Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 421: Giảo Kế Đắc Sính (Gian Kế Thành Công)




Huyền Phong môn chủ Vô Tâm lạnh lùng nhìn Cửu Âm thánh mẫu, ngữ khí kiêu ngạo đáp:
Ai cũng mạnh miệng huênh hoang được, nhưng bản lĩnh thì không phải ai cũng có. Nếu người thực sự có năng lực như vậy, hãy đánh bại ta trước rồi nói.
Dứt lời lắc người một cái, nháy mắt đã biến ra hàng ngàn ảo ảnh giữa không trung, ngũ sắc quang hoa kì diệu lóa mắt kết lại một chuỗi, hợp thành vô số đồ án rất đẹp mắt.
Cửu Âm thánh mẫu "hừ" lạnh một tiếng, quát:
- Trước mặt bản thánh mẫu mà giở trò này thì đừng hòng thoát. Xem ta phá chiêu này của ngươi như thế nào. Băng Phong Thiên Lí!
Vừa dứt lời, chỉ thấy song thủ bắt quyết, toàn thân bạch quang chớp nhoáng, vô số bùa chú xuất hiện trên người, tạo thành một luồng gió lốc băng tuyết xung quanh bà ta. Luồng khí cực hàn đóng băng vạn vật, khiến hơi nước khắp nơi bắt đầu ngưng đọng, nháy mắt một kết giới băng tuyết đã xuất hiện trên bầu trời biệt viện, không gian hơn chục trượng xung quanh đã hoàn toàn bị hàn băng phong ấn.
Nhìn tuyết bay đầy trời, sắc mặt tất cả mọi người đều có chút biến đổi, danh tiếng Cửu Âm thánh mẫu quả không sai, có thể dễ dàng làm thay đổi thời tiết, giữa tháng sáu mùa hè nóng bức lại có tuyết rơi, khiến người ta không thể không thán phục. Nhìn sang Huyền Phong môn chủ, chúng nhân đột nhiên phát hiện lúc này Vô Tâm đã biến mất tăm tích, những ảo ảnh đang chuyển động dưới sự ngăn trở của hàn băng dần dần tan vỡ, cuối cùng không biết Vô Tâm đã li khai như thế nào.
Giữa không trung, Cửu Âm thánh mẫu gầm lên một tiếng dài, giận dữ quát:
- Đáng ghét, lại thi triển Ám Ảnh Vô Tung pháp quyết lén trốn đi. Hôm nay bản thánh mẫu dù có lục tung Hoa Sơn cũng phải tìm ra ngươi, nếu không sao có thể hả được mối hận trong lòng ta chứ!
Trong tiếng hét, bạch quang quanh người Cửu Âm thánh mẫu chợt lóe, toàn thân biến mất vào hư không. Cùng với sự li khai của bà ta, kết giới hàn băng rực rỡ đẹp đẽ kia cũng theo đó tiêu tán, chỉ còn lại luồng khí băng lạnh bao phủ khắp bầu trời biệt viện như để mọi người biết rằng đây không phải là một giấc mơ.
Cùng lúc đó tại một biệt viện khác, Vân Hoa của Đạo viên sau lúc lâu tìm kiếm, cuối cùng cũng đã khám phá địa điểm bế quan của Kiếm Vô Trần. Vân Hoa trầm tư một lát rồi ngẩng đầu nhìn lên không trung, lưu ý xem xét động tĩnh xung quanh, cuối cùng mới khẽ khàng đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng không một bóng người, ngoài những vật dụng sinh hoạt tất yếu, chẳng thấy bất cứ thứ gì khác, điều này khiến lông mày Vân Hoa hơi nhíu lại. Nhưng chỉ một lúc sau, Vân Hoa đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhẹ nhàng phi thân vào trong, thân thể đứng yên giữa không trung.
