Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 561: Nhất trí cự tuyệt (một lòng cự tuyệt)




Huyền Âm chân nhân giật mình kinh ngạc, lập tức quay người lại nhìn, thì ra là Thiên Túc đạo trưởng của Vô Vi đạo phái, nét mặt mới từ từ bình thường trở lại.
- Những lời tiền bối vừa nói, Huyền Âm không hiểu lắm.
Thiên Túc đạo trưởng hạ người xuống bên cạnh ông, bình thản nhìn ông một chút, khẽ nói:
- Dịch viên, Đạo viên đều xuất phát từ Đạo gia. Mà Vô Vi đạo phái ta lại là nơi khởi nguồn của Đạo giáo. Vì vậy trên người ông có chuyện gì thì tất nhiên ít nhiều ta cũng hiểu được phần nào. Mấy ngày hôm nay, ta rất ít gặp ông. Nhưng tối nay, vừa gặp ông ta đã nhận ra rằng ông vừa làm chuyện gì đó ngu ngốc, vì thế tò mò nhịn không được nên muốn hỏi một chút.
Huyền Âm chân nhân chợt biến sắc, nhưng trong chốc lát đã lấy lại được bình tĩnh, điềm nhiên đáp:
- Có lẽ với tiền bối thì đó là một việc rất ngu xuẩn. Song theo vãn bối thì đó là một việc rất đáng đánh cuộc. Hiện giờ, đệ tử kiệt xuất nhất của Dịch viên đang bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, còn thương thế đồ nhi thì chưa khởi sắc. Chỉ còn mấy người bọn vãn bối đang ở giữa chốn phong ba bão táp này, không làm gì thì chẳng bằng vứt bỏ luôn cả sự phản kháng, đành đứng đó mà mà chấp thuận sự an bài của số phận sao?
Thiên Túc đạo trưởng nghe vậy liền lắc đầu khổ sở đáp:
- Có lẽ ông làm thế cũng đúng, chỉ có điều ta cảm thấy hơi đáng tiếc vì ông đã tự đưa mình vào tuyệt cảnh. Hoa Sơn bây giờ đúng là đang phải trải qua sóng gió, ai cũng không thể đoán được kết cục cuối cùng. Thời gian ngày càng ít, mọi người đều đang đánh cuộc với số phận. Mong là những gì ông bỏ ra không uổng phí.
Ánh mắt Huyền Âm chân nhân hơi tỏ ra nghi ngờ, cất tiếng hỏi:
- Có phải tiền bối cũng đã phát giác được chuyện gì, muốn đề tỉnh vãn bối chăng?
Thiên Túc đạo trưởng khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu đáp:
- Có những chuyện nói ra lại làm lòng người thêm rối bời, không nói ra lại tốt hơn. Được rồi, trời sắp sáng rồi, một ngày mới lại bắt đầu, chỉ có điều….
Quay người, thân ảnh dần dần khuất bóng.
Huyền Âm chân nhân vội hỏi:
- Chỉ có điều gì, tiền bối hãy nói cho vãn bối biết. Còn nữa, tại sao tiền bối lại nói cho vãn bối những điều này?
Từ không trung, giọng nói của Thiên Túc đạo trưởng khe khẽ vọng xuống:
- Chỉ vì Dịch viên đã từng có một người kiệt xuất vô cùng.
Huyền Âm chân nhân sững người ra, người kiệt xuất nhất chẳng phải là Lục Vân sao, ông có thế vì Lục Vân mà nói cho mình những chuyện này? Kì lạ quá.
Nghĩ mãi mà không tài nào hiểu nổi, Huyền Âm chân nhân liền ngưng suy nghĩ, ngẩng đầu lên trời tự hỏi:
- Đã từng kiệt xuất nhất, liệu sau này còn có thể như vậy được không?
Bầu trời đã sáng tỏ, ánh sáng của các vì sao mờ nhạt dần, tia sáng đỏ đã le lói ở phương đông. Vào buổi bình minh, Huyền Âm chân nhân vẻ mặt có chút cô độc liếc nhìn đại điện của Chánh Đạo liên minh, rồi lặng lẽ biến mất trong buổi sớm mai. Đi xuyên qua hành lang, đến ngoài cửa phòng Trương Ngạo Tuyết, bắt gặp ánh mắt thoáng vẻ đau buồn của Tĩnh Nguyệt đại sư.
