Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 597: Tránh né Lục Vân




Vừa đến chân núi, Thiên Kiếm Khách và mọi người đã thấy Phong Lôi chân quân, Thiên Túc đạo trưởng năm người được một đệ tử của liên minh dẫn đầu từ trên cao hạ xuống trước mặt.
Bước lên bắt tay Phong Lôi chân quân, Thiên Kiếm Khách cười hàm tiếu nói:
- Cực khổ rồi, trên đường đi có phát hiện được gì không?
Phong Lôi chân quân nhíu mày nghi hoặc nói:
- Có chút kỳ quái, trên đường đi lại không phát hiện được bất cứ điểm nào khác lạ, thật là có một chút không bình thường.
Thiên Kiếm Khách suy nghĩ một lát rồi điềm đạm nói:
- Đừng để ý, có thể những người đó ẩn núp quá kĩ, cũng có khi còn đang trên đường đi. Cho dù bọn họ không đến thì cũng không có quan hệ gì. Vả lại, hôm nay người cần đến sẽ phải đến. Được rồi, nghĩ ngơi trước đã, sau đó ta sẽ nói cho mọi người nghe về một số nhiệm vụ.
Phong Lôi chân quân gật đầu không nói, đi theo Thiên Túc đạo trưởng và Liễu Tinh Hồn cùng mọi người rời khỏi.
Thương Nguyệt và Tĩnh Nguyệt đại sư không đi theo mà lại đi tìm tung tích của Càn Nguyên chân nhân, Phong Viễn Dương và Ngọc Vô Song. Nhưng do nơi đây còn xa lạ, Thương Nguyệt và Tĩnh Nguyệt đại sư phải mất một lúc mới tìm thấy ở một góc khuất. Vừa gặp đã nhìn thấy thần sắc bi phẫn bất cam của ba người.
Vừa gặp nhau, Càn Nguyên chân nhân, Phong Viễn Dương, Ngọc Vô Song sắc mặt đều có vẻ vui mừng, còn Thương Nguyệt và Tĩnh Nguyệt đại sư thì thần sắc bi thống, làm cho ba người sắc mặt vừa mới hoan hỉ cũng từ từ tan biến.
Ngọc Vô Song nắm lấy tay Thương Nguyệt hỏi:
- Hứa Khiết đâu, sao nó không đến đây?
Kế bên, Càn Nguyên chân nhân cũng đang truy vấn:
- Sư muội, Hoành Phi và Huyền Âm sư đệ đâu, còn Vân Phong và Tất Thiên nữa, tại sao bọn họ không đến, có phải bị lưu lại trên Hoa Sơn không?
Phong Viễn Dương than thở:
- Sư phụ, theo đệ tử nghĩ, e rằng Kiếm Vô Trần sợ mấy người Vân Phong sư đệ phản ứng kịch liệt quá, vì thế …
Tĩnh Nguyệt đại sư cười thê lương một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ đau thương vô cùng, nhìn qua Thương Nguyệt, tựa hồ không thể mở miệng được. Mà Thương Nguyệt cũng đang nhìn lại, khổ sở nhìn bà, hai người không ai chịu lên tiếng.
Phát giác ra sắc mặt hai người không được bình thường, Ngọc Vô Song nóng nảy hỏi:
- Thật ra đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại không nói? Thương Nguyệt, con nói đi, con đừng……
Cười đau lòng một tiếng, Tĩnh Nguyệt đại sư nói như khóc:
- Con nói đi.
Thương Nguyệt đau xót gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Được, con nói.
Liếc nhìn ba người, Thương Nguyệt hít một hơi, từ từ bình tĩnh lại nói:
- Càn Nguyên sư thúc, hy vọng mọi người nghe con nói xong thì phải thật bình tĩnh, không được manh động.
Vừa nghe thấy, một cảm giác bất an liền nổi lên trong lòng, Càn Nguyên chân nhân sắc mặt khó coi, trầm giọng nói:
- Con nói đi, ta chịu đựng được mà.
Thương Nguyệt cười cười, có thật sự chịu được không?
