Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 744: Thượng đương trung kế (Bị lầm mưu kế)




Vẻ mặt Lục Vân hơi lạnh lại, khí thế toàn thân phát ra, ngạo nghễ lạnh lùng nói:
- Nếu đã như vậy, hãy để thanh kiếm trong tay ta kết thúc tất cả nguyên nhân hậu quả.
Tay phải múa lên, thần kiếm vun vút, từng trận kiếm ngâm như sóng giận tung hoành giữa không trung, lại kéo theo ngàn vạn bóng ảnh vây phủ bên ngoài Lục Vân, hình thành một màn kiếm mật độ dày đặc, cứng rắn bảo hộ Lục Vân bên trong. Một kiếm này tuyệt đối không chút công kích, chỉ là một kiếm giữa hư không, nhưng khí thế thật kinh người, cũng thật khó thấy trên đời.
Nhất Trần tiên cô con ngươi thu nhỏ lại, cẩn thận quan sát kiếm này, vẻ mặt thêm vài phần trầm trọng. Truyền thuyết Lục Vân bà đã từng nghe qua, nhưng khi thật sự thấy được mới phát hiện còn mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì Vân Chi Pháp giới biết được trước đây. Chính là một thanh niên đáng sợ, khó trách chàng dám dùng lời cao ngạo không chút cố kỵ.
Lúc này, trong đầu bà lóe lên, Nhất Trần tiên cô vừa đề phòng Lục Vân, vừa triển khai phòng ngự, hai tay múa lên giữa không trung theo quỹ đạo kỳ dị, cố gắng duy trì tần suất cố định, bố trí một kết giới ánh sáng sắc xanh lam khắp bốn phía, trên bề mặt lấp lánh, nhìn thật cẩn thận mới thấy vô số tiên nữ đang bay múa.
Lục Vân chăm chú nhìn bà, hơi hơi cau mày nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Có ý tứ, ta từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy loại pháp quyết này, hôm nay cũng tính là được mở rộng tầm mắt. Nhưng chiêu thức này của ngươi tuy nhìn thật đẹp, không biết uy lực như thế nào, hay để ta thử qua vậy.
Nói rồi tay phải múa lên, một luồng kiếm ngũ sắc xoay tròn đan xen tạo bởi vài trăm làn kiếm bay ra nhắm thẳng đến Nhất Trần tiên cô.
Bật cười lạnh, Nhất Trần tiên cô lên tiếng:
- Trời đất bao la, vô số pháp quyết, sao ngươi có thể biết được hết. Bây giờ để cho ngươi biết thêm, "Tiên Nữ Lâm Phàm" của bổn tiên cô uy lực đến thế nào.
Hai tay đan lại kết ấn, miệng niệm chân quyết, một số tiên nữ bay múa trên bề mặt kết giới ánh sáng lần lượt thoát ra, mang theo khí thánh khiết an hòa, hóa thành ngàn vạn dải sáng, lập tức bao vây luồng kiếm Lục Vân phát ra giữa không trung.
Không hề có hoa lửa chói mắt, không một âm thanh điếc tai, mọi thứ đều âm thầm lặng lẽ, cứ như thế xoay tròn chuyển động giữa không trung, gần như chỉ một thoáng công phu, luồng sáng sắc xanh lam thu nhỏ lại, luồng kiếm của Lục Vân cũng thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất trong không khí.
Lục Vân hơi kinh ngạc, trầm giọng nói:
- Pháp quyết "Tiên Nữ Lâm Phàm" thật kỳ diệu, vốn dĩ là dùng nhu khắc chế cương, dùng khí huyền âm của thế gian làm căn bản, lại phối hợp với ba mươi sáu loại thuật chuyển hóa, chỉ trong một thời gian rất ngắn, biến tất cả mọi công kích hóa thành hư vô.
