Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 253: Ma Thần Trọng Sinh




Thiên nhãn vừa xuất hiện tất cả yêu ma đều không còn chỗ ẩn nấp, chỉ thấy một bóng đen di chuyển cực nhanh xuất hiện ở bên trái Lục Vân, đó chính là ma thần Dạ Mị. Cảm giác được thuật ẩn thân của mình đã bị phá giải, Dạ Mị hừ giọng nói:
- Hảo tiểu tử, quả nhiên tinh thông tuyệt học của Phật Đạo lưỡng phái, chẳng trách lại to gan đến vậy dám tới đây giương oai. Nhưng chớ có vội mừng, Huyễn Mộng Lưu Quang của ta chỉ mới bắt đầu thôi, ngươi hãy từ từ mà thưởng thức đi.
Nói xong hai tay kết ấn, miệng không ngừng lẩm nhẩm chỉ trong nháy mắt tất cả lại chìm ngập trong bóng đêm, vô số ảo ảnh bắt đầu xuất hiện, trong đó có cả Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong, Tử Dương chân nhân, Tất Thiên, Bách Linh, Văn Bất Danh, Dao Quang...rất nhiều người mà Lục vân quen biết.
Hứ lên một tiếng coi thường, Lục Vân quát:
- Thứ ảo thuật hèn mọn, vậy mà cũng lấy ra để dọa người, hãy xem ta phá chiêu này của ngươi thế nào.
Dứt lời nắm chặt thần kiếm trong tay, cả người Lục Vân bay lên không múa kiếm, một tia kiếm đỏ lừ như linh xà bay lượn xoay tròn trong không trung, phát ra muôn vàn kiếm khí phóng về phía những ảo ảnh đó. Một cái nát vụn, cái thứ hai bị đâm trúng, cứ như vậy tất cả các ảo ảnh đều giống như chui vào miệng cọp, không biết mệt mỏi không biết sợ hãi, cái trước bổ nhào cái sau tiếp tục không hề ngừng nghỉ.
Khi Lục Vân đâm nát ảo ảnh Bách Linh cuối cùng, một luồng khí đen từ ngực Bách Linh phóng ra, một tiếng kêu ai oán cùng cực, thảm thiết giống hệt như giọng của Bạch Linh vang lên khiến cho Lục Vân đầu óc bị chấn động, sơ hở đó lập tức lọt vào trong mắt của Dạ Mị.
Kim quang đột xuất, Lục Vân đã ý thức được sự nguy hiểm, điều đầu tiên chàng nghĩ tới là vận công hộ thể, nhưng lúc này đã chậm một bước, một luồng ma khí âm hàn có thể nuốt chửng mọi thứ đã phá tan sự phòng ngự của Lục Vân xuyên thẳng vào lồng ngực chàng. Lúc này tình thế bốn phía đã thay đổi, bọn ma thú gào thét điên cuồng, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ về phía Lục Vân. Chỉ thấy ma lang giơ vuốt, ma ưng vồ xuống, ma hổ há miệng, ma báo lao tới, những đòn tấn công liên tiếp tạo thành một cơn lốc màu đen đáng sợ, vây tròn quanh chàng. Còn bên dưới Lục Vân một cái bóng ma quái thoắt ẩn thoắt hiện đang bay xoáy nhanh tới nhằm thẳng vào chàng bất ngờ đánh úp. Thân hình lảo đảo vài cái, Lục Vân cúi thấp đầu nhìn lồng ngực, một tia máu đen đang chảy phụt ra, cơ thể như có một ma lực hắc ám ăn mòn tất cả đang điên cuồng phá huỷ kinh mạch của chàng, khắp người đau đớn tột cùng như xuyên thấu tận óc. Tâm niệm chuyển động, Lục Vân sử dụng Tâm Thiện Bất Diệt quyết của Phật gia để bảo vệ tâm mạch, Hoá Hồn phù trong cơ thể chàng tự động vận chuyển, nhanh chóng đẩy lùi thứ ma lực quỷ dị này. Ngẩng đầu, thế công hung mãnh tựa như ảo giác nhưng Lục vân lại nhạy bén cảm nhận được bên trong có một khí tức kỳ dị vô song đang tồn tại, chỉ là nhất thời không thể nhìn xuyên thấu. Ẩn tránh đã không kịp nữa, nguy hiểm cận kề Lục Vân toàn thân mở rộng, không hề do dự thi triển pháp quyết Hư Vô Không Ngân, trong nháy mắt cả người trở nên mờ ảo biến mất trong hư không mờ mịt, nhưng cái bóng của chàng vẫn trân trân đứng đó không hề động đậy. Sấm sét kinh thiên động địa, bọn ma thú gào thét phẫn nộ, tất cả mọi thứ chói loá sau trận chiến mới từ từ biến mất.