- Ngay ngày mọi người rời khỏi, Cửu Dã tiến hành trị bệnh cho Ngạo Tuyết. Vân Phong lén xâm nhập vào quan sát, cuối cùng phát hiện Cửu Dã mưu tính bất lương, liền xuất thủ giết chết lão. Nhưng Vân Phong đụng phải Kiếm Vô Trần, bị hắn đánh trọng thương cuối cùng phải đào tẩu, đồng thời dắt theo Hứa Khiết sư muội. Trước đó, Huyền Âm sư thúc vì sự an nguy của mọi người trong Dịch viên đã thi triển kỳ thuật Huyền Linh Tụ Thần quyết của đạo gia, trong một thời gian ngắn khống chế được một lực lượng thần bí, phát hiện được nhiều sự việc. Nhưng mà pháp quyết này có một khuyết điểm trí mạng, đó là người thi triển không được đem những gì mình nhìn thấy lộ ra, nếu không nhất định sẽ chết. Vì vậy, chiều ngày hôm qua, Huyền Âm sư thúc đã trả giá bằng sinh mệnh của mình. Sau đó, đêm hôm qua Lý sư huynh vì việc của Ngạo Tuyết mà chiến đấu với Kiếm Vô Trần, đánh không lại nên phải chết, Tất Thiên hiện ở nơi nào không rõ, chỉ e rằng cũng giống như Lý sư huynh vậy. Vì thế hôm nay đến đây chỉ có hai người chúng ta.
Càn Nguyên chân nhân khi nghe đến đoạn Vân Phong bị trọng thương sắc mặt đã biến hẳn, lại nghe đến lúc Huyền Âm chân nhân đã chết thì toàn thân run rẩy, đợi đến đoạn Lý Hoành Phi cũng chết rồi, cả thân hình không cách gì chịu được nữa, tức thì ngã ầm xuống đất, nhãn thần ngơ ngác nhìn lên trời, miệng lẩm bẩm tự nói.
Kế bên, Phong Viễn Dương toàn thân chấn động mạnh, đôi mắt rực lửa hận, nghiến răng ken két, hiển nhiên trong lòng tức giận cực độ. Bên kia, Ngọc Vô Song tuy thần sắc đỡ hơn, nhưng mặt mày sầu thảm, vì những người chết mà cảm thấy thương tâm.
Tựa hồ minh bạch là họ nhất định sẽ có những biểu hiện như vậy, Thương Nguyệt không một chút kinh ngạc.
Tĩnh Nguyệt đại sư từ từ ngồi xuống, nhìn Càn Nguyên Chân Nhân đang ngồi trên mặt đất, nhỏ nhẹ nói:
- Sư huynh, kiên cường lên, đừng để bi thương đánh đổ chúng ta.
Càn Nguyên chân nhân ánh mắt ngơ ngác hơi lóe lên vài lần, quay đầu nhìn lại bà, giọng nói như than khóc khó nghe:
- Sư muội, muội khuyên huynh như vậy, không phải muội cũng giống huynh sao?
Tĩnh Nguyệt đại sư thảm thiết trả lời:
- Chúng ta không giống nhau, mọi người chỉ nghe được tin tức, còn muội thì chính mắt nhìn thấy sư đệ ra đi…..
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Phong Viễn Dương thần tình kích động, quát giận:
- Ta phải giết chết Kiếm Vô Trần, báo thù cho sư đệ.
Thương Nguyệt lắc mình cản hắn lại, trầm giọng nói:
- Ta nói với mọi người chuyện này, chỉ để mọi người trong lòng biết được mà hành động, ngoài mặt không được biểu hiện rõ ràng. Hôm nay Ngạo Tuyết lấy chồng, tất cả chỉ vì muốn dẫn dụ Lục Vân sập bẫy, chúng ta cần phải bình tĩnh, để đến lúc quan trọng có thể đề tỉnh Lục Vân. Chỉ có huynh ấy mới có khả năng đối phó với Kiếm Vô Trần, huynh phải nhớ kỹ điều đó.
Phẫn nộ hừ một tiếng, Phong Viễn Dương tức giận dậm chân, lại không nói đến việc tìm Kiếm Vô Trần nữa. Còn Càn Nguyên chân nhân đang ngồi trên mặt đất nghe thấy lời của Thương Nguyệt, nhờ vậy cũng tỉnh táo lại vài phần, đứng lên nói:
- Thương Nguyệt nói rất đúng, hôm nay chúng ta phải chấn chỉnh lại tinh thần, âm thầm trợ giúp Lục Vân cứu thoát Ngạo Tuyết. Chỉ cần còn có Lục Vân, tin rằng sẽ có một ngày hắn vì Dịch viên thu hồi món nợ to lớn này.
