Suy nghĩ kĩ lại thấy đây cũng có thể xem là một biện pháp, Tĩnh Nguyệt đại sư liền tán đồng nói:
- Cảm ơn đại sư đã đề tỉnh, tôi sẽ về tìm cách khống chế thương thế của nó trước, đợi đến lúc có biện pháp sẽ cứu tỉnh nó sau.
Thấy bà hớn hở rời đi, Ngọc Vô Song cũng đứng dậy:
- Các vị cứ ngồi đây trò chuyện, tôi đến xem có thể giúp đỡ được gì không.
Dứt lời bà gọi Thương Nguyệt cùng rời đi.
Lâm Vân Phong đang nằm trên giường chợt hỏi:
- Sư phụ, thương thế của con cần bao lâu mới có thể thuyên giảm, người mau chữa trị cho con, con không thể bỏ qua cho tên vu sư đáng chết kia được, con nhất định phải giết hắn.
Sắc mặt đanh lại, Huyền Âm chân nhân quát lên:
- Câm miệng, con đã bị thương thành ra thế này rồi mà còn sính cường, có phải muốn làm ta tức chết không hả? Ta nói cho con biết, lần này nếu không có Bồ Đề kim đan của Pháp Quả đại sư thì con đừng hòng mà sống lại. Bây giờ hãy yên lặng nằm đó an dưỡng cho ta, với thương thế này, may thì nửa tháng không may thì nửa năm cũng không biết được.
Lâm Vân Phong biến sắc phân bua:
- Sư phụ, không phải con sính cường, con chỉ muốn báo thù cho sư tỷ thôi. Ngoài ra nếu con khỏi rồi, con sẽ có cách chữa trị cho sư tỷ.
Trừng mắt nhìn gã, Huyền Âm chân nhân định bảo gã câm miệng lại, nhưng Càn Nguyên chân nhân bên cạnh đã lên tiếng:
- Vân Phong, con nói con có cách chữa khỏi cho Ngạo Tuyết? Lời này có thật không?
Lâm Vân Phong đỏ mặt lên, ngập ngừng trả lời:
- Con… con tuy không có khả năng… bất quá con biết người có thể chữa khỏi cho tỷ ấy.
Chúng nhân quay đầu lại kinh ngạc nhìn hắn, Càn Nguyên chân nhân trầm giọng hỏi:
- Con chắc chắn chứ?
Lâm Vân Phong gật đầu:
- Con chắc chắn. Chỉ cần thương thế của con khỏi rồi, con có thể đưa sư tỷ đi tìm Lục Vân sư huynh, chỉ cần tìm được Lục Vân, huynh ấy tuyệt đối có thể chữa khỏi cho sư tỷ.
Vừa nghe thấy tên Lục Vân, sắc mặt mọi người trong phòng đều trở nên cổ quái. Người thì có vẻ hy vọng kẻ thì thở dài cảm thán, tựa hồ cái tên này có quá nhiều ý nghĩa, khiến cho người nghe đến đều có những phản ứng khác nhau.
Chuyển mục quang, Càn Nguyên chân thở dài, nói với Huyền Âm chân nhân:
- Sư đệ, hãy liệu thương tốt cho nó, hi vọng nó có thể sớm bình phục. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người cũng đã vất vả nhiều rồi, hãy trở về nghỉ ngơi đi!
Đợi mọi người rời đi hết, Huyền Âm chân nhân mới trừng mắt nhìn Lâm Vân Phong:
- Con đã biết Lục Vân có thể cứu nó, tại sao còn mang nó về đây?
Lâm Vân Phong sững sờ một chút, tiếp đó cười khổ:
- Lúc đó con thân thụ trọng thương, làm gì còn năng lực mà đi tìm Lục Vân sư huynh nữa. Có thể bay về Hoa sơn mà không chết ở bên ngoài là đã được ông trời phù hộ rồi, người nghĩ con muốn trở về sao.
Huyền Âm chân nhân hừ nhẹ hai tiếng, thần sắc lộ vẻ ưu tư nhìn hắn, rồi đứng dậy lặng lẽ đi ra.
