Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 280: San Vũ Dục Lai




Vào lúc trời vừa hửng sáng, Nho viên Đan Thanh Kiếm Hiệp Hứa
Thương Hải bí mật quay trở về Nhã viên, cùng đi với lão ta là một người trung niên có dung mạo rất bình thường. Lặng lẽ đến bên ngoài phòng của Kiếm Vô Trần, Hứa Thương Hải hạ giọng nói nhỏ:
- Kiếm minh chủ, tại hạ là Nho viên Hứa Thương Hải, người mà ngài cần tại hạ đã đưa về.
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, Kiếm Vô Trần nhìn người trung niên đó nhẹ giọng nói:
- Mời tiên sinh vào.
Rồi hắn quay đầu hỏi Hứa Thương Hải:
- Trên đường không ai chú ý chứ? Hứa Thương Hải đáp lời:
- Xin minh chủ cứ an tâm! Trên đường đi mọi chuyện đều rất yên ổn,
chúng tôi đã cố gắng không gây sự chú ý của người khác.
Sắc mặt dãn ra, Kiếm Vô Trần nói:
- Như vậy thì được, lần này ngươi xử lý công việc rất tốt. Tạm thời ngươi hãy lui về nghỉ ngơi trước, nhớ là không được để lộ việc này ra ngoài.
Hứa Thương Hải hạ giọng vâng lệnh và nhanh chóng ly khai. Khóe miệng hiện ra một tia đắc ý, Kiếm Vô Trần quay người bước vào trong phòng.
Ngay trong buổi chiều hôm đó, Kiếm Vô Trần triệu tập các cao thủ tại đại sảnh. Khi mọi người đã có mặt đông đủ, hắn bèn lên tiếng:
- Trong thời gian tới chúng ta sẽ tạm dừng mọi hành động để thu thập tin tức tình báo và cho mọi người điều dưỡng thân thể. Ba ngày sau chúng ta sẽ toàn lực tấn công Hắc Sát Hổ Vương, trong khoảng thời gian này mọi người cần phải điều chỉnh trạng thái ở mức tốt nhất để đến lúc đó phát huy được hết khả năng. Ngoài ra, ta sẽ phái người về Thiên Kiếm viện điều các cao thủ còn lại đến đây để tăng cường thực lực. Để đảm bảo cho lần xuất thủ này thắng lợi tuyệt đối, ta hy vọng Nho viên và Bồ Đề học viện có thể phái thêm cao thủ đến trợ chiến. Trận chiến này bọn ta nhất thiết phải giành lấy thắng lợi để cổ vũ nhân gian chính đạo, nâng cao sĩ khí cho tu chân giới trong thiên hạ.
Hạo Vân cư sĩ cùng Pháp Quả đại sư sắc mặt khẽ biến đổi, trao đổi với nhau một cái nhìn ẩn ước, cả hai đều lộ ra vẻ cam chịu trên nét mặt. Liền sau đó Hạo Vân cư sĩ nói:
- Minh chủ đã có lệnh, Nho viên của tại hạ sẽ dốc sức nỗ lực vì hòa bình của Nhân gian. Tại hạ sẽ phái Tất Thiên quay trở về truyền lệnh, ba ngày sau môn hạ của Nho viên sẽ có mặt đầy đủ tại nơi này đúng thời gian.
Nghe Hạo Vân cư sĩ nói như vậy, khóe miệng Kiếm Vô Trần khẽ giương lên, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười rồi đưa mắt nhìn sang phía đại diện của Bồ Đề học viện.
Pháp Quả đại sư thấy vậy cũng bình tĩnh nói:
- Đã là người của liên minh chính đạo thì tất nhiên bổn viện không thể để bản thân lại phía sau. Bổn tọa cũng sẽ truyền lệnh cho cao thủ của học viện nhanh chóng đến đây tương trợ, hy vọng có thể góp sức cho liên minh.
Kiếm Vô Trần hài lòng nói:
- Như thế thì rất tốt, mọi người hãy lui về nơi của mình chuẩn bị đi. Ba ngày sau chúng ta sẽ cùng xoay chuyển mọi sự trong quá khứ.
Mọi người nghe vậy đều lộ ra nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt rồi sau đó từng người một chuyển thân ly khai.
Nhìn nét mặt của mọi người, Diệp Tâm Nghi cất tiếng than:
- Nếu như lần này bọn ta không thể thắng trận một cách đẹp mắt thì e rằng sau này khó thể tiếp tục phục chúng.