Thấy ông phấn chấn trở lại, năm người cùng nhau thương nghị mấy câu, quyết định xong kế sách lợi dụng cơ hội hỗ trợ Lục Vân. Cũng để khỏi bị đám người Kiếm Vô Trần bài xích, năm người liền cùng nhau rời khỏi nơi đây, quay về đại điện.
Còn chưa tới được cửa đại điện, đã thấy Thiên Kiếm Khách dẫn mọi người ra đến, nhìn thấy năm người thì liền vẫy tay cất tiếng chào hỏi, nhường mọi người đi qua. Sau khi tụ tập đầy đủ, Thiên Kiếm Khách mở lời:
- Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, có một số việc phải trình bày một lượt. Có thể là mọi người đã phát hiện ra rồi, từ sáng đến giờ không thấy Diệp minh chủ, đều kỳ lạ là tại sao trong thời khắc quan trọng như vậy mà không có mặt. Thật ra đây là chủ ý của ta, ta đã phái Diệp minh chủ đi làm một việc quan trọng.
Mọi người nghe xong, sắc mặt ai nấy thay đổi không giống nhau, trong lòng âm thầm có những suy đoán. Mọi người đều biết Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần vốn là một cặp, nhưng hôm nay Kiếm Vô Trần đột nhiên muốn cưới Trương Ngạo Tuyết. Không cần biết làm vậy vì mục đích gì, đứng trên quan điểm của Diệp Tâm Nghi mà nói, chuyện này hẳn là rất khó xử, vì thế biện pháp tốt nhất để đối phó với trường hợp này là tránh mặt để khỏi trông thấy cảnh này. Do đó đã đi từ sáng sớm, mọi người lại quyết định không đề cập đến việc này nữa, cũng để tránh phát sinh lúng túng khiến mọi người cảm thấy khó xử.
Thấy mọi người trầm mặc, Thiên Kiếm Khách chuyển sang vấn đề khác, quay về phía năm người Ngọc Vô Song nói:
- Vừa rồi chúng ta cũng đã thương nghị qua, để cho kế hoạch thật cẩn thận và có thể tận dụng nhân lực. Chúng ta đã xem xét qua một lượt, hôm nay năm vị sẽ hình thành một tổ, chủ yếu phụ trách chi viện cho các phương. Trong lúc hỗn chiến sau này, thấy chỗ nào phòng ngự bạc nhược thì giúp chỗ đó, không cần phải chính diện đối địch để giảm thiểu nguy hiểm. Còn Phong Lôi chân quân, ta dự định mời trấn thủ phía Bắc, phụ trách lưu ý động tĩnh của phía Quỷ vực, Thiên Túc đạo trưởng thì trấn thủ tại đây, nếu Lục Vân quả thật đến náo loạn, đạo huynh sẽ phụ trách ngăn cản đường lui của hắn, không cho hắn có cơ hội đào tẩu. Các vị có ý kiến gì không?
Mọi người đều không lên tiếng, hiển nhiên là không có ý kiến gì, nhưng Thiên Túc đạo trưởng lại cười khổ một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Ta thấy nên đổi vị trí của ta với chân quân thì hay hơn, ta đi trấn thủ phía bắc, phụ trách lưu ý động tĩnh của quỷ vực thì hay hơn.
Lời này vừa phát ra, không ai là không kinh ngạc, Thiên Kiếm Khách càng cảm thấy kỳ quái, hỏi:
- Tại sao vậy, lẽ nào có gì đó không ổn hay sao?
Thiên Túc đạo trưởng lắc đầu nói:
- Mọi người đừng có hiểu lầm, ta cảm thấy nếu ta ở lại đây thì e rằng cũng không có khả năng lưu Lục Vân lại, cho nên mới nói như vậy.
Phong Lôi chân quân nghe xong, thản nhiên nói:
- Nếu đã như vậy, chúng ta đổi vị trí cho nhau vậy.
