Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 878: Thiên Kiếm chi cực (Xấu hổ của Thiên Kiếm)




Kiếm Vô Trần giận dữ lên tiếng:
- Câm miệng, ngươi có bản lĩnh thì cứ hạ xuống, xem ta có thể thu thập ngươi hay không liền. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Bạch Vân Thiên không chút tức giận, cười tà đạo nói:
- Vị trí ở nơi đây thật tốt, vừa có thể nhìn được cuộc tranh đấu dưới đất, lại có thể quan sát được tình huống của Phục Long cốc, ta vì sao phải hạ xuống dưới?
Kiếm Vô Trần trong lòng chấn động, nghe ra được ẩn ý trong câu nói này, không khỏi hừ giận một tiếng, đưa mắt sang chỗ khác không nói đến nữa.
Thế công của Thiên Kiếm khách càng lúc càng sắc bén. Sau khi chiến đấu quá lâu không được gì, Thiên Kiếm khách quát lớn một tiếng, ngàn vạn làn kiếm nhanh chóng hợp nhất lại, hóa thành một cột kiếm ngũ sắc bắn thẳng lên bầu trời. Một kiếm này mang theo giận dữ ngập lòng của Thiên Kiếm khách, uy lực của nó cứng rắn mãnh liệt gần như có thể thấy được vài phần từ cột kiếm đến trăm trượng.
Kiếm Vô Trần ánh mắt thất kinh, cứ mãi phòng ngự khiến tâm tình hắn ấm ức, lúc này trong tình huống không thể chịu được, hắn không nhường nhịn nữa, toàn thân đột nhiên phát ra uy nghi bá chủ uy hiếp trời đất. Hai tay hắn giơ cao, làn sáng xanh đỏ hội tụ trên đỉnh đầu hắn, hình thành một cột sáng hai màu đỡ lấy công kích của Thiên Kiếm khách.
Giữa không trung, cột sáng và cột kiếm gặp nhau, hệt như hai cột nước, vừa dung hợp vừa bắn ra vô số làn sáng, cả hai tương hỗ tiêu tan, khi đạt đến một trình độ nhất định, liền ngưng lại không tiến đến.
Ở nguyên tại chỗ, thân thể Kiếm Vô Trần hơi run lên, khuôn mặt âm trầm lại.
Ở phía đối diện, toàn thân Thiên Kiếm khách run run mãi không ngừng, hai tay toàn lực thúc động kiếm quyết, cưỡng bức bản thân phát động công kích.
Rất rõ ràng, hai người giao chiến, Thiên Kiếm khách hao tốn thực lực hơn Kiếm Vô Trần, bởi thực lực giao tranh thẳng thắn, tự nhiên Kiếm Vô Trần sẽ thắng.
Điểm này, Diệp Tâm Nghi đứng ngoài quan sát trong lòng hiểu rõ, nàng cứ mãi dò xét hư thực của Kiếm Vô Trần, muốn lợi dụng thời cơ phát động công kích. Nhưng dò xét một lúc, nàng đau lòng phát hiện, Kiếm Vô Trần không phải không hề có một sơ hở, nhưng với thực lực còn lưu lại của bản thân mình, ngoại trừ liều mạng một chiêu, nếu không chẳng thể sử dụng được chút nào.
Trên tầng mây, Bạch Vân Thiên lại múa mép minh họa:
- Cao thủ Hư Vô Giới Thiên té ra chỉ là hư danh mà thôi. Trước đây đã bị Lục Vân hủy diệt được cơ thể huyết nhục, lần này giao chiến với đồ tôn, ngay cả nguyên thần có bị tiêu diệt luôn không đây? Quả thật chuyện này đúng là đáng để chờ xem. Ha ha ha …
Lời châm chọc của người ngoài, trong tai của Thiên Kiếm khách hệt như tiếng sấm nổ, khiến ông vừa kinh hãi vừa giận dữ. Một đời này, Thiên Kiếm khách từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ chuyện tình cảm ra mọi sự đều tốt đẹp, có thể nói là tự phụ đắc ý, cùng với Kiếm Vô Trần có phần tương tự.
Hiện nay, trong mắt người ngoài,bị châm chọc thành ra như vậy, ông làm sao có thể không bị giận dữ vô cùng?