Nhìn khắp căn phòng một lượt, nhãn thần Vân Hoa ánh lên tia sáng kì lạ, một tia hắc sắc quang mang nhanh chóng thăm dò tỉ mỉ mọi động tĩnh trong phòng. Chỉ lát sau, trên khuôn mặt Vân Hoa xuất hiện nụ cười đầy ẩn ý, nhanh chóng thu lại pháp quyết rồi đáp xuống mặt đất, cố ý tạo ra tiếng bước chân không nhẹ cũng không nặng, chạy đến trước thần án kê sát tường, thấp giọng nói:
- Minh chủ, tôi là Vân Hoa, liên minh xảy ra chuyện lớn rồi.
Ban đầu không có động tĩnh gì, nhưng sau một lúc đã thấy trên tường lộ ra một cánh cửa, bên trong Kiếm Vô Trần đang ngồi trên một toà thạch đài, giữa hai chân là con Thông Linh điểu màu huyết hồng. Lướt mắt nhìn Vân Hoa, Kiếm Vô Trần vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Chuyện ta bế quan ngươi phải biết rõ chứ, sao còn đến đây làm phiền ta?
Nét mặt Vân Hoa có chút lo lắng nói:
- Chuyện này tôi tự nhiên cũng biết, nhưng sự việc lần này quả thực quá nghiêm trọng, tôi sợ nếu không bẩm báo với người, tương lai lúc người xuất quan sẽ vô cùng tức giận, cho nên…
Thấy Vân Hoa dừng lại, Kiếm Vô Trần có chút hiếu kì bèn hỏi:
- Có chuyện như vậy sao? Ngươi mau nói đi.
Vân Hoa nghe vậy nhẹ cả người, vội vàng đáp:
- Chuyện là thế này, vừa rồi Huyền Phong môn chủ đơn thương độc mã xông vào Hoa Sơn, đã phá vỡ được tuyến phòng ngự của chúng ta, tiến vào trong hậu viện. Đồng thời, hắn ta còn dẫn đến một nhân vật rất khó đối phó, hiện đang giao phong cùng chúng ta, tình huống hiện nay vô cùng nguy hiểm.
Kiếm Vô Trần sững người, lẩm bẩm:
- Huyền Phong môn chủ? Sao tự nhiên hắn lại đơn thương độc mã tấn công Hoa sơn, lẽ nào hắn điên rồi? Đúng rồi, nhân vật khó đối phó mà ngươi nói là ai vậy? Bằng vào thực lực của liên minh cũng không ngăn nổi hay sao?
Ngẩng đầu, Kiếm Vô Trần nghi hoặc nhìn Vân Hoa.
Cười khổ một tiếng, Vân Hoa đáp:
- Không giấu gì minh chủ, tôi vừa được chứng kiến, tên Huyền Phong môn chủ này lợi hại vô cùng, Chiến Tâm tôn giả và Kim Cương Thánh Phật liên thủ đều bị thương trong tay hắn. Người kia càng không dễ đối phó, bà ta chính là Cửu Âm thánh mẫu tề danh ngang hàng với Thiên Kiếm khách lão tiền bối, Hoa Sơn hiện nay e rằng không tìm được đối thủ. Lần này bà ta đến là…
Thuật lại vắn tắt âm mưu của Huyền Phong môn chủ, cuối cùng Vân Hoa nói:
- Chính vì như vậy, tôi và sư phụ mới phân làm hai đường, tất cả chỉ vì cơ nghiệp liên minh, nếu không cớ gì biết rõ sẽ bị trách mà vẫn đến?
Nghe xong lời Vân Hoa, nét mặt Kiếm Vô Trần lộ rõ sự kinh ngạc, vội vàng cất tiếng:
- Chuyện này quả thực chẳng nhỏ, không giải quyết thoả đáng tất sẽ gây ảnh hưởng lớn đến liên minh. Không được, ta phải lập tức đi ngay, nếu muộn thì hỏng bét.
Nói xong tung mình bay thẳng ra ngoài, ngay cả binh khí cũng không thèm mang theo.