Một đêm trôi qua trong nháy mắt. Sáng sớm ngày thứ hai, Tĩnh Nguyệt đại sư vừa từ trong phòng đi ra đã nhìn thấy Càn Nguyên chân nhân đang đợi ngoài cửa. Ông vội hỏi:
- Ngạo Tuyết sao rồi, có tiến triển gì không?
Tĩnh Nguyệt đại sư thở dài:
- Tiến triển thì có, bất quá hiệu quả rất nhỏ. Đêm qua muội cho nó dùng kim đan, dưới sự giúp đỡ của Ngọc Vô Song đã đả thông một phần kinh mạch. Trước mắt thương thế tạm thời bị khống chế, nhưng muốn tỉnh lại thì e rằng rất khó.
Càn Nguyên chân nhân an ủi:
- Đừng lo lắng quá! Muội nghĩ xem, Ngạo Tuyết và Vân Phong trong tình huống đó còn có thể tìm sống trong cái chết, bây giờ sao có thể có chuyện gì được. Vừa rồi Diệp Tâm Nghi đã phái người đến hỏi thăm chuyện của Ngạo Tuyết và Vân Phong, nàng ta bảo nếu cần gì thì cứ nói. Đợi khi chúng ta thật sự thúc thủ vô sách, cũng không nên ngại mà thử một lần, nói không chừng bọn họ lại có biện pháp gì đó.
Tĩnh Nguyệt đại sư suy nghĩ một hồi rồi có chút phiền muộn nói:
- Cũng chỉ có thể như vậy thôi, xem tình hình ra sao đã. Nếu qua ngày hôm nay mà không nghĩ ra cách nào, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm bọn họ, xem xem cao thủ ba phái có khả năng cứu tỉnh nó không.
Hiểu được cảm giác của bà, Càn Nguyên chân nhân nhẹ nhàng an ủi:
- Sư muội, đừng nghĩ nhiều nữa, muội cũng cần chú ý đến thân thể mình mới được. Cho dù Hoa sơn không có ai có thể cứu tỉnh nó, chúng ta hãy còn một hi vọng đó chính là Lục Vân. Với quan hệ của bọn nó và sự thần bí của Lục Vân, ta nghĩ chắc không có vấn đề gì đâu.
Tĩnh Nguyệt Đại Sư nghe vậy bất chợt ngẩn người ra, ngẩng đầu nhìn vào mắt Càn Nguyên chân nhân, thần tình phức tạp nói:
- Giữa bọn chúng, chỉ sợ.... Ôi…..
Một tiếng thở dài, vang vọng khắp dãy hành lang vắng vẻ, Tĩnh Nguyệt đại sư không nói hết lời đã lặng lẽ rời đi.
Càn Nguyên chân nhân vẫn đứng đó, mỉm cười chua chát. Ông nhìn theo bóng dáng của Tĩnh Nguyệt đại sư mà thần tình thất lạc, nhãn thần lộ xuất một tia khổ não.
oOo
Sau giờ ngọ, ánh dương quang đã chiếu thẳng xuống đỉnh Hoa sơn. Khí hậu nóng bức làm mọi người đều lưu lại trong phòng, chẳng có ai muốn ra ngoài.
Lúc này, một thân ảnh từ cửa viện nơi môn hạ lục viện cư trú bay ra, lặng lẽ đứng bên rìa quảng trường. Liếc mắt quét qua bốn phía, thấy trong quảng trường yên tĩnh không tiếng động, Liễu Tinh Hồn liền phi thân xuống dọc theo thế núi mà đi, không lâu sau đã đến trên một sơn cốc tĩnh lặng. Đi loanh quanh một vòng, Liễu Tinh Hồn không thấy có ai theo dõi, thân thể hóa thành một luồng quang mang, bắn thẳng vào trong sơn cốc sâu thẳm.
Bên dưới một vùng đá âm u, một đạo kì quang ánh lên, Liễu Tinh Hồn từ hư không hiện ra, dừng lại yên lặng giữa không trung, mục quang dò xét bốn phía một hồi, Liễu Tinh Hồn cuối cùng bay đến bên hướng của vách đá, nơi đó có một đạo thân ảnh mờ nhạt đang bồng bềnh giữa hư không.
