Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 216: Hắc Y Nam Tử




Phong Lôi chân quân nhìn cảnh đả đấu, trên khuôn mặt nhợt nhạt lộ vẻ lo lắng, nhẹ giọng nói:
- Những điều Vân Hoá nói rất có lý, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây. Nhưng với tình hình của chúng ta bây giờ, muốn an nhiên rời khỏi là một việc không thể. Biện pháp duy nhất là dựa vào thuật dùng nguyên khí biến hoá để thoát khỏi nơi này. Bọn người Vô Trần không phải lo lắng phía sau, hy vọng có thể thực hiện được.
Thất Huyền chân nhân nghe những lời nói đó xong nhìn Vô Vọng một lúc, thần tình tang thuơng buồn rầu nói:
- Thời khắc này, chỉ cần sống ra khỏi đây đã kể là vạn hạnh lắm rồi. Nhân tài Đạo viên đã tàn lụi hết, giả như hôm nay toàn bộ chiến tử chốn này thì từ nay Đạo viên sẽ vĩnh tuyệt Nhân gian. Nếu vậy, ta làm sao xứng đáng với liệt tổ liệt tông?
Phong Lôi chân quân sắc mặt biến đổi nhìn Thất Huyền chân nhân, rồi lại chuyển sang Vô Song trầm giọng nói:
- Nếu phải vậy, các ngươi hãy chuẩn bị, ta đi nói với Vô Trần một tiếng.
Sau đó chúng ta sẽ ly khai nơi này.
Quay đầu, nhìn Kiếm Vô Trần đang đả đấu, Phong Lôi chân quân cao giọng:
- Vô Trần, thời khắc quan trọng này hãy lấy đại cục làm trọng, toàn lực thi triển, không cần lưu lại chút gì hết.
Vô Trần nghe xong sững sờ, nhưng lập tức hắn hiểu rõ ý đồ của Phong Lôi chân quân. Sắc mặt trầm trọng, hắn nói:
- Được, các vị phải cẩn thận, hôm nay ta và bọn chúng phải quyết một trận sinh tử. Tâm Nghi, nàng hãy đề phòng Tam Nhãn Long Lang, những kẻ còn lại cứ để ta xử lý.
Nói xong, ánh mắt Vô Trần lướt nhìn qua mọi người, toàn thân hắn phát ra ánh sáng tím, quanh thân tụ thành ngũ thải quang hoa vô cùng mỹ lệ. Chân nguyên đề tụ nhanh chóng khuyế ch tán, nháy mắt đó bao trùm cả Thiên phong đỉnh. Nhất kiếm bức thối địch nhân, Kiếm Vô Trần gầm lớn một tiếng, toàn thân hào quang cấp tốc chuyển biến, huyết hồng sắc như dương quang chói loá bỗng chốc bay lên, hữu thủ từ trong người rút ra Huyết Hà đồ. Kiếm Vô Trần nét mặt sát khí bức nhân, nhìn hắn, có cảm giác hắn là một người vô cùng bá đạo. Tay phải đưa lên, Huyết Hà đồ bay lên không trung, dương quang bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một dải huyết hồng phủ lên vạn vật.
Phía dưới, Hắc Ám Tôn chủ sắc mặt biến đổi, hét lớn:
- Cẩn trọng, đó chính là Huyết Hà đồ, thần khí có sát khí mạnh nhất trong Tam gian Thất giới! Không thể ngạnh tiếp!
- Không kịp nữa rồi. Huyết Hà đồ hiện, Yêu Ma tận diệt, Tam gian Thất giới, không thể thất bại, chịu chết đi!
Nói xong, Kiếm Vô Trần toàn thân tử quang bạo trướng. Mọi người đều bị tử sắc quang mang thần bí đó bao phủ, huyết sắc quang mang phủ kín không trung. Tại giữa sơ đồ bát quái bao trùm trời đất, một toà huyết tháp cao khoảng ba trượng vừa xoay tròn vừa phát tán hồng quang chụp xuống bọn người Tam Nhãn Long Lang. Huyết tháp có tám góc, tại mỗi góc tháp có một huyết linh, trên khắc rất nhiều những hình ma quỷ, sát thần khác nhau. Đỉnh tháp khảm một viên châu bảo lung linh sáng chói, phát ra những ánh hào quang tà dị khác nhau, chính là Huyết Ngọc Linh Lung tháp.