Trong phòng, Vân Hoa gọi lớn:
- Minh chủ đợi tôi với.
Không trung, thanh âm Kiếm Vô Trần truyền lại:
- Ta đi trước một bước, ngươi nhớ đuổi ngay sau là được.
Tiếng "được" vừa dứt thì âm thanh đã rất nhỏ, rõ ràng người đã đi xa trăm trượng.
Đứng bất động, ánh mắt Vân Hoa nhìn xuyên qua cánh cửa trên tường rồi dừng trên thân con Thông Linh điểu rơi lại trên tòa thạch đài. Lặng lẽ nhìn một lát, khoé miệng Vân Hoa nhẹ phớt nụ cười kì dị, tay phải lăng không phẩy một trảo, Thông Linh điểu liền theo đó bay vào tay hắn.
Cẩn thận xem xét mấy lượt, Vân Hoa cười khẽ một tiếng, tự nói với bản thân:
- Cuối cùng ta cũng lấy được Thông Linh điểu, sau này chỉ cần ta có thể ngộ ra bí ẩn bên trong, đến lúc đó… ha ha…
Cười một lúc, Vân Hoa dường như nhận ra điều gì bèn vội vàng thu Thông Linh điểu lại, quay người phóng đi. Trong gió ẩn hiện truyền tới một thanh âm yếu ớt:
- Đi thôi, bất quá trước khi đi cũng nên để lại cho Kiếm Vô Trần một nan đề, để hắn đoán xem…
Âm thanh cuối cùng quá nhỏ đã tan biến vào hư không.
Một trận gió nhẹ thổi tới hậu viện, từng đợt từng đợt hàn khí khiến chúng nhân tinh thần đều chấn động, đột nhiên hồi tỉnh.
Kim Cương Thánh Phật lên tiếng:
- Minh chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao? Phân ra tìm kiếm hay cứ đứng đây chờ đợi?
Diệp Tâm Nghi nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Lục Nga một lát rồi lập tức dời đến cái hố trên mặt đất, trầm giọng nói:
- Trước tiên hãy cứu Phong Lôi chân quân tiền bối lên đã, xem qua thương thế như thế nào, sau đó hãy bàn đến chuyện xử lí nữ nhân này.
Nghe vậy, Thiên Túc đạo trưởng động thân kéo Phong Lôi chân quân từ hố đất lên. Chỉ thấy bộ dạng Phong Lôi chân quân vô cùng khốn khổ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt u ám thất thần, khóe miệng rỉ ra một dòng máu, rõ ràng lão ta đã bị thương nặng. Cách đó một khoảng, Ngọc Quan Âm Dư Mộng Hoa đang dìu Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ cũng bị trọng thương tiến lại gần, gặp phải ánh mắt dò hỏi của Diệp Tâm Nghi, bất giác lắc đầu cười khổ.
Vẫn luôn chú ý tình hình xung quanh, quan sát thấy nét mặt của Diệp Tâm Nghi không ổn, Thái Phượng tiên tử không nhịn được cất lời khuyên:
- Người này là môn hạ của Cửu Âm thánh mẫu, bất luận giữa cô ta và Huyền Phong môn chủ có quan hệ gì, chúng ta cũng không nên tuỳ tiện làm khó cô ta, để tránh sau này xung đột với Cửu Âm thánh mẫu. Còn như quan hệ giữa Cửu Âm thánh mẫu và Huyền Phong môn chủ, từ tình hình lúc nãy có thể thấy là vô cùng tồi tệ. Đã như vậy, chúng ta hà tất phải nhúng tay vào?!
Hừ lạnh một tiếng, Diệp Tâm Nghi có chút không vừa ý, trừng mắt nhìn Thái Phượng tiên tử, mục quang dời sang những người khác hỏi:
- Còn mọi người, có ý kiến gì không?
