Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 485: Lời Nhắn Của Trúc Tiên




Vô Tâm sững sờ, lập tức khẩn trương truy đuổi theo, ôm giữ thân hình Lục Nga lại chất vấn:
- Nàng như vậy là sao? Vì sao lại ly khai?
Lục Nga tươi hẳn nét mặt nhẹ nhàng nói:
- Mong ước tự nhiên của thiếp là được ở bên chàng. Nhưng nếu thiếp còn ở đây, sẽ ảnh hưởng đến việc tranh bá thiên hạ của chàng, làm cho chàng phân tâm suy nghĩ chuyện này kia. Để thành đại sự thì không được câu nệ tiểu tiết, thủ đoạn phải cay độc. Mà ta chỉ là một phụ nữ bình thường vẫn bị cho là có tấm lòng mềm yếu, chỉ mang đến phiền phức cho chàng, cho nên chọn lựa tốt nhất của ta là ra đi. Chờ một ngày chàng công thành danh toại, đứng trên đầu thiên hạ, lúc đó ta lại tìm đến chàng không phải là tốt sao?
Ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, Vô Tâm ánh mắt nghi hoặc lên tiếng hỏi cho rõ:
- Dù là như thế cũng không nhất thiết phải chia xa nhau. Nàng có thể ở ngay bên cạnh ta, có chuyện gì thì nàng cứ ẩn lánh đợi ta làm xong việc thì lại ra mặt. Nếu có chuyện gì nàng không muốn thấy, nàng có thể tránh trước đi, sao phải chia xa hoàn toàn như vậy?
Lục Nga vuốt ve khuôn mặt của hắn, dịu dàng nói:
- Thiên hạ xưa nay nhiều người tranh đoạt, chàng còn phân tâm thì sẽ không có hi vọng. Không được do dự, phải làm như chàng đã từng nói đàn ông phải lấy sự nghiệp làm quan trọng. Trước mắt chàng phải lo cho sự nghiệp, sau đó hãy tính đến tư tình nữ nhi. Thiếp sẽ mãi luôn chờ đợi, đừng lo lắng. Chàng hãy quay về đi, Huyền Phong môn còn đang đợi chàng, chàng cần nỗ lực phát triển để Huyền Phong môn ngày càng lớn mạnh, đừng phụ lòng hy vọng của mọi người.
Xoay mình, Lục Nga như con bướm xanh nhẹ nhàng bay đi tan biến vào trong mây.(sửa chỗ này cho hợp với câu đầu)
Vô Tâm trầm mặc ngắm nhìn Lục Nga, rất muốn mạnh bạo níu giữ nàng lại, nhưng không hiểu vì sao vào lúc đó hắn lại im lặng không làm điều gì. Có lẽ bởi vì nàng đã nói trước rồi, cũng có lẽ do hắn không muốn làm tổn thương nàng. Tóm lại, lòng Vô Tâm lúc này có một nỗi đau khổ không rõ, sự quyến luyến chia tay lần đầu xuất hiện trong lòng hắn.
Lục Nga vẫn tiếp tục giữ nguyên tốc độ như vậy, lưng vẫn quay về phía hắn. Lệ đã làm hai mắt nàng mờ đi, nhưng nàng không dám quay đầu lại vì sợ Vô Tâm nhìn thấy. Vì sao phải làm những chuyện này nàng hiểu rõ, toàn bộ chỉ là cái cớ giả tạo thôi, mục đích chính là cũng vì tốt cho hắn, chỉ có điều lúc này hắn còn chưa biết, hy vọng sau này hắn sẽ hiểu rõ.
