Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 558: Trì liệu thất bại (chữa trị thất bại)




Trông thấy bốn người đều im lặng, Diệp Tâm Nghi liền mở miệng tính hỏi lại lần nữa. Đúng lúc đó, Thiên Túc đạo trưởng của Vô Vi đạo phái đứng dậy nói:
- Minh chủ đã hỏi mà ba vị đạo hữu cũng đều không nói gì, vậy thì để ta nói. Thật ra đi hay ở cũng không thành vấn đề, đối với chúng ta mà nói thì cũng như nhau, đều là để trừ tà đuổi ác bảo vệ nhân gian, vì thế lão đạo tình nguyện lưu lại. Không biết minh chủ và ba vị đạo hữu có ý kiến gì không?
Tịch Diệt thiền chủ, Kim Cương Thánh Phật và Chiến Tâm tôn giả đều nhìn Thiên Túc đạo trưởng, trong ánh mắt tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng không ai nói gì. Đối với Diệp Tâm Nghi, nàng chỉ muốn một trong bốn người ở lại thôi, nên cũng không suy nghĩ nhiều lập tức đáp ứng ngay. Như vậy, kết quả thương nghị đã có, Diệp Tâm Nghi mang theo Thái Phượng tiên tử, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa, Tịch Diệt thiền chủ, Kim Cương Thánh Phật, Chiến Tâm tôn giả đi theo Thiên Kiếm Khách đến tổng đàn. Kiếm Vô Trần cùng với Phong Lôi chân quân, Thiên Túc đạo trưởng ở lại phòng vệ Hoa Sơn.
Tiếp sau đó, mọi người cũng bắt đầu thương nghị việc điều động môn hạ Lục viện. Trong mười người ngồi đây có đến bảy người đi nên việc thương nghị về nhân sự Lục viện chỉ có Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi, Phong Lôi chân quân và Thiên Túc đạo trưởng bốn người mà thôi.
Lúc này Phong Lôi chân quân lên tiếng:
- Theo tình hình trước mắt mà nói, Dịch viên nhân sự tối đa chỉ có bảy người, mà hai người đã trọng thương, nên muốn di chuyển cũng có điều bất tiện. Ta nhận thấy nên để hai người bọn họ tạm thời lưu lại thì tốt hơn. Năm người còn lại đi theo Diệp minh chủ đến nơi đó, có cơ hội góp sức xây dựng tổng đàn.
Diệp Tâm Nghi không có phản ứng gì về lời đề nghị này, chỉ thấy Kiếm Vô Trần nhướng đôi mày lên tiếng phản đối:
- Ta thấy như vậy không được thỏa đáng, nên suy nghĩ thêm. Trước hết, Trương Ngạo Tuyết hôn mê, Lâm Vân Phong trọng thương, cả hai đều cần có người chăm sóc. Chúng ta muốn sắp xếp đưa họ đi thì bên tổng đàn tạm thời chưa có nơi để họ dưỡng thương, bọn họ rõ ràng sẽ không đồng ý, cho nên tạm thời hoãn chuyện đó lại. Còn năm người kia, Thương Nguyệt rất thân thiết với Trương Ngạo Tuyết, lúc này muốn cô ta rời khỏi Trương Ngạo Tuyết, ta đoán chắc cô ta cũng không đồng ý. Còn về Liễu sư thúc thì tự nhiên là không có ý kiến gì, nhưng Cửu Dã tính tình cổ quái, nếu không có Liễu sư thúc kề cận thì sợ rằng không ai quản được lão. Đây cũng chính là vấn đề quan trọng nhất. Cửu Dã do chúng ta mời tới, mọi người cũng đều thấy sự tà dị của lão, một khi Liễu sư thúc đi rồi, chúng ta cũng rất khó hợp tác suôn sẻ với lão. Trong trường hợp đó, muốn cứu Trương Ngạo Tuyết sẽ có không ít phiền phức, nói không chừng nếu vì một vài chuyện nhỏ nào đó dẫn đến phát sinh tranh cãi với Cửu Dã, thì chỉ mất công đã nhiều mà không được kết quả gì. Đến lúc đó, cách tốt nhất lại là mang cả Trương Ngạo Tuyết và Cửu Dã về tổng đàn, có sư thúc một bên yểm trợ cứu chữa Trương Ngạo Tuyết mới không có chuyện gì xảy ra nữa. Nhưng khi đó những tuyệt mật về tổng đàn của chúng ta sẽ bị Cửu Dã phát hiện. Xét lợi hại, ta thấy chuyện đó thật không thỏa đáng nên muốn bàn tính kỹ hơn.
