Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 59: Chuyển Giao




Ngắm nhìn Lục Vân, quái nhân lờ mờ nhận ra một ít sự tình, khẽ nói: " Chỉ với hai năm mà đã luyện thành pháp quyết của Dịch Viện, không thể nào? Dù thế nào thì Dịch Viện cũng là một trong sáu viện trong thiên hạ, pháp quyết từ đầu chí cuối, tuy xếp cuối trong sáu viện, nhưng so với những môn phái tu chân trong thiên hạ, tương đương thì không có ai".
Lục Vân quay đầu mỉm cười nói: "Tại hạ chỉ có thể nói là đã từng học một số thứ, những thứ đó không hoàn toàn cần thiết, tuyệt nghệ chỉ cần tinh xảo chứ không cần nhiều, đúng không? Pháp quyết của Dịch Viện thật sự cũng là tuyệt nghệ, mặc dù có đôi chút không sánh bằng các viện khác, nhưng về lâu dài thì chắc chắn có thể tu luyện được một thân bản lĩnh cao thâm. Hiện tại Dịch Viện đã không còn đứng cuối mà đã đứng đầu sáu viện, tin đó sẽ được công bố khắp thiên hạ ngay tức khắc". Quái nhân nghe vậy trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể nào, hoài nghi hỏi: "Ngươi đừng có trêu đùa cho vui, mặc dù đã lâu không đi lại trên giang hồ, nhưng không lý nào những sự kiện cơ bản tất cả đều không biết? Những nơi ta đi qua cũng không nghe một tin tức gì, ngươi không khoác lác về Dịch Viện của ngươi đó chứ?".
Lục Vân nói: "Tiền bối không biết là rất bình thường, bởi vì ngày hôm nay mới có kết quả. Hiện tại khi tại hạ đang ở đây, những vị tiền bối của sáu viện đang hội họp với nhau, tiền bối có nghe nói đến không?". Quái nhân gật đầu nói: "Ta nghĩ theo lý thường, khó mà tin được nếu cho rằng Dịch Viện lại có thể thắng Thiên Kiếm Viện phải không? Theo như ta biết, có vẻ như Dịch Viện hoàn toàn không có khả năng thắng được Thiên Kiếm Viện. Ngươi nếu như nói Bồ Đề Học Việc đã thắng thì ta còn có thể tin vài phần. Nhưng Dịch Viện thắng thì ta không tin được".
Lục Vân nói: "Hôm nay tại hạ đánh thắng Kiếm Vô Trần của Thiên Kiếm Viện giành ngôi vị đệ nhất. Tiền bối nghĩ ta chiến thắng chỉ là trong hy vọng sao?" Quái nhân nghe xong mặt ngây ra. Nhìn kỹ lại một lượt, gật đầu nói: "Theo như tu vi của ngươi, điều đó cũng có hy vọng. Nhưng ta thiết nghĩ ngươi không hoàn toàn sử dụng pháp quyết của Dịch Viện. Dịch Viện theo ta trong lúc này chắc chắn không có bất kỳ pháp quyết nào vượt trội hơn Thiên Kiếm Cửu Quyết. Ngươi hãy nói cho ta biết ngươi dùng pháp quyết nào để chiến thắng?
Lục Vân mỉm cười nói: "Tại hạ tất nhiên là dùng pháp quyết của Dịch Viện, nếu không thì sao Thiên Kiếm Viện cam tâm chịu thua? Dịch Viện có một bộ 'Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết', tiền bối có nghe qua chưa?
Quái nhân nghe xong mặt biến sắc, khi đã trấn tỉnh liền nói: "Ngươi luyện thành Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết, không thể nào. Nghe nói xưa nay chưa có ai luyện thành, ta không thể tin được". Lục Vân mỉm cười nói: "Tại hạ nếu như không luyện thành thì dùng cái gì để chiến thắng? Thôi được, không nói đến chuyện đó, tiền bối đi nhanh như vậy, chẳng hay là đi đâu?".
