Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 620: Thần điểu hiện thân




Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt. Khi Giang Nam tài tử vừa thoát khỏi khốn cảnh, Lục Nga khôi phục được tự do, hai người mới phát hiện, người xuất thủ bất ngờ chính là Cửu Âm Thánh Mẫu.
Xấu hổ nhìn sư tổ, Lục Nga nhỏ giọng nói:
- Sư tổ, Lục Nga…..
Hừ lạnh một tiếng, Cửu Âm Thánh Mẫu quát lên:
- Câm miệng, ta cứu ngươi bởi vì ta muốn chính tay trừng phạt ngươi, làm sao có thể để ngươi rơi vào tay của ngoại nhân chứ.
Bên cạnh, Vô Tâm vừa thấy Lục Nga được Cửu Âm Thánh Mẫu cứu rồi, lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm. Mặc dù Cửu Âm Thánh Mẫu giọng nói lạnh lùng, tuyên bố muốn trừng phạt Lục Nga, nhưng Vô Tâm hiểu rõ, Cửu Âm Thánh Mẫu nếu không nhìn đến Lục Nga, tất nhiên không thể ra tay cứu nàng được.
Lắc mình thoái lui, Vô Tâm truyền lệnh:
- Tốt, không cần phải giằng co với bọn họ nữa. Trước hết, việc tiêu diệt Chánh Đạo liên minh mới là điều quan trọng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lý Trường Xuân và Kim Thạch nghe thấy liền vội vàng xoay mình thối lui, cùng với Vô Tâm xông thẳng về phía Chánh Đạo liên minh cao thủ.
Trừng mắt nhìn Cửu Âm Thánh Mẫu, Giang Nam tài tử phẫn nộ thốt:
- Bằng vào thân phận của ngươi mà lại âm thầm tập kích sau lưng người, thật là không biết xấu hổ.
Cửu Âm Thánh Mẫu giận dữ đáp:
- Ngươi trước đó cũng tập kích bất ngờ để bắt giữ đồ tôn của ta, đó lại là hành vi quang minh ư?
Giang Nam tài tử lập tức cứng họng, không ngờ bà ta lại hiểu rõ sự tình trước đó. Nhưng đúng vào lúc này, Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách đột nhiên xuất hiện trên không, một trái một phải cùng với Cửu Âm Thánh Mẫu hình thành tam giác vây khốn Giang Nam tài tử ở giữa.
- Giang Nam tài tử ngươi thật âm độc, không hổ đã tu luyện Phệ Tâm kiếm quyết, thật sự là âm hiểm độc lạt vô cùng. Hiện tại chúng ta xem ngươi có bản lãnh to lớn thế nào để sống mà rời khỏi đây.
Dứt lời, Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách chú ý khóa chặt lấy hắn để tránh hắn lợi dụng cơ hội chạy thoát.
Khi phát giác ra quá muộn để chạy trốn, Giang Nam tài tử sắc mặt trầm xuống, toàn thân xuất hiện một luồng khí âm tà, hung tàn đáp:
- Bởi vì các ngươi cùng muốn chạy đến đây chịu chết, ta hôm nay sẽ thành toàn cho các ngươi, để các ngươi thêm phần kiến thức xem thử uy lực của Phệ Tâm kiếm quyết.
Tà binh múa lên, âm khí quạt ngang ra, một luồng khí tức khiến người phát hoảng phát ra từ thân kiếm, cùng với lục quang quỷ dị hệt như màu mắt của độc xà đang âm trầm ngó địch thủ.
Phát giác sự quỷ dị của Phệ Tâm kiếm, Cửu Âm Thánh Mẫu hừ lạnh một tiếng, quát lớn:
- Bổn thánh mẫu không muốn cùng người khác liên thủ bất chấp tiểu tiết, trước hết hãy bỏ qua cho ngươi, đợi sau khi ngươi qua được ải này, ta mới lại thu thập ngươi.
Dứt lời thân hình chớp lên đi liền, khoảnh khắc đã xuất hiện trước mặt Trần Ngọc Loan.
Bà ta vừa đến khiến cho Thương Nguyệt, Đạo Tà Tàn Kiếm bốn người thất kinh, ai nấy đều giới bị cẩn thận. Nhưng Trần Ngọc Loan đã đưa tay ngăn bốn người lại, mỉm cười lên tiếng:
- Tiền bối, chúng ta lại gặp rồi.
