Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 244: Ý Liệu Chi Ngoại




Cảm giác thấy sự biến hóa vô hình, quang cầu phía dưới bắt đầu phình to ra, không ngừng co giãn muốn đánh văng sự ràng buộc vô thanh đó. Song đã là vô hình, lại không biết đâu là nơi chịu lực thì làm sao có thể bị nó chấn bay đi được? Giữa không trung, Lục Vân cảm nhận rõ ràng thấy hư vô chi lực của mình đã xuyên thấu qua những chấm đen ở giữa quang cầu, bắt đầu khiến cho tam sắc ma quang trên bề mặt quang cầu hay còn có thể gọi là tam sắc ma nhãn hội tụ về một nơi, bức chúng không ngừng chồng xếp hợp nhất, số lượng giảm đi rất nhanh. Cảm giác này giống như tung lưới bắt cá, nước được lọc ra khỏi lưới, cuối cùng chỉ thu gom lấy mục tiêu của mình, để chúng tụ lại với nhau làm một mẻ là bắt hết! Dưới mặt đất, mọi thứ đang bình lặng đột nhiên phát sinh dị biến, chỉ thấy cuồng phong gào thét cuốn bay bụi đất, vô số đất đá bắn văng ra tứ phía trong lúc đám ma vân thần bí vùng vẫy, làm dấy lên một trận bạo phong hắc sắc. Lúc này, quang cầu loang loáng hào quang kia do tam sắc ma nhãn trên bề mặt từng bước hội tụ, đại bộ phận bề mặt đã bắt đầu mờ nhạt vô sắc, lộ ra những tia sáng đen ma quái. Cùng với sự phát động toàn lực của Lục Vân, hư vô chi lực có thể dung nạp vạn vật cuối cùng đã bức đám ma vân thần bí buộc phải hiện ra bản thể, chỉ thấy ba con mắt lớn phân bố thành hình tam giác trên bề mặt hắc vân, cột sáng ba màu chứa đầy kình lực bá đạo bắn vọt lên trời, phát ra lực công kích hủy diệt về phía Lục Vân. Cột sáng chứa đựng lực lượng thôn tính vạn vật đó dễ dàng xuyên thấu thân thể Lục Vân, thế nhưng vết thương lại không hề hiện ra như đã nghĩ, Lục Vân tựa như không khí hư vô, chỉ hiện lên một quang ảnh nhàn nhạt.
Phát giác ra tất cả, ma vân bị bức lộ nguyên hình lấp loáng hào quang giữa tam nhãn, hình thành một chùm sáng ba góc, lần thứ hai phát động công kích. Song lần này cũng vậy, không có chút tác dụng với thân thể hư vô của Lục Vân, tựa hồ như chàng không bao giờ bại, vĩnh viễn cũng không ai có thể công kích tới người chàng. Cục diện kỳ diệu mà quỷ dị tại trường lúc này như đã được định sẵn, ma vân thần bí đó không tiếp tục tấn công nữa, ba con mắt đỏ sẫm, xanh thẫm, đỏ tím không ngừng nhấp nhoáng như đang suy nghĩ điều gì đó. Thấy nó không tấn công, Lục Vân liền thừa cơ toàn lực phát động Hư Vô Pháp Quyết chuẩn bị dùng đạo khống chế thân, dùng áp lực cưỡng ép để chấn vỡ nó. Phương pháp này tuy hay nhưng Lục Vân sau khi đã thử kỹ mới phát hiện ra bất luận mình có thu hẹp màn lưới vô hình thế nào, tới một phạm vi nhất định là không có cách nào thu nhỏ hơn nữa. Suy ngẫm tìm hiểu nguyên do, cuối cùng Lục Vân đã tìm ra một đáp án khiến chàng kinh ngạc, nguyên nhân sản sinh ra kết quả này, ngoài thực lực cường đại kinh người của ma vân thần bí ra, Hư Vô Pháp Quyết của chàng tuy thần kỳ nhưng chủ yếu dùng để phòng ngự và hóa giải