Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 483: Nghiêu hạnh đào sanh (May mắn thoát đi)




Giữa không trung, quang cầu va chạm với đao quang, cả hai di chuyển tới lui, giao tranh quyết liệt. Trong lúc giao đấu, thân thể của Phần Thiên dao động kịch liệt, còn Âm Đế tuy sắc mặt có biến đổi nhưng không nhiều, chỉ là khí tức hắn còn bị ngọn lửa chí dương mạnh mẽ đó khắc chế nên nhất thời cũng không có cách nào phá vỡ liền được.
Thấy vậy, Âu Dương Vân Thiên đang bị bắn đi liền thừa dịp dừng thân, phát ra pháp quyết "Tâm Dục Vô Ngân", sử dụng sức mạnh tinh thần kỳ lạ để tấn công một kích cực mạnh, khiến cho nhân vật mạnh mẽ như Âm Đế mà toàn thân cũng không tránh khỏi bị chấn động, sắc mặt hiện lên vài nét đau đớn.
Sau đó, Âu Dương Vân Thiên nhanh chóng rút một vật từ trong bụng ra, hai tay thúc động chân quyết, mang chân nguyên ma lực toàn thân nhập vào trong đó xuất ra một luồng sáng sắc xanh lam thẫm bắn thẳng lên trời cao.
Đang giao chiến, thân thể Âm Đế rung lên, ánh mắt chăm chú vào vật trên tay của Âu Dương Vân Thiên, miệng phát ra một tiếng hô kinh ngạc nho nhỏ. Tay trái Âm Đế đưa ra phía trước phát ra một nguồn sức mạnh đáng sợ, hóa thành luồng ánh sáng vàng phá vỡ quang cầu của Phần Thiên gây nên tiếng nổ lớn rung trời. Phần Thiên bị chấn bay đi, Âm Đế lại mượn lực bay lên nghênh đón Âu Dương Vân Thiên đang đến.
Lúc này, vật trong tay của Âu Dương Vân Thiên đột nhiên bay vút đi, dưới ánh nắng chói chang chỉ thấy được đó là tấm lệnh bài đen đậm, không phải vàng mà cũng không phải ngọc. Lệnh bài này dài sáu thốn rộng bốn thốn, mặt trước khắc một đầu hung sát, mặt sau khắc bốn chữ theo lối cổ triện "Cửu U Bất Diệt", đây chính là đồ vật năm xưa Lục Vân đã thấy ở Quy Phượng Sơn, chính là lệnh bài thần bí trong thân thể Phích Lịch Lôi báo. Lệnh bài được Âu Dương Vân Thiên truyền chân nguyên ma lực vào rồi liền phát ra ánh xanh lam thẫm chiếu thẳng đến trên đầu Âm Đế.
Âm Đế hai mắt nhìn lệnh bài kỳ quái đó bay tới hoàn toàn không có chút phản ứng nào, cứ để cho tia sáng lệnh bài phát ra tự do chiếu vào người. Bình thường, lệnh bài thần bí kỳ dị này với chân nguyên ma lực toàn thân của Âu Dương Vân Thiên chắc chắn phát ra ánh sáng có uy lực bất phàm. Nhưng thật kỳ lạ, ánh sáng xanh lam thẫm ấy chiếu lên người của Âm Đế thì chỉ thấy một bộ xương trống rỗng, không hề nhìn thấy chút cơ thịt và mạch máu nào.
Từ xa nhìn lại, Âm Đế hoàn toàn bất động, xem kỹ mới phát hiện cơ mặt của hắn cũng có chút rung động nhưng không rõ ràng. Giằng co mãi một lúc, Âu Dương Vân Thiên toàn lực thúc động lệnh bài chiếu từ đầu đến chân của Âm Đế. Mỗi khi ánh sáng của lệnh bài phát ra dời khỏi thân thể của Âm Đế thì toàn thân hắn lại khôi phục lại nguyên dạng, tựa hồ không có chút công hiệu. Điểm này làm cho Âu Dương Vân Thiên trong lòng hết sức kinh sợ.
