Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 576: Thảo hảo Ngạo Tuyết (tán tỉnh Ngạo Tuyết)




Nói đến mất trí nhớ, trong lòng mọi người chỉ nghĩ đến chuyện ký ức dĩ vãng trước kia mất đi, không ngờ tính cách cũng vì thế biến đổi. Nhưng lúc này mọi người mới phát hiện thấy Trương Ngạo Tuyết không những mất đi ký ức mà tựa hồ những tính cách trước kia cũng đồng thời mất đi, dường như không còn nhớ những tập quán cũ, bây giờ đã lộ ra phần chân thật nhất.
Tình trạng này tốt hay xấu cũng khó đoán. Thế nhưng, cả ba nam tử ngồi đó đều phải thừa nhận Trương Ngạo Tuyết lúc này xinh đẹp nhất. Mỵ lực của nàng thật mạnh mẽ, hầu như không một nam nhân nào có khả năng cưỡng lại.
Nhìn vẻ tuyệt đẹp của Trương Ngạo Tuyết, Kiếm Vô Trần trong lòng càng nóng nảy sở hữu nàng bất kể phải chìu theo ý nguyện nào của nàng. Nghĩ đến đó, Kiếm Vô Trần lập tức tỉnh táo lưu ý đến những biến hóa trên khuôn mặt Trương Ngạo Tuyết. Từ đó suy đoán xem tính cách sau khi bị mất đi ký ức sẽ như thế nào, tính toán cách nào tán tỉnh cho nàng vui, gây cảm tình với mình cho nàng nhằm có thể thuận lợi thi triển kế hoạch với mục đích cuối cùng là chiếm được nàng.
Việc hôn mê liên tục nhiều ngày làm cho Trương Ngạo Tuyết đói khủng khiếp. Sau một hồi ăn nhiều uống dữ, Trương Ngạo Tuyết vỗ bụng cười nói với Kiếm Vô Trần: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Đa tạ huynh, ăn thật ngon. Muội nhớ rồi, từ nay về sau muốn ăn thì sẽ tìm huynh.
Kiếm Vô Trần mừng rỡ cười nói:
- Tốt, chỉ cần muội muốn ăn huynh sẽ sai người mang đến cho muội. Bây giờ cũng đã no, bên ngoài trời nắng rất đẹp, không ra ngoài đi dạo sao?
Trương Ngạo Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói ngay:
- Tốt, trong phòng cũng buồn bã, hay ra ngoài đi dạo.
Nói rồi liền đứng dậy nói với Tĩnh Nguyệt đại sư:
- Sư phụ, con ra ngoài đi dạo đây.
Thái độ, biểu hiện của Trương Ngạo Tuyết không có chút đùa giỡn lại làm cho cả ba nam tử trong phòng bị hấp dẫn.
Tĩnh Nguyệt đại sư biến sắc, nghĩ đến lời Thương Nguyệt liền muốn cự tuyệt nhưng còn chưa mở miệng thì đã thấy ánh mắt sắc bén của Kiếm Vô Trần nhìn mình, chờ đợi bà trả lời.
Né tránh ánh mắt hắn, Tĩnh Nguyệt đại sư thở dài nói:
- Được, phải cẩn thận đó. Hoành Phi và Tất Thiên hai con hãy thay ta chăm sóc cho nó.
Trương Ngạo Tuyết nghe thấy liền cười yêu kiều nhảy nhót ra khỏi cửa, Lý Hoành Phi và Tất Thiên cũng dạ một tiếng rồi nhanh chóng đi theo hai bên đề phòng Kiếm Vô Trần. Thấy vậy, Kiếm Vô Trần liền hiểu mọi chuyện, chỉ cười nhạt một tiếng tựa như không biết gì, nhảy vọt tới để đi trước mặt Trương Ngạo Tuyết, thường xuyên quay đầu lại chuyện vãn với nàng.
Tựa cửa, Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn bốn người đang rời đi, tự nói với mình:
- Ngạo Tuyết, tự mình cố gắng hết sức. Sư phụ đã cố hết sức mình rồi, chỉ còn biết cầu mong trời cao bảo hộ cho con.