Mỉm cười với vẻ hờ hững, Kiếm Vô Trần nói một cách tràn đầy tự tin:
- Yên tâm đi, lần này bọn ta tuyệt đối sẽ không đi theo vết xe đổ trong quá khứ. Sau khi tiết lộ tin tức đó cho bên Hắc Sát Hổ Vương, chúng ta sẽ đợi đến lúc hoàng hôn mà hành động theo kế hoạch ban đầu. Tất cả hãy bình tĩnh chờ đợi tin tốt lành.
Với vẻ không lạc quan, Diệp Tâm Nghi nói:
- Hy vọng kế hoạch của chàng có thể thành công, bằng không thì thiếp sợ rằng ba ngày sau cuộc chiến này sẽ chỉ hao binh tổn tướng.
Sáng sớm ngày thứ hai, đệ tử của Nhã viên thu được một tin tức, trên đường đến Thiên Kiếm viện các cao thủ được triệu tập đã bị Hắc Sát Hổ Vương ngăn cản, toàn bộ đều tử chiến. Đồng thời còn có người chứng kiến Hắc Sát Hổ Vương trong trận chiến này đã tra ra được tung tích của Thông Linh điểu từ trên người của một đệ tử, sau đó hắn cười lớn rồi bỏ đi.
Nghe được tin này cao thủ trong đại sảnh đều sắc mặt đại biến, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Kiếm Vô Trần, muốn từ trên gương mặt hắn có thể nhận biết được thêm một vài điều. Chỉ tiếc là vẻ mặt Kiếm Vô Trần đầy nét u ám, nhìn không ra được sự biến hóa nào.
Nhìn thấy bộ mặt nghi ngờ của mọi người, Diệp Tâm Nghi nhẹ giọng nói:
- Việc này cũng đã xảy ra rồi, hiện tại hỏi nhiều cũng chỉ vô dụng, xin mọi người hãy để tâm vào cuộc chiến hai ngày sau.
Đương trường mọi người thần sắc đều trầm mặc, lời nói của Diệp Tâm Nghi đã chứng thực tin tức đó là thật. Không mở miệng giải thích thêm điều gì nữa, Diệp Tâm Nghi quay người cùng Kiếm vô Trần rời khỏi đại sảnh.
Đợi sau khi hai người đi khỏi, Vân Hoa nhẹ giọng nói:
- Đã là liên minh thì mọi người cần phải đối xử thẳng thắn với nhau. Hắn không cùng mọi người thương lượng mà dấu diếm bọn ta đưa vật đó quay trở về Thiên Kiếm viện, hiện tại thì thu kết quả tốt rồi. Nay Hắc Sát Hổ Vương lấy được thứ đó, bọn ta chịu trăm ngàn cay đắng không phải đã uổng phí cả rồi hay sao?
Sắc mặt khẽ biến đổi, Thất Huyền chân nhân lớn tiếng nói:
- Câm miệng, đừng nói lời xằng bậy! Minh chủ thích như thế nào thì đó là chuyện của ngài, bọn ta không nên xen vào quá nhiều. Ngươi còn không chịu cùng ta quay về? Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Vân Hoa dường như muốn nói thêm vài câu nhưng thấy sắc mặt âm trầm của Thất Huyền chân nhân nên đành im lặng. Với vẻ mặt oan ức, Vân Hoa lặng lẽ theo lão ta rời khỏi đại sảnh.
Mọi người xung quanh thấy sắc mặt của Thất Huyền chân nhân như vậy, trong lòng ai cũng đều hiểu rõ nguyên do tại sao. Sau một hồi nhìn nhau, cuối cùng không ai lên tiếng mà từng người một rời khỏi đại sảnh. Kim Cương Thánh Phật đi sau cùng, nhìn sang Chiến Tâm tôn giả ở bên cạnh một cái, lão ta khẽ than thở nói:
- Hắn làm như thế có lẽ thật sự là chúng ta cần phải thận trọng suy xét. Nếu mọi việc cứ tiếp diễn như vậy thì nhân tâm sẽ tan rã, dẫn đến liên minh này không còn chút ý nghĩa nào nữa.
Chiến Tâm Tôn Giả bình tĩnh nói:
- Việc này Vân Chi pháp giới không hỏi đến thì hà tất ta và ngài phải quản nhiều. Đợi đến khi hắn gặp nạn, tự nhiên sẽ có người ra mặt thu thập tàn cục, điều này không phải sao?
Không muốn nói nhiều, Kim Cương Thánh Phật khẽ lắc đầu than thở rồi cũng biến mất bên ngoài đại sảnh.
