm, ánh mắt lưu ý xung quanh, ý thức vươn ra xa ngoài mấy dặm phía trước. Trong hoàn cảnh xa lạ này, Lục Doanh vô cùng cẩn thận đề phòng, bất kỳ một sai sót nào cũng đều có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, điều này đối với một người lẻ loi như nàng, thật không thể chịu đựng nổi.
Giữa rừng núi, Lục Doanh hệt như một u linh, lúc ẩn lúc hiện, không bao lâu đã vượt qua được mấy ngọn núi lớn, đến một u cốc thì bỗng nhiên dừng lại. Nhìn về phía trước mấy chục trượng, gương mặt xinh đẹp của Lục Doanh hiện lên vẻ bi thương. Suốt quảng đường trốn chạy, che giấu hành tung, cuối cùng cũng vẫn không thể tránh khỏi, đây có phải là một sự châm biếm hay không?
- Ta đã từng nói, muội không thoát được đâu, Lục Doanh.
Giữa không trung, Liễu Thiên Hoa lạnh lùng đứng đợi, giống như một vị bá chủ đang thể hiện sự uy nghiêm của mình.
Lục Doanh lạnh lùng đáp:
- Ta vẫn còn sống, kết quả cuối cùng chưa chắc đã như ngươi tưởng tượng.
Liễu Thiên Hoa ngạo nghễ nói:
- Muội còn sống bởi vì ta để cho muội được sống. Một khi ta đổi ý thì muội sẽ không thể sống được nữa.
Lục Doanh hừ giọng trả lời:
- Đúng thế không, chúng ta hãy nhìn xem...
Nói chưa dứt lời, thân hình Lục Doanh chợt loáng lên, hóa thành chín hình bóng, phân tán ra tứ phía.
- Chút tài hèn mọn mà cũng dám thi triển trước mặt ta.
Hai tay giơ cao, khí thế xung thiên, ánh sáng lam chiếu khắp xung quanh u cốc, hình thành một kết giới kín kẽ, khiến cho các ảo ảnh của Lục Doanh đều bị dội ngược lại hết. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dời thân, Liễu Thiên Hoa tiến đến cách Lục Doanh một trượng, ngạo nghễ nói:
- Muội còn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của ta, đây là cơ hội cuối cùng, muội đồng ý hay chọn cái chết?
Sắc mặt Lục Doanh trắng bệch, trước giờ nàng đã biết Liễu Thiên Hoa lợi hại, nhưng đó chỉ là lời loan truyền. Còn bây giờ tự mình chứng thực, nàng mới phát hiện ra người đang đứng trước mặt còn lợi hại hơn cả trong truyền thuyết, nàng so với hắn kém xa một trời một vực.
- Nếu là trước kia, ta có lẽ sẽ suy nghĩ một chút. Nhưng bây giờ, ta thà chết cũng không đồng ý.
Vẻ mặt lạnh như băng, Lục Doanh khi đã biết mình không còn đường né tránh, lập tức bình tĩnh trở lại.
Thân là Long nữ của Đông Hải, nàng có sự tôn nghiêm của riêng mình. Lúc trước tìm đường trốn tránh chỉ vì nghĩ cho đại cuộc. Nhưng bây giờ đã không còn hy vọng chạy thoát, thế thì dù có chết thì cũng phải chết cho đường hoàng, như thế mới không mất đi thân phận là công chúa Đông Hải của nàng.
Kinh ngạc nhìn nàng, Liễu Thiên Hoa tán thưởng đáp lời:
- Tốt, thế mới là Long công chúa kiêu ngạo nhất của Đông Hải, quả nhiên có khí chất. Chỉ đáng tiếc muội không chịu quy thuận ta, thế thì ta đành nói lời xin lỗi vậy.
Lục Doanh lạnh lùng nhìn hắn chất vấn:
- Đã đến nước này rồi, Liễu Thiên Hoa ngươi hãy nói thật cho ta biết, mấy người phụ vương ta thế nào rồi?
Ánh mắt khẽ thay đổi, Liễu Thiên Hoa chần chừ, chầm chậm đáp lại:
- Nếu muội muốn biết, ta sẽ nói. Trước mắt họ bị vây khốn ở Hải Toàn cốc, nhiều nhất chỉ còn có thể cầm cự ba ngày nữa.
Lục Doanh có chút nghi ngờ, giọng không tin hỏi lại:
- Ngươi đã ở đây, vậy ai có thể vây khốn được phụ vương ta?
Liễu Thiên Hoa lạnh nhạt trả lời:
- Điểm này ta không cần cho muội biết. Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên kết thúc tất cả.
Lục Doanh thấy hắn không nói, biết có hỏi nữa cũng vô ích, nên bỏ thế phòng ngự, lạnh lùng nói:
- Đến đây, ngươi muốn xưng bá Thất Hải thì phải giết ta, bằng không thì ngươi đừng mơ.
Liễu Thiên Hoa nhìn gương mặt xinh đẹp của Lục Doanh, thoáng do dự một chút, sau đó sắc mặt trầm xuống, quát lớn:
- Thế thì hãy xem thủ đoạn của ta có độc ác hay không!
Hai cánh tay giơ ra sau, thân hình nghiêng về phía trước, một luồng kình khí mạnh mẽ từ người của Liễu Thiên Hoa phát xuất, hoá thành một áng mây ánh sáng hình rồng màu đỏ ối, chụp xuống đỉnh đầu của Lục Doanh.