Phong Lôi chân quân thốt lên một tiếng, cúi đầu trầm tư. Thiên Túc đạo trưởng liền hỏi:
- Xin được hỏi, minh chủ đã có dự định phân công nhân sự trong Lục viện đi theo đoàn qua tổng đàn trước chưa?
Kiếm Vô Trần có chút ngần ngại nói:
- Ta luôn nghĩ tới vấn đề đó, nhưng vẫn chưa có được quyết định. Trước mắt chúng ta cũng đã có nhiều chuyện rồi, thứ nhất là di chuyển tổng đàn, thứ hai là cứu chữa Trương Ngạo Tuyết, thứ ba lại là chuyện phân công nhân sự. Cuộc thương nghị tối nay chủ yếu tập trung vào vấn đề đầu tiên, còn về vấn đề này ta nghĩ tùy theo tình hình mà có thể thay đổi cho phù hợp. Ý của ta thật ra chỉ có đơn giản là ai muốn đi thì cho đi trước, ai không muốn đi thì hoãn lại sau, đợi khi Trương Ngạo Tuyết tỉnh lại, cho Cửu Dã rời đi thì mới lại phân công thêm người đi hỗ trợ cho bên phía tổng đàn.
- Nếu như vậy, ta nghĩ minh chủ có lẽ tạm thời hoãn lại một chút, để cả hai phía đồng thời tiến hành, một phía xây dựng tổng đàn, một phía cứu chữa Trương Ngạo Tuyết, đến lúc tiến độ hai việc đã phù hợp, tin rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết nhanh chóng, cũng không mất công bàn bạc thêm nữa.
Thiên Túc đạo trưởng nhẹ nhàng phát biểu phương pháp mình nghĩ.
Kiếm Vô Trần nghĩ tới lui cho là đúng, thấy không cần phí công nữa, cười nói:
- Cứ như lời tiền bối đi. Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm nữa, ta thấy quý vị nên quay về nghỉ ngơi đi.
Nói rồi quay nhìn Diệp Tâm Nghi, ánh mắt có ý dò hỏi. Diệp Tâm Nghi gật đầu cười nhẹ thể hiện sự đồng ý, mọi người trong điện lập tức đứng dậy đi ra.
************************************************** *******************
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Tâm Nghi giải thích rõ ràng mọi chuyện xong liền tuyển chọn ngay năm mươi người giỏi nhất trong số những đệ tử của liên minh đang phòng thủ ở Hoa Sơn, sau đó mang theo toàn bộ những người này rời Hoa Sơn đi đến tổng đàn. Trước đó, Thiên Kiếm Khách đã sớm mang theo bọn Thái Phượng tiên tử, Tịch Diệt thiền chủ năm đại cao thủ bí mật rời đi, toàn bộ Hoa Sơn liền giao lại cho Kiếm Vô Trần chưởng quản.
Nhìn thấy mọi người rời đi, trong mắt Kiếm Vô Trần lộ ra nét cười lạnh lẽo, khóe miệng không tự chủ được xuất hiện nụ cười đắc ý. Xoay người, Phong Lôi chân quân nhanh chóng theo sau hắn quay vào đại điện. Thiên Túc đạo trưởng chậm chân một chút nhìn kỹ bóng dáng của Kiếm Vô Trần, trong mắt bất ngờ có chút gì ngạc nhiên và chấn động. Vào lúc này, Thiên Túc đạo trưởng dường như phát hiện chuyện gì đó nhưng lại không biểu lộ ra ngoài.
