Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 726: Hư Ảo cư sĩ




Còn nữa, những cao thủ nơi đây phần lớn đã phân giải cơ thể thành tiên, máu thịt đã sớm không còn, cái bọn họ hiện thân hẳn là pháp thể. Chỉ có điều nếu nói như vậy, mấy người Thái Phượng tiên tử, Phong Lôi chân quân ở nhân gian vì sao lại có cơ thể máu thịt? Lẽ nào cao thủ Vân Chi Pháp giới cũng phân biệt thành hai loại cơ thể máu thịt và pháp thể chăng?
Lục Vân rất thông minh, nhưng chưa từng trải qua chuyện này cũng không thể khẳng định được. Tồn tại của Vân Chi Pháp giới là một bí mật đối với người thế trần. Tuy tu vi Lục Vân hôm nay đã vượt qua những cao thủ nơi đây, nhưng bí mật vẫn là bí mật, có lúc không quan hệ gì đến tu vi cả. Vấn đề này, xem ra không có quan hệ trọng yếu, nhưng trong lòng Lục Vân hiểu rõ, chàng một mình đến đây, muốn đối mặt với toàn bộ Vân Chi Pháp giới, không khỏi phải cẩn thận.Bỏ hết những suy nghĩ lung tung, Lục Vân liếc mắt về phương xa, trong mây mù nhàn nhạt, một tòa đại điện hùng vĩ mơ hồ hiện ra những đường nét bao ngoài. Nơi đó chính là nơi tập trung của cao thủ Vân Chi Pháp giới, người nào đang chờ đợi ta đây?Suy nghĩ dừng lại trong một sát na, Lục Vân liền khôi phục lại bình tĩnh. Nhưng cũng đúng vào lúc đó, chàng đột nhiên cau mày, Ý Niệm Thần Ba phát giác khí tức vùng phụ cận hơi có biến hóa khiến chàng lập tức cảnh giác.Ngừng lại, Lục Vân liếc nhìn vùng phụ cận, không hề có một chút động tĩnh nào. Thấy vậy, chàng tuyệt đối không bớt đi cảnh giác, ngược từ trên người phát ra một luồng lửa đỏ, nhanh chóng phân bố trong phương viên trăm trượng, hình thành một kết giới đỏ rực.Lục Vân làm như vậy, không chỉ vì phòng ngự, mà còn tìm ra khí tức ẩn núp. Trong lòng Lục Vân rất rõ, Vân Chi Pháp giới này tự có một luồng khí thể, liên tục bài trừ và né tránh sự thăm dò của Ý Niệm Thần Ba. Muốn tìm ra nó, hay là để phát hiện được khí tức ẩn núp trong nó, hẳn phải thay đổi phương pháp mới có khả năng.Vì thế, Lục Vân phát ra Liệt Hỏa chân nguyên trong cơ thể, dùng nó để hình thành một không gian, khiến cho Liệt Hỏa chân nguyên ngập tràn từng khu vực trong không gian, khiến cho điều gì ẩn núp không còn nơi để ẩn núp. Phương pháp này có thể có kết quả hay không, Lục Vân cũng không thể khẳng định. Bất quá sau khi thi triển rồi, cả một khu vực dưới sự khống chế của chàng liền thật sự hiện ra một bóng mờ màu u lan.Hình bóng người này ở phía trước bên trái Lục Vân, khoảng cách chừng bảy mươi tám trượng, đứng xa xa nhìn lại bên này. Khoảng cách do Ý Niệm Thần Ba xác định, chính xác vô cùng không cần nghi ngờ.Phát hiện địch nhân ẩn núp, Lục Vân trong lòng có chút vui mừng. Từ nay về sau, khí thể thần bí phân bố trong Vân Chi Pháp giới khó có thể tạo nên uy hiếp cho chàng.Ngắm nhìn bóng hình màu u lan đó, Lục Vân điềm đạm cười, hệt như