Nhất Trần tiên cô vẻ mặt hơi biến đổi, hừ lạnh nói:
- Ai cũng nói Lục Vân thần bí khó dò, hôm nay gặp được qua mới biết quả nhiên không giả. Nhưng cho dù ngươi biết được tính chất pháp quyết của bổn tiên cô như thế nào đi nữa, nhưng biết không phải có thể phá giải, ngươi nghĩ không ra được đối sách thì cũng như không.
Lục Vân cười âm trầm một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc đáp trả:
- Ta có thể liếc qua đã biết được tính chất pháp quyết của ngươi, mà ngươi lại cho ta không tìm được đối sách à? Vừa rồi chỉ là một kiếm, dùng Phật, Nho, Đạo kiếm quyết ba giáo làm chủ, tuy không phải là cực dương cực cương, nhưng cũng vô cùng dương cương, vì thế Tiên Nữ Lâm Phàm của ngươi mới phát huy được tác dụng. Bây giờ ta thi triển Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực, cùng với Tâm Dục Vô Ngân của Ma vực, ngươi nghĩ còn đủ khả năng để chống lại được chăng.
Bóng kiếm lóe lên, chiêu thức kiếm của Lục Vân sắc bén, nhưng làn kiếm lại đen tuyền như mực, cùng với sức mạnh tiêu hóa hồn phách, chớp mắt đã phân bố khắp bốn phía Nhất Trần tiên cô, liên miên không ngừng thu nhỏ vào giữa. Đồng thời, hai mắt Lục Vân ánh ma lóe lên, tinh thần dị lực vô cùng quỷ dị với tần suất vượt quá ba mươi vạn lần mỗi chớp mắt, phát ra tiến công có tính hủy diệt.
Mọi thứ nhanh như chớp. Khi Nhất Trần tiên cô vừa mới chuẩn bị ứng chiến với làn kiếm quỷ bí của Lục Vân, công kích bằng tinh thần với sức nuốt hồn đoạt phách đã như một thanh đao sắc bén mạnh mẽ chém thẳng vào đại não của bà, nhanh chóng áp sát trung khu thần kinh yếu ớt.
Đau khổ khôn cùng ập xuống bà, Nhất Trần tiên cô rống lên thê thảm, cơ thịt khuôn mặt mỹ lệ méo mó, ánh mắt đầy cừu hận trừng nhìn Lục Vân, hai tay cố gắng giữ nguyên thế ấn, nỗ lực duy trì thế phòng ngự ngăn không bị phá hủy. Tình hình cứ kéo dài một lúc, sau khi Nhất Trần tiên cô thích ứng được rồi, tình huống mới có phần tốt hơn.
Lục Vân thấy vậy bật cười, lập tức hiểu được với tu vi mình không thể có khả năng tiêu diệt bà đơn giản. Vì thế khi Nhất Trần tiên cô đang dần dần ổn định, chàng đột nhiên thu hồi công kích tinh thần, thần kiếm trong tay lại đột nhiên bay ra với tốc độ cao theo sự khống chế của chàng, lại có khí thế cực mạnh cực bá đạo hóa thành một luồng sáng lưu động bắn thẳng vào ngực của Nhất Trần tiên cô.
Khí thế của kiếm này mạnh mẽ, lại thêm chọn đúng thời điểm ngay sát na Nhất Trần tiên cô phân tâm, vì thế dễ dàng đột phá được kết giới phòng ngự của Nhất Trần tiên cô, ép sát đến ngực của bà.
Ngay thời điểm nguy hiểm, Nhất Trần tiên cô la lên một tiếng giận dữ, nhận thấy không kịp né tránh, ngực bà đột nhiên bắn ra một vòng ánh sáng sắc kim nhằm ngăn chặn tiến công của Lục Vân.
Vòng sáng sắc kim bắn ra thật đột ngột khiến cho Lục Vân hơi chấn động trong lòng. Bất quá sau khi phân tích rõ ràng, Lục Vân phát hiện vòng sáng sắc kim này tuyệt đối không phải là một loại pháp quyết do Nhất Trần tiên cô tu luyện được, mà là một loại pháp bảo, bản thể của nó là một vòng ngọc bội, có tính phòng ngự rất mạnh.