Kim Cương Thánh Phật, Tịch Diệt thiền chủ, Thiên Túc đạo trưởng và Chiến Tâm tôn giả bốn người đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên minh bạch hàm ý trong câu hỏi của Diệp Tâm Nghi, cả bốn đều không thể nói ra ý nghĩ trong lòng, chỉ trầm mặc. Còn lại Liễu Tinh Hồn và Thất Huyền chân nhân thấy chẳng ai nói gì, cũng phát giác có điều bất thường, đều cúi đầu trầm tư, không dám mở miệng.
Diệp Tâm Nghi thấy thế tức giận thét lên một tiếng, quay người vừa bay ra ngoài vừa nói:
- Các ngươi đã nhất trí như thế, vậy cứ làm theo ý các ngươi đi.
Việc này khiến sắc mặt của những cao thủ có mặt đều biến đổi, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến Diệp Tâm Nghi tức giận như vậy. Tuy nhiên chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một cỗ khí tức cực mạnh, tử sắc quang ảnh lóe lên, Kiếm Vô Trần liền xuất hiện ở lối vào.
Kinh ngạc nhìn Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi hết sức ngạc nhiên cất lời:
- Chẳng phải chàng đang bế quan sao? Sao đột nhiên đến đây vậy?
Kiếm Vô Trần nhìn quanh một lượt, phát hiện sắc mặt mọi người có vẻ khác thường liền truy vấn: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Sao vậy? Xem bộ dạng của các ngươi phải chăng đã xảy ra chuyện…
Diệp Tâm Nghi nghe Kiếm Vô Trần hỏi đến, không nén nổi bèn kể lể:
- Chàng không biết đâu, vừa rồi…
Liền đem những việc vừa phát sinh tỉ mỉ thuật lại, Diệp Tâm Nghi kể đến cuối càng lúc càng tức giận, tựa như bản thân đã chịu nhiều ủy khuất, ngữ khí vô cùng thống khổ. Kiếm Vô Trần khi biết Huyền Phong môn chủ chính là Vô Tâm thì vẻ mặt đại biến, ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp.
Mãi một lát sau, Kiếm Vô Trần mới bình tĩnh trở lại, vỗ về an ủi Diệp Tâm Nghi:
- Được rồi, lần này do Huyền Phong môn chủ quá giảo hoạt, nếu không há lại xảy ra sự việc ấy. Nghĩ thoáng một chút, với tình hình hiện tại, chúng ta cần bình tĩnh suy xét vấn đề. Vừa nãy nàng hỏi vì sao ta biết chuyện này phải không? Chính là do Vân Hoa của Đạo viên thông báo, nếu không làm sao ta có thể đến đây được chứ?
Nhìn lướt qua Kiếm Vô Trần, gương mặt mĩ lệ của Diệp Tâm Nghi thoáng lộ nét e thẹn, nhẹ nhàng nói:
- Thì ra là vậy! Nhưng sao không thấy hắn đâu? Lẽ nào hắn không tới?
Kiếm Vô Trần lắc đầu cười đáp:
- Hắn đang ở phía sau, vì ta nghe thấy ở đây xảy ra chuyện lớn nên vội vàng đến ngay, hắn đương nhiên không theo kịp rồi.
Cười thư thái, Diệp Tâm Nghi đang định mở miệng thì đột nhiên một luồng khí tức mãnh liệt từ trên trời đánh xuống, trong tiếng thất thanh kinh ngạc của mọi người, vô số luồng chân khí lặng lẽ cuộn trào mãnh liệt xé toạc không gian, sức mạnh quỷ dị đó chấn áp khiến tinh thần tất cả hoảng loạn, ít nhiều đều thụ nội thương.
Tiếng kinh hô phút chốc truyền ra, Kiếm Vô Trần tức giận gầm to, thân ảnh chớp động bay lên nghênh chiến Huyền Phong môn chủ vừa đột ngột xuất hiện. Tiếp đó, Tịch Diệt thiền chủ, Chiến Tâm tôn giả, Kim Cương Thánh Phật, Thiên Túc đạo trưởng cũng bình tĩnh trở lại, phân thành bốn hướng bao vây Vô Tâm.
