Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 239: Sơ Nhập Ma Vực




Thấy đối phương không tin, Bắc Phong trầm tư giây lát rồi lạnh giọng nói:
- Ta đã nói tử tế mà các ngươi vẫn không tin, vậy chỉ còn cách trực tiếp đối đầu thôi. Dù sao ta cũng chỉ tới tìm người để khảo thí tu vi của mình, chỉ cần có người động thủ cùng ta là được. Giờ các ngươi hãy chuẩn bị đi, ta nói đã nhiều rồi, chúng ta so cao thấp để biết sự thật.
Nói xong, hắn đưa mục quang nhìn về phía chân trời, cả người bạo phát khí thế lớn mạnh dồn ép tới khiến hơi thở mọi người trở nên gấp gáp, sắc mặt đại biến. Khẽ thở dài, nhóm người Phong Lôi chân quân và Kiếm Vô Trần nhìn nhau, biết rằng không thể né tránh được nữa, chỉ có động thủ mới giải quyết được vấn đề. Ra hiệu cho mọi người lùi ra, Phong Lôi chân quân trầm giọng nói:
- Ngươi đã không chịu nói ra mục đích chân chính mà lại quyết động thủ,
vậy hôm nay ngươi hãy lưu lại đây.
Dứt lời vận tụ chân nguyên toàn thân, chớp mắt cả thân thể đã ẩn tàng trong một quầng sáng đan xen hai màu thanh hồng chuẩn bị phát động công kích. Trong Nhã viên, một trường quyết đấu sắp được triển khai, Bắc Phong thần bí đến từ Tây vực Bất Dạ thành cùng Phong Lôi chân quân cao thủ của Vân Chi pháp giới, rốt cuộc ai mạnh ai yếu tạm thời còn chưa phân định, nhưng khí thế mãnh liệt kinh người của song phương đã dự báo trước một trận chiến không tầm thường.
Lặng lẽ đứng trong mây, Thương Nguyệt nhìn Tàng Thi Giang dưới chân, ánh mắt hiện lên vẻ ưu thương nhàn nhạt. Mọi chuyện trong quá khứ tuy đã trôi qua theo thời gian nhưng cừu hận như núi đó lúc nào cũng quanh quẩn trong lòng nàng. Thở dài một tiếng, Thương Nguyệt thấp giọng nói:
- Chúng ta xuống dưới đi, càng kéo dài thì đối với chúng ta lại càng bất lợi.
Vỗ về vai nàng, Lục Vân ôn nhu nói:
- Sinh tử chỉ là một thứ hình thức trong mắt mọi người thôi, có lẽ tại một địa phương khác sẽ có thiên đường mà chúng ta không nhìn thấy được. Bọn họ, những người đã mất sẽ sinh sống tại nơi đó. Chúng ta đã được sống thì phải tiếp tục sống theo cách của chúng ta, sống trong mắt người khác, để bọn họ biết được điểm khác biệt giữa chúng ta và mọi người.
Quay đầu nhìn Lục Vân, Thương Nguyệt trầm mặc một hồi, cuối cùng thu lại thần tình bi thương, trầm giọng nói:
- Vâng, chúng ta sẽ sống trong mắt người khác bằng cách của riêng mình, để mọi thứ phiêu đãng trong sự trùng sinh và hủy diệt.
