Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 640: Nam Cương xảo ngộ (gặp gỡ bất ngờ ở Nam Cương)




Trần Ngọc Loan cố lắng đợi cảm xúc lắng xuống rồi nói nhỏ nhẹ:
- Trận chiến hôm nay, hai bên chánh tà đều lưỡng bại câu thương dẫn đến tử thương rất nhiều. Chuyện này đối với nhân gian có ảnh hưởng rất lớn, nhưng đối với chúng ta lại là một điềm tốt. Tuy kết quả hôm nay vượt ra ngoài ý nghĩ của mọi người, chỉ có điều muốn sửa chữa một số điểm rõ ràng là bất cập. Vì vậy chúng ta chỉ theo việc mà luận, dựa trên cơ sở này để phân tích thảo luận, tìm cách đưa ra phương pháp có khả năng thiết thực nhất, vì nhân gian cống hiến từ đây về sau.
Cửu Âm Thánh Mẫu nhìn nàng rồi lên tiếng đề tỉnh:
- Nha đầu trong lòng chỉ vì an nguy của thiên hạ, điều đó đáng được tán dương. Nhưng cuộc chiến hôm nay đã làm thay đổi rất nhiều sự tình, vì vậy ngươi cần hết sức cẩn thận khi xử lý các vấn đề, không được đại khái cho qua. Chánh Đạo liên minh hôm nay đã suy tàn thất bại, nhưng thực lực của Quỷ vực và Ma vực vẫn còn đó. Hơn nữa, khi Thái Âm bắt đầu hiện ra thì bốn luồng khí tức đó cũng xuất hiện, toàn bộ tình hình của nhân gian khẩn trương vô cùng, nha đầu ngươi cần nỗ lực để làm việc. Bây giờ, ta phải đi kiếm Lục Nga về trước, có thời gian ta sẽ đến tìm ngươi, bảo trọng.
Nói rồi thân ảnh lóe lên nhắm thẳng theo hướng Lục Nga đã đi.
Đưa mắt nhìn bà đi xa khuất, Trần Ngọc Loan thở dài nhè nhẹ, quay đầu đưa mắt nhìn Thiên Mục Phong, bình thản lên tiếng:
- Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, Thiên thiếu hiệp đã tính toán sau này thế nào chưa?
Thiên Mục Phong đưa mắt nhìn động sâu thẳm, tự trách mình:
- Thương Nguyệt và Lục Vân đều bởi vì ta mới xảy ra chuyện, làm ta cảm thấy có lỗi rất nhiều. Nhưng mọi chuyện đó cũng đã qua rồi và để sửa chữa chút sai lầm đó, ta quyết định sẽ tìm kiếm khắp chân trời góc bể, tìm cho ra Ngạo Tuyết cô nương ở đâu, hy vọng hoàn thành tâm nguyện của Lục Vân.
Trần Ngọc Loan nhè nhẹ thở dài, nhẹ giọng nói:
- Chuyện của Thương Nguyệt sư tỷ đúng là làm cho người ta đau lòng, nhưng Lục đại ca nhất định không chết trong đó. Tuy Kiếm Vô Trần nói trong đó rất là hung hiểm, ta lại tin vào bản lĩnh của Lục đại ca, tin huynh ấy cùng lắm chỉ khốn khổ trong một thời gian ngắn, sau đó tất nhiên sẽ thoát ra, bởi vì đó chính là Lục Vân, thiếu niên độc nhất vô nhị trên thế gian dám tranh đấu với trời. Vì vậy, Thiên thiếu hiệp không cần tự trách mình, có thời gian thì đến Phục Long cốc, bây giờ thiếu hiệp phải bảo trọng.
- Các vị bảo trọng, sau này có dịp gặp lại.
Thiên Mục Phong vẫy tay chào tạm biệt rồi xoay người biến mất giữa không trung. Chỉ còn lại Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Đạo Tà Tàn Kiếm ba người ở lại, trên không chỉ còn Không Linh điểu và Tứ Linh thần thú.