Trên không, ma thần Dạ Mị kinh hãi nhìn cơ thể như không mà có ấy, phẫn nộ hỏi:
- Lục Vân, đây là pháp quyết gì của ngươi mà lại không sợ mọi đòn tấn công?
Hờ hững cười, Lục Vân bình tĩnh nói:
- Pháp quyết này của ta cũng giống ngươi mà thôi, đều là huyễn mộng hư cảnh, có điều của ta còn có thêm không linh hư ảo, không vướng chút bụi trần. Đòn tấn công của ngươi khi nãy đã làm ta bị thương, thật là lợi hại không hổ là đệ nhất ma thần của Hắc Ám giới. Bây giờ đến lượt ta ra tay, ngươi hãy chuẩn bị đi.
Thần kiếm vung lên, một quả cầu lửa đằng không hoá thành phi long phát ra tiếng gầm rú kinh thiên. Bốn phía lửa bay hừng hực, liệt hỏa chân nguyên vô tận dưới sự thúc động của Lục Vân nhanh chóng lan rộng khiến bầu trời u ám giăng đầy huyết sắc, những ngọn lửa nhảy múa như hàng ngàn đoá hoa sen đang bung nở, giống như tầng tầng lớp lớp mây đỏ hình thành một đài sen cháy bùng bùng dưới chân Lục Vân toả ra một sức mạnh đáng kinh sợ. Ngạo nghễ đứng trên không, Lục Vân như liệt hoả sứ giả khí thế hào hùng, khí tức bá giả coi thường tất cả giống như những phong đao sắc nhọn phủ kín cả bầu trời hắc ám.
Lạnh lùng nhìn ma thần Dạ Mị, Lục Vân thản nhiên nói:
- Hãy thử tiếp chiêu Liệt Hoả Phần Thiên này của ta trước, xem ma khí ở Ma vực của ngươi có địch lại được địa tâm liệt diễm của ta không.
Pháp quyết vừa hoạt động cả biển lửa vần vũ bay, chín con hỏa xà bay quanh ma thần Dạ Mị không ngừng phun ra những quả cầu lửa, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ lấy hắn.
Cười khùng khục, ma thần Dạ Mị gầm lên:
- Chiêu thức này nhìn thì đáng sợ, nhưng chỉ dựa vào đó mà đòi đối phó với ma thần ta thì còn kém xa lắm, hãy xem Ma Diễm Thao Thiên của ta diệt địa tâm liệt diễm của ngươi.
Nói đoạn, ma thần Dạ Mị đang bị vòng lửa bao vây chợt bạo phát một làn hắc vụ giống như sự kết hợp giữa lửa và băng, hai bên phát ra tiếng phù phù nhanh chóng tiêu tan, trong tích tắc hoá thành khói xanh đầy trời bay trong không trung. Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lục Vân, ma thần Dạ Mị cười nói:
- Tu vi của ngươi quả nhiên không tồi, nhưng gặp ta thì thật xui xẻo. Bây giờ chúng ta hãy vứt bỏ mọi hoa chiêu đi, chỉ dựa vào thực lực chân chính quyếtmột phen thắng bại.
