Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 385: Khuyến Thuyết Mê Đồ




Thu đôi tay về, ông lão gảy đàn khẽ thở dài nói:
- Ta chẳng qua chỉ là một người gảy đàn, tên họ là gì cô nương không cần biết. Khúc nhạc này hôm nay thực ra không nên tặng cho cô, nhưng vì người trong Nhân gian mà ta phá lệ một lần, nếu không, tương lai thiên hạ sẽ có vô số người gặp cảnh bất hạnh. Cuộc đời này của cô nương sẽ gặp phải một kiếp nạn đã được định trước, cơ bản không có cách nào hóa giải, nhưng nếu cô nương bị như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến vô số sinh linh. Cho nên hôm nay ta giúp cô một tay hoá giải kiếp nạn này, chỉ hi vọng rằng sau này cô có thể vãn hồi hạo kiếp.
Ngạo Tuyết không hiểu liền hỏi:
- Lời của tiền bối vãn bối chưa thấu được, xin tiền bối chỉ bảo thêm.
Ông lão đánh đàn nhẹ nhàng đáp:
- Giờ đây tất cả chỉ tùy thuộc vào Lục Vân, trên đời này người có thể xoay chuyển tâm ý của Lục Vân vô cùng ít, mà cô nương là một trong số đó. Cả đời này, kiếp nạn giữa cô và hắn rất nhiều, kiếp nạn khó trải qua nhất là tình kiếp, cô phải tin vào khả năng của chính bản thân mình, phải khắc ghi trong tâm, không được bỏ cuộc.
Sắc mặt thay đổi, Trương Ngạo Tuyết trầm tư một lúc, rồi nói:
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, vãn bối xin ghi nhớ trong lòng. Hôm nay tiền bối ngồi nơi đây gảy đàn, chỉ vì vãn bối mà đến sao?
Ông lão đánh đàn lắc đầu:
- Không hoàn toàn vì cô nương, song cô nương là nguyên nhân chủ yếu. Giờ mưa đã tạnh rồi, ta cũng nên rời khỏi đây thôi. Trước khi rời khỏi đây ta sẽ tặng cho các ngươi mỗi người một câu, coi như là quà gặp mặt.
Ôm lấy cây đàn đứng lên, mục quang ông lão dừng lại trên người Thiên Mục Phong, sau khi nhìn một lát, liền khẽ lên tiếng:
- Tâm nhược vô dục, nhất thiết vi tĩnh, tâm nhược hữu dục, âm dương nan định. Nhất thiết duy tâm, hào tự vi chi.
(Tạm dịch: Tâm không có ham muốn, tất cả sẽ yên ổn, tâm mà có ham muốn, âm dương khó mà định. Tất cả đều ở tâm, phải tin vào chính mình).
Thiên Mục Phong đứng sững ra không hiểu, đưa mắt nhìn ông lão, chẳng rõ mấy câu mà ông lão vừa nói ý nghĩa là gì?
Ông lão không giải thích gì thêm, ánh mắt rời sang Lâm Vân Phong. Sau khi xem xét kỹ một lượt, lão trầm giọng nói:
- Âm dương giao dung, càn khôn vô cực. Thiên niên diên tục, túc thế chi mệnh. Hãy cố gắng nhé, giữa hủy diệt và trùng sinh, chắc chắn có hình ảnh của ngươi.
(Tạm dịch: Âm dương giao hòa, càn khôn vô cực. Ngàn năm tiếp diễn, mệnh của kiếp trước).
Lâm Vân Phong hoang mang lắc đầu đáp:
- Không rõ ý tứ là gì, những lời tiền bối thật khó hiểu.
Mục quang quay trở lại người Trương Ngạo Tuyết, ông lão trầm tư một lúc rồi khai khẩu:
- Có những chuyện đã nói với cô nương, nhắc lại thì quá nhiều, đối với cô nương không có lợi. Hãy nhớ kĩ những gì ta bảo cô hôm nay, sau khi gặp kiếp nạn phải đi cùng phượng giả. Phượng giả, tung hoành thiên hạ, minh tiếu cửu thiên chi nhân. Hãy nhớ lấy, nhớ lấy.
Vừa dứt lời, không để cho Ngạo Tuyết kịp mở miệng, cơ thể ông lão đột nhiên mờ nhạt dần, rồi vô thanh vô tức biến mất trong không khí.