Nhờ thế, nguy hiểm được Nhất Trần tiên cô tạm thời loại bỏ. Giữa không trung, Như Ý Tâm Hồn kiếm xoay tròn rất nhanh đang tranh đấu với ngọc bội đó, bắn ra hào quang bốn phía, hoa lửa chói mắt liên tục không ngừng, càng lúc lại càng thêm kịch liệt theo khoảng cách thu nhỏ giữa hai bên.
Lúc này, về phía Nhất Trần tiên cô, phòng ngự của bà hơi bị hư hại, tuy nhờ có sức mạnh của bảo vật tạm thời giảm bớt nguy cơ, nhưng chiêu kiếm này của Lục Vân mãnh liệt vô cùng, Như Ý Tâm Hồn kiếm lại là một thần khí, vì thế tình huống đầy nguy hiểm. Nhưng dù hiểu rõ cũng bất lực, bà lúc này phải dồn hết tinh lực vào phòng ngự, cả thân thể và ngọc bội đó hòa thành một thể, vì thế không thể chia bớt tinh lực sang chuyện khác.
Lục Vân nhanh chóng hiểu rõ điểm này, vì thế chàng nắm lấy cơ hội, lợi dụng lúc Nhất Trần tiên cô toàn lực phòng ngự, tay trái biến thành chưởng trước ngực, từ các ngón tay bắn ra những luồng sáng trắng mờ mờ, khi ra giữa không trung liền ngưng tụ thành một lưỡi đao ánh sáng màu bạc dài cả trượng, nhanh chóng chém thẳng xuống Nhất Trần tiên cô. Đao sáng này hoàn toàn không chói mắt, nhưng ẩn chứa sức mạnh của Trấn Hồn phù trong cơ thể Lục Vân, vì thế uy lực rất mạnh, có tác dụng phong ấn hồn phách.
Nhìn thấy đao này chém xuống, Nhất Trần tiên cô biến hẳn sắc mặt, trong mắt lộ ra vài nét dị thường, dường như đang suy xét. Lúc này rõ ràng không có khả năng né tránh, vì thế bà cũng không sợ nữa, ngược lại còn phân tâm để khảo sát.
Thấy vậy, Lục Vân hoàn toàn không biết, chàng chỉ đang đợi đao này chém xuống rồi xem xét hiệu quả. Nhưng lúc này đột nhiên xảy ra chuyện, một đao bá đạo của Lục Vân không hề chém tới, mà lại bị người ngăn lại và đánh tan giữa không trung.
Lục Vân giật mình, vẻ mặt kinh hãi nhanh chóng thối lui ba trượng, ngửng đầu nhìn lên trên không. Ở đó, một hình ảnh màu xanh lục đột nhiên hiện ra, nhìn kỹ là một người nữ, hai mắt sáng rực lấp lánh ánh sáng đẹp đẽ. Người nữ này khoảng trên ba mươi tuổi, vẻ ôn nhu mĩ miều lại thêm vài phần hấp dẫn, khóe miệng mơ hồ cười cười, toàn thân không một chút sát khí, trong tay nắm ngọc địch trong suốt, khiến người cảm thấy ôn nhu.
Người nữ này xuất hiện rất đột ngột, đúng lúc Lục Vân đang đánh giá, Nhất Trần tiên cô cách đó vài trượng la lên một tiếng thảm thiết, vòng sáng sắc kim đột nhiên tan vỡ, ngọc bội nát thành nhiều mảnh, thần kiếm Lục Vân xuyên qua để lại một vết kiếm trước ngực bà, máu tươi không ngừng phun trào.
Nhất Trần tiên cô vẻ mặt thê lương, không phải vì một kiếm xuyên tâm của Lục Vân, mà đau khổ nhìn thấy ngọc bội vỡ tan trên đất, những mảnh vỡ lấp lánh ánh kim mờ mờ, giống như đang âm thầm kêu khóc.