Yên lặng đắm mình trong ánh sáng màu xanh lam thẫm, không rõ Âm Đế đang thưởng thức hay đau đớn, chỉ thấy sắc mặt hắn rất kỳ quái. Đến khi lệnh bài chiếu lần thứ ba vào người hắn, Âm Đế mới mở miệng nói:
- Chuyện này rất kỳ quái, đúng không? Thực ra rất đơn giản, bởi vì đây chính là vật của ta, cũng là binh khí hay còn gọi pháp khí ta đã bị mất hàng ngàn năm nay. Không ngờ hôm nay nó lại xuất hiện trên tay ngươi, chỉ tiếc ngươi không biết sử dụng, nếu không có thể làm gây thương tích cho ta khá nhiều rồi.
Lời vừa dứt, Âu Dương Vân Thiên kinh hãi kêu lên một tiếng thất thanh, cả cơ thể bị một sức mạnh vô hình chấn động, lệnh bài giữa không trung đã lọt vào tay Âm Đế.
Hai tay mân mê lệnh bài, khuôn mặt Âm Đế lộ ra một vẻ hiền hòa hiếm thấy, nhẹ giọng tự nói :
- Cửu u bất diệt, vạn cổ trường tồn. Hôm nay ngươi lại ở với ta rồi, từ giờ ta không còn lo lắng, chúng ta cùng nhau hủy diệt thế giới này, huỷ diệt toàn bộ văn minh hiện nay. Hắc hắc … đi … đây là …
Tiếng cười bỗng nhiên dừng lại, Âm Đế đã truyền một luồng chân nguyên mạnh mẽ vào lệnh bài nhưng không thấy phản ứng gì, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Quan sát kĩ rồi Âm Đế giọng âm lãnh nói :
- Thì ra đã bị phong ấn, chẳng trách ta cứ thấy là lạ. Đáng tiếc, phong ấn này quá yếu, người khác còn có thể bị hạn chế vài phần chứ với ta thì không đáng gì.
Nói xong lệnh bài trong tay lóe sáng, sau đó khí âm tà tràn ra bốn phía, trong nháy mắt đã hình thành một đám mây đen ở dưới chân Âm Đế.
Sau đó lệnh bài đó rung động, vô số bùa chú cổ quái phát ra hình thành một luồng sáng ba màu đen thẫm, đỏ thẫm, xanh thẫm trong một lát rồi biến thành một quang đao uy mãnh dài hai trượng. Trên thân đao khắc đầy bùa chú, trong đao hàm chứa rất nhiều khí âm sát, bên ngoài đao ánh sáng ba màu đen đỏ hồng chuyển biến tuần hoàn. Ánh sáng nhảy múa như có sinh mệnh khiến cho người khác có cảm giác yêu mị.
Giơ cao quang đao, Âm Đế ngửa đầu nhìn trời cười lớn, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hai người, toàn thân phát ra phong thái cuồng bá.
Nhìn đồ vật trong tay của Âm Đế, Phần Thiên kinh hãi nói :
- Cửu u bất diệt lệnh, tàn hồn toái tâm nhận, đây chính là…
Nói đến đây hắn đột nhiên dừng lại dường như đã nghĩ đến cái gì đó rồi lập tức quay về phía Âu Dương Vân Thiên:
- Chạy nhanh, không thì chỉ có chết, tất cả tùy theo thiên mệnh.
Nói xong liền nắm chặt lấy tay của Âu Dương Vân Thiên, toàn thân hóa thành một luồng sáng bay vút ra ngoài.
Trong lúc bỏ chạy, Âu Dương Vân Thiên nhíu mày nói:
- Ngươi nắm tay ta như thế này tuyệt đối không thể chạy thoát, ngươi đã biết rõ sao vẫn cố làm? Lẽ nào…
- Câm mồm.
Phần Thiên lửa giận trong lòng bộc phát ngắt lời y. Điều này làm Âu Dương Vân Thiên ngây người rồi hừ một tiếng giơ tay đánh thẳng vào ngực hắn. Với thân phận của mình, từ trước đến nay chưa có ai dám nói với Âu Dương Vân Thiên như vậy, ngay cả Phần Thiên giúp y, cũng tuyệt đối không cho phép phát ngôn như thế.