Lúc đó, cao thủ Yêu Ma nhị vực đều chú tâm quan sát Huyết Hà đồ, còn Phong Lôi chân quân lại đang dặn dò bốn người bị thụ thương nhân cơ hội này mà đào thoát. Sau đó, chỉ thấy bốn luồng ánh hào quang lướt ngang qua, bốn người nhanh chóng biến mất trong màn đêm, chỉ còn mỗi Vân Hoá lưu tâm để ý chiến cục song phương.
Tam Nhãn Long Lang nhìn các cao thủ khác, lãnh đạm nói:
- Hãy mau chóng rời nơi đây, sau này ta sẽ thu thập bọn chúng.
Nói xong toàn thân kim quang đột xuất, hắn gầm lớn một tiếng, hoá thành kim tiễn màu vàng, phá vỡ kết giới của Huyết Hà đồ, mở ra lối thoát.
Phút chốc, tám đạo nhân ảnh đó tiêu thất trong màn đêm yên tĩnh. Ngây ngốc nhìn xung quanh một lúc, chúng nhân thần sắc trầm trọng. Không ai có thể nghĩ rằng Tam Nhãn Long Lang lại có bản lĩnh như vậy, có thể dễ dàng phá vỡ kết giới chí cương của Huyết Hà đồ, thật là khó tin!
Thu lại Huyết Hà đồ, Kiếm Vô Trần thấy như trống rỗng mất mát, hắn nói:
- Thôi được rồi, mọi người hãy hạ sơn hội hợp với những người khác. Sự việc lần này tuy không thành công, nhưng ít nhất chúng ta cũng không bị thất bại. Đó cũng là một bước tiến bộ.
Khẽ gật đầu, Diệp Tâm Nghi dường như cũng muốn nói, nhưng từ phía hạ sơn bỗng vọng ra một tiếng kêu thảm thiết, làm cho sáu người giật mình. Vẻ mặt biến sắc, Diệp Tâm Nghi liền nói:
- Bất hảo, hạ sơn xảy ra chuyện, chúng ta mau đi thôi.
Thân ảnh chớp động như lưu quang, sáu đạo nhân ảnh cùng bay xuống núi theo đồng bọn đi trước.
Trong màn đêm, dưới một bóng cây đại thụ, một hắc ảnh âm sâm nhìn theo lục đạo thân ảnh đang bay xuống núi, nhãn thần lộ xuất thần tình tà ác.
Kiếm Vô Trần và sáu người nhanh chóng đến nơi cùng đồng bọn chia tay. Chỉ thấy trên mặt đất thi thể chất đầy như núi, hai mươi ba đầu người xếp thành một toà kim tự tháp, cảnh tượng kinh khủng, nhìn thấy mà kinh tâm! Thân thể đột nhiên run lên kịch liệt, Kiếm Vô Trần gầm lên một tiếng phẫn nộ, toàn thân điên cuồng, hắn hoàn toàn bị cảnh tượng đó làm cho kích nộ. Với một kẻ cuồng vọng tự đại như hắn mà nói, từ lúc lên làm Minh chủ đến nay liên tục thất bại, điều đó không những làm kích động đến lòng tự tin mà còn làm hắn bị người khác chê cười, khiến hắn phẫn nộ một cách dị thường. Lần này, hắn muốn nhân cơ hội tiêu diệt toàn bộ cao thủ của Yêu Ma nhị vực, cũng là để lấy lại một chút thể diện cho mình thay cho những lần thất bại trước. Nhưng kết quả không những không thành công, lại hãm thân vào hiểm cảnh, tối hậu phải xuất Huyết Hà đồ khiến địch nhân bỏ chạy. Vốn cho rằng như vậy là kết thúc, nhưng cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa kích động đến sự cao ngạo của hắn, hắn khó mà tiếp nhận, khuôn mặt lộ xuất vẻ điên cuồng. Nhìn những thi thể đó, Kiếm Vô Trần song thủ giơ lên, chân nguyên hình thành một đạo kình phong cuốn tất cả những thi thể và đầu người đi. Xung quanh, chúng nhân cao giọng khuyến cáo, tiếc rằng thời điểm đó hắn hoàn toàn mất trí, đẩy tất cả thi thể đó về phía chân trời. Đúng lúc ấy, những thi thể và những đầu người va đập hỗn loạn vào nhau. Hai bên, dưới sự thôi thúc mạnh mẽ của cơn cuồng phong đã hội tụ thành một khối thịt hình cầu, từ từ xuất hiện nét biến dị. Sau khi Kiếm Vô Trần thoát thủ ném đi, giữa lưng chừng trời xuất hiện âm thanh ma quỷ không ngừng kêu gào, các khối cầu thịt phát ra quang mang trớ chú, gào thét lao về phía Kiếm Vô Trần và chúng nhân.