Huyền Phong môn chủ Vô Tâm lạnh lùng nhìn Cửu Âm thánh mẫu, ngữ khí kiêu ngạo đáp:
Ai cũng mạnh miệng huênh hoang được, nhưng bản lĩnh thì không phải ai cũng có. Nếu người thực sự có năng lực như vậy, hãy đánh bại ta trước rồi nói.
Dứt lời lắc người một cái, nháy mắt đã biến ra hàng ngàn ảo ảnh giữa không trung, ngũ sắc quang hoa kì diệu lóa mắt kết lại một chuỗi, hợp thành vô số đồ án rất đẹp mắt.
Cửu Âm thánh mẫu "hừ" lạnh một tiếng, quát:
- Trước mặt bản thánh mẫu mà giở trò này thì đừng hòng thoát. Xem ta phá chiêu này của ngươi như thế nào. Băng Phong Thiên Lí!
Vừa dứt lời, chỉ thấy song thủ bắt quyết, toàn thân bạch quang chớp nhoáng, vô số bùa chú xuất hiện trên người, tạo thành một luồng gió lốc băng tuyết xung quanh bà ta. Luồng khí cực hàn đóng băng vạn vật, khiến hơi nước khắp nơi bắt đầu ngưng đọng, nháy mắt một kết giới băng tuyết đã xuất hiện trên bầu trời biệt viện, không gian hơn chục trượng xung quanh đã hoàn toàn bị hàn băng phong ấn.
Nhìn tuyết bay đầy trời, sắc mặt tất cả mọi người đều có chút biến đổi, danh tiếng Cửu Âm thánh mẫu quả không sai, có thể dễ dàng làm thay đổi thời tiết, giữa tháng sáu mùa hè nóng bức lại có tuyết rơi, khiến người ta không thể không thán phục. Nhìn sang Huyền Phong môn chủ, chúng nhân đột nhiên phát hiện lúc này Vô Tâm đã biến mất tăm tích, những ảo ảnh đang chuyển động dưới sự ngăn trở của hàn băng dần dần tan vỡ, cuối cùng không biết Vô Tâm đã li khai như thế nào.
Giữa không trung, Cửu Âm thánh mẫu gầm lên một tiếng dài, giận dữ quát:
- Đáng ghét, lại thi triển Ám Ảnh Vô Tung pháp quyết lén trốn đi. Hôm nay bản thánh mẫu dù có lục tung Hoa Sơn cũng phải tìm ra ngươi, nếu không sao có thể hả được mối hận trong lòng ta chứ!
Trong tiếng hét, bạch quang quanh người Cửu Âm thánh mẫu chợt lóe, toàn thân biến mất vào hư không. Cùng với sự li khai của bà ta, kết giới hàn băng rực rỡ đẹp đẽ kia cũng theo đó tiêu tán, chỉ còn lại luồng khí băng lạnh bao phủ khắp bầu trời biệt viện như để mọi người biết rằng đây không phải là một giấc mơ.
Cùng lúc đó tại một biệt viện khác, Vân Hoa của Đạo viên sau lúc lâu tìm kiếm, cuối cùng cũng đã khám phá địa điểm bế quan của Kiếm Vô Trần. Vân Hoa trầm tư một lát rồi ngẩng đầu nhìn lên không trung, lưu ý xem xét động tĩnh xung quanh, cuối cùng mới khẽ khàng đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng không một bóng người, ngoài những vật dụng sinh hoạt tất yếu, chẳng thấy bất cứ thứ gì khác, điều này khiến lông mày Vân Hoa hơi nhíu lại. Nhưng chỉ một lúc sau, Vân Hoa đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhẹ nhàng phi thân vào trong, thân thể đứng yên giữa không trung.