Kiếm quyết thu lại, Thiên Kiếm khách lập tức lùi lại phía sau khoảng chục trượng, thân thể vừa phóng thẳng lên không, ngừng lại ở khoảng cách mặt đất chừng năm mươi trượng.
Trừng mắt nhìn Bạch Vân Thiên, Thiên Kiếm khách giọng hận thù nói:
- Chớ vội ở đó mà giở giọng lạnh lẽo trào phúng, có bản lĩnh ngươi hãy hạ gục hắn.
Bạch Vân Thiên châm chọc đáp trả:
- Đây lại không phải là người mà ta nâng lên, nếu như đúng là người do ta nâng lên, thì một khi ta đã có thể làm vậy, cũng nhất định có bản lĩnh thu thập được hắn. Nhưng ngươi kìa, trông có vẻ chỉ có lòng mà bất lực thôi.
- Câm miệng chó ngươi lại, đây là chuyện riêng của Thiên Kiếm viện, ta tự mình biết xử lý, không để cho ngươi tự do phóng túng nơi này.
Nói rồi hình bóng loáng lên, chín ảo ảnh hóa thành một vòng tròn xoay quanh đỉnh đầu của Kiếm Vô Trần.
Từ trên nhìn xuống chỉ thấy chín bóng hình này cái nào cũng thi triển kiếm quyết, nhưng không hề giống nhau, lại liên thông với nhau, khiến cho người ta cảm giác nhìn không thấu được. Công kích lần này của Thiên Kiếm khách hơi quái dị, Bạch Vân Thiên từ bên trên ngậm miệng không nói quan sát cẩn thận.
Dưới mặt đất, Diệp Tâm Nghi ánh mắt biến đổi liên tục, mơ hồ ẩn chứa vài phần nghi ngờ. Kiếm Vô Trần thấy vậy bỏ đi sự khinh thường, vẻ mặt vô cùng cảnh giác, trong đầu mơ hồ cảm thấy như mưa to gió lớn sắp đến.
- Thiên kiếm chi cực, cửu quyết quy nhất, hóa vi nhất niệm, vô sở kháng cự! (1)
Tiếng rống chói tai, ẩn chứa khí thế uy nghiêm vang lên từ miệng của Thiên Kiếm khách.
Giữa không trung, chín bóng hình lúc này đã thi triển xong kiếm quyết, lần lượt hội tụ thành một, hình thành một vòng kiếm ngũ sắc rực rỡ, mũi kiếm hướng thẳng vào trong, phát ra những luồng lửa sáng trong suốt bắn thẳng vào đầu của Kiếm Vô Trần.
Một chiêu này trời yên gió lặn, xem ra không có chút uy lực nào, nhưng trong lòng Kiếm Vô Trần chấn động mạnh mẽ, mơ hồ xuất hiện cảm giác không ổn.
- Đáng ghét, không ngờ ngươi còn giấu đi một chiêu mạnh nhất của Thiên Kiếm quyết, trước giờ chưa từng truyền cho người sau.
Trong tiếng rống giận dữ, Kiếm Vô Trần nói thẳng ra bí mật.
Té ra một chiêu này của Thiên Kiếm khách chính là dung hợp Thiên Kiếm cửu quyết thành một, hình thành một kiếm cực rắn, có sức mạnh như đá phá trời.
Đối mặt với công kích như thế, Kiếm Vô Trần không dám sơ suất, lập tức lấy Hậu Nghệ thần cung ra, tay phải dùng cung thay kiếm phát ra "Diệt Thiên quyết" để chống lại chiêu này.
Thực lực kinh người của Kiếm Vô Trần mạnh mẽ, nhưng điểm khác nhau nhất giữa hắn và Lục Vân chính là, hắn chỉ có thể vận dụng một số pháp quyết giới hạn trong Thiên Kiếm quyết, Huyết Hà đồ, Tử Hoa Thôn Nhật, Hậu Nghệ thần cung, không được gồm đủ chánh tà như Lục Vân. Do đó, khi hắn gặp phải cường địch, chỉ có thể dùng những pháp quyết này đối phó.