Mỉm cười nhẹ vuốt khuôn mặt nàng, Lục Vân không nói thêm mà chỉ nhìn nàng với vẻ kiên định, hai ánh mắt tương giao. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Cuồng phong thổi tới, làn khí mát mẻ khiến hai người bừng tỉnh. Trên khuôn mặt mỹ lệ của Thương Nguyệt hiện lên sắc đỏ hây hây hiếm có, trông như vô ý lại phảng phất như rất tự nhiên nhìn ra nơi khác. Lục Vân cười khẽ, cũng không truy hỏi mà chỉ kéo tay nàng, ngoài thân hai người lóe hiện ngân quang rồi hóa thành một ráng ngũ sắc, chìm xuống dòng Tàng Thi Giang trong ánh hào quang rực rỡ. Xuyên qua một tầng kết giới hắc sắc, hai người tiến vào một thông đạo tối tăm không ngừng xoay chuyển, cùng với đó là khí lưu hùng dũng xông thẳng về phía trước. Trong lúc tiến lên, Lục Vân cảm giác thấy trong khí lưu xoay chuyển này có một khí tức tà ác có thể thôn tính mọi sinh linh nó khiến chàng kinh hãi cực độ, vội ôm chặt thân thể mềm mại mê người của Thương Nguyệt toàn thân chàng kim quang đại thịnh, vận khởi kim quang hộ thể vô thượng của Phật gia cẩn thận lưu tâm đến tình hình xung quanh. Thương Nguyệt lặng lẽ ngắm khuôn mặt anh tuấn của chàng, cảm thụ trái tim đang đập loạn trong lồng ngực khóe miệng mỉm cười. Từ thời khắc tương ngộ tại Thái Huyền Sơn, hai người quen biết chính nhờ trong hoàn cảnh vô tình ôm lấy nhau, hình thành nên mối liên hệ mật thiết giữa hai người. Sau đó trong chuyến đi tới Quỷ vực, Thương Nguyệt luôn ở bên Lục Vân, từ trước tới giờ hai người chưa từng xa cách đơn độc, cho đến tận ngày bị ma tôn đánh trọng thương, lúc đó Lục Vân mới lần thứ hai ôm lấy nàng. Hôm nay là lần thứ ba kể từ khi quen Lục Vân, Thương Nguyệt mới được chàng ôm vào lòng và cũng là lần duy nhất nàng không thụ thương. Thời khắc này, mọi thứ xung quanh đối với Thương Nguyệt mà nói đã không còn gì quan trọng, mọi suy nghĩ của nàng đều tập trung in dấu giây phút này trong trái tim. Trong tương lại một ngày nào đó khi hồi tưởng lại, nàng tin rằng lúc đó mình chắc hẳn sẽ mỉm cười. Thăm dò qua Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân đại khái đã hiểu về đường hầm thông với Ma vực này, lực từ trường của hai cực đối lập đã sản sinh ra khí tức hủy diệt, thôn phệ, tê liệt, xoay chuyển mãnh liệt, uốn cong cả hành lang thời gian và không gian. Bất kỳ vật thể nào khi tiến vào nơi này đều phải chịu sự xâm thực của bốn luồng khí tức này, chỉ cần một chút bất cẩn sẽ bị hủy diệt tại đây. Trong lúc suy nghĩ tìm tòi, Lục Vân chỉ cảm thấy người rung lên, ý thức còn chưa kịp phảnhồi thì thân thể hai người đã xuất hiện tại một cửa ra u tối. Nhìn tứ phía linh thức phóng ra, Ý Niệm Thần Ba dưới sự thúc động của chàng bắt đầu tự động điều chỉnh tần suất, lục soát mọi khí tức xung quanh. Cúi xuống nhìn Thương Nguyệt lại thấy đôi mắt trong sáng như mặt nước mùa thu đang ngưng thị nhìn mình, nụ cười đó, thần tình sâu đậm đó như đang vẽ lên hình dáng của một ký tự - chữ "ái"!
Không còn cảm giác thấy trái tim rung lên, thời khắc này Lục Vân không biết phải làm sao mới hình dung được sự cảm động, tiếp nhận tình yêu thầm lặng của nàng. Có lẽ đúng như thánh nhân đã nói, tình tới mức sâu đậm sẽ chuyển thành nhạt, lúc này tình cảm của hai người không còn cần đến những thứ trang sức hoa lệ, chỉ một nụ cười mỉm đã đủ để biểu đạt tất cả những suy nghĩ trong nội tâm rồi.
Tâm hữu linh tê, lưỡng tâm vi tiếu. Dù cho ánh mắt chỉ bất chợt giao nhau cũng vụt hiện lên những tia sáng lấp lánh.
Lục Vân nới lỏng tay khẽ tán dương một tiếng tuyệt đẹp, nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của Thương Nguyệt, chàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng lặng lẽ tiến bước, tất cả đều không cần đến một lời nói. Dưới bầu trời xanh thẫm, hai bóng người phiêu dật theo gió. Lục Vân dựa vào tin tức phảnhồi lại từ Ý Niệm Thần Ba, xác nhận đúng phương hướng rồi dắt Thương Nguyệt tiến sâu vào Ma vực.