Thần sắc băng lãnh, Diệp Tâm Nghi hét lớn:
- Vô Trần, đề phòng! Những thi thể này đều bị trúng pháp thuật, bây giờ chúng đã hồi phục trở lại, chúng ta phải hết sức lưu tâm.
Nói xong, nàng giơ bàn tay nhỏ nhắn lên, một đạo nhu kình phát xuất quét đi mọi thứ xoay tròn rồi mới thuận thế bay lên nghênh đón các khối cầu.
Theo như tưởng tượng, chiêu đó đáng lẽ phải đẩy văng những khối cầu thịt ra. Nhưng trên thực tế không những không làm cho nó bắn ra mà ngược lại, còn làm cho nó phát nổ, khiến sáu người trên mặt đất không kịp ứng phó, tất cả đều bị chấn bay. Chứng kiến kết quả, hắc ảnh dưới chân cổ thụ cười một tiếng âm hiểm, nhân ảnh vừa xuất hiện lại đột nhiên biến mất. Không ai biết bóng đen đó rút cuộc là ai, cũng không ai biết tại sao hắn ta lại muốn tập kích bọn người Kiếm Vô Trần.
Trở lại Triều Âm Linh , Lục Vân phát hiện ra Bách Linh có để lại một phong thư, chàng liền mở ra.
"Thiên Chi đô có một số việc nhỏ phải giải quyết, thiếp phải đi vắng một vài ngày. Để chàng khỏi lo lắng nên thiếp mới báo lại. Vì lúc đến đây không gặp chàng, đoán là chàng có việc nên không ở đây, cho nên thiếp viết bức thư này để chàng nhìn thấy chữ của thiếp cho khỏi lo lắng. Những ngày gần đây chính đạo Nhân gian và Ma vực liên tục giao chiến, họ nhiều lần thất bại nên tạm thời chưa thể để ý đến chàng, chàng hãy tự mình giải quyết mọi việc. Nhưng chàng phải hết sức cẩn thận, đừng để thiếp lo lắng đấy.
Bách Linh"
Đọc xong thư, Lục Vân nhìn về phía xa, trong lòng nghĩ đến tương lai. Bất giác hai bóng ảnh đột nhiên hiện về trong lòng Lục Vân, làm cho khuôn mặt của Lục Vân bình tĩnh trở lại, trên môi khẽ nở nụ cười, nhãn thần hàm chứa nét nhu tình. Một làn gió nhẹ thổi đến, tiếng sóng biển khiến chàng bừng tỉnh. Nhìn về nơi biển xa, Lục Vân than lên một tiếng nhỏ, quay người nhìn về phía Tây Thục, chàng nhẹ giọng nói:
- Ngạo Tuyết, nàng vẫn khỏe chứ? Thiên vạn bảo trọng thân thể nhé.