Nói vừa dứt lời toàn thân xuất hiện ánh sáng ma quái, vô vàn ma khí hắc sắc thành sợi thành dải cuộn lại, dị lực tinh thần có tần suất cao đến hai mươi vạn lần mỗi thức, kèm theo một sức mạnh kinh hồn bạt vía từ bốn phía tụ lại, cuối cùng hoá thành một điểm xuất hiện trên đầu Lục Vân. Cười nhạt một tiếng huyết mang trong mắt Lục Vân loé lên, lúc này lực huyết sát vô tận trong cơ thể chàng cùng với chân nguyên không ngừng dâng cao cũng theo đó bạo phát, một luồng khí tà ác đang dần dần dung nhập vào huyết mạch làm thay đổi bản tính của chàng. Tay phải rung lên, tiếng kiếm rít kinh thiên động địa, một quang cầu huyết sắc bay xoáy ra, hóa thành tam nhãn Huyết Mị đầu nửa người nửa sói xuất hiện phía trên không Lục Vân. Thiên Ảnh Huyết Mị vừa xuất hiện, vô số huyết ảnh loé lên, những tiếng gầm thét hung ác phẫn nộ đinh tai nhức óc vang lên khắp không gian. Bên ngoài, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân phân bố thành hai mươi bảy tầng, dùng tần suất cao hơn để chống lại dị lực tinh thần của ma thần. Đồng thời, Lục Vân nhân lúc Thiên Ảnh Huyết Mị tấn công, thân ảnh biến hoá như gió xuất hiện ngay trước mặt Dạ Mị, tay phải vô thanh vô tức đâm ra một kiếm, ngay lập tức kim quang toả ra rực rỡ, những tia sáng đỏ sẫm của Như Ý Tâm Hồn kiếm lúc này biến thành kim sắc, lấp loáng ánh hào quang thần kỳ vô song. Tả thủ ẩn giấu Trấn Hồn phù tựa như vô tình lại như hữu ý chênh chế ch nghiêng ra lặng lẽ chờ ma thần Dạ Mị tiến đến. Pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân bất ngờ thất thế khiến cho sự chú ý của Ma thần Dạ Mị xuất hiện một kẽ hở, Thiên Ảnh Huyết Mị mạnh mẽ dị thường lại làm cho hắn cảm thấy chấn động. Hai người trùng hợp cùng xuất hiện, thân hình của Lục Vân kề cận ngay bên cạnh như sét đánh bên tai, khiến hắn kinh sợ muốn tránh nhưng đã không kịp nữa.
Cảm thấy một luồng khí thần kỳ bức tới gần, ma thần Dạ Mị biết được kim quang của Phật gia có tác dụng áp chế tuyệt đối với cao thủ Ma vực, cho nên lúc này hắn cũng không còn lòng dạ nào để nghĩ nhiều mà gắng hết sức vặn người sang bên trái tránh đường kiếm đáng sợ đó. Thoát khỏi đường kiếm này nhưng tiếng cười âm trầm của Lục Vân như tiếng gọi của địa ngục làm chấn động tinh thần của ma thần. Vẫn chưa kịp hiểu ra được chuyện gì thì Trấn Hồn phù trong tay trái của Lục Vân đã hóa thành một đạo ngân phù khoảng ba thước nhẹ nhàng in lên trên người ma thần Dạ Mị. Tất cả đều nhẹ nhàng không có tiếng động, dường như không có bất cứ thay đổi gì nhưng ma thần Dạ Mị lại cảm thấy có một sự sợ hãi đang dâng lên ngập tim. Ánh mắt của Lục Vân lúc này rất độc ác, huyết mang lập lòe như hai đốm lửa đang khẽ thuật lại một chuyện nào đó chưa rõ tình hình. Ma thần dạ Mị lúc này muốn biến khỏi nhưng hắn biết rằng tất cả đã quá muộn, Trấn Hồn phù với lực lượng đáng sợ có thể huỷ diệt mọi nguyên thần hồn phách, đang trong cơ thể hắn với tốc độ vượt ngoài sức tưởng tượng, phá huỷ mọi cơ năng toàn thân hút tất cả sức mạnh của hắn. Sau tiếng kêu gào đau đớn thảm thiết, tất cả mọi ánh sáng chói loá xung quanh đều biến mất. Dưới bầu trời âm u chỉ thấy cơ thể của ma thần Dạ Mị không ngừng vật lộn, vô số ma khí từ trong cơ thể hắn tràn ra, tay chân bắt đầu nứt ra, vỡ vụn và nổ tan, bốn phía nồng nặc khí tức hủy diệt. Lục vân thản nhiên nhìn hắn nghe tiếng kêu gào thê thảm, người bắt đầu dần bình tĩnh trở lại, huyết mang trong mắt biến mất nhìn không ra chút dị dạng nào.
