Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 632: Hồn thủy mạc ngư (Trong dòng nước xoáy nguy hiểm)




Kiếm mang đầy trời lúc này đã tan đi hết. Thiên Nhất sau khi đánh trọng thương Thái Phượng tiên tử, bản thân đầy thương tích không thể chống đỡ nổi kiếm khí mạnh mẽ kịch liệt, lập tức hóa thành một màn sương khói. Còn Huyết Sát lão nhị trước khi phát động đã có ý định cùng chết với địch nhân nên không chút để ý chống lại kiếm mang sắc bén đánh tới, để cho kiếm khí đáng sợ đó nuốt dần lấy thân thể, chính mình thì chỉ một lòng nuốt lấy sinh mệnh của Thái Phượng tiên tử.
Tất cả mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, tình cảnh thảm liệt này thật ra có tình có lý. Ngay khi nghe tiếng kêu thảm thiết, Lý Trường Xuân liếc nhìn về hình dáng vẫn còn đang biến đổi của huyết châu, nhãn thần thoáng chút luyến tiếc. Trận chiến này cho dù là thắng hay thua, cũng không cần nói về phương diện nào, cả quá trình này thật là cực kỳ tàn khốc. Có lẽ cuộc chiến cũng sắp kết thúc, nhưng ai là người chân chánh cuối cùng giành thắng lợi? Mà thắng lợi này có xứng đáng không?
Mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau. Đứng xem diễn biến cuộc chiến từ đằng xa, mấy người Trần ngọc Loan bên cạnh có chút cảm thán, mà cũng kinh hồn đến lặng người đi.
Nhân số tử vong ngày càng nhiều, cuộc chiến ngày hôm nay dần dần đã đến lúc cuối cùng. Lúc này, mấy người Trần Ngọc Loan còn đang suy xét, một khi Thái Phượng tiên tử đã chết, Diệp Tâm Nghi còn khả năng duy trì được bao lâu đây?
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Cửu Âm Thánh Mẫu khẽ hô lên một tiếng, lôi kéo sự chú ý của mấy người Trần Ngọc Loan. Mà cũng đúng lúc đó, làn huyết châu biến ảo bất định đang bao bọc thân thể Thái Phượng tiên tử bất thình lình vỡ nát, tựa như là bị ngoại lực tác động, tất cả xảy ra quá đột ngột. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Còn đang kinh ngạc, trong mắt Trần Ngọc Loan lóe lên ánh sáng kỳ lạ, một thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện, trong khi mọi người còn chưa có một phản ứng nào, hắn đã ôm thân thể yếu ớt của Thái Phượng tiên tử vào lòng.
Nhìn nhân vật thần bí xuất hiện đột ngột này, Trần Ngọc Loan nhỏ giọng hỏi:
- Người này là ai, tại sao lại hiện thân cứu Thái Phượng tiên tử?
Cửu Âm Thánh Mẫu chăm chú nhìn hắc y trung niên nam tử, thần tình phức tạp, nhẹ giọng thở dài nói:
- Ông ta là Âu Dương Vân Thiên, cũng là Thiên Ma giáo chủ. Nghe nói rằng ông ta và Thái Phượng tiên tử cùng với Thiên Kiếm Khách có một đoạn tình cảm dây dưa bất đồng, kéo dài hàng trăm năm.
Trần Ngọc Loan thần sắc kinh ngạc, miệng la lên nho nhỏ, không thốt nên lời.
Trong chiến trường, Âu Dương Vân Thiên ôm thân thể yếu nhược của Thái Phượng tiên tử, đau buồn thốt lên:
- Muội thật dại quá, tại sao lại không bỏ đi mà lại muốn quyết chiến liều mạng? Nếu ta đến trễ một lần nữa, thì đã không thể gặp lại muội được rồi.
Thái Phượng tiên tử gương mặt trắng bệch khe khẽ rung động, nhãn thần ảm đạm nhìn ông ta, thấp giọng nói:
- Thân phận của muội thế nào huynh đã biết. Như vậy sao có thể cho phép muội bỏ chạy được.
Âu Dương Vân Thiên ánh mắt phức tạp nhìn bà, nhẹ giọng hỏi:
- Bởi vì thân phận, hay bởi vì hắn ta?