Nhìn khắp căn phòng một lượt, nhãn thần Vân Hoa ánh lên tia sáng kì lạ, một tia hắc sắc quang mang nhanh chóng thăm dò tỉ mỉ mọi động tĩnh trong phòng. Chỉ lát sau, trên khuôn mặt Vân Hoa xuất hiện nụ cười đầy ẩn ý, nhanh chóng thu lại pháp quyết rồi đáp xuống mặt đất, cố ý tạo ra tiếng bước chân không nhẹ cũng không nặng, chạy đến trước thần án kê sát tường, thấp giọng nói:
- Minh chủ, tôi là Vân Hoa, liên minh xảy ra chuyện lớn rồi.
Ban đầu không có động tĩnh gì, nhưng sau một lúc đã thấy trên tường lộ ra một cánh cửa, bên trong Kiếm Vô Trần đang ngồi trên một toà thạch đài, giữa hai chân là con Thông Linh điểu màu huyết hồng. Lướt mắt nhìn Vân Hoa, Kiếm Vô Trần vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Chuyện ta bế quan ngươi phải biết rõ chứ, sao còn đến đây làm phiền ta?
Nét mặt Vân Hoa có chút lo lắng nói:
- Chuyện này tôi tự nhiên cũng biết, nhưng sự việc lần này quả thực quá nghiêm trọng, tôi sợ nếu không bẩm báo với người, tương lai lúc người xuất quan sẽ vô cùng tức giận, cho nên…
Thấy Vân Hoa dừng lại, Kiếm Vô Trần có chút hiếu kì bèn hỏi:
- Có chuyện như vậy sao? Ngươi mau nói đi.
Vân Hoa nghe vậy nhẹ cả người, vội vàng đáp:
- Chuyện là thế này, vừa rồi Huyền Phong môn chủ đơn thương độc mã xông vào Hoa Sơn, đã phá vỡ được tuyến phòng ngự của chúng ta, tiến vào trong hậu viện. Đồng thời, hắn ta còn dẫn đến một nhân vật rất khó đối phó, hiện đang giao phong cùng chúng ta, tình huống hiện nay vô cùng nguy hiểm.
Kiếm Vô Trần sững người, lẩm bẩm:
- Huyền Phong môn chủ? Sao tự nhiên hắn lại đơn thương độc mã tấn công Hoa sơn, lẽ nào hắn điên rồi? Đúng rồi, nhân vật khó đối phó mà ngươi nói là ai vậy? Bằng vào thực lực của liên minh cũng không ngăn nổi hay sao?
Ngẩng đầu, Kiếm Vô Trần nghi hoặc nhìn Vân Hoa.
Cười khổ một tiếng, Vân Hoa đáp:
- Không giấu gì minh chủ, tôi vừa được chứng kiến, tên Huyền Phong môn chủ này lợi hại vô cùng, Chiến Tâm tôn giả và Kim Cương Thánh Phật liên thủ đều bị thương trong tay hắn. Người kia càng không dễ đối phó, bà ta chính là Cửu Âm thánh mẫu tề danh ngang hàng với Thiên Kiếm khách lão tiền bối, Hoa Sơn hiện nay e rằng không tìm được đối thủ. Lần này bà ta đến là…
Thuật lại vắn tắt âm mưu của Huyền Phong môn chủ, cuối cùng Vân Hoa nói:
- Chính vì như vậy, tôi và sư phụ mới phân làm hai đường, tất cả chỉ vì cơ nghiệp liên minh, nếu không cớ gì biết rõ sẽ bị trách mà vẫn đến?
Nghe xong lời Vân Hoa, nét mặt Kiếm Vô Trần lộ rõ sự kinh ngạc, vội vàng cất tiếng:
- Chuyện này quả thực chẳng nhỏ, không giải quyết thoả đáng tất sẽ gây ảnh hưởng lớn đến liên minh. Không được, ta phải lập tức đi ngay, nếu muộn thì hỏng bét.
Nói xong tung mình bay thẳng ra ngoài, ngay cả binh khí cũng không thèm mang theo.
Trong phòng, Vân Hoa gọi lớn:
- Minh chủ đợi tôi với.
