Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 510: Ý ngoại viện trợ (Sự viện trợ không ngờ)




Tiếng kêu thảm thiết tỏ rõ sự khủng bố vô cùng, giữa vùng huyết ảnh lấp loáng, Thiên Ảnh Huyết Mị nâng Lục Vân dịch ngang cả trăm trượng. Còn cao thủ Yêu vực bị Huyết Mị tấn công bất ngờ, lập tức tim bị phá nát, nguyên thần bị thôn tính, chỉ kịp hét lên vài tiếng thân thể liền bất ngờ nổ tung hoá thành cát bụi. Thấy vậy, Tam Nhãn Long Lang phẫn nộ gào thét điên cuồng, ngăn những người khác không được hành động, đích thân chống đỡ Thiên Ảnh Huyết Mị.
Rời khỏi sự bảo vệ của Thiên Ảnh Huyết Mị, Như Ý thần kiếm của Lục Vân tự động bay đến, vừa phát ra liệt hỏa chân nguyên nhấc bổng cơ thể trọng thương của chàng, vừa phóng xuất Long Hồn để bảo hộ hai bên. Xung quanh, bốn đại cao thủ còn lại của Yêu vực cũng vừa đến gần, ai nấy đều tức giận trừng mắt nhìn Lục Vân, lửa hận bừng lên trông như muốn thiêu rụi chàng. Trên mặt đất, Hắc Ám tôn chủ vừa được ma thần Dạ Mị dìu đứng dậy, liền lập tức bay lên không trung, ánh mắt xanh lục hiện rõ sự điên cuồng đồng thời cũng lộ vẻ thâm độc.
- Lục Vân, ngươi quá tàn nhẫn, nhưng đáng tiếc lần này ngươi lại cũng không chạy thoát. Bây giờ để ta xem ngươi chết như thế nào đây.
Lời vừa dứt tay liền múa lên, Hắc Ám tôn chủ phân công bốn đại cao thủ bắt đầu tiến công.
Vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng, Lục Vân với thanh âm suy yếu mỉa mai:
- Chạy ư? Chỉ e là người thật sự phải chạy không phải là ta đâu, Hắc Ám tôn chủ.
Vừa dứt lời, bên cạnh chàng hào quang ngũ sắc lóe lên, Tứ Linh thần thú ngạo nghễ trên vai chàng, không chút cười cợt nhìn khắp bốn phía. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Cảnh giác quan sát Tứ Linh thần thú, Hắc Ám tôn chủ vội nói:
- Dừng lại, không được coi thường, cái thứ quái đản này rất khủng khiếp, vô ý là chôn thân tại đây ngay. Mọi người hết sức cẩn thận, không được trực diện tấn công nó.
Các cao thủ Yêu vực nghe thấy liền liếc nhìn Tứ Linh thần thú, ánh mắt vẫn còn vài phần hoài nghi, bất quá không để lộ ra ngoài,dù gì bọn hắn cũng không cùng thân phận với Hắc Ám tôn chủ.
Tứ Linh thần thú đứng yên trên đầu vai Lục Vân, cất tiếng nói bằng linh thức chỉ có Lục Vân mới nghe được:
- Ngang bướng thật, ngay từ đầu mà kêu ta thì đã không có chuyện gì rồi. Không phải muốn toàn thân trọng thương chỉ để chứng minh điều này chứ.
Lục Vân lặng người, dường như không ngờ ngữ khí của tên tiểu gia hỏa này lại khắc bạc như vậy, nhịn không được cười khổ nói:
- Ỷ lại là đại kị của tu chân. Nếu như việc nào ta cũng đều ỷ lại vào ngươi, thì ta đã có thể trực tiếp xông thẳng lên Cửu Thiên Hư Vô giới rồi, việc gì mà phải tốn sức tu luyện như thế này chứ?