Khoảng cách càng lúc càng xa đi, Lục Nga trong lòng đầy mâu thuẫn, nàng đã hi vọng rất nhiều Vô Tâm sẽ mở miệng giữ nàng lại, nhưng nàng lại biết nếu như vậy thì không tốt cho hắn. Tình yêu thật ngọt ngào, chỉ có điều những đau khổ ẩn tàng bên trong ngọt ngào đó từ trước đến nay không người nào nhìn thấy. Lúc này, trong thâm tâm Lục Nga hiểu rõ, hễ có yêu là có quan tâm, có yêu là có nước mắt. Nữ nhân hiểu rõ những điều này, nhưng vẫn còn không nhịn được sự kích thích của ái tình bởi vì sau tiếng khóc to lại là nụ cười.
Nhìn bóng người càng lúc càng khuất xa, đôi môi Vô Tâm mấy máy như muốn nói câu níu giữ. Đáng tiếc câu nói lên đến miệng liền bị giữ lại. Đột nhiên Vô Tâm quay người đi, sắc mặt thay đổi liên tục, cơ mặt rung động nhè nhẹ, rõ ràng là bên dưới nét kiên nghị, cũng có những yếu đuối của người thường mà ít người hiểu rõ. Vô Tâm ngẩng đầu giận dữ nhìn trời cao, hắn như muốn mang hết sự ưu sầu phát xuất ra ngoài, nhưng khi nghĩ đến Lục Nga ở phương xa, hắn lại không thể không ngưng lại.
Đang buồn bực, Vô Tâm lòng đầy phẫn nộ không nơi phát tiết, bắt đầu suy nghĩ cuồng loạn. Tuy nhiên cũng nhờ có suy nghĩ hỗn loạn, một ý tưởng kỳ quái đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn. Nhanh chóng quay người lại, Vô Tâm nhìn về phía thân ảnh nàng đang mất đi, vừa đuổi theo vừa hét lớn:
- Từ từ đã, nàng vì sao muốn làm như vậy?
Lục Nga run rẩy cả người, vẫn lặng lẽ quay lưng về phía hắn mãi đến khi hắn đến gần mới bình tĩnh nói:
- Thiếp không phải đã nói rồi mà, sao chàng còn hành động cảm tính như vậy? Hãy quay về mau, sau này chàng muốn tìm ta lẽ nào còn sợ không tìm thấy chăng?
Nhìn bóng lưng nàng, Vô Tâm lớn giọng nói:
- Nàng lừa ta, nàng rời đi không phải vì sợ ta phân tâm mà vì hy vọng sư tổ nàng không gây bất lợi cho ta một khi nàng đã quay về, lẽ nào ta đoán sai?
Tấm thân nhỏ nhắn của Lục Nga run lên, nàng lên tiếng phủ định:
- Không phải vậy, chàng đừng nghĩ lung tung, một khi sư tổ đã kết thù oán với chàng thì bà không dễ bỏ qua đâu. Thiếp bỏ đi chỉ vì không muốn chàng nghĩ bậy, hi vọng chàng sớm hoàn thành sự nghiệp. Như vậy, chúng ta sẽ sớm được bên nhau.
Một tay ôm trọn nàng vào lòng, Vô Tâm nhìn sâu vào đôi mắt nàng, có phần giận dữ nhưng pha lẫn chút thương tiếc nói:
- Còn nói là không phải, đôi mắt nàng đã khóc đến đỏ lên rồi mà còn muốn chối sao, nàng lúc này còn tưởng ta ngu ngốc à?
Lục Nga cố gắng giải thích:
- Không phải thế đâu, thiếp chỉ vì không muốn rời xa chàng nên mới khóc lóc như vậy, chứ thật ra không giống như chàng nói.
Vô Tâm càng ôm chặt nàng hơn, giọng bá đạo nói:
- Bất luận nàng có thừa nhận cũng tốt mà không thì cũng thế. Nếu đã không muốn rời xa ta thì không cần phải đi, chúng ta cùng nhau quay lại đi.
Nói rồi đột nhiên gia tăng tốc độ mang theo nàng bay về hướng bắc.
Lục Nga trong vòng tay của hắn nhẹ nhàng nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Phong, chàng phải bình tĩnh lại mà suy nghĩ cho đại cục, không được kích động như vậy.