Đưa mắt nhìn Thiên Mục Phong và Lâm Vân Phong, Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng hỏi:
- Lời của ông lão, hai người hiểu được bao nhiêu?
Lâm Vân Phong lắc đầu nói:
- Không hiểu lắm, những lời ông lão đó vừa nói với đệ dường như ám chỉ điều gì đó, nhưng nói như vậy thì biết đoán sao đây? Thế sư tỷ có cảm giác gì không, tiếng đàn của ông lão đối với tỷ có ảnh hưởng gì không?
Trương Ngạo Tuyết trầm tư đáp:
- Dường như có một chút cảm giác, nhưng cụ thể là gì thì ta không thể nói ra rõ ràng, hình như ông lão đã để những tiếng đàn ấy khắc sâu vào trong đầu ta, nhưng ta không thể đoán được dụng ý.
Thiên Mục Phong trầm giọng nói:
- Việc này đích xác rất khó hiểu, tuy nhiên ta đối với những lời ông lão nói, cũng hiểu được đôi chút. Trước tiên, ông ấy nói Ngạo Tuyết cô nương tương lai sẽ gặp một kiếp nạn không thể tránh được, là tai kiếp về tình kiếp với Lục Vân. Nói rõ hơn là giữa hai người có thể sẽ có hiểu nhầm, cũng có thể là sẽ có người chen vào giữa, phá hoại hoặc cản trở mối tình duyên này. Thứ hai, ông lão hôm nay đến đây tặng cô nương khúc nhạc, hiện tại không cách nào hiểu rõ có tác dụng để làm gì, nhưng tương lai chắc chắn sẽ có lúc dùng đến. Thứ ba, liên quan tới phượng giả trong lời nói của ông lão, ta đã nghĩ rất lâu, cũng có chút ước đoán, tuy không chắc là đúng hay không, nhưng hai người có thể nghe xem.
Ngạo Tuyết sắc mặt trầm ngâm, đoạn lên tiếng:
- Giữa ta và Lục Vân nhất định không thể có hiểu lầm, còn về khả năng kia, thì có mấy phần đáng tin.
Lâm Vân Phong tán đồng:
- Sư tỷ nói đúng, cho dù như thế nào, đệ tin chắc Lục Vân quyết không thể hiểu lầm và có mâu thuẫn với tỷ, duy nhất cần đề phòng bị người khác xen vào phá hoại. Như vậy trước mắt có hai người, một là tại đây, một ở Hoa Sơn, chúng ta phải tăng cường chú ý.
Trương Ngạo Tuyết đưa mắt nhìn Lâm Vân Phong, gật đầu:
- Ta biết rồi.
Thiên Mục Phong nghe thấy vậy cười khổ nói:
- Hai người nói như vậy, thật làm tổn thương lòng tự tôn của người khác đấy. Ta tuy không phải chính nhân quân tử gì đó, nhưng cũng không đến nỗi làm những chuyện lợi mình hại người như vậy.
Lâm Vân Phong hừ lạnh:
- Lòng người không thể không đề phòng, chúng ta nói như vậy trước mặt ngươi là mong ngươi hiểu, tốt nhất đừng có suy nghĩ không hay. Được như vậy, chúng ta vẫn là bằng hữu. Nếu không coi ngươi là bạn thì ta cũng không nói những lời đó trước mặt ngươi. Thôi được rồi, ngươi tiếp đi, vậy phượng giả là ai?
Thiên Mục Phong không còn lựa chọn nào khác, đành lắc đầu cười khổ mấy tiếng, sau đó thu nụ cười lại, nhẹ giọng đáp:
- Phượng giả, trước tiên nhất định là chỉ một nữ tử, thứ hai, tin rằng người này còn tung hoành giang hồ, tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ, phân tích ra, nữ tử này nhất định là người rất nổi tiếng. Nếu vậy, trong giới chân tu hiện nay, giương danh thiên hạ liệu có được mấy người như thế chứ? Ngạo Tuyết cô nương được tính là một, tiếp đó là Thương Nguyệt của Phượng Hoàng thư viện, Diệp Tâm Nghi của Chính Đạo liên minh, Trần Ngọc Loan của Trừ Ma liên minh và Bách Linh của Thiên Chi Đô. Trong năm người tất nhiên không phải là cô nương rồi, vậy thế còn trong bốn người còn lại sẽ là ai đây, điều này thì phải suy nghĩ thật kĩ.