Gió nhẹ khôn lời, nhưng tựa hồ cảm nhận được những tư niệm trong lòng Lục Vân, tại không trung bồi hồi không bay đi. Ngoảnh lại nhìn xung quanh, Lục Vân thần tình trống rỗng, chuyển thân rời đi. Trên vai, Tứ Linh thần thú tò mò ngó đông ngó tây, tựa hồ không cảm thấy sự ưu tư của Lục Vân, đôi tiểu trảo khoa lên, miệng phát ra âm thanh vui sướng hân hoan. Trên một vô danh tiểu sơn, một hắc ảnh chăm chú nhìn lên thiên không trầm tư câm lặng. Dương quang xuyên qua kẽ lá chiếu lên khuõn mặt, phản xuất sự cô ngạo kiên định. Quan sát kỹ hơn, người này khoảng bốn mươi sáu, bốn mươi bảy tuổi, tướng mạo anh tuấn, lại có vẻ hơi cuồng ngạo, cặp mắt đen lộ xuất những lam sắc quang mang quái dị. Thân người cao lớn được bao bọc bởi một luồng khí lãnh liệt. Hắn ta nhìn xung quanh, bốn bề âm lãnh, âm u tựa vân vụ, dưới dương quang lộ xuất quang mang kỳ dị. Trầm mặc nhìn lên không trung, hắc ảnh dường như có tâm sự, một mình đứng đó ngây ngốc. Bỗng nhiên hắc ảnh nhãn thần đột biến, thu hồi mục quan nhìn xuống hạ sơn, một thiếu niên đang ngự phong tiến tới, phong thái tiêu sái phiêu dật bất quần. Bốn mắt nhìn nhau, Lục Vân trong lòng chấn động, nhất thời đứng sững lại cách hắc y nhân ba trượng, yên lặng quan sát.
Yên lặng, hai người nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Lục Vân di chuyển mục quang, ngạc nhiên hỏi:
- Người đang đợi ai hay là tạm nghỉ chân?
Nhìn Lục Vân, hắc y trung niên nhãn thần lăng lệ, lãnh đạm nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Tại sao ngươi không trực tiếp hỏi ta là ai, mà lại phải vòng vèo như thế?
Nhìn đối phương, Lục Vân bình tĩnh đáp:
- Ngươi là ai cũng chẳng có chút quan hệ với ta, bởi chúng ta vốn không quen biết nhau. Hai bên không có giao hảo trước đây nên trong tâm ta, cái tên của ngươi chẳng qua chỉ là một danh tự mà thôi, ta có thể nháy mắt quên ngay. Vậy thì cần gì hỏi những cái đó.
Sắc mặt đờ ra, ánh mắt hắc y lộ xuất một tia tiếu ý, giọng tán thưởng:
- Nhiều năm qua, ta lần đầu tiên gặp được thanh niên nhân đáng khen như ngươi. Không chỉ vì tu vi thâm hậu, mà còn vì tính cách của ngươi cũng rất hợp khẩu vị. Nho nhã tựa phong, bình tĩnh tựa thủy đúng là hiếm thấy! Niên kỷ như ngươi lại có tu dưỡng như vậy, thật là khó hình dung được.
Quay đầu lại nhìn nụ cười tán thưởng kia, Lục Vân nhẹ giọng:
- Cảm ơn đã quá khen. Luận tu vi ngươi hơn ta nhiều, có lẽ trên thế gian này hiếm có người sánh được với ngươi.
Cười lớn một tiếng, hắc y trung niên nói:
- Ngươi vẫn còn trẻ, tương lai tự nhiên sẽ vượt ta, không nên nóng lòng sốt ruột, tu chân luyện đạo không thể một sớm thành công. Tu vi của ta hơn ngươi cũng chẳng qua là vì thời gian ta tu luyện nhiều hơn ngươi, vậy nên ngươi không cần để ý làm gì. Thực ra với bản lĩnh như ngươi bây giờ đã là đáng khen lắm rồi, dù rằng ở một phương diện nào đó, ngươi không bằng ta thì đó cũng chỉ là một khoảng cách rất nhỏ, chỉ cần chăm chỉ cố gắng thì việc vượt qua được ta chỉ là sớm muộn mà thôi. Thôi được, không nói nhiều đến những chuyện này nữa, thật hiếm khi gặp được người khá khen như ngươi, chúng ta sao không hàn huyên một chút, bất vấn danh tính lai lịch, tự ý bàn luận sự việc Nhân gian, ngươi thấy vậy được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.