Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 288: Chính tà chi chiến




Lúc này, Kiếm Vô Trần đồng hành cùng với mười hai vị cao thủ đã xâm nhập vào đại trận phòng ngự của Yêu vực, đối diện với vô số các loại yêu thú, mười hai người kết thành một hàng dài, do Kiếm Vô Trần dẫn đầu, Chiến Tâm tôn giả đoạn hậu. Vì thế hai thanh thần kiếm một trước một sau tung hoành trên bầu trời, tiêu diệt không ít yêu thú khiến cho những tiếng la hét thê thảm phát ra liên tục, chấn động khắp thiên không. Mọi người đều vượt qua được khó khăn một cách rất dễ dàng.
Quan sát thấy những Yêu vực cao thủ đang bay đến, Kiếm Vô Trần hạ thấp giọng:
- Tất cả cứ y theo kế hoạch mà hành sự, nhớ đặt an toàn lên hàng đầu, tốt nhất là chúng ta nên phân tán ra.
Nói xong Thiên Linh thần kiếm trong tay liền đưa lên, một đạo ngũ sắc kiếm mang lăng không trảm xuống, trực tiếp cuốn thẳng tới thân thể một con yêu thú to lớn, nhất cử chấn lui đối phương. Ở bên cạnh chín vị cao thủ của Nho viên, Đạo viên và Bồ Đề học viện đều tự lựa chọn mục tiêu chiến đấu cho riêng mình, nhưng Kim Cương Thánh Phật và Chiến Tâm tôn giả lại lưu ý quan sát xung quanh, truy tìm hành tung của Hắc Sát Hổ Vương.
Bấy giờ, cách đó mấy trăm trượng về phía bên trái truyền lại thanh âm đả đấu, hiển nhiên là Diệp Tâm Nghi cũng đã thuận lợi đột phá được Thiên Yêu Diệt Thần đại trận, bắt đầu tiến công. Đồng thời trên đỉnh núi đã xuất hiện thân ảnh của Hàn Ưng, nhưng lại không thấy dấu vết của Hắc Sát Hổ Vương ở đâu cả, điều này có phần cổ quái.
Kinh nộ nhìn vào những cao thủ chính đạo trước mắt, Hàn Ưng hừ lạnh một tiếng rồi lập tức truyền đi những âm thanh quái dị, tức thì toàn bộ yêu vật trên Lương sơn đều hiện hình, vô số cao thủ hướng về hai phía Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi mà tập kích. Sau khi an bài xong tất cả, thân ảnh của Hàn Ưng liền rung động, trong chớp mắt đã xuất hiện trước một toà thạch bảo tọa lạc trên Vu sơn cấp tốc tiến vào.
Ở chính giữa một thạch ốc thô sơ, Hắc Sát Hổ Vương đang ngây ngốc nhìn vào thạch tường u tối, chợt thấy Hàn Ưng đột nhiên hiện thân, hắn nói với giọng đầy lo lắng:
- Đại vương, sự tình đã có biến đổi. Hiện tại, các cao thủ chính đạo lại đột nhiên xuất thủ toàn lực, ồ ạt vượt qua những trận pháp phòng ngự do chúng ta bố trí, trực tiếp tiến đến nơi này.
Hắc Sát Hổ Vương nhãn thần liền trở nên băng lạnh, hừ một tiếng rồi nói:
- Ngươi không phải luôn liệu việc như thần sao? Làm sao những cao thủ chính đạo đó lại làm như thế? Hiện tại ngươi nói chúng ta phải làm như thế nào đây?
Sắc mặt của Hàn Ưng lập tức biến đổi, khi khôi phục lại được bình tĩnh liền đáp:
- Trước mặt, nếu muốn nói đến việc ai thắng ai thua thì chưa thể biết được. Theo ý của thuộc hạ thì đại vương nên cấp tốc xuất thủ chế trụ bọn chúng, nhằm ổn định cục diện, đợi cho thuộc hạ bố trí tuyệt trận Thiên Tinh Đoạt Hồn, đến lúc đó thì dẫn chúng tiến vào bên trong. Hơn nữa nếu địch nhân cuối cùng chỉ có bọn chúng thì chúng ta giả vờ triệt thoái, lừa chúng tiến vào Thiên Yêu Diệt Thần đại trận, cho chúng nếm thử uy lực chân chính của trận pháp này cường đại như thế nào. Đại vương nghĩ cách này có được chăng?
Hừ một tiếng, Hắc Sát Hổ Vương đáp trả với ngữ khí lạnh lẽo:
- Coi như ngươi có đầu óc linh hoạt, việc này ta đã sớm giao cho ngươi rồi, hãy cấp tốc thực hiện đi. Bây giờ ta đi chế trụ bọn chúng.