Ánh mắt Thái Phượng tiên tử có chút mê loạn, căn bản không thể thấy rõ biểu hiện của ông ta, chỉ có thể yếu ớt đáp:
- Muội cũng không rõ nữa, có lẽ là cả hai, cũng có lẽ cả hai đều không phải. Đã vài trăm năm rồi, tình cảm dây dưa âm thầm của chúng ta do bởi muội mà xuất hiện, hiện tại cũng sẽ do muội mà kết thúc. Thiên, huynh đừng thương tâm nữa, hãy quên đi, hãy xem như là giấc mộng thôi…
Âu Dương Vân Thiên cười thê thảm, đau khổ lên tiếng:
- Ta đã từng nói, nếu có thể quên thì ta đã quên đi rồi. Cho dù chỉ còn lại cuộc đời này, ta cũng không thể nào quên được. Giữa hai chúng ta bất đồng trong tình cảm quả thực nên kết thúc, bất quá không phải kết thúc bởi cái chết của muội, mà là một bắt đầu khác của sự kết thúc. Muội an tâm nghỉ ngơi đi, mọi chuyện của chúng ta sẽ bắt đầu lại, đến lúc đó muội sẽ phát hiện, muội ngày đó vốn chỉ liên tục tìm kiếm ta.
Thái Phượng tiên tử khổ sở nói:
- Thiên, tất cả đều quá trễ, muội cũng không còn sống lâu nữa rồi, huynh nên đi đi. Được thấy huynh trước khi chết, muội rất là an ủi. Mặc dầu cuộc đời này muội cảm thấy xấu hổ với huynh, nhưng huynh có thể đến để tiễn đưa, muội rất là hạnh phúc, rất là thỏa mãn…
Âu Dương Vân Thiên gương mặt nhịn không được hơi run rẩy, lưỡng lự giây lát, rồi đưa tay áp vào thân thể bà khi hai mắt bà sắp nhắm lại, lắc đầu nói:
- Đừng lên tiếng nữa, chỉ cần muội đồng ý, chúng ta rồi có thể bắt đầu lại từ đầu.
Ngẩng đầu lên, Âu Dương Vân Thiên lạnh lùng nhìn Thiên Kiếm Khách đang giao chiến, âm trầm nói:
- Ngày hôm nay nhờ có Phượng nhi, ta tạm thời nhân nhượng bỏ qua cho ngươi. Nếu ngươi có thể sống sót được, lần tới còn cơ hội gặp lại ta sẽ không rộng rãi với ngươi nữa đâu, hãy nhớ lấy!
Nói rồi không cần nghe Thiên Kiếm Khách hồi đáp, thân ảnh lóe lên rồi biến mất, cũng thần kỳ như thế mang Thái Phượng Tiên Tử đi mất không thấy tung tích.
Nhìn lên hư không, Thiên Kiếm Khách tâm tình rất phức tạp. Đối với sự xuất hiện của Âu Dương Vân Thiên, lão có một chút vui mừng, bởi vì ông ta đã cứu thoát Thái Phượng tiên tử. Đồng thời, lão cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, bởi vì không ngờ gặp lại cố nhân năm xưa trong tình huống này, không thể nói được lão có bao nhiêu phần vượt qua được cơn quẫn bách.
Bên này, Diệp Tâm Nghi chợt có chút cảm xúc. Cho dù Âu Dương Vân Thiên có thân phận gì, tối thiểu sự xuất hiện của ông ấy đối với Thái Phượng tiên tử, có thể nói là có một ý nghĩa quan trọng.
Giữa chiến trường, cuộc giao đấu vẫn đang tiếp diễn. Đối với Huyền Phong môn, Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên xuất hiện, tuy đã cứu đi Thái Phượng tiên tử, nhưng không quá ảnh hưởng đến đại cục, vì lẽ đó không mấy người chú ý đến. Nhưng Vô Nhân Tọa ẩn mình trong những đám mây bên trên, lúc này đang âm thầm suy tính, lập ra một mưu kế nào đó. Đứng trên lập trường của lão, những ai tham gia cuộc chiến này chết hay trọng thương tất cả đều không quan trọng, nhưng điểm quan trọng nhất là, làm thế nào để bọn họ chết một cách triệt để, hoặc thụ thương nghiêm trọng. Đó mới là điều quan trọng.