Không trung, thanh âm Kiếm Vô Trần truyền lại:
- Ta đi trước một bước, ngươi nhớ đuổi ngay sau là được.
Tiếng "được" vừa dứt thì âm thanh đã rất nhỏ, rõ ràng người đã đi xa trăm trượng.
Đứng bất động, ánh mắt Vân Hoa nhìn xuyên qua cánh cửa trên tường rồi dừng trên thân con Thông Linh điểu rơi lại trên tòa thạch đài. Lặng lẽ nhìn một lát, khoé miệng Vân Hoa nhẹ phớt nụ cười kì dị, tay phải lăng không phẩy một trảo, Thông Linh điểu liền theo đó bay vào tay hắn.
Cẩn thận xem xét mấy lượt, Vân Hoa cười khẽ một tiếng, tự nói với bản thân:
- Cuối cùng ta cũng lấy được Thông Linh điểu, sau này chỉ cần ta có thể ngộ ra bí ẩn bên trong, đến lúc đó… ha ha…
Cười một lúc, Vân Hoa dường như nhận ra điều gì bèn vội vàng thu Thông Linh điểu lại, quay người phóng đi. Trong gió ẩn hiện truyền tới một thanh âm yếu ớt:
- Đi thôi, bất quá trước khi đi cũng nên để lại cho Kiếm Vô Trần một nan đề, để hắn đoán xem…
Âm thanh cuối cùng quá nhỏ đã tan biến vào hư không.
Một trận gió nhẹ thổi tới hậu viện, từng đợt từng đợt hàn khí khiến chúng nhân tinh thần đều chấn động, đột nhiên hồi tỉnh.
Kim Cương Thánh Phật lên tiếng:
- Minh chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao? Phân ra tìm kiếm hay cứ đứng đây chờ đợi?
Diệp Tâm Nghi nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Lục Nga một lát rồi lập tức dời đến cái hố trên mặt đất, trầm giọng nói:
- Trước tiên hãy cứu Phong Lôi chân quân tiền bối lên đã, xem qua thương thế như thế nào, sau đó hãy bàn đến chuyện xử lí nữ nhân này.
Nghe vậy, Thiên Túc đạo trưởng động thân kéo Phong Lôi chân quân từ hố đất lên. Chỉ thấy bộ dạng Phong Lôi chân quân vô cùng khốn khổ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt u ám thất thần, khóe miệng rỉ ra một dòng máu, rõ ràng lão ta đã bị thương nặng. Cách đó một khoảng, Ngọc Quan Âm Dư Mộng Hoa đang dìu Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ cũng bị trọng thương tiến lại gần, gặp phải ánh mắt dò hỏi của Diệp Tâm Nghi, bất giác lắc đầu cười khổ.
Vẫn luôn chú ý tình hình xung quanh, quan sát thấy nét mặt của Diệp Tâm Nghi không ổn, Thái Phượng tiên tử không nhịn được cất lời khuyên:
- Người này là môn hạ của Cửu Âm thánh mẫu, bất luận giữa cô ta và Huyền Phong môn chủ có quan hệ gì, chúng ta cũng không nên tuỳ tiện làm khó cô ta, để tránh sau này xung đột với Cửu Âm thánh mẫu. Còn như quan hệ giữa Cửu Âm thánh mẫu và Huyền Phong môn chủ, từ tình hình lúc nãy có thể thấy là vô cùng tồi tệ. Đã như vậy, chúng ta hà tất phải nhúng tay vào?!
Hừ lạnh một tiếng, Diệp Tâm Nghi có chút không vừa ý, trừng mắt nhìn Thái Phượng tiên tử, mục quang dời sang những người khác hỏi:
- Còn mọi người, có ý kiến gì không?