Quái nhân nhìn Lục Vân một cách kỳ lạ. Một luồng sóng thăm dò thập phần kỳ dị, toàn lực trực tiếp thăm dò tất cả các luồng khí tức toàn thân Lục Vân, như muốn phân tích những lời khi nãy đâu là sự thật. Tuy nhiên sau dò xét, quái nhân ánh mắt có chút biến đổi nói: "Chàng trai, với công phu ẩn giấu khí tức của ngươi, có cảm nghĩ, theo như lão thấy đúng là có một không hai. Ha ha, được rồi, xem như ta tin lời ngươi nói, trở lại chuyện khi nãy, nơi mà ta đến, căn bản là không thể nói với ngươi, bất quá bằng vào giao tình với tiểu bằng hữu, có thể hé lộ một chút. Hiện tại trong giới chân tu đã phát sinh biến hóa, thiên nhân vực tam gian thất giới sắp gặp kiếp nạn lớn. Con đường từ nhân gian đến ba vực đã bị khai mở, tai nạn sẽ đến trong tương lai. Tu chân Tây Thục phong ấn Quỷ Vực chính là Phong Hồn Phù., đã bị cao thủ của Yêu Vực lấy đi, trước tiên đưa đến Qủy Vực, có thể là ở nơi nguy hiểm nhất Quỷ Vực, Quỷ Vương Thành, để tiêu hủy trong Hóa Hồn Trì. Nếu Phong Hồn Phù ngâm trong Hóa Hồn Trì mười lăm ngày, theo nhân gian là ba mươi ngày, cuối cùng bị tan ra. Từ thời điểm đó cũng khó có thể nhận ra bất cứ chuyện gì, có thể thời gian phong ấn thông đạo lâu do cao thủ khác của Ma Vực cùng thương nghị với cao thủ của Quỷ Vực, chia ra đi lấy vật phong ấn Yêu Vực và Ma Vực, đồng thời tiêu hủy vĩnh viễn. Như thế thì cao thủ của cả ba giới có thể cùng lúc hoành hành trong nhân gian.
Lục Vân nghe xong sắc mặt chợt biến, liền hỏi: "Sau đây người gấp rút đi đến đâu? Có hay không liên quan đến việc này?
Quái nhân hạ thấp giọng nói nhỏ: "Ta trước tiên sẽ đến Kiếm Môn sơn để dò hỏi tin tức về hành động của ba môn phái. Được rồi, thời gian không còn sớm, ta nói thêm với ngươi một chút rồi sẽ đi. Sau này nếu ngươi muốn kiếm ta, rất đơn giản, ngươi chờ tới đêm trăng rằm, hướng lên trời gọi to ba lần 'Phật Đạo Thánh Tiên, Kim cương hiển thánh' là được. Đến lúc đó ta sẽ xuất hiện ngay tức khắc. Ha ha, hãy ghi nhớ đừng có quên, ta đi đây. Ta gặp được ngươi cũng còn chưa thấy đủ, ta sẽ không quên khí tức của ngươi, bảo trọng. Lời vừa nói xong, thân ảnh đột nhiên hóa thành một vệt sáng, lượn quanh Lục Vân bốn vòng, đến hết vòng cuối cùng thì như một mũi tên ánh sáng phút chốc lao vào bầu trời sao lấp lánh.
Ngắm nhìn quái nhân trong nháy mắt biến mất vào khoảng không, Lục Vân trong ánh mắt xuất hiện một chút trầm tư, tĩnh lặng ngắm nhìn bầu trời. Từ phương Đông xuất hiện ánh sáng rực rỡ, Lục Vân mỉm cười nhẹ nhàng, thân ảnh lao vụt đi xa dần.
Một ngày mới với ánh bình minh rực rỡ. Hôm nay đối với Dịch Viện mà nói là một ngày có ý nghĩa hết sức đặc biệt. Bởi vì từ hôm nay, Dịch Viện chính thức tiếp nhận nghi lễ chuyển giao từ Thiên Kiếm Viện, từ thời điểm này, đến mười năm kế tiếp, Dịch Viện trở thành môn phái đệ nhất trong giới tu chân, đứng đầu lục viện. Đây là sự kiện rất vinh quang, có thể nói từ ngày sáng lập Dịch Viện đến nay, lúc này chính là thời khắc huy hoàng nhất.