Thái Phượng tiên tử đứng kế bên liền ngắt lời:
- Thiên Túc đạo trưởng, ta thấy sắc mặt của đạo trưởng có vẻ khó xử, e rằng không phải vì lý do đó đâu. Với tu vi của đạo trưởng tuy không thể lưu giữ Lục Vân, nhưng nếu muốn cản trở hắn một lúc thì rất dễ dàng, phải chăng đạo trưởng có ẩn tình gì khó nói, có thể nói ra được không?
Mọi người lại kinh ngạc, đều đưa mắt nhìn ông, trong ánh mắt đầy sự nghi hoặc.
Thiên Túc đạo trưởng thấy bị phát giác, chỉ còn cách cười khổ nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, ta chỉ không muốn đối mặt với Lục Vân, vì thế ……
Thiên Kiếm Khách truy hỏi:
- Tại sao không muốn đối diện với hắn, trong này có duyên cớ gì không?
Thiên Túc đạo trưởng chần chừ một hồi, có chút do dự nói:
- Việc này mọi người nghe xong xin đừng lấy làm lạ, bởi vì trước đây không lâu, chưởng môn sư huynh bổn phái đã từng truyền khẩu dụ, tất cả môn hạ đệ tử của Vô Vi đạo phái, nếu gặp phải Lục Vân đều phải thối lui xá ba xá, ai cãi lại sẽ bị nghiêm trị. Cho nên ta mới……
Mọi người đều cảm thấy kỳ quái, sắc mặt Thiên Kiếm Khách càng thêm lạnh, vẻ mặt không vui hỏi dồn:
- Tại sao như vậy, không lẽ ……
Không lẽ ông ta không có người, nhưng mọi người đều ít nhiều suy đoán được mấy phần.
Thiên Túc đạo trưởng chỉ giả bộ như không biết, cười khổ nói:
- Ta cũng không được rõ lắm, nghe nói lúc trước Lục Vân và chưởng môn sư huynh ta đã có ước hẹn, hắn hình như đáp ứng sư huynh ta chuyện gì đó nên sư huynh ta giữ lời hứa, cảnh cáo môn hạ đệ tử, nếu thấy hắn thì tất cả phải né tránh.
Nghe được sự việc kỳ lạ này, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc, có người vì sự thần thông quảng đại của Lục Vân mà kinh ngạc, có người lại cảm thấy không ổn. Đương nhiên cũng có người âm thầm cao hứng, chính là đám người Thương Nguyệt.
Mọi người còn trầm mặc, Thái Phượng tiên tử muốn phá vỡ sự lúng túng, điềm nhiên nói:
- Nếu vậy thì việc này quả thật là khó cho Thiên Túc đạo trưởng, thôi thì hoán đổi vậy, từ nay về sau chúng ta cũng cố gắng tránh những chuyện như thế. Hiện tại thời gian cũng gần đến rồi, mọi người hãy trở về vị trí của mình đi, nhớ cẩn thận đề phòng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nói xong mọi người ai nấy đi làm việc của mình, chớp mắt thì đã đi hết. Chỉ còn có Thiên Kiếm khách không vui đứng nguyên tại hiện trường, thần sắc có chút bi phẫn.
Thái Phượng tiên tử đi đến bên cạnh lão, ngước nhìn đám mây ở xa xa, nhỏ giọng nói:
- Còn nhớ đến cuộc chiến ở Dịch viên không? Chỉ một mình Lục Vân cơ hồ giải tán cả Lục Viện liên minh. Mà hôm nay hắn lại muốn đến nữa, huynh nói lần này hắn lại đem cái gì đến cho chúng ta nữa đây?
Thiên Kiếm Khách lạnh lùng nói:
- Lần này hắn mà đến đây thì đừng mong có thể đi được, trừ phi hắn để lại cái mạng nhỏ của hắn.
Thái Phượng tiên tử liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Tiến nhập trần gian quá lâu, lòng huynh đã nhiễm bụi trần rồi. Ngày trước, Lục Vân không đỡ được mười chiêu của huynh, nhưng hiện tại hắn lại có thể giết chết ba đại cao thủ của Vân Chi Pháp giới, huynh thật sự cảm thấy có thể lưu giữ hắn hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.