Giờ thìn, mặt trời đã lên rất cao, cửa phòng của Liễu Tinh Hồn đã mở. Vừa đi ra khỏi cửa, ánh mắt lạnh lẽo của Cửu Dã quét ra bốn phía rồi lập tức sải bước ra ngoài, theo sát phía sau là Liễu Tinh Hồn đang cười cười, cảnh này có gì đó cổ quái. Vượt qua khoảng sân trước viện, cả hai người đến bên ngoài phòng của Trương Ngạo Tuyết, xa xa đã nhìn thấy đám đông nóng nảy nghênh đón hai người.
Không thèm quan tâm đến bọn Tĩnh Nguyệt đại sư, Cửu Dã cứ thẳng mặt tiến thẳng vào phòng của Trương Ngạo Tuyết. Liễu Tinh Hồn cười cười tạ lỗi, nhẹ giọng nói:
- Mọi người đừng quan tâm, tính tình lão là vậy, ngay cả ta cũng rất ít khi thấy lão cười. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tĩnh Nguyệt đại sư miễn cưỡng cười hỏi lại:
- Không biết Cửu Dã đại sư sau khi suy nghĩ cả đêm hiện tại có tiến triển chút nào không?
Liễu Tinh Hồn an ủi:
- Yên tâm, lão đã đến đây thì tự nhiên có hy vọng, nếu không lão đến đây làm gì?
Lão kêu mọi người đi vào trong phòng thì thấy Cửu Dã đang bắt mạch cho Trương Ngạo Tuyết.
Bên giường, Thương Nguyệt một mực ngồi yên liên tục lưu ý biến hóa trên mặt của Cửu Dã. Từ lúc thương nghị với Thiên Mục Phong xong, nàng liền toàn tâm lưu ý đến tình huống của Trương Ngạo Tuyết, từ sáng sớm hôm nay đã canh giữ trong phòng, bảo là muốn chăm sóc nhưng thật ra là ngầm bảo hộ tránh điều chi bất trắc.
Trong Lục viện, trừ Lâm Vân Phong đang trị thương cùng với Huyền Âm chân nhân đang thi triển pháp thuật thì có duy nhất một người không hiện diện trong phòng, đó chính là Ngọc Vô Song. Như vậy có tất cả chín người tập trung tại đây, mười sáu con mắt nhìn vào Cửu Dã, chỉ có hai con mắt chăm chú nhìn Trương Ngạo Tuyết đang hôn mê.
Bắt mạch hoàn toàn không cần mất quá nhiều thời gian, nhưng Cửu Dã lại liên tục ba lần bắt mạch, mỗi lần thay đổi một kiểu, tốn không ít thời gian. Khi lão đứng dậy, mọi người lưu ý vẻ mặt của lão, phát hiện khuôn mặt lạnh lùng có phần trầm trọng, dường như đã gặp chuyện phiền phức. Đã có chút kinh nghiệm nên trong phòng không có ai mở miệng, chỉ thấy ánh mắt nhìn theo từng hành động của Cửu Dã, chờ lão lên tiếng.
Dường như phát hiện thấy mọi người rất có quy củ, vẻ mặt Cửu Dã bình hòa lại một chút, mở miệng nói:
- Ta đã cẩn thận kiểm tra tình trạng của cô ta, không ngoài dự đoán của ta. Trước mắt có hai biện pháp có thể thử xem. Một biện pháp thiên về an toàn, có điều được hay không thì không dám chắc, có thể thử ngay. Biện pháp thứ hai có chút đặc thù, nên sẽ có chút nguy hiểm, vì vậy ta tạm thời chưa tính đến chuyện sử dụng, trước mắt thử biện pháp thứ nhất xem thế nào rồi mới quyết định. Bây giờ mọi người hãy ra trước đi, tránh ở đây làm ảnh hưởng đến tâm tình của ta, gây trở ngại việc cứu chữa cô ta.
Tĩnh Nguyệt đại sư vẻ mặt vui mừng, kích động nói:
- Tốt lắm, đa tạ đại sư, chúng ta đi ra thôi, để ngài tập trung vào việc cứu chữa.
Nói rồi xoay người kêu Tất Thiên, Hứa Khiết, Lý Hoành Phi mọi người ra ngoài.
Bên giường, Thương Nguyệt bình thản nói:
- Mọi người đi ra đi, ta sẽ ở trong này trông nom Ngạo Tuyết.
Tĩnh Nguyệt đại sư giật mình, hai mắt di động dường như muốn nói lại thôi, im lặng ra ngoài.