Thời gian gần đây, trong tu chân giới phát sinh nhiều việc lớn làm xuất hiện sóng gió không ngừng, lòng người xao động. Trước sau không quá hai ba ngày, Phượng Hoàng thư viện bị diệt rồi lại đến vụ đoạt bảo tại Động Đình hồ. Tiếp theo đó là cái chết của chưởng giáo Thiên Kiếm viện Lý Trường Xuân, Huyền Phong môn thần bí quật khởi, đại quân của Quỷ vực hiện thân nơi Âm sơn, Ma vực Hắc Ám giới cùng Yêu vực Tam Nhãn Long Lang hợp thành liên minh chiến tuyến. Tất cả những việc này chỉ phát sinh trong vòng vài ngày, mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến cho người ta phải kinh hãi. Nhưng khi những sự việc này vẫn còn chưa qua thì tu chân giới đột nhiên truyền ra một tin tức, Kiếm Vô Trần vì ham muốn của bản thân mà lén lút đưa Thông Linh điểu về Thái Huyền sơn, bị Hắc Sát Hổ Vương của Yêu vực biết được, giữa đường xuất thủ cướp lấy.
Thông Linh điểu đổi chủ, một lần nữa lại tạo nên một trường bão táp trong tu chân giới. Không ít tu chân võ sĩ vô cùng tham lam cũng đua nhau tiến đến Hoàng hà, định nhân lúc Kiếm Vô Trần phát động tấn công cướp đoạt lại mà thừa cơ hội nước đục thả câu. Cứ như thế các cao thủ tu đạo tại thiên nam địa bắc, bất kể chính tà đều tụ tập tại Lương sơn. Một trường phong ba bão táp tranh giành bảo vật lại sắp xảy ra.
***
Trong lúc đó, tại nơi sâu thẳm của Âm sơn, Âm Thi quỷ vương cũng nhận lệnh của Sát Huyết Diêm La. Hắn mang theo ba tên quỷ tiên cùng Vô Hồn Âm La bí mật tiềm nhập Trung nguyên, chuẩn bị nhân lúc loạn lạc tập kích chính đạo và Hắc Sát Hổ Vương. Còn Hắc Ám tôn chủ cùng Tam Nhãn Long
Lang đang ở trên núi Đan Hoa cũng không bỏ qua cơ hội, kết hợp phái cao thủ đến hạ du Hoàng hà để chuẩn bị thêm dầu vào lửa. Cùng lúc đó, môn hạ của Ma Thần tông vốn dĩ luôn luôn ẩn thế không ra ngoài cũng phái tứ đại trưởng lão thống suất cao thủ phân ra hai đường, nhằm hướng Nhã viên đi suốt ngày đêm. Huyền Phong môn thần bí nghe được tin tức đó cũng lặng lẽ tiến đến. Chỉ bằng một kế nhỏ nhoi của Kiếm Vô Trần, tất cả các cao thủ của tam gian thất giới đã tề tụ tại Hoàng hà, hình thành một trường chiến đấu tranh giành cướp đoạt. Tuy nhiên kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, điều này không ai có thể đoán được.
Bầu trời buổi chiều bị sương mù che phủ cả một vùng, liên tục trong mười ngày qua ánh nắng mặt trời nắng gay gắt làm cho mặt đất hanh khô dị thường, bụi đất bay khắp nơi. Lúc này một đám mây đen bay đến, gió cũng bắt đầu nổi lên, dường như báo trước rằng sẽ có một trận mưa to.
Ngẩng đầu nhìn đám mây đen trên trời, Lục Vân tự nói với bản thân:
- Sơn vũ dục lai phong mãn lâu, đây chẳng phải là ám thị mưa gió trong Nhân gian cũng đã đến rất gần rồi hay sao. Có lẽ đã đến lúc rồi, ta cũng nên giải quyết các việc của mình thôi.
Nói vừa dứt lời, Lục Vân liền tập trung sự chú ý xuống mặt đất vì chàng đột nhiên phát hiện dưới chân mình phát ra một luồng khí tức rất kỳ quái. Quan sát mặt đất một cách cẩn thận, Lục Vân nhận thấy cạnh một con đường xuôi nam ngược bắc có một gian tiểu miếu. Trong miếu lúc này có một nam một nữ đang dừng chân, dường như là có ý tránh mưa.
Lúc này trời đã bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa to tuy thưa nhưng nặng hạt, chỉ trong chớp mắt đã biến thành cơn mưa lớn. Cơn mưa này đến nhanh một cách bất ngờ. Không kịp nghĩ nhiều, Lục Vân lắc mình hạ xuống mặt đất rồi nhanh chóng tiến vào trong tiểu miếu.
Khẽ gật đầu và mỉm cười chào đôi nam nữ ấy, Lục Vân lặng lẽ quan sát họ. Trên khuôn mặt của nữ tử đó đeo một cái mặt nạ tinh xảo nhưng vẻn vẹn
chỉ che được một phần tư khuôn mặt, dung mạo dường như rất đẹp. Cặp mặt long lanh của nàng ta đang cố che giấu đi vài phần u oán, lại rất phù hợp với cái mũi như ngọc và cái miệng nhỏ nhắn. Còn trên khuôn mặt của nam tử đó cũng có một mặt nạ che đậy hơn một nửa khuôn mặt, đôi mặt hàn lãnh như băng. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lục Vân, ánh mắt nam tử đó lóe lên một tia quang mang kỳ dị.