Sau khi cung kính hành lễ, Liễu Tinh Hồn nói:
- Chủ nhân gọi tôi tới, không biết là vì chuyện gì?
Không thấy động tĩnh, qua một lúc sau thân ảnh đó mới mở lời:
- Nhớ làm theo lời ta! Việc này ngươi nhất định phải làm cho được, nếu không hãy cẩn thận cái đầu ngươi đó!
Liễu Tinh Hồn thân thể chấn động, thất kinh đáp:
- Chủ nhân yên tâm, tôi biết phải làm thế nào. Nhất định sẽ làm người mãn ý.
Người đó đanh giọng:
- Biết thì tốt. Chỉ cần việc này thành công, từ nay thiên hạ này sẽ là của chúng ta rồi, nhưng nếu làm hỏng, hậu quả thế nào chắc ngươi cũng rõ rồi đấy…
Liễu Tinh Hồn sợ hãi nói:
- Không đâu, không đâu. Chủ nhân yên tâm, nhất định sẽ thành công! Bây giờ chủ nhân còn có phân phó gì nữa không? Nếu không có thì tôi về chuẩn bị đây.
- Đi đi! Hãy nhớ lấy lời của ta, nhất định phải làm cho bằng được, không thì…
Những lời phía sau Liễu Tinh Hồn đã không còn có thể nghe thấy, bởi vì hắn đã rời khỏi nơi đó.
Đúng lúc này, thân ảnh đó đột nhiên quay lại để lộ một khuôn mặt tà ác với nụ cười gian xảo, đó chính là…
oOo
Trên đường trở về, Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ đưa Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ đi tìm hành tung của Thiên Tàn Lão Tổ đó. Ba ngày nhanh chóng trôi qua, ba người bọn họ tịnh không hề phát hiện ra dấu tích gì của hắn, hiện giờ cũng đã tới vùng trung du của Trường giang rồi.
Trên đường, Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ có phần không nhẫn nại được: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Tiểu tử, hai người các ngươi đưa ta đi loanh quanh ba ngày rồi, đến bóng quỷ cũng chưa nhìn thấy một cái, không phải là các ngươi muốn hí lộng ta chứ?
Đồ Thiên tức giận nói:
- Ba ngày nay ngươi cũng thấy đó, chúng ta có hí lộng ngươi hay không, lẽ nào ngươi còn không biết? Đừng cho rằng ngươi lợi hại thì chúng ta phải nhường nhịn ngươi, cùng lắm là chết thôi, ta sợ gì chứ?
Bên cạnh Ân Hồng Tụ khuyên can:
- Thôi đi! Tìm cả ba ngày rồi mà vẫn không thấy, tâm tình mọi người đều không tốt chúng ta hãy thông cảm nhau đi. Đừng có chưa thấy người đã vội cãi nhau rồi, hà tất phải như vậy.
Chu Hỉ hừ một tiếng, nói với Đồ Thiên:
- Nếu không phải nha đầu này biết nói chuyện, ta sớm đã cho ngươi một đao rồi.
Đồ Thiên nghe xong đại nộ, đang muốn cùng hắn tranh luận thì bị Ân Hồng Tụ ngăn lại. Nàng thấp giọng khuyên:
- Đừng nóng, đã qua ba ngày rồi, cố nhịn thêm ba ngày nữa thì đã sao. Đi thôi, muội cũng cảm thấy hơi đói rồi, chúng ta tìm nơi nào ăn uống một chút sau đó sẽ tiếp tục tìm.
Đồ Thiên tức giận, bất bình trừng mắt nhìn Chu Hỉ, tiếp đó hắn liền bị Ân Hồng Tụ kéo đi. Phía sau, Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ hừ một tiếng không nhanh không chậm đuổi theo.
Trong một rừng cây, ba người vừa nghỉ ngơi vừa ăn thịt dã thú, thỉnh thoảng còn trò chuyện một hai câu.
Nhìn thấy Ân Hồng Tụ nhiệt tình đưa thịt cho Đồ Thiên ăn, Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ nhíu mày nói:
- Nha đầu, bỏ qua ân oán của chúng ta không nói tới, sao ta lại cảm thấy ngươi như tiên hoa tươi cắm vào bãi phân trâu vậy, tìm một khúc gỗ chết cho rồi, như vậy có đáng không?