Lúc này, Thương Nguyệt thấy tình hình như vậy liền bay xuống cạnh Lục Vân, khẽ hỏi:
- Huỷ diệt hắn như vậy thì việc mà chúng ta cần biết sẽ phải làm thế nào?
Mỉm cười nhìn nàng, Lục Vân thần sắc bình thản nói:
- Yên tâm, ma thần là nhân vật thế nào chứ, sao có thể dễ dàng chết đi như vậy được? Tu vi của hắn tuyệt đối không kém gì các cao thủ của Vân Chi pháp giới, gần như là bất diệt chi thể, muốn huỷ diệt cơ thể của hắn thì dễ nhưng để huỷ diệt chân nguyên của hắn thì tương đối khó. Lúc này tuy cơ thể hắn đã bắt đầu bị tiêu huỷ, nhưng chờ cho tới khi nguyên thần tiêu tan hồn bay phách lạc thì còn rất sớm. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nghe vậy thương Nguyệt mới yên lòng, lặng lẽ quan sát thảm cảnh không nỡ xuống tay trước mắt.
Chân tay vỡ vụn, tiếp đó là thân thể, cuối cùng là cái đầu. Khi tất cả hóa thành mây khói rồi tan biến, Lục Vân nhìn quang cầu hắc sắc đang biến hoá bất định, lạnh lùng nói:
- Dạ Mị ngươi thua rồi, bây giờ lúc ngươi thực hiện lời hứa, mau nói đi, người mà chúng ta cần tìm ở đâu?
Tuy không còn thân thể, nhưng sự đau đớn không vì thế mà tiêu tan. Lúc này Dạ Mị vừa kêu gào thảm thiết, vừa gầm lên nói:
- Tên Lục Vân đáng chết, ngươi có thể huỷ diệt được nhục thể của ta nhưng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi chẳng phải là muốn tìm người ư, quá dễ dàng ngươi chỉ cần đi theo ta là được.
Nhìn theo quang cầu hắc sắc vút về phía trước, Lục Vân kéo theo Thương Nguyệt hai người vội vã đuổi theo. Gữa không trung, Lục vân nói với ma thần Dạ Mị ở trước mặt:
- Ta biết là bây giờ ngươi đang tìm cách để thoát khỏi cấm chế của ta, nhưng ta nói cho ngươi biết điều đó là không thể. Dưới Trần Hồn phù hồn bay phách lạc, nguyên khí tận diệt ngươi cứ từ từ mà thưởng thức.
Gầm lên một tiếng phẫn nộ, Dạ Mị nói:
- Đừng vội đắc ý, ta sẽ tự có cách thoát ra khỏi cái bùa quỷ quái này của ngươi, tới lúc đó ta sẽ làm cho ngươi muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, ngươi hãy đợi đấy.
Khẽ hứ lên hai tiếng, Lục Vân phớt lờ hắn dắt theo Thương Nguyệt đuổi gấp phía sau, chỉ trong chốc lát đã tới trước một hang đá hẹp trước mắt xuất hiện một tòa thành màu đen. Dừng lại, Lục vân và Thương nguyệt cùng quan sát tòa thành màu đen này trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trạng, bị chấn động mạnh trước ma khí kinh thiên nơi đây. Cảm giác giống như một ngọn núi lớn không thể vượt qua, đang hiện lên rõ mồn một trước mắt hai người, áp lực vô hình như tảng đá lớn ngàn cân đè lên khiến hai người không thể thở được.
Kinh hãi nhìn nhau, Thương Nguyệt trầm giọng nói:
- Nơi này rất quỷ dị, ma khí cuồn cuộn như sóng khiến người ta phải ngạt thở. Với thực lực của hai chúng ta e là nếu muốn vào đó cứu được Vô Hạ sư thúc ra sẽ gặp chút khó khăn. Lần này, có lẽ....
Nàng không nói hết câu nhưng Lục Vân có thể hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.