Nghe xong Tứ Linh thần thú hừ lên một tiếng, ánh mắt kiêu ngạo nhìn chàng, hiển nhiên không cho là đúng. Sau một hồi lâu, dường như cảm thấy rằng thương thế của Lục Vân đang xấu đi nhanh chóng, toàn thân Tứ Linh thần thú lấp lánh hào quang ngũ sắc, một luồng sức mạnh vô cùng to lớn tụ lại thành một quang cầu, chớp mắt đã bao quanh thân thể Lục Vân, nhanh chóng làm dịu bớt các cơn đau trên cơ thể chàng.
Thấy vậy, Hắc Ám tôn chủ nhủ thầm đây là cơ hội hiếm có liền vung tay ra hiệu cho bốn đại cao thủ Yêu vực đồng thời phát động tấn công. Bốn luồng ánh sáng khác màu mang theo quang mang yêu khí tựa như những cột gió, được sự hỗ trợ của ngàn vạn ảo ảnh yêu thú phân ra bốn hướng cùng nhằm vào Lục Vân.
Giữa không trung, khí lưu lúc này cuồn cuộn chuyển động, gió bão thổi điên cuồng nối tiếp ngay sau quang mang chói mắt phảng phất như âm phong dưới địa ngục, lại có khí tức quỷ dị âm hàn, tất cả vây phủ trong khuôn viên trăm trượng.
Lục Vân bình tĩnh nhìn vào đợt công kích bên ngoài, một chút cũng không quan tâm, bởi vì với những gì chàng hiểu về Tứ Linh thần thú, những cao thủ này đúng là đang tự tìm đường chết. Lúc này, quang cầu bên ngoài thân thể chàng không ngừng lóe sáng, mỗi lần loé sáng thì thân thể của chàng nhờ có nguồn lực mạnh mẽ vun bồi lại dần dần hồi phục, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã kiềm chế sự phát triển của thương thế, đồng thời nhanh chóng khôi phục.
Tứ Linh thần thú ngạo nghễ đứng giữa không trung, đôi mắt trong suốt đỏ ngầu nhìn bao quát tình hình chung quanh, miệng gầm lên một tiếng thấp trầm, đôi vuốt trước ngực lay động nhè nhẹ, chỉ trong sát na ngàn vạn quang ảnh đỏ đen như lưỡi đao sắc bén phá không, phân bố khắp nơi cùng trời cuối đất, lực phá hoại khủng khiếp đánh tới mãnh liệt, chỉ chớp mắt đã phá tan mọi ảo ảnh, lại sử dụng chiêu thức Vạn Kiếm Quy Tông hướng vào đỉnh đầu bốn cao thủ Yêu vực phát động đợt phản công đầu tiên.
Hiểu rõ tính bá đạo của Tứ Linh thần thú, Hắc Ám tôn chủ sau khi phát lệnh tấn công liền cùng với ma thần Dạ Mị dịch chuyển ra xa trăm trượng, vừa tranh thủ thời gian chữa trị vết thương vừa lưu ý đến tình hình giao chiến. Thật lòng, Hắc Ám tôn chủ vốn nghĩ rằng Tứ Linh thần thú vì tương trợ Lục Vân nên sẽ tập trung phần lớn tinh lực tập lên thân thể chàng, nhiều nhất chỉ có thể phát huy được năm phần thực lực để chống lại đòn tấn công bất ngờ. Nếu vậy, đối với chiêu tấn công liên thủ toàn lực của bốn cao thủ Yêu vực, muốn đánh lui nó cũng không phải là chuyện khó khăn.
Nhưng khi va chạm rồi, Hắc Ám tôn chủ mới phát hiện ra Tứ Linh thần thú còn đáng sợ hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng. Nó không những vừa có thể chữa trị vết thương cho Lục Vân, lại còn có thể tùy ý tung ra một đòn uy lực mạnh mẽ kinh thế hãi tục, hoàn toàn không thể so với hai lần gặp trước.