Phần Thiên trừng mắt nhìn y, không hề để ý đến một chưởng đó, chỉ có ánh mắt trở nên có phần u ám. Lúc này, một chưởng đó của Âu Dương Vân Thiên đã tới trước ngực của hắn, bỗng nhiên từ sau lưng truyền tới tiếng nói của Âm Đế:
- Ta đã nói, không có sự đồng ý của ta, ai cũng không được bỏ đi. Đây đã là lần thứ hai rồi, các ngươi đừng oán trách ta đã không cho cơ hội. Chịu chết đi!
Giọng nói âm trầm của Âm Đế như một luồng khí lạnh xuyên qua Âu Dương Vân Thiên,y lập tức thu hồi chưởng lực, quay đầu nhìn về phía sau.
Đúng lúc đó, Phần Thiên nghe thấy câu này liền giận dữ quát lên một tiếng, khí tức toàn thân biến đổi một cách vô cùng quỷ dị, tay trái không hiểu có nhìn hay không phất ngược ra sau một chưởng, một quầng lửa xanh thẫm phát ra vừa đúng đón được chiêu tấn công trí mệnh của Âm Đế.
Hai chưởng chạm nhau, Phần Thiên hự lên một tiếng, khóe miệng rỉ ra một chút máu, toàn thân nhanh chóng rung động. Còn Âm Đế phía sau lùi lại quát lên một tiếng mạnh bạo, toàn thân biến thành ánh sáng giống như bị một sức mạnh nào đó hòa tan hoàn toàn, rồi hóa thành những đốm sáng nhỏ phiêu tán giữa không trung.
Âu Dương Vân Thiên thấy vậy hết sức kinh ngạc, ánh mắt trở nên đờ đẫn, chưởng này của Phần Thiên làm cho y vô cùng bất ngờ. Âu Dương Vân Thiên quay đầu lại muốn hỏi, nhưng chỉ thấy sắc mặt Phần Thiên trắng bệch như tro, ánh sáng trong đôi mắt dần dần biến mất, tình hình mười phần không ổn. Âu Dương Vân Thiên vội phong toả toàn bộ kinh mạch của hắn, cũng cố không hỏi nhiều chỉ ôm lấy người hắn, toàn lực tiến về phía trước để tránh lại phát sinh ra chuyện bất ngờ.
Hai người đi rồi không gian liền yên tĩnh trở lại. Chỉ khoảng nửa ngày sau, nơi Âm Đế biến mất xuất hiện một đóa hoa kỳ lạ. Đóa hoa năm màu rực rỡ, vừa xoay tròn vừa lớn lên, không lâu đã đạt đến đường kính cả trượng. Lúc này, cánh hoa hé mở lộ ra nhị hoa, không ngờ bên trong lại có một người bé nhỏ, chỉ trong nháy mắt đã lớn lên, chính là Âm Đế bị tan biến.
Âm Đế sắc mặt âm trầm nhìn về phía hai người Phần Thiên bỏ đi, nói:
- Đáng ghét, không ngờ lại là hắn, rồi có một ngày ta sẽ tiêu diệt hắn.
Nói xong phẫn nộ nhìn lên trời, một luồng khí âm tàhướng thẳng lên không trung khiến cho vầng dương kiêu ngạo cũng phải trốn vào trong mây, bốn phía từng trận gió âm tà dần dần tản ra.
Bông hoa kỳ lạ dưới chân vỡ tan biến thành từng điểm sáng bao lấy người hắn, hình thành luồng sáng chuyển biến không có chu kỳ, mọi chuyện lại như trước.
******************
Bầu trời buổi chiều xanh trong, những cụm mây thưa thớt nhẹ nhàng trôi, hình dạng liên tục thay đổi. Dưới ánh mặt trời, một bóng người màu xanh bay vút ra xa với tốc độ ánh sáng như muốn rạch đôi bầu trời. Phía sau, một luồng bạch vân nhanh chóng bám đuổi, khoảng cách hai bên không quá ba dặm. Cả hai một chạy một đuổi trên bầu trời,chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Huyền Phong Môn chủ Vô Tâm quay đầu nhìn lại chỉ thấy đám bạch vân càng lúc càng gần, không nhịn được cất tiếng chửi rủa. Hắn đang bay thẳng tới liền ngoặt mình hạ xuống mặt đất, chớp mắt đã bay vào một khu rừng rậm rạp.