Cửu Âm Thánh Mẫu nhìn nàng, khuôn mặt ánh lên nét tươi cười đáp:
- Đúng thế, chúng ta lại gặp rồi, nha đầu. Đã lâu không gặp, nghe nói ngươi đã trở thành người đúng đầu của Trừ Ma liên minh, thật là càng ngày càng có vẻ uy nghi rồi.
Trần Ngọc Loan khiêm tốn đáp:
- Đa tạ tiền bối tán thưởng, được tiền bối người đánh giá cao Ngọc Loan, đặc biệt đã giới thiệu một vị cao thủ gia nhập liên minh, tiểu nữ ở đây đại biểu cho Trừ Ma liên minh cảm kích bất tận.
Cửu Âm Thánh Mẫu ưu ái nhìn nàng, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Ngươi nói Phần Thiên chăng, hắn đến đó thật là tốt, nếu không bây giờ đi theo Chánh Đạo liên minh, hẳn phải vô cùng bất hạnh. Tốt, không nói chuyện này nữa, ngươi giúp ta giữ lấy xú nha đầu này cho tốt, ta đi giải quyết nốt phần còn lại, sau đó lại đến đưa nó đi.
Tiếp lấy Lục Nga, Trần Ngọc Loan mỉm cười thốt:
- Tiền bối cứ yên tâm đi làm việc, tiểu nữ sẽ thay tiền bối trông nom cô ta.
Gật đầu cười, Cửu Âm Thánh Mẫu xoay mình muốn đi, lại nghe Lục Nga hô lớn:
- Sư tổ, người không cần phải làm khó huynh ấy, nếu có trách thì hãy trách con đi, con cầu xin người.
Cửu Âm Thánh Mẫu nghe thấy nổi giận lôi đình, quay người lại lạnh giọng quát:
- Câm miệng, khi nào ngươi lại có chỗ để nói. Tiểu nha đầu ngươi ở đó cho yên, xem ta quay lại làm thế nào để thu thập ngươi đây.
Nói xong không thèm lý gì nàng ta nữa, phi thân đi.
Lục Nga thấy vậy liền cấp tốc la lớn:
- Sư tổ, sư tổ,….. không cần ……
Thanh âm nóng nảy rồi cuối cùng chuyển thành thổn thức, lộ ra tấm lòng si mê của người thiếu nữ, từ từ phiêu lãng giữa không trung.
Trong bãi chiến trường, cuộc hỗn chiến ngày lại càng kịch liệt.
Vì sự gia nhập của Vô Tâm, Lý Trường Xuân, Kim Thạch, Chánh Đạo liên minh nhanh chóng thất bại. Đầu tiên, Tịch Diệt Thiện Chủ thảm tử trong tay Quỷ vực Vô Hồn Âm La, lại thêm một sự đau lòng cho phe Chánh Đạo liên minh. Sau đó, Thiên Túc đạo trưởng sau mấy phen tranh đấu, cuối cùng cũng không thoát khỏi mệnh vận chết trong tay môn hạ Huyền Phong môn, Huyết Vu lão nhị. Đến lúc này, bốn cao thủ của Tam phái toàn bộ đều đã chết trận, mấy người liên minh như mất đi một cánh tay.
Nhìn tám người còn lại đang giao đấu trong cuộc chiến đẫm máu, từng bước từng bước đi đến tử vong, Kiếm Vô Trần giữa không trung toàn thân kịch liệt run rẩy, nhưng đáng tiếc, làm cách nào cũng không thể thoát được Lục Vân, trong lòng vô cùng bi thống, dĩ nhiên hắn căm hận Lục Vân cực hạn.
Thấy vậy, Lục Vân lạnh lùng trào lộng, có chút cười cợt nói:
- Trước ngày hôm nay, ngươi nhất định tráng chí thấu tầng mây, muốn xem đối phó ta thế nào, làm sao để thu thập những người này. Bây giờ thì thế nào, rất thống hận phải không? Đừng lo, còn chưa phải kết thúc, chỉ là mới bắt đầu thôi.
Kiếm Vô Trần tròn mắt giận dữ, vô cùng thù hận trừng mắt chàng, hai tay liên miên không ngừng phát động công kích, lại không mở miệng.
Dưới đất, Thiên Kiếm Khách nhìn tám người của phe Liên minh, lớn tiếng cổ vũ:
- Mọi người nhất định phải kiên trì, chỉ cần kiên trì thêm một chút, chúng ta có cơ hội trở mình.