Hai người trầm tư bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Huyền Âm chân nhân mới mở miệng nói:
- Sư tỉ, tỉ gầy đi nhiều đấy.
Tĩnh Nguyệt đại sư cười khổ sở nói:
- Đúng vậy, có gầy đi nhiều thật, đệ cũng thế còn gì? Vân Phong sao rồi, thương thế chắc cũng đã khỏi được bảy, tám phần rồi phải không? Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Huyền Âm chân nhân vẻ mặt cổ quái gật đầu, khẽ đáp lại:
- Hôm nay chắc cũng đỡ nhiều rồi, nhưng sợ rằng Ngạo Tuyết mới chỉ bắt đầu
Giọng nói rất bình tĩnh nhưng ngữ khí có phần hơi xúc động, có lẽ…
Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn khuôn mặt xanh xao của ông, u sầu nói:
- Sư đệ thay đổi thật rồi, đã thay đổi đến mức người ta không nhìn thấu được. Hãy cho sư tỉ biết trong lòng đệ đang ẩn giấu điều gì, tại sao lại không thể nói ra?
Huyền Âm chân nhân lảng tránh ánh mắt của Tĩnh Nguyệt đại sư, trầm buồn đáp:
- Có những chuyện sẽ biết rất sớm thôi, sư tỉ hà tất phải để ý đến việc sớm hay muộn một vài khắc. Chúng ta vào thôi, Thương Nguyệt cũng đã đến rồi.
Tĩnh Nguyệt đại sư liếc nhìn Thương Nguyệt, rồi quay người bước vào phòng.
Huyền Âm chân nhân cũng không nói gì, cứ đợi mãi đến khi Thương Nguyệt đi đến gần mới ngẩng đầu nhìn, điềm tĩnh nói:
- Có chuyện phải giấu kín trong lòng không nói ra, đó là việc rất khổ tâm. Con có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi?
Thương Nguyệt ánh mắt biến đổi, không trả lời mà hỏi:
- Chẳng phải sư thúc cũng vậy sao?
Ánh mắt Huyền Âm chân nhân phức tạp cười cười, nhìn đáp lại ánh mắt không hiểu của Thương Nguyệt một chốc, sau đó quay mình đi vào phòng, không nói thêm gì nữa. Sắc mặt Thương Nguyệt hơi biến đổi, bất quá cũng chẳng cố hỏi thêm, lặng lẽ đi theo sau.
Ở trên giường, Trương Ngạo Tuyết ngủ sâu không tỉnh lại, trên gương mặt đẹp đẽ lộ vẻ an lành bình thản, phảng phất trông giống như tiên nữ trong tranh, vẻ quyến rũ không lời làm động lòng người. Huyền Âm chân nhân đi đến bên giường, im lặng nhìn nàng một lúc, sau đó trở lại ngồi bên bàn, bắt đầu mở miệng hỏi về chuyện đã xảy ra hôm qua.
Thương Nguyệt kể lại một lượt, rồi hỏi:
- Sư thúc nghĩ Thương Nguyệt làm như thế có đúng không?
Huyền Âm chân nhân ngưng thần trầm tư, miệng khẽ nói:
- Làm như vậy là rất đúng, chỉ có điều ….
Ông còn chưa kịp nói hết câu thì ở ngoài cửa có bốn ngươi đi vào, đó chính là Lí Hoành Phi, Phong Viễn Dương, Tất Thiên và Hứa Khiết.
Bốn người vào đến trong phòng liền phá vỡ sự yên tĩnh ở đó. Mọi người sau khi chào hỏi nhau, lần lượt ngồi quây quần bên bàn, cùng bàn bạc với nhau hôm nay nên phúc đáp Cửu Dã và Liễu Tinh Hồn thế nào. Trong bảy người, Thương Nguyệt vẫn kiên quyết phản đối, Huyền Âm chân nhân thì chỉ thản nhiên không nói, năm ngươi còn lại đều do dự chưa quyết, bất quá có vẻ cũng muốn thử một lần, không chuẩn bị việc cự tuyệt.
Tiếng tranh luận cứ vang vọng mãi. Đang lúc ai cũng cố giữ ý kiến của mình thì Huyền Âm chân nhân quát lên:
- Được rồi, người ta đã đến cổng viện rồi kia kìa, các ngươi còn ở đây mà cãi nhau nữa.