Càn Nguyên chân nhân nhìn Cửu Dã một cái, thấy lão không lên tiếng, liền nhẹ giọng nói:
- Đa tạ con, Thương Nguyệt.
Đợi mọi người ra ngoài, Cửu Dã trừng mắt Thương Nguyệt, quát lên:
- Đi đóng cửa lại.
Thương Nguyệt cũng không nói gì, đứng dậy đi đóng cửa lại rồi lập tức quay về chỗ cũ, bình tĩnh nhìn Cửu Dã.
Giọng trầm lạnh, Cửu Dã nói:
- Nhìn vào mắt ngươi ta thấy trong lòng ngươi có ý đề phòng ta. Nếu đã như thế, tại sao còn mời ta quay lại?
Thương Nguyệt mặt không chút biểu tình, bình thản nói:
- Đại sư quá đa nghi rồi, ta chỉ muốn biết thương thế của Ngạo Tuyết như thế nào thôi.
Cửu Dã lạnh lẽo nhìn nàng rồi quay đi, chỉ vào Trương Ngạo Tuyết trên giường nói:
- Dựng cô ta ngồi dậy cho vững.
Thương Nguyệt theo lời mà làm, nhẹ nhàng đỡ Trương Ngạo Tuyết dậy phối hợp với hành động của Cửu Dã. Lúc đó, Cửu Dã đã ngồi chéo chân trên giường, hai tay trước mặt đan lại tạo thành một pháp ấn cổ quái, bất ngờ ba luồng sáng màu tro, lục, đen giao nhau từ trong kết ấn trên tay lão phát ra hình thành một vòng tròn đạo giáo như một vòng sáng bay thẳng vào ngay sau lưng của Trương Ngạo Tuyết.
Sau đó, hai tay Cửu Dã không ngừng thay đổi pháp ấn, vòng sáng lúc nãy xuất hiện trên lưng của Trương Ngạo Tuyết bắt đầu biến hóa, từng tầng từng tầng sóng ánh sáng với các hình đồ án hướng ra bên ngoài, cuối cùng hình thành một lưới sáng bao phủ quanh người Trương Ngạo Tuyết.
Nhìn kỹ hết thẩy, Thương Nguyệt phát hiện lồng sáng tam sắc sau khi biến hóa hồi lâu để hội tụ các pháp lực lên đỉnh đầu của Trương Ngạo Tuyết đã hình thành một luồng sáng do ba dây màu quấn vào nhau, chính là pháp lực cuồn cuộn không ngừng đổ vào trong đại não của nàng nhằm hy vọng cứu tỉnh nàng.
Ban đầu, Trương Ngạo Tuyết không một chút biến hóa, nhưng cùng với việc thi triển pháp thuật của Cửu Dã, trên khuôn mặt mỹ lệ của Trương Ngạo Tuyết bắt đầu xuất hiện nét thống khổ, thân thể run lên nhè nhẹ tựa hồ như đang chịu cực hình. Cảnh đó diễn ra liên tục trong một khoảng thời gian, cuối cùng, toàn thân Cửu Dã lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, toàn căn phòng ánh sáng bừng lên rực rỡ làm cho Thương Nguyệt không thể mở mắt.
Nhưng chỉ trong một sát na, Thương Nguyệt cảm nhận rõ Trương Ngạo Tuyết đột nhiên run lên, miệng phát ra tiếng kêu đau khổ yếu ớt rồi lập tức trở về trạng thái tĩnh lặng không động đậy. Vào lúc đó, ánh sáng chói mắt cũng đột nhiên biến mất, căn phòng trở nên ảm đạm. Trên giường, thân thể Cửu Dã lắc lư, khuôn mặt lạnh lùng trở nên trắng bệch, khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi.
Kinh ngạc nhìn Cửu Dã, Thương Nguyệt có phần lo âu hỏi:
- Cửu Dã đại sư, người không sao chứ?
Cửu Dã vẻ mặt yếu ớt trừng mắt nhìn nàng, lạnh lẽo nói:
- Không chết đâu, chỉ là biện pháp thứ nhất đã thất bại, chắc hẳn phải tiến hành biện pháp thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.