gặp được cố nhân, vừa cười lên phóng đến, vừa nói:- Bể mây Phiếu Miễu, pháp hải vô tình. Nếu đã gặp gỡ, chính bởi số mệnh.Người đó hơi kinh ngạc, dường như không ngờ Lục Vân có thể phát giác được sự tồn tại của hắn, vì thế giọng có chút kinh ngạc thốt lên:- Tu vi của các hạ thật là mạnh mẽ, linh thức thật là nhạy bén, chỉ có điều vì sao lại muốn xông vào Vân Chi Pháp giới ta?Cự ly vài chục trượng chớp mắt đã vượt qua, Lục Vân dừng lại trước người đó khoảng ba trượng, điềm nhiên nói:- Ta đến bởi muốn đến, hà tất phải nói cho người. Nếu hỏi con đường sanh tử, vận mệnh là bởi tâm của ta!Trước mặt, hình bóng màu u lan tuyệt đối không vì cự li gần hơn mà lộ ra tướng mạo thật sự, toàn thân hắn vẫn bao phủ một tầng ánh sáng màu u lan, khiến cho người nhìn thấy cảm giác thật sự mông lung.- Ngữ khí của các hạ thật cuồng vọng, không phải thấy Vân Chi Pháp giới nói đại, mà lầm chỗ chăng?Lục Vân không chút giận dữ, ngược lại cười nói:- Các hạ có thể nghĩ rằng lời ta có chút khoa trương, chỉ có điều nếu các hạ cho là đúng, các hạ sẽ phát hiện, điều đó là một chuyện tốt. Tuy kết quả đã định sẵn, nhưng trong quá trình lại có thể phát sinh biến hóa. Nếu các hạ không tin, cuối cùng các hạ sẽ tự mình hối hận, bởi vì các hạ đã sơ ý, khiến các hạ đã kết thúc một số chuyện nói trước.Hình bóng màu u lan nghe thấy hừ lạnh vài tiếng, quét nhẹ:- Các hạ rất tự phụ, không ngờ lại thích khoa trương mình như vậy. Nhưng các hạ quên mất một điểm, Vân Chi Pháp giới đã thành lập vài ngàn năm, mỗi người nơi đây đều đã tu hành qua vài trăm năm, trải qua vô số ngăn trở, cuối cùng mới đến được nơi đây. Các hạ cho là chỉ bằng mấy câu của các hạ liền có thể làm người ta khiếp sợ chăng?Khuôn mặt Lục Vân mất đi nụ cười, giọng hờ hững nói:- Té ra gặp phải một người tự phụ, khó trách không để ý lắm đến lai lịch của ta. Chỉ đáng tiếc các hạ quá tự phụ rồi, vì thế sau này chắc chắn các hạ phải hối hận thôi. Vân Chi Pháp giới rất thần bí, người thường đều biết. Nhưng hung hiểm ở Vực chi tam giới các hạ đã từng trải qua chưa?Người đó phớt lờ nói:- Tà ma ngoại đạo, sao có thể so sánh với Vân Chi Pháp giới của ta.Ánh mắt Lục Vân hơi biến đổi, hừ lạnh nói:- Đúng là thứ người ngồi đáy giếng không biết trời cao đất dày, Vân Chi Pháp giới nếu đúng là lợi hại như vậy, mấy người Phong Lôi chân quân ngày đó sao chỉ vì một mình Hắc Sát Hổ Vương mà liên tục bị kiềm chế?Người đó không phục nói:- Câm miệng, chuyện ngày đó phức tạp quỷ dị, Hắc Sát Hổ Vương tuy lợi hại, cuối cùng chẳng phải thất bại bỏ trốn sao? Bây giờ ở nơi Vân Chi Pháp giới, ta không muốn nói chuyện này với ngươi, còn không mau trực tiếp nói rõ lai lịch và mục đích, sau đó chúng ta còn so cao thấp.Cười lạnh lùng tàn khốc một tiếng, Lục Vân thốt lên:- Cũng tốt, ta sẽ xem thử coi trong Vân Chi Pháp giới này, thật ra có