Vô Tâm trầm giọng ngắt lời nàng:
- Không cần phải nói nữa, hãy cứ yên tĩnh dựa vào lòng ta, chuyện gì cũng không nghĩ tới nữa. Nữ nhân của ta chỉ cần vâng lời là tốt rồi, mọi chuyện khác cứ để ta giải quyết.
Lục Nga nhẹ thở ra, không biết phải nên vui mừng hay khó xử, tóm lại hoan hỉ ưu sầu đều có trong lòng làm cho nàng cảm thấy rất mâu thuẫn. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh tuấn trông nghiêng của Vô Tâm, khuôn mặt Lục Nga hơi cười cười rồi nhắm mắt lại ngay, bỏ qua mọi chuyện để say đắm trong hạnh phúc.
Giây lát, Vô Tâm đột nhiên dừng lại làm cho Lục Nga giật mình mở mắt nhìn về phía trước hỏi:
- Phong, sao không đi nữa, có việc gì à?
Vô Tâm nhìn xuống ngọn núi dưới chân, nghiêm túc nói:
- Ta phát hiện một người thần bí, khí tức hắn rất kỳ quái mà lại ở trên ngọn núi đơn độc đó, ta muốn ghé xuống xem sao.
Dứt lời toàn thân lóe sáng, hắn mang theo Lục Nga xuất hiện ngay trên đỉnh núi.
Để Lục Nga đứng xuống, ánh mắt Vô Tâm có chút kinh ngạc nhìn người trước mặt. Bên cạnh, Lục Nga cũng nhìn theo hướng mắt của hắn chỉ thấy một ông già râu tóc bạc trắng mặc quần áo màu tro đang ngồi bên cạnh một bàn đá, ánh mắt lão chăm chú vào bàn cờ. Người này bề ngoài bình thường nhưng quanh người có một vầng hào quang nhàn nhạt làm cho người khác cảm thấy thần bí.
Tiến lên một bước Vô Tâm cất tiếng nói:
- Một mình đánh cờ, các hạ thật thú vị.
Nghe vậy ông lão quay lại liếc nhìn hai người, ánh mắt lướt qua một lượt toàn bộ rồi dừng lại trên khuôn mặt của Vô Tâm, giọng hơi ngạc nhiên nói:
- Tu vi tốt lắm, thiên phận cũng tốt chỉ đáng tiếc không có vận may. Ai dà, thế sự đã sớm định sẵn, tiền duyên hậu thế, mọi chuyện cũng đều là mệnh cả.
Sắc mặt Vô Tâm lạnh lùng hừ nói:
- Nói có số mệnh chỉ là lý thuyết mà thôi, ngươi ở đây ăn nói hồ đồ không sợ họa sát thân hay sao?
Ông già điềm nhiên nhìn hắn rồi hướng về phía Lục Nga có chút tiếc nuối nói:
- Sự gặp gỡ sai lầm tất đã định sẵn kết cục bi thương, giấc mộng đương thời một khi đã tỉnh những giọt lệ đau thương sẽ rơi dài từ khóe mắt. Đến lúc đó, ngoài những hồi ức chỉ còn toàn là than thở.
Lục Nga chấn động trong lòng, liếc nhìn Vô Tâm rồi lại nhìn ông già, ánh mắt bất an như thể những lời vừa rồi làm cho nàng cảm thấy dấu hiện không tốt đến gần. Vô Tâm nhạy cảm phát hiện được sự khác thường của nàng, lập tức quát lớn ông già:
- Câm mồm, ngươi rốt cục là ai? Sao ở đây nói hàm hồ?
Ông già bình tĩnh cười nói:
- Từ xưa đến nay lời nói thật thì không người tin, chỉ có những lời đường mật mới rung động lòng người. Hai vị đã không muốn nghe thì cứ coi như lão phu nói bá xàm bá láp. Còn về thân phận, chúng ta mới lần đầu gặp gỡ, có nói hay không cũng vậy thôi bởi vì lão có nói các vị cũng không hiểu. Nhưng các vị đã hỏi thì ta sẽ nói cho các vị biết. Trước đây, ta sống trong một rừng trúc, những người quen biết gọi là Trúc Tiên. Những người không biết là không có duyên với lão, các ngươi thích danh tự gì thì cứ gọi lão.