Lâm Vân Phong nghĩ một lúc rồi nói:
- Điều này thì dễ đoán thôi, thứ nhất Diệp Tâm Nghi không thể nào, trong ba người còn lại, Thương Nguyệt và Bách Linh đều rất thân thiết với tỷ ấy rồi, nên cũng chẳng phải bọn họ, như vậy chỉ còn lại Trần Ngọc Loan thôi.
Thiên Mục Phong gật đầu đáp:
- Nói rất đúng, ta cũng nghĩ như thế. Vậy ý của ông lão gảy đàn lúc nãy, rất có thể là khuyên Ngạo Tuyết cô nương sau khi trải qua kiếp nạn, hãy gia nhập Trừ Ma liên minh để nương náu.
Trương Ngạo Tuyết đang cân nhắc những lời nói này, trên gương mặt xinh đẹp bỗng hiện ra một chút ưu tư, dường như trong chốc lát nàng lại nghĩ đến chuyện gì đó. Rút cuộc là chuyện gì chứ, nàng không nói câu nào, chỉ nhìn xa xăm về phía chân trời.
Phát hiện thấy sắc mặt của Trương Ngạo Tuyết có chút khác thường, Lâm Vân Phong liền chuyển đề tài:
- Sư tỷ à, bây giờ Bồ Đề học viện đã bị hủy diệt rồi, tỷ đưa ra ý kiến xem, chúng ta nên đi báo tin trước hay là về Dịch viên trước báo tin cho Chưởng giáo sư bá đây?
Trầm tư một lúc, Trương Ngạo Tuyết nhìn về phía Thiên Mục Phong hỏi:
- Thế còn ngươi, có dự định gì không?
Thiên Mục Phong có chút không nỡ, trả lời:
- Thực ra ta muốn cùng đi với hai người một đoạn, song tiệc rượu nào rồi cũng có lúc phải tàn, chia tay là việc khó tránh khỏi. Ta chuẩn bị đến Trung nguyên một chuyến, xem xem tình hình giữa Chính Đạo liên minh và yêu ma quỷ quái thế nào rồi, kế hoạch cụ thể có lẽ đến lúc đó mới có thể quyết định được.
Trương Ngạo Tuyết thản nhiên đáp:
- Như vậy cũng tốt, hy vọng lần sau gặp nhau, ngươi vẫn như bây giờ. Mưa tạnh rồi, chúng ta nên chia tay thôi, giờ bọn ta sẽ quay trở về Dịch viên, sau này có duyên sẽ gặp lại.
Vừa dứt lời, nàng liền ngự kiếm phi lên, dáng điệu phiêu dật bay lượn trong không trung. Lâm Vân Phong nói với Thiên Mục Phong vài câu rồi cũng ngự kiếm đuổi theo, chỉ chốc lát, thân ảnh của hai người đã biến mất trong những đám mây.
Nhìn bóng người con gái áo trắng đó rời xa, Thiên Mục Phong tự nhủ:
- Đáng tiếc kiếp này chẳng có duyên, nếu không sẽ có nhiều chuyện tốt đẹp rồi. Lục Vân ơi Lục Vân, ngươi thật khiến cho người khác phải ghen tị đó! Thôi bỏ đi, gặp được Ngạo Tuyết cô nương cũng đủ rồi, chỉ mong rằng ngươi đừng làm ta thất vọng, nếu không ta sẽ rất hận ngươi đó.
Vừa dứt lời, thân ảnh hắn lay động rồi biến mất.
Nhưng ngay sau đó, trong đình quang hoa lóe sáng, ông lão gảy đàn đột nhiên lại xuất hiện. Nhìn theo nhân ảnh tiêu thất kia, ông lão khẽ nói:
- Truyền nhân của Thiên Tà tông coi như vẫn may mắn, gặp Trương Ngạo Tuyết khiến tà tâm lay động, rồi lại tìm được sinh cơ.
Nói xong, ông lão ngồi xuống đặt cây đàn trên chiếc bàn đá, một khúc nhạc động lòng người lại vang lên trong trường đình.