Ân Hồng Tụ sững người, tựa hồ không nghĩ được hắn lại đột nhiên hỏi câu này, cho nên nàng nhất thời ngây ngốc ra.
Nhưng sắc mặt Đồ Thiên đã tức thì phẫn nộ, quát lên:
- Ngươi ăn nói cẩn thận một chút, ai là phân trâu hả? Ta vẫn sống sờ sờ ngồi đây, bộ người mù chắc?
Chu Hỉ không nhịn được cười, đanh giọng:
- Đương nhiên ngươi là phân trâu rồi! Cả ngày khuôn mặt cứng nhắc, nặng nề ảm đạm, chẳng nói chẳng rằng, ngươi xem ngươi là lão đầu hay là hòa thượng hả? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã đầy tử khí, không phải phân trâu thì là cái gì? Ta xem ngươi chắc chưa từng động vào nữ nhân, ngươi có dám thừa nhận không hả?
Đồ Thiên sắc mặt sắc lại, nộ khí xung thiên:
- Câm mồm! Tên đáng chết, ngươi… ai nói ta chưa từng chạm qua nữ nhân hả? Ta chạm vào cho ngươi xem… ngươi…
Vừa nói hắn vừa ôm lấy Ân Hồng Tụ, miệng tiếp tục mắng:
- Thấy chưa hả? Ngươi mở mắt to ra một chút, đừng để bị phân trâu ngăn cản đó.
Thiên Tuyệt Tà Thần mỉa mai nhìn Đồ Thiên, cười chế giễu:
- Thế này mà cũng tính là chạm vào nữ nhân sao? Tiểu tử ngươi đúng là còn non nớt lắm… ha ha…
Ân Hồng Tụ kéo áo Đồ Thiên, thấp giọng nói:
- Đừng cãi nữa, hắn sớm đã nhìn ra chàng là thân đồng tử rồi, chàng không đấu lại hắn đâu, đừng thèm để ý đến lời của hắn, chúng ta cứ ăn thôi, đợi tương lai có cơ hội muội sẽ sinh cho huynh một nhi tử, đến lúc đó sẽ chẳng có ai chế giễu huynh nữa.
Đồ Thiên nhìn Ân Hồng Tụ, ánh mắt phẫn nộ dần dần bình tĩnh lại, miệng hừ hai tiếng tỏ vẻ không cam lòng rồi mới quay đầu đi.
Ân Hồng Tụ vỗ về xong Đồ Thiên liền quay sang nói với Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ:
- Trong mắt ngươi có lẽ Đồ Thiên cứng nhắc một chút, bất quá trong mắt ta huynh ấy lại rất tốt. Bởi vì huynh ấy trời sinh lạnh lùng, nhưng ta lại trời sinh hiếu động. Một động một tĩnh phối hợp với nhau, đó mới thực là hoàn mỹ. Cái này giống như hai tính cách cương nhu kết hợp, chỉ có trong nhu có cương, trong cương có nhu mới có thể hòa thuận. Một khi hai người tính cách tương đồng, giả như cùng có tính cương liệt, như vậy quá ba ngày mà không đánh nhau mới là lạ đấy.
Ánh mắt Chu Hỉ liền biến đổi, chăm chú nhìn nàng một hồi rồi gật đầu nói:
- Nha đầu miệng mồm không kém, tâm tư linh diệu, thảo nào xưa nay cha mẹ đều yêu thương nữ nhi hơn, xem ra đúng là có mấy phần đạo lý. Hi vọng chuyện lần này các ngươi không để ta thất vọng, bởi bây giờ ta không còn muốn giết ngươi nữa, nhưng chớ có bức bách ta. Được rồi, cũng cần phải khởi hành rồi, đi thôi!
Cầm Thiên Tà nhận lên, Chu Hỉ bay ra khỏi rừng cây đứng đợi ở xa xa.
Kéo Đồ Thiên đuổi theo, Ân Hồng Tụ nói:
- Tốt rồi, có thể đi rồi! Lần này chúng ta đi đâu đây?