Kim Cương Thánh Phật, Tịch Diệt thiền chủ, Thiên Túc đạo trưởng và Chiến Tâm tôn giả bốn người đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên minh bạch hàm ý trong câu hỏi của Diệp Tâm Nghi, cả bốn đều không thể nói ra ý nghĩ trong lòng, chỉ trầm mặc. Còn lại Liễu Tinh Hồn và Thất Huyền chân nhân thấy chẳng ai nói gì, cũng phát giác có điều bất thường, đều cúi đầu trầm tư, không dám mở miệng.
Diệp Tâm Nghi thấy thế tức giận thét lên một tiếng, quay người vừa bay ra ngoài vừa nói:
- Các ngươi đã nhất trí như thế, vậy cứ làm theo ý các ngươi đi.
Việc này khiến sắc mặt của những cao thủ có mặt đều biến đổi, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến Diệp Tâm Nghi tức giận như vậy. Tuy nhiên chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một cỗ khí tức cực mạnh, tử sắc quang ảnh lóe lên, Kiếm Vô Trần liền xuất hiện ở lối vào.
Kinh ngạc nhìn Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi hết sức ngạc nhiên cất lời:
- Chẳng phải chàng đang bế quan sao? Sao đột nhiên đến đây vậy?
Kiếm Vô Trần nhìn quanh một lượt, phát hiện sắc mặt mọi người có vẻ khác thường liền truy vấn:
- Sao vậy? Xem bộ dạng của các ngươi phải chăng đã xảy ra chuyện…
Diệp Tâm Nghi nghe Kiếm Vô Trần hỏi đến, không nén nổi bèn kể lể:
- Chàng không biết đâu, vừa rồi…
Liền đem những việc vừa phát sinh tỉ mỉ thuật lại, Diệp Tâm Nghi kể đến cuối càng lúc càng tức giận, tựa như bản thân đã chịu nhiều ủy khuất, ngữ khí vô cùng thống khổ. Kiếm Vô Trần khi biết Huyền Phong môn chủ chính là Vô Tâm thì vẻ mặt đại biến, ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp.
Mãi một lát sau, Kiếm Vô Trần mới bình tĩnh trở lại, vỗ về an ủi Diệp Tâm Nghi:
- Được rồi, lần này do Huyền Phong môn chủ quá giảo hoạt, nếu không há lại xảy ra sự việc ấy. Nghĩ thoáng một chút, với tình hình hiện tại, chúng ta cần bình tĩnh suy xét vấn đề. Vừa nãy nàng hỏi vì sao ta biết chuyện này phải không? Chính là do Vân Hoa của Đạo viên thông báo, nếu không làm sao ta có thể đến đây được chứ?
Nhìn lướt qua Kiếm Vô Trần, gương mặt mĩ lệ của Diệp Tâm Nghi thoáng lộ nét e thẹn, nhẹ nhàng nói:
- Thì ra là vậy! Nhưng sao không thấy hắn đâu? Lẽ nào hắn không tới?
Kiếm Vô Trần lắc đầu cười đáp:
- Hắn đang ở phía sau, vì ta nghe thấy ở đây xảy ra chuyện lớn nên vội vàng đến ngay, hắn đương nhiên không theo kịp rồi.
Cười thư thái, Diệp Tâm Nghi đang định mở miệng thì đột nhiên một luồng khí tức mãnh liệt từ trên trời đánh xuống, trong tiếng thất thanh kinh ngạc của mọi người, vô số luồng chân khí lặng lẽ cuộn trào mãnh liệt xé toạc không gian, sức mạnh quỷ dị đó chấn áp khiến tinh thần tất cả hoảng loạn, ít nhiều đều thụ nội thương.
Tiếng kinh hô phút chốc truyền ra, Kiếm Vô Trần tức giận gầm to, thân ảnh chớp động bay lên nghênh chiến Huyền Phong môn chủ vừa đột ngột xuất hiện. Tiếp đó, Tịch Diệt thiền chủ, Chiến Tâm tôn giả, Kim Cương Thánh Phật, Thiên Túc đạo trưởng cũng bình tĩnh trở lại, phân thành bốn hướng bao vây Vô Tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.