Từ rất sớm, Huyền Ngọc Chân Nhân đã đứng tại cửa động, nhìn ngắm môn hạ đệ tử đang thức dậy, trên gương mặt mọi người tràn nay nét vui tươi. Ánh mắt ông lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Lục Vân, nói lớn: "Ngươi lần đầu tiên đạt danh hiệu đệ nhất, hãy đi cùng ta, chúng ta tới Thiên Huyền Động trước, các người khác hãy theo sau, chúng ta xuất phát". Mọi người ai nấy tinh thần phấn khởi, tâm hồn thư thái, thong thả cùng nhau cất bước.
Lục Vân và Huyền Ngọc chân nhân đi song hành với nhau. Tất cả các ánh mắt trên đường đều chăm chú nhìn về Lục Vân. Đến tận bây giờ, đệ tử Thiên Kiếm Viện vẫn không thể chấp nhận việc Lục Vân đánh bại Kiếm Vô Trần là một sự thật.Do vậy, họ nhìn Lục Vân với ánh mắt căm hận biểu lộ rõ ra mặt. Đối lại sự không tin cùng sự sợ hãi kỳ quặc đó Lục Vân chỉ cười nhẹ và phớt lờ những người này.
Từ Thiên hỏa động đến Thiên Huyền Động, ngay khi người Dịch Viện cùng lúc đến trước khoảng sân rộng trước Thiên Huyền Động đã thấy năm vị trưởng giáo của năm viện kia đã tề tụ đông đủ. Đoàn người của Dịch Viện được hoan nghênh. Lý Trường Xuân thần sắc trầm mặc, tĩnh tại nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân, hiện rõ thập phần lạnh nhạt. Bên cạnh, Liễu Tinh Hồn vẻ mặt u ám lạnh lẽo, sự hối tiếc không hề có trên khuôn mặt lãnh đạm. Nhưng Kiếm Vô Trần trông thần sắc căm hận nhìn Lục Vân, tâm lý hiển nhiên cực kỳ không phục.
Huyền Ngọc Chân Nhân trên gương mặt ẩn hiện nụ cười, chầm chậm tiến đến cửa động, thỉnh thoảng lại gật đầu đáp lễ các vị chưởng giáo. Trong khi đó Lục Vân thần sắc bình tĩnh, trong mắt ẩn chứa một chút vui mừng, ngắm nhìn mỹ nhân Thương Nguyệt, ánh mắt giao nhau, Lục Vân ánh mắt bừng sáng thầm kín lay động Thương Nguyệt, mỉm cười nhẹ nhàng với nàng. Thoáng chút thôi rồi ánh mắt họ tách rời nhau ra như sợ người khác phát giác.
Dừng chân cách cửa động sáu thước, Huyền Ngọc Chân Nhân mở lời: "Khiến cho các vị đợi lâu, Huyền Ngọc thật sự lấy làm hổ thẹn". Nho Viện Hạo Nhiên Cư Sĩ cười nói: "Hôm nay là một ngày đặc biệt, tự nhiên là cần có một sự chuẩn bị thật tốt, không có gì là chậm trễ cả, hiện tại thời gian vẫn còn sớm. Mọi người chúng tôi tới trước nên nhờ vậy mà cũng có thể nói chuyện vui vẻ với nhau".
Thất Huyền Chân Nhân nói: "Hay lắm, hiện tại thời gian của nghi thức chuyển giao cũng chưa đến, trước tiên hãy trao phần thưởng cho người chiến thắng, còn những việc khác cứ từ từ làm theo tuần tự. Đây là sự kiện quan trọng của cả Lục viện, không thể gấp gáp". Nói xong ánh mắt nhìn về phía Lý Trường Xuân chờ câu trả lời.
Nhìn khắp đám đông một lượt, Lý Trường Xuân cất giọng thâm trầm: "Hay lắm, chúng ta trước tiên ban phát phần thưởng. Đầu tiên là kết quả chung kết tỷ võ của lục viện, Dịch Viện môn hạ Lục Vân bằng vào 'Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết' thủ thắng đoạt lấy danh hiệu đệ nhất cuộc tỷ võ của Lục viện, trở thành quán quân của chúng ta. Bây giờ tại đây ta sẽ ban phát phần thưởng hạng nhất là 'Túi Càn Khôn', đệ tử Lục Vân mau tiến lên trên nhận lấy". Dứt lời đưa mắt nhìn Lục Vân, trong ánh mắt có chút không tình nguyện.