Một chiêu cực mạnh chớp mắt đã đến, phản kích trong lúc gấp rút của Kiếm Vô Trần, thông qua sự khuếch đại của thần cung, hóa thành một cột sáng rực rỡ đón lấy luồng lửa ánh sáng trong suốt của Thiên Kiếm khách. Cả hai hơi hơi run lên liền xuyên vào nhau, phảng phất như không gặp nhau.
Như thế rồi, phản kích của Kiếm Vô Trần liền mất đi công hiệu. Hắn muốn gầy dựng lại thế công rõ ràng không kịp. Vì thế trong lúc nguy hiểm, Kiếm Vô Trần chỉ có thể gia tăng phòng ngự đỡ lấy một chiêu này.
Luồng lửa sáng trong suốt âm thầm xông đến, khi gặp phải phòng ngự của Kiếm Vô Trần liền hơi hơi rung động một lúc, sau đó liền dễ dàng công phá xuyên thẳng đến tầng thứ hai.
Cứ như thế, luồng lửa sáng trong suốt do Thiên Kiếm khách phát ra kéo dài xuyên vào, chỉ chớp mắt đã phá tan phòng ngự của Kiếm Vô Trần, đánh trúng vào thân thể hắn.
Lúc đó, khuôn mặt Kiếm Vô Trần chấn động giận dữ, miệng phát ra tiếng kêu khản đặc điên cuồng, đau đớn như bị đâm vào tim khiến hắn hầu như tê liệt hoàn toàn, khiến hắn lập tức rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.
Một chiêu này của Thiên Kiếm khách, xem có vẻ bình thường không gì kỳ lạ, nhưng đó chính là hội tụ kiếm quyết mạnh nhất thế gian – tinh hoa của Thiên Kiếm cửu quyết cửu thức hợp nhất, dùng thần để điều khiển kiếm, uy lực so với Diệt Thiên quyết mạnh hơn gấp chín lần, làm sao có thể dễ dàng chống cự được đây?
Kiếm Vô Trần cố gắng tranh đấu, chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng hội tụ, ngay khi hắn bị thương, Hậu Nghệ thần cung trong tay cũng phát ra hào quang sáng kỳ lạ, tự động bao phủ chuyển động quanh người hắn, lại hấp thu linh khí xung quanh chuyển thành một luồng sức mạnh tinh thuần truyền vào cơ thể Kiếm Vô Trần, hỗ trợ hắn chống lại sự tấn công của ngoại lực.
Có được sự hỗ trợ của thần cung, Kiếm Vô Trần chụp được một chút sinh cơ, vội vàng lợi dụng để phản kháng, thi triển đại pháp "Tử Hoa Thôn Nhật" để chống lại chiêu công kích trí mạng của Thiên Kiếm khách.
- Nghiệt súc, ngươi làm chuyện ác quá nhiều, còn không mau mau chịu chết.
Trong tiếng quát tàn bạo, toàn thân Thiên Kiếm khách phát ra hào quang ngũ sắc, một luồng khí thế uy nghiêm tràn ra bốn phía, khiến cho trong phạm vi vài dặm ngập đầy vẻ tiêu diệt giết chết.
Kiếm Vô Trần trong đầu rất giận, sớm biết như thế trước đây đã không cần hạ thủ lưu tình. Nhưng lúc này biết rồi, có hối hận cũng đã muộn rồi.
Sự bất cam mờ hiện trong lòng, Kiếm Vô Trần trong lúc phẫn nộ, Huyết Hà đồ nằm trong người được huyết khí của hắn thúc động, liền tự động xuất hiện trên người hắn chống lại công kích của Thiên Kiếm khách.
Chuyện bất ngờ này đối với Kiếm Vô Trần có thể nói như bước ngoặt to lớn. Hắn nắm cơ hội hiếm có này, lấy Hậu Nghệ thần cung ra, nhắm thẳng vào Thiên Kiếm khách bắn ra, mũi tên như rẽ mây rạch trời, lập tức xuyên qua thân thể của Thiên Kiếm khách.
Một tên này tuy uy lực hơi yếu đi rồi, do bởi Kiếm Vô Trần phát tên trong lúc vội vàng, lại cũng đang bị trọng thương tu vi không đủ. Nhưng cho dù như vậy, Hậu Nghệ thần cung cuối cùng vẫn là thần khí cực mạnh, Thiên Kiếm khách trong lúc sơ suất, vẻ mặt ngạc nhiên bị hất bắn đi.