mọi ngoại lực, còn nói đến chuyện công kích thì hư vô chi lực không đủ khả năng. Nghĩ tới đây Lục Vân thở dài một tiếng, biết rằng rốt cuộc mình vẫn không có cách nào tiêu diệt được ma vân, chỉ có thể chọn cách để Tứ Linh Thần Thú xuất thủ, xem xem hai đại kỳ vật trong thiên địa này ai bá đạo hơn. Trong lúc chàng đang miên man nghĩ ngợi thì ba ma nhãn của ma vân phía dưới đột nhiên phát sinh biến hóa, chỉ thấy ba tia sáng nhỏ hội tụ tại giữa ba ma nhãn, hình thành một luồng quang diệm nhỏ bé hàm chứa tam sắc quang hoa bay vọt lên trời, lúc đến sát người Lục Vân đột nhiên thay đổi phương thức, từ đường thẳng biến thành đường vòng hình thành một đạo kết giới tam sắc xung quanh Lục Vân như cái kén phủ trùm lên người chàng. Cùng với sự xuất hiện của tam sắc kết giới cổ quái này, thân thể của Lục Vân trong hư không bắt đầu rõ nét, rất nhanh đã hiển hiện trên không. Trong lòng chấn động, Lục Vân không ngờ ma vân này lại quỷ dị lại có thể phá giải Hư Vô Không Ngân của mình, thật không thể hiểu nổi. Cảm thấy nguy hiểm
lâm đầu, toàn thân Lục Vân quang hoa đại thịnh, Trấn Hồn Phù trong tả thủ lóe ngân quang, hai chữ Trấn Hồn thần kỳ mạc trắc cấp tốc in lên kết giới tam sắc, nơi tiếp xúc tán phát ra ánh sáng chói mắt. Không gian uốn khúc, kết giới vững chắc bỗng vỡ tan, những tia khí va đập tung tóe bên trong khiến thân thể Lục Vân rung động, lăng không bay lên. Thoát khỏi sự kềm kẹp của kết giới, Lục Vân liên tiếp di động chín lần, tránh khỏi đòn tấn công của ma vân, xuất hiện bên cạnh Thương Nguyệt.
Cười khổ một tiếng, Lục Vân nói:
- Với sức con người đích xác không thể chống lại được con quái vật này,
bây giờ chúng ta hãy xem Tiểu Linh nhi biểu diễn vậy. Thương Nguyệt hơi lo lắng nói: - Tiểu Linh nhi tuy uy lực tuyệt luân nhưng ma vật cổ quái này hình như
còn khó đối phó hơn cả Tam Đầu Linh Xà bởi nó không chỉ mạnh mà còn ẩn
tàng sự thần bí vô hạn. Gật đầu tán đồng, Lục Vân nghiêm túc nói: - Muội nói đúng, bất quá Tiểu hỏa gia của ta cũng vô cùng thần bí, rốt
cu ộc kẻ nào mạnh kẻ nào yếu, chỉ có thể đợi tỷ thí xong mới biết được. Được rồi, ma vân cổ quái dưới kia bắt đầu nổi giận rồi, hãy để Tiểu Linh nhi phát động tấn công thôi. Tiểu Linh nhi phát ra một tiếng hú nhỏ, sau khi được sự đồng ý của Lục Vân liền lăng không bay lên trong tiếng rống, liên tiếp xoay mình ba lần trên không như mũi quang tiễn bắn thẳng xuống dưới đất. Dưới kia, một cột sáng chói lóa đang nghênh đón Tiểu Linh nhi, song phương gặp nhau trên không, thân thể nhỏ bé của Tứ Linh Thần Thú xông phá cột sáng đó, chìm trong màn hào quang rợp trời.
Tựa hồ đã phát giác ra khí tức bá đạo trên thân Tứ Linh Thần Thú, ma vân
thần bí sau một kích không thành lại bắt đầu đợt tấn công lần hai, lần ba. Tất cả
các công thế cường kình tuyệt luân trong tích tắc hội tụ lại với nhau hình thành
một đạo quang diệm trong suốt như muốn nhấn chìm lấy Tứ Linh Thần Thú.