Thì ra ông già chính là Trúc Tiên ngày đó Tam Nhãn Long Lang đến cầu kiến trong rừng trúc, không ngờ lão lại rời khỏi nơi đang ở để xuất hiện ở đây.
Vô Tâm cau mày, nghi hoặc nói:
- Trúc Tiên? Tên này chưa từng nghe qua, ngươi chỉ muốn dụ chúng ta xuống đây, hẳn phải có điều gì muốn nói, vậy ngươi còn không nói thẳng ra đi.
Trúc Tiên vuốt nhẹ râu, hỏi ngược lại:
- Lúc nãy lão một mình đánh cờ, có dụ các ngươi xuống đâu mà ngươi nói, như vậy không phải oan cho ta lắm sao?
Vô Tâm ánh mắt lạnh băng, giọng bén nhọn nói:
- Nói như vậy là chúng ta đã làm phiền ngươi đánh cờ phải không?
Trúc Tiên cười nói:
- Điều này cũng không hẳn, đã gặp nhau nghĩa là có duyên, ngươi cần gì phải giận dữ như vậy, chúng ta đâu có thù oán gì. Người trẻ cần phải biết nén lửa giận bình tĩnh trước mọi chuyện mới có lợi. Lão có một thế cờ tàn cục, nếu ngươi có hứng thì ngồi xuống thử xem, không chừng có lợi cho ngươi. Tất nhiên nếu ngươi không đủ tự tin, thì cứ mời đi đi.
Vô Tâm quét mắt qua bàn cờ một lượt rồi nói:
- Không dám à? Kế khích tướng tuy không cao minh lắm nhưng ta lại thích thử một chút.
Nói xong hắn đến ngồi xuống trước mặt Trúc Tiên, chăm chú nhìn vào thế cờ. Sơ qua thì thế cờ tàn cục rất đơn giản nhưng khi phân tích kĩ lưỡng một chút, sắc mặt Vô Tâm bắt đầu trở nên nghiêm trọng, mồ hôi trên trán nhỏ giọt, cảnh vật vốn yên tĩnh càng trở nên đơn
điệu.
Trúc Tiên hóm hỉnh nhìn Vô Tâm, điềm nhiên nói:
- Đã quan sát kĩ chưa? Nếu kĩ rồi thì hãy điều quân đi.
Vô Tâm lạnh lùng nói:
- Bắt đầu đi, thế cờ này ông chắc chắn phải thua.
Trúc Tiên chỉ cười cười, bắt đầu đi một nước cờ, rồi ngẩng đầu nhìn đối phương. Vô Tâm lạnh lùng đáp lại, cũng bắt đầu đi một nước cờ rồi nhìn ông ta đầy khiêu khích.
Cứ thế hai người đánh mãi chớp mắt đã đi được mười nước. Lúc đó, Trúc Tiên mở miệng nói:
- Vì sao thế cờ này lại biến hóa ra như vậy? Vì sao ngươi đang thắng thế lại trở nên bị động, ngươi biết vì sao không ?
Vô Tâm tức giận hừ một tiếng, ánh mắt chăm chú vào thế cờ không nói lời nào. Lục Nga bên cạnh hỏi:
- Vì sao mỗi nước cờ đều rất thận trọng mà lại còn trở nên như vậy?
Trúc Tiên liếc nhìn Lục Nga rồi quay lưng về phía hai người, ngưng thần nhìn về phía trời cao, sắc mặt phức tạp nói:
- Thiên ý thì không thể đoán được. Hắn thua bởi vì ngay từ đầu hắn đã muốn thắng, nhưng mọi việc trên đời đâu có chuyện gì mà dễ dàng thắng như vậy.