Dời ánh mắt nhìn về con đường phía xa, vẻ mặt của Lục Vân rất bình đạm nhưng trong tâm lại kinh ngạc dị thường, chàng vừa cảm giác được sự bất an từ trên thân người nam tử đó, việc như thế này thật hiếm khi xảy ra. Thận trọng tìm hiểu, Lục Vân phát giác trên người của nam tử này phảng phất một vật gì đó rất cổ quái. Vật này gây ra cho bản thân Lục Vân một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa bất an làm chàng có chút hoang mang.
Trong cơn mưa lớn, ba người nơi tiểu miếu vẫn cứ như thế nhìn ra tứ phía, không ai mở miệng. Hiện tại trừ tiếng gió, tiếng mưa, tiếng cành cây đong đưa bên ngoài thì tất cả đều có vẻ hết sức bình thường. Đúng vào lúc đó, ở phía nam của cổ đạo xuất hiện một bóng người đang đội mưa đi đến, trong chớp mắt đã xuất hiện bên ngoài tiểu miếu. Nhìn ba người bên trong miếu một lượt, nhân ảnh đó khẽ hô một tiếng kinh ngạc, rồi đi vào trong miếu, cuối cùng nhân ảnh dừng lại bên trái Lục Vân.
Cẩn thận đưa mắt quan sát người này, Lục Vân phát hiện đó là một lão già tóc bạc nhưng có nét mặt trẻ con, tuy nhiên chàng không thể đoán ra được tuổi tác rõ ràng. Mặt khác trên người lão già lại toát ra một vẻ thần bí khó lường, dường như đôi mắt của lão ta có thể nhìn thấu được cả thế gian. Nhất thời Lục Vân có cảm giác đôi mắt lão ta có thể nhìn thấy được rất rõ ràng mọi bí mật trên đời, không điều gì có thể che dấu được nhãn thần đó. Lần đầu tiên gặp được người như thế này, trong tâm Lục Vân không khỏi chấn động, tâm niệm chàng tự nhiên chuyển động, pháp quyết Hư Vô Không Ngân cũng theo đó được thi triển trong chớp mắt. Ngay lập tức cả người Lục Vân tựa như hư
vô, khí tức toàn thân hoàn toàn ẩn trụ.
Lão già kinh ngạc đưa mắt nhìn Lục Vân, rồi ánh mắt lão ta dời sang phía nam tử đeo mặt nạ. Nhãn thần lão già lộ ra một vẻ rất phức tạp mà Lục Vân không thể giải thích được, nhìn như là cười nhưng lại phảng phất như đang than thở. Môi lão già khẽ động, dường như định nói điều gì đó bỗng đột nhiên dừng lại, ánh mắt lão ta hướng về phía bắc cổ đạo. Nơi này đang có một nhân ảnh nhanh chóng tiến lại, trong nháy mắt đã xuất hiện trong tiểu miếu, đó chính là Thệ Thủy Lưu, người mới chia tay với Lục Vân cách đây không lâu.
Nhìn thấy Lục Vân, Thệ Thủy Lưu hiển nhiên tỏ ra cao hứng phi thường, nhưng khi gã nhìn thấy lão già đó thì thần sắc liền biến đổi, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác hiếm thấy. Chỉ trong chớp mắt khí lưu toàn thân Thệ Thuỷ Lưu rần rần chuyển động, cả người gã tiến nhập vào trạng thái cảnh giới cao độ.
Mỉm cười nhìn Thệ Thuỷ Lưu, lão già nhẹ giọng nói:
- Nhiều năm không gặp, tại sao khi gặp lại ta ngươi lại có bộ dạng không thân thiện như vậy. Thật tình là ta không có ý tìm ngươi gây phiền, ngươi không cần phải khẩn trương đến thế.
Nghe lão già nói vậy, Thệ Thủy Lưu từ từ thu lại thủ thức nhưng vẫn mang theo vài phần cảnh giác rồi lên tiếng:
- Đứng trước mặt ông, ta không thể không có chút cẩn thận. Tuy là từ trước đến giờ ông không cùng người khác động thủ nhưng cặp mắt của ông lại nhìn thấu được rất nhiều thứ không nên nhìn, luôn luôn làm cho người khác có cảm giác không thoải mái. Không biết tại sao lần này ông xuất hiện tại đây, vì người nào mà đến?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.