Dứt lời thì toàn thân kỳ quang chớp sáng rồi biến mất, nhưng khi đó Hàn Ưng cất tiếng:
- Làm sao mà ta có thể phò trợ một tên xuẩn ngốc như ngươi chứ!
Nói xong thì khẽ đứng im một lúc rồi bắt đầu bố trận.
Dưới chân Lương sơn đã xuất hiện không ít cao thủ tu chân. Trong đó Đồ Thiên cùng Ân Hồng Tụ đứng ở trên một đỉnh núi cách đó khá xa, đang theo dõi trận chiến chính tà này. Nhưng cách đó không xa về phía bên phải, Tà Tâm Thư Sinh và Huyết Y Bá Vương lại tiến đến cùng một nơi, vừa quan sát vừa hạ giọng bàn luận, tựa hồ như đang thương nghị điều gì.
Giữa không trung, Hồng Vân Thái Tử, Toàn Phong Phủ, Hắc Sát Kiếm Hồn ba người đứng cách nhau gần trăm trượng, hình thành một hình tam giác tập trung quan sát tình hình bên dưới. Ở một hướng khác ma thần Viêm Huyết cùng với hai tên ma tiên đứng phân cách nhau đến mấy trăm trượng, mỗi tên đều chú tâm vào trường đại chiến đó.
Trừ những cao thủ đang ở ngoài sáng này, trong bóng tối cũng ẩn tàng khá nhiều cao thủ, trong đó có cả Thiên Túc lão đạo cùng hai vị đạo trưởng Thanh Hư và Thanh Mộc của Vô Vi đạo phái, một nam một nữ của Huyền Phong môn thì ẩn tàng sâu trong những đám mây, nhìn vào chỉ thấy hai đoàn ám ảnh. Tất cả những cao thủ này đều thâm tàng bất lộ, âm thầm quan sát động tĩnh của phe liên minh cùng Hắc Sát Hổ Vương, cùng với những thế lực ngoài ánh sáng cũng chẳng khác nhau là mấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc này, trận đả đấu dưới mặt đất đã trải qua một khoảng thời gian, sắp chuyển đến những thời khắc quan trọng. Mặc dù trước đó Kiếm Vô Trần đã phân phó không nên hiển lộ quá nhiều, nhằm thu hút những cao thủ chính tà đang quan chiến xuất thủ, nhưng lúc này Hắc Sát Hổ Vương vẫn chưa thấy xuất hiện, và chính điều này cũng khiến cho Huyết Y Bá Vương và Hồng Vân Thái Tử cũng không dám xuất thủ. Vì thế dưới sự công kích của chín đại thần tướng và những nhất đẳng dũng sĩ của Yêu vực, chính đạo cao thủ đã bắt đầu chuyển sang thế hạ phong, trong tâm lý dần nảy sinh sự phản kháng, công lực bất tri bất giác tăng lên.
Mắt thấy Kiếm Vô Trần và người của hắn đang bị đẩy dần xuống thế hạ phong, lúc đó, trên hậu sơn của đỉnh núi lại đồng loạt xuất hiện tám yêu vật, hung tàn hướng về phía bọn họ mà lao tới. Có thêm yêu vật gia nhập vào chiến trường, những ưu thế khó khăn lắm mới có được của phía chính đạo lập tức biến mất, song phương lại bắt đầu khổ chiến.
Trong tám yêu vật vừa gia nhập vào chiến trường, một con lang yêu thể hình trung đẳng đang lao tới đám người phía chính đạo, thường xuyên xuất thủ ám toán, khiến cho bốn người tu vi thấp kém như Vân Hoa, Vô Vọng, Tam Tuyệt Bút Tả Nghị, và Pháp Tế đều gặp khó khăn. Những người khác mặc dù có tu vi cường thịnh hơn vài phần, nhưng mỗi một người đều phải đối phó cùng lúc với ít nhất là ba yêu vật, do đó cũng gặp không ít khó khăn. Chính vì thế, sau thời gian khoảng một tuần hương hỗn chiến, cả Vô Vọng và Vân Hoa đều đồng thời thụ thương, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến những người khác. Thêm vào đó Tam Tuyệt Bút Tả Nghị và Pháp Tế đại sư đã thụ thương nhẹ, điều này khiến Kiếm Vô Trần trong lòng bắt đầu trở nên lo lắng.