Rời khỏi sân viện, Trương Ngạo Tuyết mê đắm cảnh sắc bên ngoài, giống như một đứa trẻ chưa biết luôn hứng thú nhìn mọi chuyện, cứ liên tục nhảy nhót làm cho ba nam tử theo sau cứ xoay vòng mãi.
Thấy vậy nhưng cả ba người nam đều không có ý kiến mà còn mừng rỡ chơi đùa với nàng. Lý Hoành Phi và Tất Thiên lại có ý muốn ngăn trở không cho Kiếm Vô Trần tiếp cận với nàng hình thành nên cuộc đọ sức âm thầm giữa ba người.
Vô tình không để ý, bốn người đến một cốc âm u vắng vẻ phía sau núi. Lúc đó, Kiếm Vô Trần đã quan sát nàng rất lâu rồi mà vẫn chỉ lý giải được ít nhiều về tính tình của Trương Ngạo Tuyết bèn cố ý ra vẻ thần bí nói với nàng:
- Ngạo Tuyết sư muội, huynh có một trò vui, muội có tin hay không?
Nghe đến trò vui, Trương Ngạo Tuyết dĩ nhiên không tin, nhưng nàng lại bị bộ dạng của hắn mê hoặc, không nhịn được liền hỏi:
- Thật không? Làm trò vui thế nào đây?
Lý Hoành Phi và Tất Thiên nghe là biết không được rồi nhưng lúc đó Trương Ngạo Tuyết hoàn toàn không nghe lời của hai người. Vì vậy, cả hai chỉ còn cách đề phòng Kiếm Vô Trần dở trò gì thôi.
Cười thần bí, Kiếm Vô Trần hét lên một tiếng gây chú ý rồi lập tức dùng tay phải chụp lên không, sau đó từ từ mở bàn tay ra thì thấy trong lòng bàn tay đã có một cái trống nhỏ. Nhè nhẹ lắc trống, tức thì có âm thanh tung tung. Âm thanh không hay gì cả nhưng lại có sức hấp dẫn người ta.
Ngay khi thấy trống nhỏ xuất hiện, Lý Hoành Phi và Tất Thiên đều rất ngạc nhiên, tâm thần liền bị chấn động nhè nhẹ. Nhưng Trương Ngạo Tuyết không biết vì sao mà nhãn thần tức thì bắt đầu biến thành cổ quái, ngây ngô nhìn Kiếm Vô Trần, thần tình có chút gì đó ngây ngốc.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần loáng cái đã hô biến cái trống rồi cười nói:
- Không phải à, đây có phải trò vui không?
Lời nói của hắn làm ba người kia tỉnh lại ngay. Trương Ngạo Tuyết lấy lại trạng thái cũ liền hỏi dồn:
- Có phải trống nhỏ không, sao mất đâu rồi?
Kiếm Vô Trần cười nói:
- Muội muốn phải không, huynh lại biến hóa lại cho muội xem.
Nói rồi lại chụp tay phải vào khoảng không rồi từ từ mở ra, quả nhiên có cái trống nhỏ xuất hiện trên tay.
Lắc nhè nhẹ vài cái, Kiếm Vô Trần lại đưa cái trống cho Trương Ngạo Tuyết giọng ôn nhu nói:
- Vui không? Chỉ cần muội cảm thấy thích, huynh dĩ nhiên lại biến hóa cho muội, được không?
Trương Ngạo Tuyết cười thật ngọt ngào không chút phòng bị nói:
- Tốt, tốt lắm, từ nay về sau huynh lại biến hóa cho muội nhe!
Nói rồi liền lắc trống nhỏ phát ra âm thanh tùng tùng.
Bên cạnh, Lý Hoành Phi nghĩ lại tình trạng lúc nãy khi cái trống vừa xuất hiện, trong lòng chấn động sợ trống nhỏ có gì chăng liền quát lớn:
- Sư muội, muội đã xem qua cái trống nhỏ đó rồi, cho sư huynh coi qua một chút được không?
Trương Ngạo Tuyết nhìn hắn, cười cười rồi đưa tay ra:
- Được, cho huynh coi một chút rồi phải trả lại cho muội!
Giọng nói uyển chuyển rất hấp dẫn người khác.