Bạch Quang nghe những lời đó thì xuất hiện nụ cười ảm đạm, ngay trong thời khắc này mà muốn trở mình, đó gần như là điều không thể xảy ra. Mà Diệp Tâm Nghi cũng cảm thấy tuyệt vọng, nàng hiểu rất rõ ràng, Thái Phượng tiên tử chân nguyên đã bị tiêu hao gần hết, mà hai vị sư thúc của mình thân cũng đã thụ trọng thương, lần này thì không còn gì để giành giựt tính mệnh từ tay tử thần.
Chỉ còn Tam Tài Tà Sát, tuy là thân tán tiên, nhưng đầu tiên phải đại chiến Sát Huyết Diêm La đã thụ thương thế cực kỳ nghiêm trọng, lúc này cũng bất quá chỉ là cố gắng chống đỡ một lúc nữa thôi. Hy vọng duy nhất là Kiếm Vô Trần, tiếc rằng hắn lại bị Lục Vân vây chặt, căn bản không có cách nào thoát thân. Tình trạng như vậy, trừ khi chấp nhận bại vong thì còn có thể như thế nào đây?
Lưu ý Chánh Đạo Liên Minh đang nguy ngập, Trần Ngọc Loan cảm thán:
- Hôm nay qua đi, từ lúc này chúng ta phải ra mặt đối diện rồi.
Tư Đồ Thần Phong lên tiếng khích lệ:
- Đừng quá lo lắng, chỉ cần nỗ lực nhất định sẽ vượt qua tất cả.
Trần Ngọc Loan liếc nhìn hắn, cười cười, thần sắc có phần trầm trọng.
Thương Nguyệt nhẹ nhàng lên tiếng:
- Hôm nay qua đi, có lẽ sẽ có nhiều chuyện thay đổi. Lúc này tình trạng thế nào, ai có thể nói rõ ràng đây?
Nghĩ kỹ về những điều nàng nói, bốn người đều trầm mặc im lặng. Nhưng ngay lúc này, Tứ Linh thần thú trên vai Thương Nguyệt bỗng nhiên gầm lên một tiếng, làm năm người phải chú ý. Sau đó, Không Linh điểu cũng kêu khẽ một tiếng, quay đầu nhìn về phía chân trời, dường như đã phát giác ra được chuyện gì đó.
Hai con thần thú có vẻ dị thường làm cho năm người tâm thần chấn động, vội vàng quay nhìn khắp bốn phía, cuối cùng phát hiện một vầng hắc vân đang di chuyển thần tốc từ phía chân trời.
Cau mày lại, Trần Ngọc Loan thốt:
- Hắc vân đó nhanh quá, thật là cổ quái.
Còn Thương Nguyệt và Ngọc Vô Song đồng thanh kinh hoàng thét lớn:
- Là nó! Xem ra Chánh Đạo liên minh mệnh vận còn chưa tuyệt.
Trần Ngọc Loan ngây ra, cất tiếng hỏi dồn:
- Đó là cái gì vậy, tại sao có quan hệ với Chánh Đạo liên minh?
Thương Nguyệt giải thích:
- Đây là thủ hộ thần thú của Thiên Kiếm viện, Ngũ Thải Đại Bàng. Ngày đó nó đã từng xuất hiện một lần tại Thái Huyền Sơn, giao đấu kịch liệt với Tam Đầu Linh Xà, sau đó khi Thiên Kiếm viện bị hủy diệt lại thần bí mất tích, không ngờ rằng nó lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
- Ồ, ta biết rồi, điều này ta đã từng nghe qua……
Nói còn chưa xong, toàn bầu trời rơi vào cõi u ám, một luồng khí tức to lớn mạnh mẽ lan tỏa khu vực phương viên hàng trăm dặm, khiến cho tất cả mọi người nơi đây tâm thần kịch liệt chấn động.
Còn phía liên minh, Thiên Kiếm Khách vui mừng nói:
- Cuối cùng cũng đến kịp. Mọi người kiên trì đứng vững, có thần điểu giúp đỡ, chúng ta hẳn có thể xoay chuyển cả trời đất.
Lúc này, lời nói của lão lập tức có tác dụng cổ vũ mạnh mẽ, khiến cho mọi người mệt muốn đứt hơi phấn chấn tinh thần, ai nấy toàn lực phản kích.