Bấy giờ, tên lang yêu đó lại xuất hiện ngay trước thân của Hạo Vân cư sĩ, bên trái Kim Cương Thánh Phật. Hạo Vân cư sĩ đang lấy một địch ba, phía bên trái nhanh chóng bị lộ ra một sơ hở, lang yêu âm trầm cười lên một tiếng, lang trảo đen bóng lập tức lướt tới với tốc độ rất nhanh, nhằm thẳng trước ngực của Hạo Vân cư sĩ nhất cử đột phá hai mươi bốn đạo chân khí phòng ngự, rồi tiếp tục hiểm độc xuyên qua ngực của lão ta.
Hạo Vân cư sĩ đột nhiên bị tấn công, miệng hét lên một tiếng gầm cuồng nộ, hạo nhiên chính khí toàn lực bạo phát, khí chí cương bùng phát nhất cử chấn khai lang yêu, đẩy hắn ta bay về hướng Kim Cương Thánh Phật. Xảo hợp thay, cũng vừa lúc Kim Cương Thánh Phật nhận ra Hạo Vân cư sĩ thụ thương, nên cấp tốc xuất chưởng bức lui địch nhân rồi tiến đến tiếp cận cư sĩ định bảo hộ sự an toàn của lão, vì thế nên Kim Cương Thánh Phật và lang yêu bất ngờ gặp nhau ở cùng một chỗ.
Diễn biến phát sinh ngoài ý muốn, Kim Cương thánh Phật nhanh chóng huy chưởng phát ra với sáu tầng công lực, thầm nghĩ như thế cũng đủ đưa mình thoát khỏi tử cảnh một lần nữa. Nào ngờ ngay lúc đó, nhãn thần lang yêu đột hiện thần mang, một tia tiếu ý âm sâm hiển hiện trên khuôn mặt hắn ta, khiến trong lòng Kim Cương Thánh Phật bỗng nhiên nảy sinh dự cảm bất tường. Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, chưởng lực yếu ớt của lang yêu đột nhiên đề thăng lên gấp ba lần, một luồng khí đen đặc nhanh chóng đối đầu cùng hữu chưởng của Kim Cương Thánh Phật.
Một tiếng cười lạnh lẽo hoà lẫn trong tiếng nổ cực lớn, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm của Kim Cương Thánh Phật vang lên, toàn thân rung động kịch liệt, ánh kim quang khắp châu thân bị tàn lụi hoàn toàn, thân thể bị chấn bay ra xa. Nhưng ngay lúc này lang yêu lại mượn lực phản xạ, hữu thủ hướng sang phía sau bối tâm của Chiến Tâm tôn giả phát ra một chưởng. Do thanh âm vang vọng tới quá đột ngột, Kiếm Vô Trần cùng mọi người sắc mặt đều chớp hiện lên vẻ thất thần, nhưng chỉ trong một sát na này cũng đã đủ để cải biến rất nhiều sự tình.
Cảm nhận thấy nguy hiểm cận kề, trong lòng Chiến Tâm tôn giả tức thì chấn động, trường kiếm trong tay đột nhiên đảo chuyển, dựa theo phản xạ mà trực tiếp công vào thân thể lang yêu. Một kiếm này vô cùng huyền diệu, và sự huyền diệu của nó đã bất ngờ vượt ra khỏi ý liệu của lang yêu.
Nguyên lai, lang yêu nghĩ Chiến Tâm tôn giả sẽ phải né tránh, hay là cấp tốc xoay người đối địch, nhưng dù chọn bất kỳ biện pháp nào trong hai biện pháp trên, lão ta nhất định sẽ thụ trọng thương. Nhưng hiện tại, chiêu kiếm đó đột nhiên xuất hiện khiến cho lang yêu phải nhẹ nhàng nghiêng người tránh né, vì thế một chưởng yếu hại định bổ đến bối tâm, đã chuyển hướng lên trên vai của Chiến Tâm tôn giả, đẩy lão ta văng ra xa vài trượng.
Vẫn chưa đủ, thân thể của Lang yêu lại tiếp tục lăng không toàn chuyển, hoá thành một cơn lốc màu xanh, chớp mắt tiến vào giữa Pháp Tế đại sư và Tam Tuyệt Bút Tả Nghị, nhất cử chấn bay hai người trong không trung, sau khi rơi xuống mặt đất đã không thấy bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Nhưng lúc này, Kiếm Vô Trần đã tỉnh ngộ trở lại, rống lên một cách giận dữ:
- Cẩn thận, hắn ta chính là Hắc Sát Hổ Vương biến thành, mọi người hãy nhanh chóng tập trung lại để ngự địch.
Dứt lời thân thể liền lăng không bay lên, Thiên Linh thần kiếm trong tay xuất chiêu Trảm Thiên quyết, kiếm mang chói mắt phát ra dày đặc như muốn che phủ cả bầu trời.