Mọi người đứng dậy đi ra ngoài cổng nghênh tiếp, hai bên gặp nhau giữa viện, ai cũng đứng yên nhìn nhau. Chăm chú nhìn bảy người trước mặt, Liễu Tinh Hồn nói:
- Các vị, không biết các vị đã suy nghĩ kĩ chưa, bây giờ xin cho ta một câu trả lời, để ta còn tiện ăn nói với Cửu Dã đại sư.
Tĩnh Nguyệt Đại sư bước lên phía trước một bước, cảm kích nói:
- Đa tạ Liễu chưởng giáo đã nhiệt tình giúp đỡ. Chúng ta vẫn còn đang bàn luận về chuyện này. Theo suy nghĩ của cá nhân ta, Ngạo Tuyết là đệ tử của ta, ta coi sự an nguy của đệ tử ấy còn lớn hơn bản thân. Vì vậy nếu có thể cứu được đệ tử ấy, thì cho dù phải vất vả thế nào đi chăng nữa ta cũng cam lòng. Nhưng lời nói của Cửu Dã đại sư về khả năng, trong lòng ta rất lo âu. Ta không muốn sau khi Ngạo Tuyết tỉnh lại mà chẳng còn nhớ gì. Lúc ấy đến cả bọn ta mà nó còn không nhận ra thì sao gọi là tốt đây.
Lắng nghe những do dự của Tĩnh Nguyệt đại sư vừa nói, Liễu Tinh Hồn mất kiên nhẫn vội nói:
- Tâm trạng của mọi người bây giờ ta đều hiểu, nhưng tâm ý của ta mong mọi người cũng nên hiểu cho. Lần này ta đã phải xa xôi ngàn dặm mới mời được Cửu Dã đại sư. Đường xá xa xôi cũng chẳng quản gì, nhưng lúc trước phải tốn không ít lời mới thuyết phục được đại sư đến đây. Hôm nay lí do khiến mọi người còn lo lắng ta hiểu cả. Nhưng không thể cứ vì lo lắng mà không chịu hồi đáp, cứ để ông ấy thấy tình trạng chúng ta như vậy.
Nghe vậy, Tĩnh Nguyệt đại sư, Lí Hoành Phi, Tất Thiên, Hứa Khiết, mặt mày ai nấy trông rất lúng túng. Vừa lo lắng cho bệnh tình của Trương Ngạo Tuyết, lại lo đắc tội với Cửu Dã, sợ đến lúc đó Cửu Dã lại dứt áo rời khỏi đây.
Tĩnh Nguyệt đại sư ngẩng đầu lên liếc nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thương Nguyệt, mở miệng nói:
- Thương Nguyệt, con xem chúng ta có nên đánh cược không, tóm lại thì vẫn còn một nửa hi vọng, nếu…
Thương Nguyệt ngắt lời bà, khẩn thiết nói:
- Thương Nguyệt rất hiểu tâm tư của sư thúc, nhưng cầu mong sư thúc hiểu rõ, sự quan tâm của Thương Nguyệt đối với Ngạo Tuyết chẳng hề kém bất cứ ai, lí do tại sao thì mọi người đều có thể hiểu được. Trước mắt, có hai điều khiến chúng ta lo lắng. Thứ nhất là Ngạo Tuyết có bình yên vô sự sau khi tỉnh lại hay không. Thứ hai là Cửu Dã đại sư liệu có tức giận mà bỏ đi không. Nói là hai nhưng thực chất chỉ là một, bởi vì một người là bệnh nhân, một người là thầy thuốc, thiếu một trong hai thì mối quan hệ này đều bị phá vỡ.
Tĩnh Nguyệt đại sư ảm đạm cười, khẽ nói:
- Ý của con thật ra là gì?
Thương Nguyệt nhìn bà, rồi lại nhìn Cửu Dã, thần sắc lạnh lùng bình tĩnh nói:
- Tất nhiên là phải chữa bệnh rồi, nhưng hiện giờ trong thâm tâm chúng ta vẫn còn có điều bất an, vẫn còn hoài nghi, vì vậy mà phải suy xét thận trọng.
Tĩnh Nguyệt đại sư lắc đầu nói:
- Ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ trong lòng con thật ra dự định như thế nào?
Thương Nguyệt không nói, hai mắt hơi nhắm lại, ánh mắt đầy kiên định và cố chấp, âm thầm nhìn kỹ Cửu Dã.