Lục Vân nhìn qua Huyền Ngọc Chân Nhân, sau đó quay lại nhìn khắp mọi người, trong ánh mắt chúc mừng của mọi người, bước đến phía trước Lý Trường Xuân, thấy Lý Trường Xuân từ trên bàn cầm lên một chiếc túi vải. Lục Vân trong nháy mắt phát ra "Ý Niệm Thần Ba" hướng tới "Túi Càn Khôn", tiến hành thăm dò với tần suất mười ngàn lần, rồi nở nụ cười nhẹ. Lục Vân đã khám phá được bí mật của chiếc túi, tuy vậy trên mặt chàng vẫn không bộc lộ một điều gì.
Nhẹ nhàng tiếp lấy "Túi Càn Khôn", Lục Vân lên tiếng: "Đa tạ Lý sư bá, xin được hỏi cách sử dụng, đệ tử ngu muội nên không biết, mong sư bá chỉ dẫn tường tận". Nói rồi chàng đưa ánh mắt nhìn chăm chú, chờ đợi, Lý Trường Xuân sắc mặt lạnh tanh, môi máy động, một hồi lâu lên tiếng: "Ngươi nhớ cho kỹ về sau nếu dùng nhiều thì sẽ sử dụng được thuận lợi".
Lục Vân mỉm cười tạ ơn, rồi lui về bên cạnh mọi người, trao lại túi Càn Khôn cho sư phụ. Tử Dương chân nhân tiếp lấy xem qua kỹ lưỡng, khe khẽ gật đầu, rồi đưa qua cho Tịnh Nguyệt đại sư xem. Cứ thế chuyền tay hết người nọ đến người kia, cuối cùng trả về cho Lục Vân cất giữ.
Huyền Ngọc chân nhân đưa mắt nhìn trời rồi quay lại từ tốn nói với mọi người: "Phen này Dịch Viên chúng tôi lần đầu tiên đạt được danh hiệu đệ nhất, vì thế lần đầu đảm nhiệm công việc của người đứng đầu lục viện. Nếu có điều gì sơ thất, xin mọi người chỉ điểm cho, Huyền Ngọc tôi xin cảm ơn các vị lão hữu trước".
Pháp Quả đại sư cười nói: "Đạo hữu bất tất phải quá khiêm nhường, ai cũng đều có lần đầu tiên, chẳng bao lâu nữa đạo huynh sẽ quen dần thôi. Chúng ta đều là bằng hữu lâu năm, đã hiểu biết nhau khá rõ, chắc sẽ chẳng xảy ra điều gì trái ý. Đạo huynh cứ tự tiện hành sự, chúng ta quyết cùng nhau giúp sức cho người.
Thất Huyền chân nhân cũng nói: "Không sai, đạo huynh vốn là người vô cùng cẩn thận. Chúng ta đều tin tưởng vào người. Chỉ có một điều đáng lưu tâm là trong kỳ Lục Viện Hội Võ lần này, toàn bộ bọn yêu ma quỷ quái đều xuất hiện tại nhân gian. Cho nên đạo huynh sau khi nhậm chức, hẳn phải nhọc tâm tìm ra biện pháp hữu hiệu để trấn áp bọn yêu ma đó". Mọi người nghe ông nói xong, đều gục gặc đầu biểu đồng tình, nét mặt ai nấy đều trầm trọng, chứng tỏ họ đều rất quan tâm đến việc này. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Huyền Ngọc chân nhân trong lòng cũng rúng động, nghĩ đến việc một khi Dịch Viên đã trở thành người đứng đầu lục viện, đương nhiên phải đảm nhiệm trọng trách trảm yêu trừ ma. Lại còn phải lãnh đạo các cao thủ của năm viện kia cùng hợp sức trấn áp yêu ma quỷ quái kia để bảo vệ sự thanh bình cho chốn nhân gian, thật không phải là nhiệm vụ dễ dàng. Ông đưa mắt nhìn các vị chưởng giáo kia, miệng nở nụ cười khổ: "Không ngờ Dịch Viẹn chúng ta vừa mới đạt được danh vị đệ nhất liền phải đối mặt với thử thách cực kỳ gian nan này. Đến lúc đó, mọi người hãy toàn lực góp sức ứng phó. Ta nghĩ nếu như bọn yêu ma quỷ quái trong tam giới thực sự đả thông được thông đạo nối với nhân gian giới, thì chẳng một môn phái nào có thể đơn độc đối phó. Bấy giờ, toàn bộ lục viện chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, mới có cơ hội chiến thắng bọn yêu tà".