Trong lúc tấn công, bốn đại cao thủ phát run trong lòng, cảm giác nguy hiểm trong chốc nữa sẽ ập đến, khiến bọn chúng cảm thấy mười phần không ổn. Nhưng là các cao thủ hiếm thấy của Yêu vực, bọn chúng đều đã chuyên tâm tu luyện trên hai ngàn năm rồi, tu vi cũng đã sớm đạt đến tận cùng cảnh giới Bất Diệt của nhân loại, hơn nữa yêu thú thường rất mẫn cảm với nguy hiểm. Giờ phút này, khi đối mặt với sự phản kích khủng khiếp của Tứ Linh thần thú không kiềm được quát giận như sấm, thân thể di chuyển nhanh chóng như ánh sáng, với tần suất xoay chuyển hơn tám trăm lần trong chớp mắt, lấp loáng tránh sự truy kích của những lưỡi đao ánh sáng đó.
Lưu ý thấy động tĩnh của bốn đại cao thủ, con mắt nhỏ của Tứ Linh thần thú lóe sáng. Ngay thời khắc bọn họ vừa tránh né, nó liền học theo Lục Vân dùng Ý Niệm Thần Ba để bắt đầu phân tích, chỉ chớp mắt đã nắm bắt được đường đi vận hành của bọn họ, miệng liền phát ra một tiếng rống to đầy uy lực.
Sét đánh từ trời phá nát hư không, sức mạnh kinh hồn hãi phách của tiếng rống đó khiến cho bốn cao thủ đang chạy trốn liền bị chấn động, dẫn động chân khí đến trọng thương. Đồng thời, trong khoảng thời gian ngưng đọng ngắn ngủi đó, Tứ Linh thần thú đã khống chế ngàn vạn lưỡi đao ánh sáng truy theo tới nơi, vây chặt bốn đại cao thủ Yêu vực trong thế công sắc bén.
Các cao thủ Yêu vực bị vây khốn chặt chẽ liền phẫn nộ rống lên. Khi các lưỡi đao ánh sáng(quang nhận) đánh đến gần, ai nấy đều đề tụ tu vi đến cực hạn phát ra kỳ quang chói mắt cùng dạng khác màu, bố trí tầng tầng lớp lớp kết giới phòng ngự ngoài thân để chống lại sự tấn công không ngừng đó.
Giữa không trung, bốn quả cầu phát sáng được phân bố trong phương viên mười trượng. Kết giới đó cùng với quang nhận ngũ sắc chạm nhau mạnh mẽ phát ra hào quang ngũ sắc, từng chùm hoa lửa bắn tung toé lên trời, lập loè sáng tối. Phòng ngự và tấn công rơi vào cục diện giằng co, nhưng cũng chỉ duy trì trong chốc lát, sức mạnh bá tuyệt thiên hạ của Tứ Linh thần thú đã nhanh chóng phá hủy kết giới của đối phương, từng bước ép đối phương đi vào tử lộ.
Thấy cảnh này, Hắc Ám tôn chủ đã hồi phục được sáu bảy phần chân nguyên biến hẳn sắc mặt, miệng không nhịn được hét lên tức giận, nhưng hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn thôi. Đang vô kế khả thi, ánh mắt của Hắc Ám tôn chủ chuyển động, dừng lại trên thân Tam Nhãn Long Lang đang giao chiến, phát hiện hắn đã ép Thiên Ảnh Huyết Mị liên tiếp lùi bước, nhưng muốn tiêu diệt được nó cũng còn nhiều khó khăn.
Dường như đã cảm nhận được ánh mắt Hắc Ám tôn chủ, Tam Nhãn Long Lang đang giao chiến đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy bốn thủ hạ của mình đang bị vây khốn, trong miệng liền phát ra tiếng thét giận dữ rung trời. Một chưởng đánh lui Thiên Ảnh Huyết Mị, Tam Nhãn Long Lang lách thân ra, vừa nhanh chóng nhắm hướng Tứ Linh thần thú bay đến, vừa đề tụ chân nguyên tính chuyện sử dụng kế "vây ngụy cứu triệu", ép Tứ Linh thần thú phải ngừng tiến công.