Trong lúc nhào xuống, Tứ Linh Thần Thú tuy đã xông phá cột sáng của đối phương nhưng suy cho cùng thực lực của ma vân vô cùng cường đại, ngay đến Thương Nguyệt và Lục Vân cũng không dám ngạnh đấu, tất nhiên nó cũng không hề thấy dễ chịu. Cảm thấy đòn công kích thứ hai mãnh liệt hơn gấp bội, cái miệng nhỏ của Tứ Linh Thần Thú há ra, một tiếng rống lớn động trời như sóng biển cuộn trào cùng với một quầng lửa tỏa ánh sáng bảy màu hoán đổi xạ ra bên ngoài. Lần thứ nhất chính diện giao phong, hai bên không ai nhường ai, ma vân thần bí có thể hình khổng lồ cùng Tứ Linh Thần Thú thân hình gầy bé, ai mạnh ai yếu? Ngoài ra, ma vân thần bí này rốt cuộc là thứ gì? Ma thú, Ma linh, hay là thứ gì khác?
oOo
Nhã Viên, Lục viện và cao thủ tam phái đều đang chú thị nhìn Phong Lôi chân quân và ngân y trung niên nhân Bắc Phong. Chỉ thấy Phong Lôi chân quân lúc này toàn thân lấp loáng thanh hồng quang mang, tiếng phong lôi quanh thân lúc có lúc không, khí tức lớn mạnh trải khắp từng ngóc ngách tứ phía, còn ngân y trung niên Bắc Phong lại chỉ thản nhiên nhìn lão, hữu thủ nhẹ nâng trước ngực, tay bắt Lan Hoa chỉ, khí thế sắc bén như lưỡi đao dễ dàng xẻ tung khí thế vững vàng như núi của Phong Lôi chân quân. Trận giao phong vô hình trông có vẻ bình lặng lại bao hàm rất nhiều biến hóa. Khi Phong Lôi chân quân cảm nhận được khí tức cổ quái của Bắc Phong, lão biết rằng không thể trì hoãn được nữa, liền hét to một tiếng, thân thể tỏa hào quang chói mắt bay đến như thiểm điện, đan thành một lưới võng trong phương viên ba trượng chật hẹp, công kích về phía Bắc Phong. Quang ảnh chớp động, Bắc Phong bật ra một tiếng cười khẽ. Trong trường, ngân quang như thoi đưa, tốc độ nhanh như lưu quang thật khó phân cao thấp với Phong Lôi chân
quân, tức khắc vô số thân ảnh đan xen bay lượn quấn lấy nhau khiến những
người đứng xem xung quanh đều hoa mắt.
Độ t nhiên, Phong Lôi chân quân quát lên một tiếng lạnh lẽo, đồng thời, trong quang cầu được hình thành từ ảo ảnh đó thanh hồng quang mang cấp tốc ma sát va đập, phát ra vô số lôi điện, từng đạo ngân xà như được phân bố trong cả không gian, co rút đè xuống người Bắc Phong như muốn thôn tính hắn.
Cảm giác thấy khí lưu xung quanh có sự khác thường, Bắc Phong bình
thản cười nói:
- Thì ra là Phong Lôi Pháp Quyết, quả thực không tệ, đáng tiếc so với Phong Thần quyết trong truyền thuyết thì hình như vẫn kém hơn một bậc. Giờ hãy xem ta phá chiêu Phong Lôi Thủy Động của ngươi ra sao đây, nhìn cho kỹ, Phá Không Trục Lãng! Hữu thủ giữ nguyên Lan Hoa chỉ, tả thủ Bắc Phong dựng chưởng như đao, một đạo đao mang vô hình ẩn ước lấp loáng tia sáng xanh quỷ dị trong quang mang thanh hồng, hắn tùy tiện đẩy ra, lập tức không gian thắt chặt bỗng rung động uốn vặn kịch liệt, một đám mây xanh đột nhiên hiện ra trong không trung, cứ thể bổ thẳng xuống, chỉ trong chớp mắt mọi thứ đều ngập trong khói bụi. Tiếng nổ vang cùng những tiếng hô kinh hoàng truyền lại, không gian bít kín bị lực phá hoại mãnh liệt phá tung như vừa trải qua một trận bạo phong, chỉ thoáng chốc đã phá hủy toàn bộ tường vây tứ phía.