Các vị chưởng giáo kia đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hiển nhiên những việc như thế, đối với mỗi môn mỗi phái đều có quan hệ hết sức trọng đại. Hợp quần thì có lợi, phân ly ắt bất lợi, đạo lý ấy ai nấy đều hiểu rõ. Chưởng giáo Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng thư viện đảo mắt nhìn khắp mọi người rồi lên tiếng: "Hiện giờ thời gian không còn nhiều, chúng ta mau tiến hành nghi thức chuyển giao trước đã. Huyền Ngọc chưởng giáo còn phải chuẩn bị một chút, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng việc này".
Hạo Vân cư sỹ của Nho Viện đứng bên cạnh cũng tán đồng: "Đúng vậy, sau mỗi lần Lục Viện Hội Võ, sáu viện chúng ta đều phải ngồi lại thương lượng đại sự cho mười năm tiếp đó, nhất trí hợp sức bảo vệ an ninh cho nhân gian giới. Lần này, do bọn yêu ma quỷ quái của tam giới quá ư ngạo ngược, chúng ta phải bàn bạc hết sức cẩn thận. Bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu nghi thức chuyển giao đã. Còn chuyện kia sẽ từ từ bàn tính sau".
Huyền Ngọc chân nhân khẽ gật đầu, quay mình nhìn Lý Trường Xuân dò hỏi. Lý Trường Xuân đưa mắt nhìn khắp toàn trường, rồi trầm giọng nói: "Mọi người hãy an vị, bắt đầu cử hành nghi thức chuyển giao. Xin Tây Thục Dịch Viện chưởng giáo, Huyền Ngọc chân nhân đại diện cho người chiến thắng trong Hội Võ lần này lên tiếp nhận Lục Viện Lệnh Phù".
Toàn trường im lặng, tất cả đều chăm chú nhìn về phía Huyền Ngọc Chân Nhân. Ông thần sắc bình tĩnh, trấn tĩnh sự xúc động đang trào dâng trong lòng, từ từ bước đến trước mặt Lý Trường Xuân. Lý trưởng giáo tay cầm một miếng ngọc bài màu xanh lóng lánh tuyệt đẹp. Huyền Ngọc Chân Nhân đưa tay trịnh trọng đỡ lấy ngọc bài, nhưng Lý trưởng giáo như có ý lưu luyến không nỡ buông tay, nhưng rồi ông thở dài từ từ trao lệnh phù cho Huyền Ngọc Chân Nhân. Nâng niu lệnh phù trong tay, chỉ thấy mặt trước khắc mấy chữ Lục Viện Lệnh Phù, phía đằng sau thì khắc đồ án quái thú, bao gồm một con đại bàng, một con thần long, một con rắn khổng lồ, vô cùng thần bí. Hào quang của lệnh phù ẩn ẩn hiện hiện, không ngừng di chuyển, đôi lúc lại lóe sáng lên, ánh sáng nghiêm cẩn vô cùng.
Lý Trường Xuân trưởng giáo miễn cưỡng nhìn sang Huyền Ngọc Chân Nhân, rồi chậm chạp nói: "Kể từ ngày hôm nay, mười năm trở về sau, Dịch Viện trở thành Lục Viện Chi chủ, trở thành tu chân giới đệ nhất đại phái. Trong vòng mười năm tới đây sẽ lãnh đạo lục viện, mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của Dịch Viện, tất cả sẽ cùng tuân thủ theo lệnh. Chuyện này, ngay lập tức sẽ được thông cáo đến cho toàn thể giới chân tu biết". Lý Trường Xuân nói xong thì ném một cái nhìn lạnh lẽo về phía mọi người, ai tinh ý chắc nhận ra trong đó có vài phần không phục trước kết quả này.
Lý Trường Xuân quay sang Huyền Ngọc Chân Nhân nói: "Chúc mừng đạo huynh, nhân tiện đây bần đạo cũng xin nhắc nhở đạo huynh, mười năm sau này, Dịch Viẹn gánh vác trọng trách trảm yêu trừ ma, bảo vệ bình yên cho thiên hạ sinh linh. Hy vọng Dịch Viện có thể lãnh đạo lục viện không cho ma đạo hoành hành gây hại nhân gian". Huyền Ngọc Chân Nhân thần tình nghiêm túc, gật đầu đáp:
"Cám ơn đạo huynh đã nhắc nhở, Dịch Viện quyết tận tâm tận lực, trảm yêu trừ ma bảo vệ sự an toàn của nhân gian".