Nhìn đồi núi nhấp nhô tứ phía, Thương Nguyệt nhẹ nói:
- Nơi nay khá giống với Nhân gian, chỉ có một điểm bất đồng duy nhất là bầu trời màu xanh thẫm.
- Trừ điểm đó ra, không khí nơi đây còn hàm chứa một lượng lớn khí tức tà dị, xem ra những thứ này chính là khởi nguyên của Ma vực. Lục Vân thản nhiên nói ra những điều còn ẩn tàng.
Nhãn thần khẽ ngơ ngẩn, ngay sau đó Thương Nguyệt liền khôi phục lại sự bình tĩnh, hỏi:
- Hiện tại chúng ta phải làm sao để tìm ra Ma vực Hắc Ám giới? Xem ra nơi này cũng có những điểm tương tự như Quỷ vực diện tích chắc không nhỏ, hơn nữa lại phân thành tứ giới, e là chúng ta phải mất chút thời gian mới có thể tìm được.
Tỷ mỉ quan sát bốn bề, Lục Vân nói:
- Không cần phải vội, tuy chúng ta không thông thuộc nơi này nhưng chỉ cần tìm được một cao thủ Ma vực là có thể tìm được Hắc Ám giới rồi. Trước mắt, chúng ta nên nghiên cứu xem ngoài việc làm thế nào để cứu người thì còn gặp phải những sự tình gì. Ta nhớ rằng Dao Quang đã từng bảo, lần trước khi nó tới Ma vực tìm Huyết giới nơi đây hoàn toàn không có một cao thủ nào, đại đa số nhân mã của cả Ma vực đã bí mật tiềm nhập Nhân gian, thế nên có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu
- Về chuyện này thì muội không lo, muội chỉ sợ chúng ta chậm trễ cao thủ Ma vực sẽ giết mất sư thúc của muội, như vậy thì chuyến đi này của chúng ta sẽ phí công vô ích.
Thương Nguyệt nhẹ nhàng nói ra những suy nghĩ trong lòng. Lục Vân nghe vậy, trầm tư giây lát rồi nói:
- Vậy được, bây giờ ta định sẽ cẩn thận khám xét tình hình Ma vực, muội hãy bảo vệ cho ta, xem có thể có thu hoạch gì không đã.
Dứt lời lăng không lên ba thước ngồi xuống, cả người lơ lửng giữa trời đất một cách thần kỳ. Trên đỉnh đầu Tứ Linh thần thú thong dong tự đắc bay lượn, còn Thương Nguyệt đứng bên thần tình hết sức nghiêm túc chú ý nhìn tứ phía. Thời gian cứ thế trôi đi, hào quang bảy màu loang loáng quanh thần Lục Vân, vô số quang hoa hóa thành những những tia nhỏ từ trên thân chàng kéo dài ra vô tận, Thương Nguyệt kinh ngạc đến sững người. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy điều thần bí nhất của Lục Vân, từ trước tới nay nàng chưa từng thấy ai toàn thân có thể tán phát hào quang bảy màu, thế nhưng trước mắt nàng Lục Vân đã phá vỡ kỷ lục này. Thương Nguyệt không biết pháp quyết mà Lục Vân đang thi triển bởi lẽ nàng chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe thấy ai đề cập đến, kỳ thực đây chính là kỳ học gia truyền của Lục Vân - Thiên Địa Vô Cực!
Để tìm ra Hắc Ám giới một cách nhanh nhất sớm cứu người quay về, lần đầu tiên trước mặt Thương Nguyệt, Lục Vân đã thi triển tầng thứ sáu của Thiên Địa Vô Cực - Vô Hạn Diên Thân, tăng tốc độ của Ý Niệm Thần Ba để dò xét mọi địa phương có thể tìm được. Cùng với sự dâng lên mạnh mẽ của hào quang bảy màu, khi quang hoa dần mất đi tất cả những tia sáng bảy màu đều quay vào trong thân Lục Vân, chàng tỉnh lại trên mặt lộ ra một nụ cười mừng rỡ.