Dứt lời, Trúc Tiên nhẹ nhàng bay lên hướng về bầu trời xa xa. Trên không, hình bóng của Trúc Tiên dần dần biến mất nhưng giọng nói lại vang lên rõ ràng:
- Cuộc đời như ván cờ, biến hóa vô cùng, ta địch tranh đấu, người thắng kẻ thua. Thắng chỉ chốc lát, thua lại đau thương, ta địch đổi nhau, tự có huyền diệu. Đến ngày Thái Âm, chìa khóa mệnh vận, thành bại được mất, cũng là chuyện thường, cũng duyên cũng mệnh, định sẵn khó sai, buồn vui lo sầu, người thường đều có.
Nhìn mãi thân ảnh đang dần xa, Vô Tâm trầm ngâm giây lát, đến vị trí Trúc Tiên đã ngồi, chăm chú nhìn kỹ vào thế cờ. Ban đầu thấy mọi chuyện không có gì khác thường, nhưng khi chuyên tâm nhìn vào, Vô Tâm tự nhiên phát hiện thấy trên bàn cờ bắt đầu có chút biến hóa mơ hồ. Chỉ khoảng thời gian sau tự nhiên hình thành một hàng chữ viết làm lòng hắn chấn động mạnh mẽ. Phát hiện thấy sự khác thường của Vô Tâm, Lục Nga hỏi dồn:
- Chuyện gì vậy, có phát hiện được gì chăng?
Vô Tâm không hề đáp lại, chỉ nhìn mãi vào thế cờ, vẻ mặt đầy phức tạp. Đợi đến khi Lục Nga hỏi lần thứ ba, Vô Tâm quay đầu nhìn Lục Nga trầm giọng nói:
- Hắn để lại cho ta một câu, "thành bại đắc thất, Hoa Sơn chi thượng, sanh tử huyền cơ, nhất tiến đoạn tràng"! (Thành bại được mất, ở trên Hoa Sơn, bí ẩn sinh tử, một tên đứt ruột).
Nhẩm đi nhẩm lại hai lần, Lục Nga nói:
- Theo những chữ này mà phân tích, ý muốn chỉ những chuyện chàng làm quan trọng nhất là tại Hoa Sơn của Liên Minh Chánh Đạo, còn về sinh tử huyền cơ, nhất tiến đoạn tràng thì thật khó giải thích được.
Vô Tâm nhìn về phương xa, giọng đầy kiên định nói:
- Cho dù thế nào, ta nhất định thành công, nhất định có thể đứng trên đỉnh cao trời đất, bắt mọi người phải thần phục dưới chân ta!
Cảm nhận được quyết tâm của hắn, Lục Nga lên tiếng chúc phúc :
- Nỗ lực lên, ta tin chàng có thể thành công.
Vô Tâm quay đầu nhìn nàng một lúc, nắm chặt tay nàng, cất tiếng cười vang xa giữa không trung.
Nửa ngày trôi qua, trên đỉnh núi ánh sáng lóe lên, Trúc Tiên bất ngờ quay trở lại ngắm nhìn thân ảnh nhỏ bé xa xa, tự nói với mình:
- Tu vi đó kết hợp với thông minh đó, tiền đồ thật to lớn, chỉ bất hạnh thay số mạng của cuộc đời ngươi hiện nay lại có quá ít may mắn, đó chính là định sẵn một kết thúc bi kịch. Một khi Thái Âm bắt đầu hiện trên Hoa Sơn, ngươi lại vì ai để được sống đây?
Câu hỏi nhè nhẹ vọng lại trên đỉnh núi đơn lẻ, Trúc Tiên quay lại bên cạnh bàn đá, tùy tiện nhìn lướt qua mặt bàn, một hàng chữ viết tay hiện lên trên mặt bàn cờ. Mệnh vận chi thược, ám ảnh truyền nhân, chích vi tế nhật, sanh tử tương tùy! (Chìa khóa số mạng, âm thầm truyền cho, mặt trời bị che, sinh tử liền nhau)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.