Quay trở xuống, nhìn toàn thể mọi người đang hiện diện tại đó, Huyền Ngọc Chân Nhân lớn tiếng nói: "Lần này, Dịch Viện đạt được thành tích này, trở thành Lục Viện Chi chủ, đối với bản phái thật là điều đáng vui đáng mừng. Ta thay mặt cho Dịch Viện cũng như thay mặt cho Lục Viện, trong vòng mười năm tới đây, nhất định dốc toàn lực bảo vệ giới chân tu, trảm yêu trừ ma, quyết không chối từ. Vinh dự được làm Lục Viện Chi chủ, ta đương nhiên mong rằng lục viện chúng ta càng lúc càng mạnh, cùng giúp đỡ lẫn nhau ngày tiến ngàn dặm. Đương nhiên với sức lực của từng viện riêng lẻ thì không thể nào làm nên chuyện lớn, nhưng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì không có chuyện gì làm khó được chúng ta cả. Lần này, ta đề nghị mọi người cùng nhau liên thủ, không cho yêu ma quỷ quái xâm nhập mà gây hại cho nhân gian...". Lời vừa nói dứt, toàn thể mọi người bừng bừng khí thế như sẵn sàng ra trận cùng yêu ma quyết chiến.
Lục Vân cùng những người xung quanh tâm lý cũng phấn chấn lên nhiều, tất cả đều hướng về Huyền Ngọc Chân Nhân với niềm quyết tâm lớn lao. Tử Dương Chân Nhân đứng cạnh lên tiếng: "Tại Thái Huyền Sơn này, hôm nay đã trở thành ngày trọng đại đáng nhớ của Dịch Viện chúng ta, được toàn thể ngũ viện chúc phúc cho chúng ta... quả là một giấc mơ... đến giờ ta cũng không tin được... quả thật cũng có chút kiêu ngạo... ha ha...".
Tĩnh Nguyệt Đại Sư nghe thế liền đáp: "Kiêu ngạo cũng được, nhưng nên nhớ là từ nay trách nhiệm của chúng ta càng lúc càng nặng nề hơn. Hiện tại yêu ma quỷ quái đều có ý muốn tiến nhập nhân gian, lần này lại do Dịch Viện chúng ta chủ trì, điều này chưa hẳn là điều tốt đâu... tuy rằng chúng ta có thể thuận lợi điều phối nhân thủ, nhưng biết đâu lại gây thêm rắc rối không chừng...".
Lục Vân nghe xong mấy lời ấy, đột nhiên lại nhớ đến câu chuyện cùng với lão quái nhân nọ, trong lòng không khỏi có chút lo lắng không yên. Chân tu giới đại loạn, còn liên lụy cả đến nhân gian. So với dự ngôn của tổ tiên chàng, trong vòng ba năm, cả giới chân tu cũng bị cuốn vào vòng xoáy của định mệnh, có lẽ đã sắp ứng nghiệm rồi... Ngẩng đầu nhìn trời cao, Lục Vân tự hỏi có lẽ nào định mệnh lại như thế... trời cao, ông đã muốn vậy thì cứ vậy... chuyện này nước lên thì ngăn, binh đến thì đánh, đành phải bước nào hay bước ấy mà thôi...
Lục Viện chưởng giáo tập trung tại một chỗ, cùng nhau tuyên bố Lục Viện Luận Võ đã thành công tốt đẹp, sau đó mọi người sẽ tổ chức ngay một đại hội để xác định phương hướng trong những năm tiếp theo. Hội nghị đặc biệt này được tổ chức ngay tại Thiền Huyền động, ngoài lục viện chưởng giáo, mỗi viện còn được cử thêm một người tham dự. Dịch Viện, do Tử Dương Chân Nhân chưa từng tham gia, lại là sư phụ của Lục Vân, cho nên đã được đề cử đi dự.