Thân thể liên tục chuyển động chín lần, lang yêu sau khi đáp xuống mặt đất, cười lớn lên một tiếng, thân thể xấu xí đột nhiên biến lớn ra, khôi phục lại hình dạng ban đầu của Hắc Sát Hổ Vương. Nhìn thấy bộ dạng cuồng nộ của Kiếm Vô Trần ở trước mặt, Hắc Sát Hổ Vương hừ một tiếng rồi nói:
- Bọn tiểu nhân ở Nhân gian, không hiểu làm thế nào mà lại có thể đưa tên ngu đần như ngươi lên ngôi vị minh chủ? Bổn vương tu hành đã qua hơn ba ngàn năm, chẳng lẽ lại để một tên chỉ tu luyện có mấy chục năm như ngươi chống đối hay sao! Hiện tại ta sẽ cho ngươi biết được rằng, chống đối với bản vương, ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nói xong liền phi thân bay lên trên, hoá thành một chùm sáng xanh sẫm, mãnh liệt kịch chiến với Kiếm Vô Trần.
Dưới mặt đất, Pháp Quả đại sư nhìn thấy Kim Cương Thánh phật cùng Chiến Tâm tôn giả đồng thời thụ thương, trong lòng kinh hãi lập tức hét lớn:
- Mọi người nhanh chóng tập trung lại, đem những người thụ thương vào chính giữa để bảo vệ, tạm thời lấy phòng ngự làm chủ.
Nghe xong, nhóm sáu người Đan Thanh Kiếm Hiệp Hứa Thương Hải, Thất Huyền chân nhân, Vô Vọng, Vân Hoa, Hạo Vân cư sĩ, và Pháp Tương tức thời toàn lực thi triển, nhất cử chấn lùi yêu vật, cấp tốc tiến đến bên cạnh Pháp Quả đại sư, còn Chiến Tâm tôn giả và Kim Cương Thánh Phật bị trọng thương cũng tức tốc tựa lưng vào nhau. Mọi người lập thành một trận pháp hình vuông, bao bọc ba người bị trọng thương tương đối nặng là Kim Cương Thánh Phật, Vô Vọng và Vân Hoa vào giữa.
Phía bên trên, Pháp Tế cùng Tam Tuyệt Bút Tả Nghị lúc này rơi xuống, liền được Vô Vọng dùng chân khí của mình đưa vào trong trận, thoát khỏi mối nguy hểm sát tử từ phía yêu vật. Kiểm tra cẩn thận tình hình của hai người, nhãn thần Vô Vọng lập tức biến đổi, lộ xuất ra vẻ ưu thương tột cùng, cất tiếng nói mang theo ngữ khí thê lương:
- Kinh mạch toàn thân của bọn họ bị đoạn sạch cả rồi, nguyên thần cũng bị tiêu tan, có lẽ sẽ không thể duy trì được bao lâu nữa.
Thanh âm khẽ khàng phát ra tựa hồ như muốn che giấu đi điều này, nhưng Pháp Quả đại sư cùng Hạo Vân cư sĩ khi nghe được thì chẳng khác chi sét đánh ngang tai. Trong lúc giao chiến, hai người đều không kềm được thân thể khẽ run lên.
Yêu thú khắp tứ phía, khi nhìn thấy chính đạo cao thủ chỉ thủ mà không công, mỗi tên đều phát ra một tiếng rống điên cuồng, dưới sự chỉ huy của một con yêu báo, bắt đầu tổ chức tấn công một cách có quy tắc, phát động từ bốn hướng chính diện, bên cánh, mặt trên và mặt dưới. Điều này khiến cho mọi người dần nhận ra rằng những yêu thú ngàn năm này đích thực vô cùng lợi hại.
Nhưng vào thời khắc đó, những cao thủ quan chiến nhìn thấy chính đạo cao thủ bắt đầu hãm nhập nguy hiểm, trong lòng mỗi người đều âm thầm tính toán, có ý định xuất thủ giải cứu bọn họ. Nguyên nhân đơn giản vô cùng, với tu vi của Hắc Sát Hổ Vương cùng với thực lực hùng hậu của hắn ta, một khi chính đạo bại lui, tất cả những cao thủ quan chiến sẽ chẳng khác gì đến đây để xem kịch, căn bản là vô pháp tiếp cận Hắc Sát Hổ Vương, chứ nói chi đến việc tìm cách cướp đoạt Thông Linh điểu. Nhưng lúc này nếu ra tay giải cứu chính đạo, giúp bọn họ chế trụ thực lực phần lớn của Yêu vực, thì đến lúc đó thời cơ hiển nhiên là sẽ có rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.