Mắt thấy kết giới bên ngoài của bốn cao thủ Yêu vực đang dần dần bị phá nát, tất cả sắp rơi vào tuyệt cảnh, cũng không rõ là do tác dụng của đòn tấn công của Tam Nhãn Long Lang hay vì một lí do khác, lúc này Tứ Linh thần thú bỗng hét lên một tiếng rồi thu lại thế công, mang thân thể Lục Vân di chuyển ra bên ngoài.
Trong mắt Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang hiện vẻ khó hiểu, bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao đến chiêu tấn công quan trọng nhất này, Tứ Linh thần thú lại đột nhiên bỏ qua, chẳng lẽ chỉ để bảo tồn sức lực tránh bị thương sao?
Khả năng này không phải là không có, bất quá với tình hình trước mắt, khả năng này rất khó xảy ra. Bởi vì với thực lực của Tứ Linh thần thú tại đây, cho dù thế công mạnh mẽ của Tam Nhãn Long Lang cũng khó lòng làm nó bị thương được, như vậy thì cần gì phải rút lui đây?
Việc này, Lục Vân cũng có chút không hiểu, bất quá chàng không gặng hỏi, bởi vì chàng tin rằng Tứ Linh thần thú đã làm như vậy thì nhất định có lí của nó.
Đang còn suy nghĩ, bỗng âm thanh liên tục truyền đến giữa bầu trời mang theo không khí thần linh thánh khiết, tựa như âm thanh từ tiên giới truyền đến. Chỉ chớp mắt màn khí âm lạnh tà ác bốn phía Đan Hoa sơn đã tan đi, nhân gian lại tràn ngập khí tức an hòa.
Ngẩng đầu nhìn lên, hai bên đối địch cùng nhìn những đám mây. Ba bóng người như từ hư vô hiện ra, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện trước mắt.
Vừa thấy những người mới đến, khóe miệng Lục Vân hơi xuất hiện nụ cười. Chàng hiểu được lí do tại sao Tứ Linh thần thú đột nhiên thu lại thế công.
Phía đối diện, sắc mặt của Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang đều trầm hẳn xuống. Cả hai liếc nhau một cái, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.
Những người mới đên nhìn thoáng qua song phương, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thân Lục Vân, ai nấy đều kêu nhẹ một tiếng, thân ảnh di động dễ dàng vượt qua khoảng cách đến bên chàng.
- Lục đại ca huynh sao rồi, vết thương có nặng không, có nghiêm trọng lắm không?
Thiếu nữ thủ lãnh giọng đầy quan tâm, liền thăm hỏi Lục Vân.
Lục Vân lắc nhẹ đầu nói:
- Không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi. Mọi người không phải đã trở về Phục long cốc rồi ư, sao bỗng nhiên lại đến nơi này?
Thì ra ba người mới đến chính là Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong và Văn Bất Danh của Trừ Ma liên minh.
Thấy chàng hỏi vậy, Văn Bất Danh liền trả lời:
- Đúng là chúng tôi đã trở về rồi, bất quá đột nhiên nhận được tin là huynh một mình xông thẳng lên Đan Hoa sơn. Biết đây là một nơi không tốt lành liền để cho Quy Vô đạo trưởng dẫn dắt liên minh, ba người chúng tôi nhanh chóng đến đây, tránh việc huynh không may xảy ra chuyện gì. Thế nào rồi, ở đây chơi có vui không?
Giọng điệu thay đổi, Văn Bất Danh chợt hỏi, vẻ mặt còn thêm vài phần đùa cợt.
Lục Vân cau mày, liếc nhìn Văn Bất Danh, trong lòng chợt nghĩ chuyện lên Đan Hoa sơn của mình không hẳn muốn che giấu, nhưng cũng không thông báo rộng rãi cho thiên hạ biết, lão làm sao lại biết được đây? Nhưng còn điều đáng kinh ngạc hơn, mình chỉ mới lên Đan Hoa sơn không quá một canh giờ, cứ cho là có tin tức truyền ra ngoài thì đợi cho đến lúc thông tin đến tai bọn họ cũng cần phải có một khoảng thời gian. Như vậy tại sao họ lại có thể đến được nơi này trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, chẳng lẽ trong này có ẩn giấu một âm mưu nào đó sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.