Lặng lẽ đứng đó, Lục Vân trầm tư suy nghĩ, đến nỗi khi Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt đến gần mà chàng không hay. Một lúc sau chàng quay sang nhìn thấy hai cô gái xinh tươi như hoa như ngọc đang đứng chung với nhau, truyện trò khúc khích. Lục Vân bật miệng nói: "Nhìn hai nàng nhiều khi làm ta lầm tưởng đó chỉ là một người, băng lạnh như tuyết, đẹp tựa thiên tiên, cũng ánh mắt đó, cũng nụ cười đó... tuy có vài điểm bất đồng... nhưng mị lực ấy, thật không khác bao nhiêu... tựa như bông hoa vừa hé nở, đã có thể mê hoặc lòng người".
Ngạo Tuyết hỏi nhỏ: "Huynh ngắm nhìn hai tỷ muội lúc nào thế, sao lại có thể biết rõ đến vậy? Muội cùng Thương Nguyệt tỷ giống nhau hay không, thực tình muội cũng chẳng rõ... chẳng hay Thương Nguyệt tỷ có nghĩ như vậy hay không?".
Thương Nguyệt mỉm cười đáp: "Giống nhau ư? Chỉ là người khác tưởng tượng mà thôi. Đã là con người làm sao có thể giống nhau như hai bức tranh được, thế nào cũng có điểm khác biệt, chỉ cần huynh nhìn kỹ một chút, nhìn từ đằng trước, hay từ đằng sau hoặc giả chỉ cần nhìn một bên thôi, đảm bảo cũng có thể nhận ra được sự khác biệt".
Lục Vân nhẹ nhàng nói: "Thương Nguyệt tỷ nói thật đúng, đã là người đương nhiên sẽ có sự khác biệt... nhưng thật sự bản chất thì chẳng khác biệt là bao. Thiết nghĩ trong nhân gian, tuy hình dáng không giống nhau, nhưng lại cùng một loài".
Ngạo Tuyết trong lòng đang ngẫm nghĩ lời nói của Lục Vân, quay sang Thương Nguyệt thấy cô ta cũng trầm lặng không nói lời nào. Những lời vừa rồi của chàng, không biết ám chỉ điều chi? Không lẽ con người là như thế sao? Hay chỉ là những phần tương phản trên cùng một bức tranh... vận mệnh trớ trêu vậy sao? Giả như hai người này gặp nhau, không biết kết quả thế nào... không biết có chung một vận số hay không...
Ngạo Tuyết nhẹ chuyển sang chuyện khác, mỉm cười nói: "Không cần biết có giống hay không giống, những chuyện này sau này thế nào cũng sáng tỏ mà thôi. Giờ nơi đây chỉ còn ba chúng ta, thiết nghĩ cũng đã đến lúc phải trở về thôi".
Lục Vân nghe những lời ấy thì quay sang Thương Nguyệt, thấy nàng gật đầu đồng ý thì lên tiếng: "Đúng vậy... cũng đến lúc chúng ta trở về rồi...". Nói rồi chàng quay người, hướng về Thiên Hỏa Động cất bước. Nhìn theo bóng Lục Vân dần khuất xa, Thương Nguyệt đột nhiên cất tiếng nói: "Thật sự không biết trong thâm tâm của huynh ấy đang ẩn chứa điều gì... sao huynh ấy lại không nói cho chúng ta nghe?".
Ngạo Tuyết quay đầu nói: "Huynh ấy càng lúc càng thần bí, chúng ta càng lúc càng không thể nhìn rõ được con người của huynh ấy nữa. Chắc chắn huynh ấy có nhiều bí mật không thể để cho ai biết được, nhưng giờ không còn như xưa nữa, mọi người đã chú ý đến huynh ấy, chỉ sợ vạn nhất có chuyện gì thì mọi người lại nghi ngờ lung tung mà thôi. Nhưng chúng ta cũng không làm gì hơn được, nếu muốn nói, tự nhiên huynh ấy sẽ nói cho chúng ta nghe mà thôi".
Thương Nguyệt mỉm cười tỏ vẻ đồng ý, rồi dịch chuyển thân mình, lướt nhẹ về phía trước. Ngạo Tuyết thấy vậy cũng lăng không bay theo. Cả hai người họ phiêu hốt bay về phía trước, nhẹ nhành đẹp đẽ như cánh bướm chập chờm trong gió...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.