Về phía Quỷ Vực, Vô Gian Quỷ Sát lo lắng hỏi:
- Diêm Quân, chúng ta làm thế nào bây giờ?
Sát Huyết Diêm La giận dữ hét:
- Không cần để ý đến nó, hãy nhanh chóng toàn lực công kích.
Về phía Huyền Phong môn, Lý Trường Xuân kinh hãi la lớn:
- Không được rồi, Ngũ Thải Đại Bàng thần lực kinh trời, không có người nào thể chống lại, chúng ta hãy nhanh chóng triệt thoái.
Vô Tâm hừ lạnh nói:
- Không cần. Nếu vậy sẽ để mất cơ hội này, mọi nỗ lực trước đây của chúng ta trở thành uổng phí. Tiếp tục công kích không được dừng lại, tùy theo tình huống mà ứng biến.
Giữa không trung, cuộc chiến kinh thiên động địa của Giang Nam tài tử, Hồng Vân lão tổ, Mạc Bắc Thiên Tinh Khách ba đại cao thủ khi thần điểu Đại Bàng xuất hiện liền biến hẳn sắc mặt, nhãn thần xuất hiện chút cảnh giác.
Truyền thuyết về Ngũ Thải Đại Bàng, ba người đã từng nghe qua. Nhưng lần này thực sự chứng kiến, mới hiểu rõ điều gì gọi là năng lực con người không thể chế ngự. Xa xa, Kiếm Vô Trần và Lục Vân đang giao chiến lại có chút không giống nhau, hai người một kinh ngạc một hoan hỉ, trên mỗi gương mặt đều có biểu tình kỳ lạ.
Kiếm Vô Trần buông tiếng cười cuồng ngạo, đắc ý nói:
- Lục Vân, ngươi không thể nghĩ ra. Một khi đã như vậy, Quỷ vực và Huyền Phong môn làm thế nào có thể chiếm được tiện nghi.
Lục Vân nở một nụ cười âm trầm, quỷ dị nói:
- Đúng là không thể ngờ tới, bất quá ngươi cũng có nhiều chuyện không thể tưởng tượng được.
Kiếm Vô Trần cười lạnh lẽo nói:
- Mỗi thứ mỗi khác. Hiện tại ta đã có thể an tâm giao chiến, để xem ngươi trốn tránh được mấy lần.
Nói rồi thân ảnh chớp mắt đã kéo dài ra, quang bích đan xen tung hoành trong toàn thể phương viên trăm trượng, bắt đầu chuyên tâm phân cao thấp với Lục Vân.
Dưới đất, Thiên Kiếm Khách thấp giọng ngâm lên từng hồi, dùng phương thức giao lưu với Ngũ Thải Đại Bàng được tổ sư Lăng Thiên truyền thụ, thỉnh cầu nó ra mặt cự địch. Dường như hiểu được ý tứ của Thiên Kiếm Khách, toàn thân Ngũ Thải Đại Bàng che kín chân trời nhấp nháy hào quang, thân thể to lớn dần dần biến nhỏ lại, khoảnh khắc đã biến thành thần điểu to khoảng trăm trượng, hai cánh múa lên hóa thành cuồng phong dời núi, khí lưu mạnh mẽ tựa như trời xanh nổi giận, lập tức hất bắn mọi người trên mặt đất bay đi.
Với thần lực như vậy, sức phá gió rẽ mây, người nào có khả năng tương đương đây?
Đối diện với thiên uy của thần điểu, Quỷ vực Sát Huyết Diêm La nhãn thần trầm trọng, bất đắc dĩ mới triệu tập ba đại cao thủ tụ lại với nhau, vừa lợi dụng cơ hội khôi phục sức mạnh đã bị tiêu hao, đồng thời trông chừng động tĩnh Chánh Đạo liên minh. Còn về phía Huyền Phong môn, Vô Tâm cũng hành động giống như vậy, quyết tâm không dễ dàng đánh mất cơ hội tốt.
Trên không, trong hai nhóm đang giao chiến, Kiếm Vô Trần và Lục Vân bị ảnh hưởng ít hơn, hai người tiếp tục như trước. Còn Giang Nam tài tử và Hồng Vân lão tổ, Mạc Bắc Thiên Tinh Khách đang giao đấu đã thụ thương không ít, liền bị cuồng phong đáng sợ đó phân chia ra, ba người ai nấy chiếm lấy một phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.