Qua một lúc quan sát phân tích sự tình, Vô Nhân Tọa hiểu rất rõ tình hình toàn cục, biết rằng Trừ Ma liên minh tạm thời không muốn nhúng tay vào, bởi vì họ không có quan hệ với cả hai phe. Còn lại bốn cặp đấu với nhau, Diệp Tâm Nghi và Thiên Kiếm Khách đã không đủ quan trọng, hai nhân vật tối quan trọng ngược lại chính là hai sư huynh đệ Kiếm Vô Trần và Vô Tâm.
Làm sao để bọn chúng có thể lưỡng bại câu thương, thậm chí là cùng nhau chết, đây là vấn đề Vô Nhân Tọa suy tính. Xem xét cẩn thận, lại phối hợp với tình hình trước mắt, Vô Nhân Tọa trong lòng đã có một kế sách sơ bộ, chỉ còn suy tính thêm về chi tiết.
Đột nhiên, Vô Nhân Tọa cười âm hiểm một tiếng, lợi dụng không ai chú ý tới, thân hình chợt chớp động, lát sau đã xuất hiện phía sau Sát Huyết Diêm La. Một luồng hào quang màu xanh u thẫm cuộn lên xuất ra, không chỉ chấn bay Sát Huyết Diêm La, cũng tạo cơ hội lấy hơi lại cho Kiếm Vô Trần. Sự xuất hiện của lão chỉ trong sát na, mọi người còn chưa kịp định thần lại, lão đã trở lại tán mây trên cao với nụ cười âm hiểm, lưu ý tình huống chung quanh.
Sự xuất hiện chớp nhoáng vừa rồi của lão tuy ngắn ngủi, nhưng lại có thể tạo một hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Đầu tiên, Sát Huyết Diêm La đã thụ thương, khiến cho Kiếm Vô Trần nắm lấy cơ hội, thoát khỏi sự dây dưa của hắn. Kế tiếp, Kiếm Vô Trần thoát khỏi nguy khốn, tất nhiên đối với trận chiến trước mặt có ảnh hưởng rất lớn, như vậy cuối cùng ai thắng ai thua, rất khó mà nói rõ được. Thứ ba, thế thăng bằng trong giao chiến một khi đã bị phá, chắc hẳn sẽ tiến triển nhanh chóng. Một khi như vậy, kết thúc càng lúc càng gần.
Gầm lên cuồng nộ, Sát Huyết Diêm La phóng thẳng ra ngoài chừng vài trượng, quay đầu nhìn lên không trung, lộ vẻ cừu hận, cơ hồ muốn chọc thủng vòm trời. Tất cả kế hoạch, vì một chiêu công kích của Vô Nhân Tọa đã triệt để thất bại, điều này như tạt một bồn nước lạnh vào hy vọng hừng hực của Sát Huyết Diêm La. Vì vậy tiếng gầm cực kỳ cuồng nộ đó có thể tưởng tượng được.
Dù có giận dữ như thế nào, vào giây phút này, quan trọng nhất là phải vãn hồi tổn thất, nếu không hậu quả lại càng nghiêm trọng hơn.
Nghĩ đến điều này, Sát Huyết Diêm La quay về, phát hiện Kiếm Vô Trần đã lao về hướng Diệp Tâm Nghi, đưa tay chấn bay Lý Trường Xuân, còn đả thương Kim Thạch đang chạy trốn. Vì lẽ đó, ánh mắt Sát Huyết Diêm La đảo lộn, mục quang chuyển sang phía Tam Tài Tà Sát, miệng nở nụ cười âm trầm, thân ảnh đỏ máu như cơn lốc xoáy điên cuồng bay đến gần, hai tay thi triển Vong Hồn Huyết giới, lập tức bao trùm cả Quỷ vực tam hung và Tam Tài Tà Sát vào trong.
Kết giới màu máu lưu chuyển không dứt, nó bao trùm một không gian hàng chục trượng, tia sét chớp nháy ngoằn ngoèo như rồng bay, âm thanh to lớn dội thẳng lên thiên không. Cảnh tượng kinh khiếp làm cho mọi người đang giao chiến đều bị sợ hãi, có một cảm giác bất an. Nhìn những cảnh tượng đó, Kiếm Vô Trần thần sắc cực kỳ giận dữ, miệng gầm lên như dã thú đang cuồng nộ.