Trông thấy ánh mắt quan tâm của Thương Nguyệt, một niềm hạnh phúc tưới mát trái tim chàng, cười nói:
- Ta đã hiểu chút ít về Ma vực này rồi, tuy lúc nãy chưa thăm dò được toàn bộ nhưng ta đã cảm nhận được bốn khu vực bất đồng có khí tức không tầm thường. Theo suy đoán của ta, bốn khu vực này có lẽ là Ma vực tứ giới. Về phương vị cụ thể, chỉ cần chúng ta tìm một ma vật hỏi một chút là biết thôi.
Dứt lời kéo tay nàng, Như Ý Tâm Hồn kiếm hóa thành một ráng mây đỏ nâng hai người cấp tốc bay về bên trái. Không hề truy hỏi về sự vệc lúc nãy, Thương Nguyệt ngưng thị nhìn phía trước, rất nhanh đã cảm giác thấy một luồng ma khí cường đại xuất hiện trên đỉnh núi cách đó không xa.
Nhìn nơi đó, Thương Nguyệt nhẹ nhàng nói:
- Cảm giác khi ở bên huynh giống như bất cứ chuyện phức tạp nào cũng đều nằm trong lòng bàn tay huynh, cuối cùng đều trở nên đơn giản. Còn một điều nữa, đó là huynh khiến người ta có một thứ suy nghĩ ỷ lại.
Ngạc nhiên nhìn nàng, Lục Vân tựa hồ không nghĩ rằng nàng đột nhiên lại nói ra những lời như vậy nhất thời khiến chàng ngẩn ngơ. Khi một cơn gió lạnh thổi qua làm chàng tỉnh lại, Lục Vân nghĩ kỹ câu nói của Thương Nguyệt không nhịn được bật cười nói:
- Điều đó chứng tỏ có lúc phải rất hao tổn trí óc mới có thể nghĩ thông. Có lẽ trên thế gian này chỉ có muội mới dùng phương thức kỳ lạ này để biểu đạt ý tứ khác của mình.
Khẽ mỉm cười, Thương Nguyệt lập tức toát ra mị lực kinh người, dịu dàng nói:
- Đây chỉ là những điều trao đổi giữa hai ta thôi.
Một câu nói đơn giản có vẻ hết sức bình thường nhưng trong đó lại lộ ra huyền cơ vô tận.
Lục Vân rúng động tinh thần nhìn ra xa, đột nhiên chàng nghĩ có lẽ trong ba nữ nhân mà mình đã gặp, thời gian ở bên Thương Nguyệt là ngắn nhất nhưng nàng lại là người hiểu thấu lòng mình nhất. Tốc độ như một mũi tên mang theo tia sáng đỏ sẫm chói lọi rạch ngang bầu trời lục sắc, Như Ý Tâm Hồn kiếm đột nhiên dừng lại, Thương Nguyệt và Lục Vân chìm mình bên trong bỗng ngẩng đầu lên, chú thị nhìn cao thủ Ma vực đang đứng cách đó vài trượng. Chỉ thấy người này thân cao một trượng, cơ bắp cứng rắn nở nang như những ngọn núi nhỏ nổi lên trên thân hình khiến người ta có cảm giác đây là kẻ rất có sức mạnh. Nhìn bề ngoài khó đoán đúng tuổi, khoảng trên dưới bốn mươi, tay cầm Phi Xoa phủ, cả người như một cự ma chống trời đang nhìn Lục Vân và Thương Nguyệt với vẻ thâm độc.
- Bọn nhãi nhép nào tới từ Nhân gian lại dám xâm nhập Ma vực của ta, còn không mau báo tên chịu chết?
Hữu thủ vung lên hạ xuống, Phi Xoa phủ bỗng hướng xuống đất phát ra một tiếng kinh lôi ầm vang bên tai khiến Lục Vân và Thương Nguyệt giật thót mình, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh dị.
Buông tay Thương Nguyệt, Lục Vân nghi hoặc nhìn địch nhân to lớn này, đáp:
- Xem ra không những thân thể cao lớn mà tu vi cũng cao cường đáng sợ, đúng là cao thủ hiếm thấy. Ta tên Lục Vân tới từ Nhân gian, mục đích đến dây là để tìm vị trí cụ thể của Hắc Ám giới, chắc hẳn là ngươi biết rất rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.