Thấy hắn đã đi, Trần Ngọc Loan nhỏ nhẹ nói:
- Chúng ta cũng đi thôi, có chuyện gì về nhà hãy thương lượng, phải cẩn thận.
Tư Đồ Thần Phong hỏi:
- Chuyện Lục Vân chúng ta thật sự không quan tâm?
Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:
- Lục đại ca có lẽ đã gặp nguy hiểm rất lớn, nhưng muội tin là huynh ấy sẽ không bị chuyện gì. Hơn nữa, trước mắt còn chuyện Thái Âm xuất hiện thật đáng sợ, tà khí trong nhân gian xông tận đến trời, chúng ta còn nhận trọng trách bảo vệ nhân gian, vì vậy không thể lưu lại đây quá lâu. Đi thôi, có chuyện gì về rồi hãy nói tiếp. Trận chiến phi phàm này rồi cũng kết thúc.
Tư Đô Thần Phong và Đạo Tà Tàn Kiếm trao đổi nhau ánh mắt, vẻ mặt khổ sở, cũng không nói gì thêm, theo chân Trần Ngọc Loan rời đi.
Ngọn núi thần kỳ lại yên tĩnh, không chút gió bụi tựa như bức tranh tường, nào ai biết được, biết bao cao thủ đã hy sinh hôm nay ở đây.
Đã quá giờ ngọ ba khắc, trận chiến kinh thế hãi tục đã xảy ra liên tục hơn hai thời thần, hủy diệt nhiều sanh mạng, giờ đây cũng đã kết thúc. Trận chiến này lại gây nên những phản ứng liên hoàn tiếp tục xảy ra, nó cũng làm cho một số người muốn biến đổi vận mạng tiếp tục đi theo con đường của họ như cũ.
Chết là chết, đau thương là đau thương, đi là đi. Chỉ còn Ngọc Vô Song và Lục Vân đang chìm trong hang sâu, bọn họ cuối cùng gặp cái gì đây? Theo lời nghiêm trọng của Kiếm Vô Trần, chốn đó có sức mạnh giết thần chém tiên, vậy Lục Vân có bị sức mạnh đó hủy diệt hay không? Âm Dương Cực Địa thần bí khó dò này, ngoại trừ biểu hiện cho thấy có linh khí mạnh mẽ bên ngoài, bên trong che phủ bí mật đặc biệt gì đây?
************************************************** ***************************
Vùng Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Hoang, sơn cốc có tổng đàn của Huyền Phong môn hôm nay đột nhiên rất náo nhiệt. Từ sáng sớm, vì lý do gì không biết, tộc trưởng Vu tộc đã tập họp người trong tộc đến sảnh đường bên ngoài từ đường cổ xưa.
Xa xa, ngồi trên đỉnh núi, Bắc Phong và Dương Thiên nhìn thấy mọi chuyện trước mắt, cả hai đều rất kinh ngạc, bàn luận về sự tình khác thường xảy ra trước mắt.
Bắc Phong nói:
- Chúng ta đã đến mấy hôm rồi, cũng chưa từng thấy tình hình như hôm nay. Theo tình trạng này thì hôm nay có lẽ là một ngày không bình thường, nhất định có chuyện gì đó xảy ra.
Dương Thiên gật đầu đồng ý, nghi ngờ nói:
- Điểm này ngươi không cần nói ta cũng thấy được, chỉ có cách ẩn nấp theo dõi xem đó là chuyện gì, chắc là quan trọng. Theo những gì chúng ta thấy trước mắt, từ đường đó chính là nơi thờ phụng Vu Thần, có lẽ cũng là thánh địa của Vu tộc. Hôm nay lại không giống bình thường mà có nhiều người tụ tập ở đó, chắc muốn thương nghị chuyện gì đó, hoặc ở đó chờ đợi chuyện gì xảy ra chăng?
Bắc Phong cau mày nói:
- Chuyện đó cũng khó nói lắm. Chúng ta không hiểu rõ tập quán của bọn họ chút nào, lại vừa mới đến được mấy ngày, ai biết được bọn họ đang làm chuyện gì đây? Theo ý kiến của ta, thay vì ngồi đây suy đoán, chúng ta tiến gần thêm chút nữa, rình xem chúng đang làm chuyện gì đó.