Giữa không trung, bóng hình màu xanh lục lóe lên xuất hiện bên cạnh Nhất Trần tiên cô, cất tiếng hỏi han:
- Thế nào rồi, có khẩn cấp lắm không?
Nhất Trần tiên cô ánh mắt bi thảm, đau lòng đáp lại:
- Đồng Tâm ngọc tan vỡ, định mệnh khó thoát được. Có lẽ ngày trong truyền thuyết thật sự đã đến.
Người nữ áo xanh lục u oán than thở:
- Khi truyền thuyết đã trở thành hiện thực, luôn mang đến ít nhiều tai nạn. Nếu đã không cách nào né tránh, thế thì chúng ta phải cố gắng chống lại, xem thử thiên ý có thể thay đổi được không.
Chăm chú nhìn người nữ áo xanh lục, ánh mắt Lục Vân dừng lại ở ngọc địch trong tay bà, cất tiếng:
- Ngươi là Ngọc Địch Thanh Ca ở Khảm Thủy điện chăng?
Người nữ áo xanh lục liếc nhìn Lục Vân, giọng nhẹ nhàng ôn nhu đáp lại:
- Không sai, ta chính là Ngọc Địch Thanh Ca, ngươi kinh ngạc chăng.
Lục Vân cười lạnh nói:
- Kinh ngạc chỉ một điểm, bất quá càng thêm đáng tiếc thôi.
Ngọc Địch Thanh Ca không hiểu hỏi lại:
- Đáng tiếc, vì sao?
Lục Vân thản nhiên đáp:
- Đáng tiếc là ngươi không nên xuất hiện, bởi vì ngươi xuất hiện rồi, hẳn cũng đã định sẵn không cách nào rời đây toàn mạng. Đương nhiên, ngươi là một thành viên của Vân Chi Pháp giới, thế cũng rất đáng thương.
Ngọc Địch Thanh Ca cười điềm nhiên trả lời:
- Lục Vân ngươi sai rồi, sanh tử không phải do ngươi quyết định, cho dù ngươi có điểm hơn người đi nữa, cũng không thoát khỏi sự an bài của số mạng.
Bật cười không để ý, Lục Vân hừ giọng nói:
- Định mệnh chỉ trói buộc một số những người không phản kháng lại, định mệnh Lục Vân ta trước sau đều do ta không phải do trời.
Ngọc Địch Thanh Ca lắc đầu bật cười, dường như có chút bất lực. Bên cạnh, Nhất Trần tiên cô hừ giận lên tiếng:
- Lục Vân thật cuồng vọng, ngươi nếu thật sự không bị số mệnh trói buộc, ngươi hẳn đã không đến bước này.
Vẻ mặt biến hẳn, Lục Vân chớp mắt đã trở nên lạnh lùng tàn khốc, giọng hung bạo đáp trả:
- Ngươi cho rằng mọi chuyện này đều do số mệnh an bài chăng?
Nhất Trần tiên cô mặt lạnh nhìn lại, không chút nhường nhịn trả lời:
- Lẽ nào không phải vậy? Nếu ngươi thật sự lợi hại, sao lại bị giới hạn, không được như ý.
Mặt Lục Vân trở nên âm trầm lạnh lẽo, dường như Nhất Trần tiên cô đánh trúng vết thương của chàng, khiến chàng nhất thời không cách gì đáp trả. Nhớ lại, chàng đã từng khí thế khoáng đạt, tráng chí cao tận trời xanh. Nhưng sau đó, một loạt các biến cố tuy không đánh bại được chàng, nhưng từ đó sự hoành tráng đã mất đi, chỉ để lại cho chàng một con đường gồ ghề và trắc trở.
Một đời của chàng, gian nan hiểm trở, vài lần đã đến lằn ranh sống chết. Hiện nay, cho dù có được tu vi cực mạnh, nhưng còn chưa từng thoát được khỏi những khó khăn. Nghĩ đến đây, Lục Vân hơi bất cam, khí tức toàn thân đang ẩn giấu bắt đầu bộc phát, một luồng bá khí vượt ra trời đất đã ngập đầy trong đại điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.