Cảm nhận được sự bá đạo của Liễu Thiên Hoa, Lục Doanh trầm sắc mặt, mười ngón tay múa lên, từng chùm sánh sáng xanh lục xoay tròn đan xen nhau, hình thành một cột khí đang nhanh chóng lan toả ra xung quanh, đón lấy thế công của Liễu Thiên Hoa.
Giữa không trung, áng mây sáng hình rồng gặp phải cột khí sắc xanh, cả hai va chạm kịch liệt, cọ sát vào nhau với tốc độ cao, chỉ trong chốc lát liền hoá thành cuồng phong, bao trùm lấy xung quanh Lục Doanh. Đối với điều này, Lục Doanh đã sớm có phòng bị. Trong lòng nàng biết rõ thực lực mình không bằng Liễu Thiên Hoa, cho nên sau khi xuất thủ, thân hình lập tức xoay tròn, đồng thời nâng tu vi bản thân lên mức cao nhất, thân thể trong lúc xoay tròn liền hoá rồng, mượn uy lực của cơn lốc xoáy, thúc đẩy thế công lên mức cao nhất.
Nhìn rồng xanh bỗng nhiên xuất hiện, sắc mặt Liễu Thiên Hoa tỏ vẻ ngạc nhiên, hai tay vung mạnh về phía trước, luồng khí lưu điên cuồng phía sau lưng hắn hình thành một cột gió màu đỏ chói, từ xa nhìn lại trông như một con rồng lửa đang lượn vòng trên đầu hắn.
Lục Doanh thét lên một tiếng, thân rồng màu xanh lục hướng thẳng lên trời, khi lên đến một độ cao nhất định liền lao xuống, hóa thành một cột sáng chói lòa, chiếu sáng cả một vùng trong phạm vi mười dặm.
Hét lớn một tiếng, hai tay Liễu Thiên Hoá đan chéo, lòng bàn tay hướng lên, nguyên khí mạnh mẽ trong thân thể liền ùn ùn tuôn ra, thúc động cột sáng hình rồng lửa trên đầu lao mạnh ra ngoài, đón lấy thế công của Lục Doanh giữa không trung, hai bên chạm mạnh vào nhau liền bùng nổ phát ra những hoa lửa sáng rực. Giằng co trong chốc lát, cột sáng của Lục Doanh thuận thế lao xuống, đè lên cột gió của Liễu Thiên Hoa, bức nó thoái lui, chớp mắt đã ép đến sát trên đầu hắn.
Làm chậm lại thế công của Lục Doanh, Liễu Thiên Hoa điểm mũi chân một cái, thân hình lượn vòng, hai tay vội đánh ra, hai luồng sáng một xanh một đỏ đan vào làm một, hình thành một mũi chùy ánh sáng, theo sự khống chế của hắn bắn thẳng lên trời.
Lần thứ hai bùng phát, Liễu Thiên Hoa và Lục Doanh không ai nhường ai, hai luồng sức mạnh đan xen cuốn lấy nhau, cuối cùng hình thành một quả cầu ánh sáng xoay chuyển với tốc độ cực cao, sau khi hấp thu hầu hết chân nguyên của cả hai liền bùng nổ như muốn huỷ diệt tất cả.
Ánh sáng mạnh chói mắt, sấm chớp như xé trời. Một kích này hội tụ bảy tầng tu vi của Liễu Thiên Hoa và toàn bộ sức mạnh của Lục Doanh, vụ nổ của nó mạnh mẽ khiến cho sự sống của vạn vật trong phương viên mấy dặm đều bị tuyệt diệt, đến ngay cả toàn bộ u cốc cũng biến thành bình địa.
Còn hai bên giao chiến, Liễu Thiên Hoa chìm xuống mặt đất, còn Lục Doanh lại văng thẳng lên tầng mây. Chờ khi cuồng phong tan đi, Lục Doanh từ trên không rơi xuống, cả người như một chiếc lá rơi sầm xuống đất, sau đó chẳng có phản ứng gì, sống chết không rõ.
Bốn bề vô cùng yên ắng, không có không khí chuyển động, đến cả gió cũng biến mất. Lát sau, bụi mù trên mặt đất tung bay, một thân hình phá đất vọt lên, chính là Liễu Thiên Hoa. Hắn lúc này toàn thân bụi đất, nét mặt cáu kỉnh, rõ ràng vừa rồi bị một kích liều mạng của Lục Doanh đã làm hắn bị thương không nhẹ.
Nhìn dưới chân, Lục Doanh nằm yên bất động ở đó, gương mặt xinh đẹp trở nên xám xịt, đôi mắt vốn có thần giờ đây nhắm chặt lại, chỉ còn lai duy nhất một hơi thở mỏng manh yết ớt.
Đứng yên hồi lâu, Liễu Thiên Hoa dần bình tĩnh lại, nhìn khung cảnh xung quanh, rồi lập tức nhẹ nhàng bay xuống, đến trước thân hình của Lục Doanh.
Nhìn chăm chú vào gương mặt quen thuộc đó, sắc mặt Liễu Thiên Hoa hết sức phức tạp, sau khi trầm ngâm trong chốc lát, rồi mở miệng nói:
- Lục Doanh, thực ra ta đã cho muội cơ hội, chỉ là muội quá ngoan cố. Trước đây ta đã từng có lẽ vì muội mà thay đổi, nhưng bây giờ, tất cả đã thay đổi rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.