Lý Hoành Phi ừ liền, nhận lấy cái trống vừa lúc lắc vừa kiểm tra cẩn thận nhưng hoàn toàn không phát hiện một chút bất thường nào.
Kiếm Vô Trần cười lạnh trong lòng, ngoài mặt vẫn không có gì thay đổi, tiến đến bên cạnh Trương Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói:
- Trên chót vót vách đá có một bông hoa rất đẹp và hấp dẫn, huynh đi hái mang về cho muội cài lên đầu, muội thấy được không?
Trương Ngạo Tuyết nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên thấy trên vách đá cách khoảng mười trượng có một đóa hoa dại trong gió phản chiếu ánh mặt trời hình thành các quang mang kỳ dị.
Cười ngọt ngào, Trương Ngạo Tuyết nói:
- Thật hấp dẫn, huynh nhanh chóng đi hái về cho muội đi.
Kiếm Vô Trần cười đắc ý một tiếng, rồi vượt gió bay lên. Thân ảnh vô cùng tiêu sái đến hái cánh hoa rồi lập tức đảo mình quay về bên cạnh Trương Ngạo Tuyết.
Kiếm Vô Trần cố gắng giữ phong độ quân tử, cười ôn nhu, lễ phép đến cài cành hoa lên đầu Trương Ngạo Tuyết. Thấy Trương Ngạo Tuyết rất cao hứng, Lý, Tất hai người trong lòng khó chịu nhưng không tiện biểu hiện rõ ra bên ngoài. Lúc này, vẻ đẹp Kiếm Vô Trần biểu hiện bên ngoài đã hấp dẫn Trương Ngạo Tuyết. Cứ vậy đến khi hoàng hôn xuống thì hắn đã làm cho Trương Ngạo Tuyết cảm tình hắn.
Thấy vẻ đắc ý của Kiếm Vô Trần, Lý Hoành Phi và Tất Thiên muốn điên tiết. Quay về tới phòng của Trương Ngạo Tuyết rồi, hai người buồn bã ngồi bên bàn. Hiện trạng này nhanh chóng đập vào mắt của Tĩnh Nguyệt đại sư.
Sau khi hỏi lại và biết tất cả mọi chuyện, Tĩnh Nguyệt đại sư thở dài nói:
- Lúc này, Ngạo Tuyết cái gì cũng không còn nhớ, muốn khuyên bảo nó cũng bằng không mà thôi. Điều đáng lo nhất là Kiếm Vô Trần sẽ mượn dịp này để gây chuyện mà Ngạo Tuyết lại không biết trắng đen, muốn theo ý hắn, thế thì phiền phức lắm đây. Xem ra các con cũng đã vất vả cả ngày rồi, hãy về nghĩ ngơi đi. Ta và Ngạo Tuyết chuyện vãn, hy vọng làm cho nó có thể nghe mà nhớ chuyện cũ.
Tiễn hai người rồi, Tĩnh Nguyệt đại sư gọi Trương Ngạo Tuyết đến bên mình. Bà cầm thanh Tử Ảnh thần kiếm giao cho nàng nói:
- Ngạo Tuyết, kiếm này ngày xưa con lấy được ở trong hồ nước lạnh giữa Âm Hồn lâm thuộc Dịch viên, con còn nhớ không? Xem cẩn thận đi, có chút ấn tượng nào không?
Trương Ngạo Tuyết nhận lấy thanh kiếm, vẻ mặt cười thành thật. Nhưng khi nàng nhìn kỹ rồi, nụ cười của nàng từ từ mất đi, lông mày nhíu lại giống như đang cố nhớ gì đó mà không có cách nào nhớ nỗi. Điều này làm cho nàng hết sức bối rối.
Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn nàng, trong lòng có chút kích động. Tử Ảnh thần kiếm có ảnh hưởng với nàng. Điều này làm cho bà có chút hy vọng. Trong lòng có chút rung động cao hứng, Trương Ngạo Tuyết đột nhiên thúc động thần kiếm, một luồng ánh sáng màu tím chói mắt tỏa ra khắp phòng rồi hóa thành cột sáng yên tĩnh bên cạnh nàng.
Ngưng thần nhìn thần kiếm trong tay, ánh mắt Trương Ngạo Tuyết có chút xao động, nhướng mày nói:
- Cảm giác thật kỳ lạ, tại sao nó cứ kêu gọi con vậy kìa?