Tình huống hai bên trở nên căng thẳng, Liễu Tinh Hồn tỏ ra hơi tức giận nói:
- Tĩnh Nguyệt đại sư, mấy người tốt nhất là bàn bạc cho xong đi, rồi lập tức đưa ra một câu trả lời, được thì trị bệnh, không được thì chấm dứt ở đây. Chúng ta không có thời gian dây dưa cùng với các người.
Sắc mặt Tĩnh Nguyệt đại sư hơi lộ vẻ khó khăn, hết nhìn Thương Nguyệt, lại nhìn lão, cuối cùng ánh mắt hướng về Huyền Âm chân nhân, cất tiếng hỏi:
- Sư đệ, xem việc này quyết định thế nào đây?
Huyền Âm chân nhân ngay từ khi Cửu Dã xuất hiện đã luôn để ý đến lão, trong ánh mắt thoáng vẻ bất an, nhưng nhất thời không thể nói ra nguyên nhân vì sao. Lúc Tĩnh Nguyệt đại sư hỏi, ông liền thôi không nhìn Cửu Dã nữa, trầm ngâm nói:
- Việc này đúng như Thương Nguyệt vừa nói, điều khiến chúng ta quan tâm nhất bây giờ là sự an nguy của Ngạo Tuyết. Bây giờ sư huynh không có ở đây, ta nghĩ tạm thời hoãn lại thì tốt hơn, đợi ngày mai tìm được sư huynh rồi mới bàn bạc lại. Chúng ta sẽ lại cho họ câu trả lời chính xác.
Tĩnh Nguyệt Đại sư cười gượng, hơi thất vọng nói:
- Nếu sư đệ đã nói vậy thì ta cũng chẳng kiên quyết nữa. Chỉ hy vọng Cửu Dã đại sư cho chúng ta thời gian thêm một ngày để chúng ta bàn bạc kĩ lưỡng hơn. Đến lúc đó, chúng ta sẽ phúc đáp khẳng định rõ ràng, không biết ý kiến của đại sư thế nào?
Cửu Dã hừ lạnh đáp:
- Các ngươi coi lão phu là kẻ vất vưởng giang hồ, gọi đến là đến, bảo đi là đi chắc. Cho các ngươi biết, lão phu tính khí cổ quái, đã nói là cho các ngươi thời gian một tối để suy nghĩ mà bây giờ vẫn chưa đưa ra câu trả lời, thế thì mọi chuyện coi như xong, đừng mong ta phải uổng sức với các ngươi thêm chút nào nữa. Hừ!
Quay người đi liền, đúng là con người tính tình ngang bướng.
Thấy vậy, mọi người đều thất kinh, Hứa Khiết liền phi thân ra chặn Cửu Dã lại, khẩn cầu nói:
- Cửu Dã tiền bối, xin đừng tức giận, chúng tôi không hề có ý chọc tức tiền bối đâu. Chỉ vì quá quan tâm đến bệnh nhân, luôn mong tỷ ấy có thể bình an vô sự, vì vậy tâm tình trở nên rối bời, nhất thời không giữ được chính kiến. Đại sư là người lớn có tính tình độ lượng, chớ nên chấp nhất với chúng tôi. Lương y như từ mẫu mà, xin hãy cho chúng tôi thời gian thêm một ngày xem xét.
Cửu Dã mặt lạnh lùng, phảng phất như máu lạnh, ngữ khí giận dỗi nói:
- Muốn chữa bệnh thì đáp ứng, không trả lời thì đừng tìm đến lão phu xin xỏ xem bệnh.
Hứa Khiết vẻ mặt khẩn thiết nhìn Thương Nguyệt nói:
- Sư tỉ, tỉ bỏ qua đi chứ. Lẽ nào chúng ta lại vứt bỏ cơ hội như thế à, cứ để Ngạo Tuyết tỉ liên tục hôn mê bất tỉnh cả đời trên giường bệnh sao?
Thương Nguyệt vẻ mặt trầm trọng, ánh mắt kiên định nhìn Hứa Khiết, từ từ lắc đầu tỏ rõ ý kiến của mình.
Hứa Khiết tức giận giẫm chân thình thịch, không hiểu tại sao Thương Nguyệt cứ phản đối hoài. Nhưng lúc này cũng chẳng còn thời gian cho nàng suy nghĩ nữa. Thương Nguyệt đã không đồng ý, nàng chỉ còn cách van nài những người khác, nóng nảy hỏi:
- Mọi người thấy thế nào thì nói đi chứ, trong lòng nghĩ gì hãy nói hết ra đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.