Dương Thiên không động đậy, hỉ hả nói:
- Ngươi muốn thử thì cứ thử đi, ta không muốn thử lại đâu.
Bắc Phong hừ một tiếng nhỏ, không cười lên tiếng:
- Đồ quỷ nhát gan, vừa mới thử ba lần lại sợ rồi.
Dương Thiên phản bác lại:
- Ngươi không nhát gan, thế ngươi có thể tránh được sức mạnh truy xét cổ quái đó để tiếp cận quỷ không hay thần không biết chăng?
Bắc Phong mặt ngây ra, cười hai tiếng ha hả, rõ ràng là không còn gì để đối đáp.
Dương Thiên thấy vậy cũng không muốn đả kích hắn quá, bình thản nói:
- Chúng ta đã thử qua ba lần, liên tục không tìm ra nguyên nhân, rõ ràng chính là do Vu Thần gây ra. Vì vậy nếu lấy ổn định làm trọng, chúng ta phải đề phòng từng chút một. Hôm nay cho dù chuyện gì đi nữa, chỉ cần không quan hệ với Vu Thần, chúng ta cũng không cần để ý. Nếu có liên quan đến Vu Thần, tin rằng với tu vi của chúng ta cũng có thể cảm nhận được.
Bắc Phong buồn bực không vui nói:
- Ta đến đây cũng chỉ đi du ngoạn mà thôi, ngươi thích vậy thì cứ vậy đi.
Dương Thiên mấy ngày qua cũng đã hiểu tính cách của hắn, không để chuyện này trong lòng, chỉ chuyên tâm để ý đến tình huống của Vu tộc. Bất ngờ lúc đó, mộc tiêu trên vai hắn kêu khẽ một tiếng làm Dương Thiên và Bắc Phong chú ý, Dương Thiên hỏi lại mới biết, có một luồng khí tức đang bay nhanh đến gần.
Bắc Phong kinh ngạc nói:
- Biết là ai không, có phải đại vu sư của Vu tộc không?
Dương Thiên trầm ngâm nói:
- Không giống lắm. Mộc tiêu nói khí tức đó có phần tà ác, hình như người trong Ma đạo.
Bắc Phong giật mình tự nói:
- Người trong Ma đạo? Khó có khả năng đó, ai lại bắt chước chúng ta, như chim sợ cành cong, đôn đáo đến nơi này?
Dương Thiên trừng hắn một cái, hừ giọng nói:
- Chim sợ cành cong? Trong đó có hàng đống người, ngươi chưa từng gặp qua đúng không?
Bắc Phong cười ha hả nói:
- Loại người đó cũng như chim thôi, cũng sợ cành cong. Được, ta không nói nữa, ngươi không cần nổi nóng, cứ tiếp tục cười nói đi. Đúng rồi, khí tức đó đến gần rồi, ta cũng cảm thấy thế. Cao thủ nào đây, tu vi rất mạnh mẽ, không biết phải là người quen không đây?
Dương Thiên lắc đầu nói:
- Ta cũng không rành cao thủ của nhân gian lắm, chỉ còn cách chờ gặp được rồi mới biết có quen hay không.
Nói rồi liếc Bắc Phong một cái, cả hai nhanh chóng thu lại khí tức đợi chờ người kia đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khoảng nửa ngày trôi qua, ở nơi bắt đầu của dãy núi, một thân ảnh mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt.
Ba người gặp nhau, thân ảnh đó kêu nhẹ một tiếng kinh ngạc, đột nhiên dừng lại, ngắm nhìn Bắc Phong và Dương Thiên nói:
- Thì ra là các ngươi! Đúng là nghĩ không ra.
Bắc Phong nhướng mày nói:
- Ngươi là ai, dường như biết được thân phận của chúng ta à?
Cười ha hả, người đó nói:
- Ta chính là Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên, chắc chắn biết hai vị là ai rồi.