Giang Nam sau cơn mưa có vẻ mỹ lệ khó tả, cây cỏ xanh biếc, hơi nước phản chiếu rực rỡ như cầu vồng, mặt trời lấp ló sau những đám mây chiếu ra những tia sáng rực rỡ. Tiếng chim hót líu lo, hoa đua nhau toả hương, hòa cùng với tiếng đàn lúc ẩn lúc hiện, tạo thành một khúc tiên nhạc làm say lòng người, nhẹ nhàng mang tới một sức hấp dẫn vô cùng đặc biệt.
Cơn mưa Giang Nam đến nhanh mà đi cũng nhanh. Trên con đường đầy bùn lầy lội, lúc này truyền tới âm thanh của một trận gió, ẩn ước như xé rách không trung. Không lâu sau, tiếng gió ấy đã tới nóc ngôi đình, rồi một âm thanh kinh ngạc phát ra từ trên không. Tuy âm thanh đó rất nhỏ, nhưng lại biểu hiện rất rõ giữa tiếng đàn, lập tức phá vỡ không khí thanh khiết xung quanh, khiến tiếng đàn đột nhiên dừng lại.
Trong không trung, một hắc y nhân đeo mặt nạ quỷ đứng im không động đậy, sau khi do dự một lát liền nhẹ nhàng bay vào trong đình. Chăm chú nhìn ông lão tóc bạc trắng, người áo đen trầm giọng hỏi: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Trong ngôi trường đình trên cổ đạo, gảy đàn ngồi đợi, không biết là có ý gì?
Ông lão gảy đàn thản nhiên đưa mắt sang hắn ta, sau đó mục quang nhìn về phía xa, ngữ khí bình thản trả lời:
- Tiếng đàn bay đi, phiêu nhiên bất định, chỉ có tri kỉ mới hiểu được. Người đời, chuyện đời, lúc nào dừng lại đây? Cả đời bận rộn, những cuộc hành trình như một giấc mơ, chỉ vì câu nói lúc đầu, sau này mới biết là không đơn giản như mình nghĩ, có thể hối hận được chăng?
Người áo đen nhãn thần lạnh lùng, toàn thân phát tán ra một luồng khí mãnh liệt, lạnh giọng nói:
- Ta hành sự thế nào là chuyện của ta, không cần ngươi phải dạy. Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi là ai, ở đây đợi cuối cùng là có dụng ý gì?
Ông lão gảy đàn không thèm để ý, đôi tay vẫn đang gảy đàn, vừa gảy vừa nói:
- Trên sông, Phật nói thuyền chỉ độ những người hữu duyên, trong trường đình, ta nói đàn chỉ độ người có nạn. Chỉ là độ hay không độ là do ngươi, thành hay không thành là do trời định.
Ánh mắt người áo đen như lưỡi dao, chăm chú nhìn ông lão một hồi lâu, rồi cất giọng có chút nhu hoà hỏi:
- Ngươi nói ta là người gặp nạn, vậy không biết nạn này từ đâu tới, do nguyên nhân gì, hoá giải ra sao?
Ông lão gảy đàn khẽ ngâm:
- Xin Người hãy nghe ta gảy khúc nhạc này, hãy quên hết chuyện đời quay về nơi xưa, xin Người hãy nghe ta một lần, lúc này thu tay vẫn còn kịp đấy.
(Xin Người – thỉnh quân, quân ở đây là vua. Đây là bài ca dành cho vị vua nào đó, ông lão này ngâm lên mượn ý để nói với người áo đen).
Tiếng ngâm vừa dứt, tiếng nhạc liền vang lên. Điệu đàn du dương ấy giống như đang mời gọi người quay đầu nhìn lại quá khứ, phiêu dật trong niềm vui vẻ vô biên, dường như ánh sáng đang ngự trị bên trong tâm trí họ.
Khúc nhạc kết thúc, ông lão gảy đàn liền hỏi:
- Nghe được cái gì, hiểu được những gì?
Người áo đen không trả lời ngay, do dự một lúc mới trả lời rằng:
- Ngươi cuối cùng là ai, dường như ngươi biết lai lịch thân phận của ta?
Ông lão đánh đàn trả lời:
- Ta là ai, điều đó không quan trọng, quan trọng ta biết ngươi là ai, ngươi có mục đích gì, vì sao lại phải cố gắng, vậy kết quả cuối cùng là gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.