Đứng cách mặt đất sáu thước, ngân y Bắc Phong bình tĩnh nhìn Phong Lôi
chân quân đối diện, khẽ nói:
- Ngươi còn nội thương, không phải là đối thủ của ta, bất quá chơi đùa
cùng ngươi cũng tạm được.
Phong Lôi chân quân biến sắc, vừa rồi giao phong tuy bị hạ phong nhưng Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
lão tuyệt đối không chấp nhận là mình thua.
Lạnh nhạt nhìn Bắc Phong, Phong Lôi chân quân hừ nói:
- Vừa nãy mới chỉ bắt đầu, ngươi cao hứng sớm quá đấy. Bây giờ chúng ta
hãy quyết một trận thắng phụ chân chính, tiếp chiêu
Song thủ bỗng đẩy ra phía trước, chân nguyên mạnh mẽ sau khi rời tay hóa thành hai đạo phong trụ màu xanh mang khí thế kinh người kích thẳng vào ngực Bắc Phong. Thế công vừa xuất, Phong Lôi chân quân đằng thân bay lên, cả người liên tiếp chuyển mình chín lần trên không, thanh hồng quang mang không ngừng xen kẽ giữa song chưởng, cuối cùng hội tụ thành một quang cầu màu xám, dưới sự lôi kéo của song thủ bỗng hóa thành một lá cờ đón gió chứa uy lực vô hạn, rũ xuống như thái sơn áp đỉnh. Hờ hững nhìn thế công trước mắt, hữu thủ Lan Hoa chỉ trước ngực Bắc phong liên tục đổi ba loại pháp ấn, ba đạo quang ảnh kì diệu chồng chất thành một ngọc chưởng rõ nét bay vọt ra dưới sự thúc động của gã, lập tức phình to lên gấp mười lần, không những chấn tan hai đạo phong trụ màu xanh của Phong Lôi chân quân mà còn xông lên nghênh đón lá cờ màu xám. Giữa không trung, ngọc chưởng và lá cờ cùng do chân nguyên hội tụ thành, không cùng hình dạng nhưng có kình lực đáng sợ như nhau va đập mãnh liệt, lập tức phát ra thanh âm chấn động muốn thủng tai, trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, lại một lần nữa bạo phong cuộn bay rợp trời.
Hừ lạnh một tiếng, Bắc Phong quát: - Ngươi đã tấn công ta hai lần, bây giờ đến lượt ta, cẩn thận đấy. Dứt lời thân ảnh nhòe đi, cả người biến mất trong hư không một cách thần kỳ, mọi người xung quanh cùng Phong Lôi chân quân đều chấn kinh biến sắc, thầm nghĩ tên Bắc Phong này thật là cổ quái.
Trong lúc phòng ngự, Phong Lôi chân quân vừa tăng chân nguyên hộ thể, vừa dùng linh thức siêu cường của bản thân để dò xét sự khác thường trong không khí, đề phòng Bắc Phong đánh lén. Nhưng đúng lúc lão đang toàn lực tìm kiếm khí tức của địch nhân, Kiếm Vô Trần đứng dưới đất đột nhiên nhắc:
- Cẩn thận trên đầu!
Phong Lôi chân quân rúng động, y phục toàn thân đập phần phật, một đạo phong lôi chi lực lớn mạnh vô bì bỗng bạo phát gấp mười lần, trong tiếng thét lớn, song chưởng bổ thẳng lên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.