Lúc đó, Diệp Tâm Nghi sửng sờ không nói.
Nàng trước đó vì thấy Thiên Kiếm khách thắng lợi lòng đầy hoan hỉ. Ai ngờ Kiếm Vô Trần trong tình huống đó còn có thể đảo chuyển thế cục, như thế làm sao nàng không khiếp hãi kinh sợ.
Ánh mắt nhìn theo thân thể Thiên Kiếm khách bay đi, vẻ mặt Diệp Tâm Nghi như ngây ra, sự đau thương không mô tả được mơ hồ hiện lên trong lòng.
Không hề nhích động, nàng ngây ngô đứng yên tại chỗ, cứ như thế yên lặng nhìn Thiên Kiếm khách rơi xuống, khóe miệng rung rung không ngừng.
Ầm một tiếng, Thiên Kiếm khách rơi sầm xuống đất, thân thể sau vài lần chuyển mình, cuối cùng nằm ngửa mặt lên trời. Ông chưa chết, nhưng không còn sức đứng lên, trong miệng máu tươi không ngừng tuôn trào, vẻ mặt xám xịt, ánh mắt vô thần.
Diệp Tâm Nghi lúc này tỉnh trở lại, xông thẳng đến bên ông, ánh mắt thê lương đau khổ nhìn ông, miệng khóc lóc than thở:
- Tiền bối, ông thế nào rồi, có khẩn thiết hay không?
Thiên Kiếm khách tròng mắt hơi động đậy, ánh mắt chầm chậm nhìn sang nàng, miệng yếu ớt nói:
- Tâm Nghi, xin lỗi, con là một người phụ nữ tốt, đáng tiếc ta đã hại cả đời của con. Bây giờ ta không xong rồi, một tên đó đã thôn tính sinh mạng của ta, rút lấy linh hồn của ta, vì thế con không cần quan tâm đến ta, nhanh chóng đi đi …
Diệp Tâm Nghi không nói, nàng chỉ khóc lóc thảm thiết, mặt đầy cừu hận và đau khổ.
Bên này, Kiếm Vô Trần sau khi đánh bay được Thiên Kiếm khách, cuối cùng thoát được tình cảnh khốn cùng. Nhưng một chiêu này của Thiên Kiếm khách, tuy không hề tiêu diệt được, cũng khiến Kiếm Vô Trần bị thương rất nặng, lúc này hắn nhất thời không thể cố gắng đối phó với Diệp Tâm Nghi.
Trên bầu trời, Bạch Vân Thiên giọng kỳ quái la lên:
- Thật lợi hại, đôi tổ tôn này quả thật không hổ là người trong nhà, đều mặt sắt với người thân, ra tay không chết cũng trầy vi tróc vảy.
Kiếm Vô Trần không lý gì đến hắn, gấp rút điều chỉnh tình trạng thân thể, đợi cho chấn động của chân nguyên trong cơ thể bình ổn rồi, liền chầm chậm đi về phía Diệp Tâm Nghi.
Kiếm Vô Trần không phải kẻ khờ, hắn biết đạo lý đêm dài lắm mộng, ở đây cũng không xa Phục Long cốc, hiện tại hắn đã thụ thương, nếu bị người của Trừ Ma liên minh biết được, đến lúc đó hẳn là chuyện phiền phức.
Vì thế, hắn muốn tốc chiến tốc thắng, bắt Diệp Tâm Nghi, hủy diệt Thiên Kiếm khách, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Dường như nghe được tiếng bước chân của hắn, Diệp Tâm Nghi đột nhiên đứng dậy, thần sắc phẫn nộ trừng hắn, gằn giọng hỏi:
- Kiếm Vô Trần, ngươi còn là ngươi chăng? Sư tổ của ngươi đối với ngươi ân nặng như núi, không ngờ ngươi lòng dạ độc ác ra tay như vậy, ngươi thật không sợ ông trời đánh sao?
Ghi chú:
(1) Thiên kiếm chi cực, cửu quyết quy nhất, hóa vi nhất niệm, vô sở kháng cự! = Mức cao nhất của ngàn kiếm, chín quyết quy về một mối, hóa thành một ý niệm, không gì kháng cự được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.