Tĩnh Nguyệt đại sư ngồi yên bất động, chỉ im lặng chăm chú nhìn nàng, để tâm từng biến hóa của nàng. Thời gian từ từ trôi đi, Trương Ngạo Tuyết vỗ về thân kiếm, vẻ mặt ngơ ngác không biết từ từ biến mất, lại từ từ xuất hiện vẻ lãnh đạm, phảng phất như trong chốc lát nàng đã trở về như trước. Nhưng có thật trở lại như trước không?
Chứng thực được biện pháp đã nghĩ, Tĩnh Nguyệt đại sư nhẹ giọng nói:
- Ngạo Tuyết, còn nhớ đến lần đầu đại chiến với quỷ mị không?
Trương Ngạo Tuyết giật mình, rồi lắc đầu nói:
- Không nhớ được.
Giọng nói thật bình tĩnh, vẻ tỉnh táo vừa rồi đã mất chỉ còn nụ cười hiếu động thôi.
Thấy vậy, Tĩnh Nguyệt đại sư cũng có chút an ủi nhưng lo âu vẫn còn rất nhiều. Tử Ảnh thần kiếm làm cho Trương Ngạo Tuyết có chút biến hóa nhưng vẫn không làm cho nàng khôi phục lại được chút ký ức nào, tuy nhiên tính cách so với trước đây cũng được mấy phần tương tự.
Rời khỏi phòng của Trương Ngạo Tuyết, Lý Hoành Phi chào từ biệt Tất Thiên rồi một mình chạy thẳng ra chỗ không người sau núi gào to.
Giữa đêm đen, tiếng gào của Lý Hoành Phi như sấm động bức lên tận trời, nỗi đau trong lòng làm người người thương cảm. Một ngày nữa nhanh chóng trôi qua, chỉ một ngày mà nhiều chuyện xảy ra, nhiều đến nỗi làm cho nhiều người bất an trong lòng, Lý Hoành Phi chỉ là một trong số đó.
Từ nhỏ hắn đã âm thầm yêu thương Trương Ngạo Tuyết nhưng cứ lặng lẽ che giấu mãi trong lòng. Hôm nay, nữ nhân yêu dấu nhất đã mất đi ký ức, không nhìn ra hắn, không nhớ đến dĩ vãng đã làm hắn ưu thương hoàn toàn.
Thật ra, những chuyện đó không quan trọng, chỉ cần Trương Ngạo Tuyết vui vẻ hạnh phúc là hắn cũng mãn nguyện rồi. Nhưng dã tâm của Kiếm Vô Trần làm hắn không an tâm. Một khi Trương Ngạo Tuyết rơi vào tay của Kiếm Vô Trần, hắn tuyệt đối không chấp nhận được.
Vì mong ước người yêu được sống tốt, lại sợ có chuyện phải hối hận nếu không giúp cho Trương Ngạo Tuyết khôi phục được ký ức, Lý Hoành Phi chỉ muốn một kiếm giết chết Kiếm Vô Trần. Đáng tiếc hắn biết là không được phép làm như vậy, mà cũng không có khả năng làm vậy. Với tu vi của hắn bây giờ, không thể nói giết là giết được, mà cho dù có giết được đi nữa, hắn cũng phải suy tính rất nhiều để tránh cho những người khác bị tai ương. Giết người không làm được, vậy thì còn có biện pháp nào để tận tâm cho người yêu đây?
Suy nghĩ cẩn thận, biện pháp tốt nhất là làm cho Trương Ngạo Tuyết khôi phục ký ức. Khi đó, Kiếm Vô Trần ngoài việc sử dụng sức mạnh thì không thể nào còn một cơ hội.
Nghĩ đến đó, Lý Hoành Phi tràn đầy hận thù, hắn hận mình quá vô dụng, chỉ có thể đứng yên nhìn Trương Ngạo Tuyết bị khổ, không có khả năng giúp đỡ được một chút gì.
Tình yêu, chính là quan tâm.
Tình yêu, chính là đau thương trong lòng.
Tình làm người ta dũng cảm tiến tới,
Tình cũng có năng lực làm người ta trầm luân trong mê muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.