được mấy phân lượng. Đồng thời, cũng muốn lãnh giáo qua pháp quyết "Đạo Bổn Quy Hư" của các hạ, xem thử đã tu luyện được cảnh giới cao nhất chưa.Thanh âm Lục Vân lạnh lùng như băng, nghe thấy có chút cảm giác thê lương, mơ hồ phát sinh một áp lực. Người đó vẻ mặt không rõ, nhưng trong miệng lại hô lên một tiếng kinh ngạc, giọng sắc lạnh nói:- Ngươi thật ra là ai, vì sao lại biết ta mang trong mình pháp quyết "Đạo Bổn Quy Hư"?Lục Vân nhìn hắn vô tình, lạnh lùng thản nhiên đáp:- Ta là ai đương nhiên là quan trọng, nhưng ngươi dường như cũng quên đi một chuyện còn quan trọng hơn nữa.Người đó mơ hồ hỏi:- Vậy sao, chuyện gì vậy?Khóe miệng Lục Vân hơi nhếch lên, cười có chút âm trầm đáp lại:- Ngươi hẳn phải hỏi ta làm sao đến được nơi này, Tuệ Tâm đại sư kia giờ này tình cảnh thế nào rồi.Thân thể hơi chấn động, người đó dường như tỉnh ngộ trở lại, vội vàng hỏi:- Nói nhanh, Tuệ Tâm đại sư thế nào rồi, ngươi không phải ảm toán đại sư chứ?- Ám toán?Lục Vân cười to, sau đó mặt đanh lại, hai mắt rực sáng, giận dữ nhìn người kia:- Nếu ta chỉ dựa vào chuyện ám toán ông ta mới có thể đến đây, sao có thể còn dám chân chánh đối mặt ngươi? Nói cho ngươi biết, Lục Vân ta một đời chưa từng ám toán qua ai cả. Cho dù thực lực địch nhân mạnh mẽ thế nào, ta đều quang minh chính đại tranh đấu, chỉ có điều đến lúc phương thức công kích của ta lợi hại, cho dù bất cứ người nào đều không có khả năng phòng ngự được mà thôi.Ánh mắt Lục Vân sắc bén như muốn xé tan người ta, người kia tuy có hào quang màu u lan che mất vẻ mặt, nhưng thân thể hắn lại lắc lư lùi lại một bước, vừa sợ vừa giận lên tiếng:- Ngươi là Lục Vân, khó trách cuồng vọng như vậy. Ngươi đã làm gì Tuệ Tâm đại sự rồi?Lục Vân thản nhiên cười, hừ lạnh nói:- Muốn biết được đáp án rất đơn giản, ngươi là ai, vì sao lại xuất hiện ở nơi đây?Người kia chần chừ một lúc, sau đó hừ giận đáp:- Cho ngươi biết cũng không phương hại gì, ta là Hư Ảo cư sĩ, đến đây chỉ là tiện đường ngang qua thôi. Bây giờ ta đã nói rồi, đến lượt ngươi.Lục Vân châm biếm:- Thật là ngu xuẩn, Tuệ Tâm đại sư nếu còn thì sao ta có thể đến được đây?Hư Ảo cư sĩ nghe vậy rất giận, cất tiếng rủa:- Lục Vân thật đáng ghét, không ngờ lại dám giết người thuộc nơi đây. Hôm nay bổn cư sĩ không thể bỏ qua cho ngươi được.Lục Vân có chút thương tiếc nhìn hắn, hừ giọng nói:- Nếu như đây là cao thủ của Vân Chi Pháp giới, điều này thật làm ta thất vọng vô cùng.Hư Ảo cư sĩ không nói, dường như bị lời của chàng nhắc nhở, trầm mặc một lúc mới lạnh lùng thản nhiên nói:- Lục Vân ngươi chớ đắc ý, tâm thần dao động là điều đại kỵ với người tu đạo, nhưng lại cũng là một hình thức mài dũa. Hôm nay ngươi đến nơi đây, ta không muốn biết ngươi đến như thế nào, bởi vì điều đó đã không có ý nghĩa. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi, cuối cùng mục đích của ngươi là gì?Lục Vân lạnh lùng tàn khốc nói:- Mục đích rất đơn giản, chỉ để hoàn thành một lời thề mà thôi.Hư Ảo cư sĩ có chút nghi ngờ, hỏi dồn:- Một lời thề, đơn thuần vậy thôi sao? Lời thề nào, ngươi nói ra nghe xem.Lục Vân lạnh lùng thản nhiên cười một tiếng, khí thế toàn thân bộc phát hình thành một kết giới vô cùng nặng nề trong phương viên trăm trượng, trói buộc Hư Ảo cư sĩ ở nguyên tại chỗ.- Lời thề của ta rất đơn giản, chỉ là muốn tự tay hủy diệt Vân Chi Pháp giới, khiến cho tất cả những kẻ muốn đưa ta vào đất chết đều phải chịu báo ứng.- Cuồng vọng!Hư Ảo cư sĩ hừ lạnh một tiếng. Khi Lục Vân phát ra ý thức trói chặt, thân thể hắn liền hơi hơi rung động một chút, không gian bốn phía liền bị bóp méo nhất định, khiến cho lực trói buộc kinh người của Lục Vân bị thôn tính vào trong.- Lục Vân, ta cho ngươi biết, nếu như ngươi chỉ bằng vào sức mạnh cá nhân của mình mà có thể hủy diệt được Vân Chi Pháp giới, ngươi thật sự quá sai lầm rồi. Tuy ngươi chính là kẻ nghịch thiên trong truyền thuyết, có thực lực và tu vi kinh người, nhưng trời đất bao la, từ xưa đến nay người tu đạo vô số, thực lực của họ vượt quá ngươi rất nhiều, sao có thể để ngươi cuồng loạn được!Lục Vân không chút giận dữ, lạnh lùng tỉnh táo đáp:- Mọi chuyện tùy theo thời gian qua đi mà phát sinh những biến đổi. Khi có một số biến đổi vượt quá phạm vi nhận thức của các ngươi, lúc đó kết cục không như các ngươi dự đoán. Hôm nay ta đến nơi đây, mục đích chính là bởi lời thề ngày ấy, muốn hủy diệt nơi đây. Trước đó, ta tự nhiên có nghiên cứu qua, nhưng bây giờ ta đến rồi, chỉ một mình ta, điều này cho thấy điều gì?- Cho thấy điều gì? Còn không phải cho thấy ngươi tự cao tự đại, cuồng vọng ngu xuẩn mà đến.Thẳng thắn đối đáp châm chích, Hư Ảo cư sĩ rõ ràng không phục bá khí của Lục Vân.Thấy vậy, Lục Vân chỉ nhướng mày lên, giọng lạnh hẳn lại:- Phải vậy chăng, nếu vậy sao ngươi không tiến đến thử xem?Hư Ảo cư sĩ quát lên:- Ta đúng đang có ý đó, muốn xem thử Lục Vân ngươi có thần bí như trong truyền thuyết không.Nói rồi ánh sáng màu u lan bắt đầu lấp lánh, hệt như một ngôi sao, trong lúc chớp tắt hình thành một luồng kình khí vô hình, từng lớp từng lớp trùng trùng điệp điệp, âm thầm lặng lẽ mở ra thế công.Lục Vân đảo mắt, ánh lửa toàn thân đột nhiên rực lên, dưới sự rọi chiếu của ánh sáng đỏ rực, kình khí vô hình dần dần rõ ràng.- Thần bí không cần coi bản lĩnh của ngươi, chỉ cần ngươi có đủ sức mạnh, trên thế gian này sẽ không có bí mật nào là mãi mãi. Nhưng nếu tu vi của ngươi không đủ, xuất sư không đạt cũng là chuyện tất yếu mà thôi.Giọng nói lạnh lùng tàn bạo mô tả ý nghĩ trong lòng Lục Vân.Lúc này đây, khi cuộc đại chiến sắp xảy ra, Lục Vân tỏ rõ tính cách bình tĩnh lạnh lùng, quyết đoán và kiên nghị. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.