- Ma Thần tông chủ? Hèn chi tu vi mạnh mẽ như thế. Chỉ có điều ngươi cũng hộc tốc chạy đến Nam Hoang làm gì, không lẽ nơi xa xôi hẻo lánh này cũng hấp dẫn vậy sao?
Dương Thiên có chút kinh ngạc mở miệng hỏi.
Bạch Vân Thiên liếc nhìn cảnh náo nhiệt ở xa cách mấy dặm, cười ha hả nói:
- Trung thổ thật ra là quá sôi động, vì vậy ta đến đây để thư giãn trong lòng đó. Hai vị đến đây đã mấy ngày, không biết tìm ra được chuyện gì vậy?
Bắc Phong lạnh giọng nói:
- Ngươi nghĩ chúng ta bắt buộc phải nói cho ngươi chăng?
Bạch Vân Thiên biến sắc, cười thần bí nói:
- Các vị tự nhiên là không đơn giản nói cho ta biết, chỉ có điều ta có thể trao đổi với các vị. Thế nào, hai vị có hứng thú không?
Bắc Phong lãnh đạm nói:
- Điều kiện? Ngươi nghĩ chúng ta và ngươi có chút gì liên quan à? Trâu và ngựa vốn không liên quan, còn bàn luận chuyện gì.
Bạch Vân Thiên nghiêm trang nói:
- Cũng không hẳn là như vậy, ta hỏi các vị cũng không hẳn biết được thêm chuyện gì, mọi người chỉ hỗ trợ giúp đỡ nhau nên tỏ rõ thành ý thì hơn. Các vị đến đây vì chuyện gì chắc rõ, còn ta đến đây vì chuyện gì các vị có biết chăng?
Bắc Phong cười lạnh nói:
- Cũng không biết, vì vậy mới không nghĩ nói chuyện với ngươi.
Dương Thiên nghe vậy ánh mắt biến đổi, đưa tay cản Bắc Phong lại, quay về Bạch Vân Thiên hỏi:
- Ngươi đã có lòng muốn đàm phán với bọn ta, thế thì ngươi nói đi ngươi biết chuyện gì muốn trao đổi với chúng ta đây?
Bạch Vân Thiên nghe thấy cười lên, cất giọng:
- Chuyện thì tự nhiên có không ít, nhưng ta tin chuyện về Lục Vân các vị chắc hẳn có hứng thú, đúng không?
Dương Thiên ánh mắt lạnh đi, thêm phần nghiêm túc nói:
- Lục Vân thật sự là thần bí khó lường, ngươi lại đem chuyện của hắn trao đổi với ta, ngươi không sợ ta cự tuyệt sao?
Bạch Vân Thiên hết sức tự tin nói:
- Chuyện này đối với Lục Vân đương nhiên là không có đe dọa gì, chỉ có điều chuyện này lại không đồng nhất.
Dương Thiên không nói, cau chặt mày lại, rõ ràng đang suy xét lời nói của hắn. Bên cạnh, Bắc Phong hừ giọng nói:
- Đối với tu vi của Lục Vân, hai người chúng ta rất hiểu rõ, ngươi ở đây nói bậy nói bạ, chính là tìm đất chết đó.
Bạch Vân Thiên cười nói:
- Bởi vì hai vị đã biết rõ ràng về chuyện của hắn, thế thì các vị có thể phát hiện được nếu ta đem chuyện hắn lếu láo trước mặt. Ngược lại, điều này càng chứng minh lời nói của ta là tuyệt đối đáng tin.
Bắc Phong không nói, Dương Thiên lại trầm giọng nói:
- Tốt, ngươi cho chúng ta biết chuyện về Lục Vân, ta cho ngươi biết một số chuyện ở nơi đây.
Bạch Vân Thiên cười nói:
- Tốt, mọi người không oán không thù, cần gì phải lạnh lùng như vậy. Tuy thân phận chúng ta có phần nào khác biệt, ai có thể nói được chúng ta nhất định trở thành kẻ địch đây? Lục Vân và ta cũng có chút giao tình, tuy không thân thiết đi nữa, ít nhất hắn chưa đối đầu với ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.