Giữa không trung, đám bạch vân dừng lại hiện ra Cửu Âm Thánh Mẫu. Bà phẫn nộ nhìn xuống phía dưới, sử dụng linh thức khảo sát khí tức của tất cả mọi sinh vật trên ngọn núi lớn. Giây lát sau đã có tin tức phản hồi, nhưng điều lạ là không hề phát hiện được tung tích của Huyền Phong Môn chủ Vô Tâm và Lục Nga. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Cửu Âm Thánh Mẫu phẫn nộ quát lên một tiếng, rồi bay lượn vòng quanh đỉnh núi ba lần, cất tiếng mắng:
- Tiểu tử giảo hoạt, ngươi có gan thì cứ ẩn mình cho kỹ. Hôm nay bổn thánh mẫu sẽ đợi ở đây xem ngươi nhẫn nại được bao lâu.
Nói xong, toàn thân lóe lên ánh sáng trắng, một luồng khí lạnh bộc phát, liền đó hoa tuyết đầy trời rơi xuống trên núi phản chiếu ánh mặt trời tạo nên một cảnh tượng rất kỳ diệu.
Tuyết rơi dày đặc, chim thú kinh hồn. Một trận bão tuyết xuất hiện đột ngột làm cho tất cả mọi loài thú vật đang ở trong rừng rậm tranh nhau bỏ chạy. Lúc này, một trường tháo thân của chim thú làm cho khu rừng vốn yên tĩnh trở nên ầm ĩ.
Giữa tầng không, Cửu Âm Thánh Mẫu chăm chú quan sát bốn phía, linh thức phân biệt rõ từng con chim con thú đang chạy ra nhưng vẫn không phát hiện được chút khí tức của Vô Tâm và Lục Nga. Chuyện này làm cho bà có chút kinh ngạc, tiểu tử này thật có tính nhẫn nại vậy sao?
Hoa tuyết từ từ ngừng rơi, trong rừng một số loài côn trùng, rắn rết bị chết bởi tranh đua chạy trốn và nằm rải rác trên mặt đất, khu rừng rậm rạp sinh động giờ đây trở thành một mảnh đất chết dị thường.
Dưới một đám dây leo chằng chịt, Huyền Phong Môn chủ Vô Tâm ôm chặt lấy Lục Nga, bên ngoài bố trí một lồng khí vô hình khí để tránh lộ khí tức hai người ra ngoài. Vô Tâm ngẩng đầu chăm chú nhìn lên phía trên, ánh mắt dõi theo chuyển động của Cửu Âm Thánh Mẫu.
Thời gian hai bên giằng co qua lại cứ trôi đi, chỉ như chớp mắt đã hết một giờ, nhưng Cửu Âm Thánh Mẫu vẫn không hề có chút nóng nảy, hoàn toàn không có ý bỏ đi, điều này làm cho Vô Tâm rất tức giận nhưng hắn không muốn chịu thua.
Lục Nga nằm trong lòng Vô Tâm nhìn lên bên trên nhỏ giọng nói:
- Mãi như thế này cũng không phải là phương pháp, hay chàng cứ bỏ đi một mình để ta ở lại giữ chân sư tổ, như thế chàng có thể thoát thân dễ dàng.
Vô Tâm liếc nhìn nàng, trong ánh mắt lạnh lùng lóe lên một chút nhu tình, nhưng chỉ một lát, hắn dường như nghĩ được điều gì lạnh lùng nói:
- Im đi, tự ta biết phải làm như thế nào, nàng chỉ cần nghe theo lời ta là được.
Lục Nga nhìn thấy ánh mắt của hắn, thấy hắn quay mặt đi, không nhịn được than nhẹ:
- Kỳ thực lòng chàng cũng không hoàn toàn …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.