Ở phía sau, Thiên Kiếm Khách yếu ớt nhanh giọng thốt:
- Vô Trần, nhanh lên, đây là cơ hội tốt, con lập tức liên thủ với Bạch Quang, trước tiên bức lui Vô Tâm, chúng ta sẽ hợp nhất lại, rồi tìm đối sách sau.
Kiếm Vô Trần thoáng chút do dự, nhãn thần trừng trừng nhìn vào sự biến ảo bất định của kết giới màu máu, đôi mắt lóe lên âm độc. Giây lát, vẻ âm trầm tàn độc đã mờ đi, Kiếm Vô Trần ứng tiếng nho nhỏ, thân thể bộc phát hào quang, lập tức xuất hiện bên trái Vô Tâm, tay phải phát ra một luồng hào quang sắc tím, nhanh chóng đánh tới.
Đang giao chiến, Vô Tâm nhãn thần biến đổi, miệng lạnh lùng hét lên một tiếng. Khi một chưởng của Kiếm Vô Trần đánh tới, thân thể hắn hóa thành ngàn vạn với tốc độ khiếp người, trong sát na khiếp hãi, liên tục phát động hàng trăm lượt công kích, chân nguyên xoay chuyển với tốc độ cao hệt như dòng nước liên miên không ngừng, vây lấy bốn phía quanh Kiếm Vô Trần.
Lúc này, Ám Ảnh Lưu Quang pháp quyết đã thi triển đặc tính có một không hai của nó, có thể so với tuyệt kỹ Ma tông Tâm Dục Vô Ngân về tốc độ, dùng chân nguyên thật sự làm cơ sở, bắt đầu phát động công kích mãnh liệt.
Đối mặt với chiêu phản kích bất ngờ đó, Kiếm Vô Trần trong lòng chấn động dị thường, có cảm giác vô cùng quen thuộc. Hắn rất kỳ quái, rõ ràng là mình ra tay tập kích, nhưng tình huống hiện tại lại trở thành bị động, tình trạng này quỷ dị vô cùng. Đang khi suy nghĩ, Kiếm Vô Trần vừa gia tăng phòng ngự kháng cự lại chiêu tấn công của Vô Tâm, vừa hồi tưởng lại cảm giác thân quen này?
Rất nhanh chóng, thần sắc Kiếm Vô Trần chợt biến, hắn đã hiểu thấu nguyên do. Bởi vì lúc này, khi Vô Tâm tấn công, hắn phảng phất nhớ lại cuộc giao chiến trước đây với Lục Vân, có một loại công pháp đánh vào tâm não để khống chế. Đương nhiên có chỗ bất đồng, nhưng trên một số phương diện thì sai biệt không lớn.
Lúc này, Bạch Quang được Kiếm Vô Trần tương trợ, nhanh chóng thoát khỏi tình thế thua thiệt, lợi dụng Vô Tâm đang công kích Kiếm Vô Trần, cũng phát động tấn công mãnh liệt. Đầu tiên, Bạch Quang và Kiếm Vô Trần dùng hai đấu với một, rất nhanh đã áp chế được Vô Tâm, chiếm được thượng phong.
Vô Tâm thấy tình thế không ổn, quay đầu lại thấy môn hạ cao thủ đều gần như tử vong hết, lập tức quát lên giận dữ, một chiêu đánh lui hai người, chớp động thân hình lùi lại gần bên Lý Trường Xuân. Đến lúc này, cuộc hỗn chiến kịch liệt đã kết thúc một đoạn, duy nhất còn lại Tam Tài Tà Sát và Quỷ vực cao thủ đang giao phong.
Ở khoảng cách vài trượng, Vô Tâm lạnh lùng nhìn Kiếm Vô Trần, ngày trước từng là sư huynh đệ, bốn mắt nhìn nhau giận dữ điên cuồng, cừu hận giữa hai bên càng sâu. Cuộc chiến kịch liệt, hai bên đều tổn binh chết tướng. Sự tình tiếp theo xử lý như thế nào, cuối cùng ai là người thắng, ai là người thua?
Trước mặt hai người chỉ còn một con đường, trong lòng bọn họ đều rất rõ, mà càng rõ chừng nào, trong lòng lại càng trầm trọng chừng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.