Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 204: Thất Hải Truyền Thuyết




Nhìn con gái một lúc, ánh mắt người trung niên chuyển sang Lục Vân, hỏi:
- Lục Vân, ngươi có biết con vật trên vai ngươi là gì không?
Lắc đầu, Lục Vân nói:
- Con vật này là gì, Lục Vân không biết. Nếu quả thực là cung chủ biết thì xin vui lòng nói rõ.
- Là vật gì tạm thời không cho ngươi biết, ta lại hỏi ngươi, hiện giờ Nhân gian hỗn loạn vô cùng, đó là vì sao? Ngoài ra, ngươi nói ngươi chưa từng nghe nói tới Hải vực, vậy ngươi có biết bất kỳ nơi nào trong thất hải không?
Nhìn thẳng vào Lục Vân, trong ánh mắt người trung niên lộ vẻ nghi ngờ.
Nhìn Lục Oánh, thấy cô không ngừng liếc mắt cho mình ra hiệu trả lời thành thực, Lục Vân cũng không muốn từ chối lòng tốt của cô, trầm giọng nói:
- Nhân gian hiện giờ vì sự xuất hiện đồng thời của ba vực và ba thiên, hai bên chính tà giao chiến, đối lập như nước với lửa mà trở nên đại loạn. Ngoài ra, truyền thuyết "Thái âm tế nhật1" cũng gần tới, để đối phó với kiếp nạn lần này các môn phái đều toàn lực chuẩn bị, bên nào cũng lập mưu kế, vì vậy mới xuất hiện cục diện hỗn loạn. Còn về vấn đề cung chủ muốn hỏi, nói thật tối nay là lần đầu tiên ta nghe đến hai từ Hải vực, trước đây căn bản không hề biết đến. Đương nhiên trong thất hải ta đã nghe nói về một chỗ, đó là do mấy năm trước có một vị bằng hữu cho ta biết Lưu Ly cung của Nam hải là một trong bốn nơi
thần bí nhất của Nhân gian. Trừ chỗ đó ra ta hoàn toàn không biết gì nữa.
(1 Thái âm tế nhật: mặt trăng ăn mặt trời)
Nghe xong lời chàng, người trung niên nói:
- Trông bộ dạng ngươi có vẻ thành thật, ta tin lời vừa rồi của ngươi. Hiện giờ ta muốn cho ngươi biết một việc, bất kể ngươi có thật là từ Nhân gian hay là từ nơi nào khác đến, chỉ cần ngươi không làm tổn hại tới lợi ích của nơi này thì ta cũng không can thiệp vào hành động của ngươi. Nhưng nếu ngươi làm ra những việc xấu xa với bản cung thì nơi này có thể là chỗ ngươi chôn thân. Lời khó nghe nên nói trước, ta hy vọng ngươi nhớ cho kỹ. Hiện giờ thì để Oánh nhi đưa ngươi đi xem các chỗ, có gì không biết ngươi cứ hỏi nó là được.
- Chậm đã, không biết cung chủ có thể cho Lục Vân biết một việc là tại sao nơi này lại gọi là Định Thiên cung không? Ngoài ra cái gọi là thất hải trong Hải vực là chỉ cái gì?
Đứng dậy nhìn người trung niên, Lục Vân thần sắc điềm tĩnh không hề có chút sợ sệt, vẫn tỏ ra vô cùng tự nhiên.
Quay người nhìn chàng mấy lượt, người trung niên nói:
- Vấn đề đó là bí mật của bản cung, vì vậy không thể trả lời ngươi được. Còn về thất hải trong Hải vực ngươi hỏi Oánh nhi là được rồi, nó sẽ cho ngươi biết rõ. Ngoài ra, giờ này ngày mai hy vọng ngươi đã rời khỏi nơi này, dù sao nơi này cũng không phải là Nhân gian, vì vậy không thể lưu ngươi quá lâu.
Dứt lời liền bỏ đi.
Lục Oánh nhìn phụ vương rời đi, lập tức thở phào một tiếng rồi kéo Lục Vân một mặt đi về phía cửa, một mặt thấp giọng trách mắng:
- Ngươi quả là lớn mật, vừa rồi nếu ngươi thực sự làm phụ vương nổi giận, chắc chắn tối nay ngươi phải chết. Tuy Đông Hải chúng ta yếu nhất trong thất hải nhưng muốn ngươi bỏ xác ở đây cũng dễ thôi.
Mỉm cười, Lục Vân không hề phản bác chỉ lẳng lặng đi theo Lục Oánh.
Tới Tử hoa viên Lục Vân phát hiện ra nước ở đây màu tím, tất cả hải thảo cũng màu tím, đúng là cổ quái. Nhìn căn phòng tinh tế đó, Lục Vân biết đó là chỗ ở của Lục Oánh, bất giác trong lòng thầm than một tiếng quả thật không hay.
Ngồi trên một khối đá san hô, nhìn những con cá nhỏ bơi lội trong nước, Lục Vân hỏi:
- Không khí nơi đây có chút cổ quái, nếu quả thật ta đoán không sai thì kết giới trong Định Thiên cung này là do một trận pháp vô cùng kỳ diệu hợp thành, vì vậy mà trong khu vực đặc thù đó mới có không khí lưu thông.
Kêu khẽ một tiếng, Lục Oánh kinh ngạc nói:
- Không ngờ ngươi thông minh như vậy, vừa đoán đã trúng. Không khí nơi đây đúng là do một tòa Cửu Huyền Định Thiên trận cung cấp. Trận này là nền móng của Đông Hải, trận còn người còn, trận mất người mất, vì vậy mà vô cùng kiên cố, không có gì có thể phá hủy được. Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết một chút tình hình của Hải vực. Hải vực, cái tên này nghe nói đã bắt nguồn từ thời kỳ thượng cổ, hiện giờ chỉ còn lưu truyền qua miệng của một số rất ít người. Hiện giờ Hải vực chia làm thất hải nằm ở các nơi khác nhau, tự mình đứng vững. Trong thất hải, Đông, Tây, Nam, Bắc có thể được coi là chính phái, còn Hắc Hải, Hồng Hải và Tử Hải thì được coi là tà ác. Trong Đông Tây Nam Bắc tứ hải thì Nam Hải là có tiếng nhất, Lưu Ly cung không chỉ vang danh trên biển mà danh tiếng ở Nhân gian cũng không nhỏ. Luận về tổng thể thực lực tứ hải đó thì Tây Hải mạnh nhất, Đông Hải chúng ta yếu nhất vì bảo vật trấn cung của bản cung đã bị mất cách đây ba ngàn năm. Về tam hải tà ác thì Tử Hải thần bí quỷ dị, Hồng Hải hung tàn, Hắc Hải âm độc. Bọn họ đều ở nơi cổ quái nhất của Hải vực trong truyền thuyết là ở hai bên Tuyệt Thiên Đại Hạp cốc, cơ hồ trước nay không ai dám tới gần vốn vẫn là một truyền thuyết thần bí.
Ồ lên một tiếng, Lục Vân nói:
- Nguyên lai trong đó còn có những việc mọi người không hay biết, hiện giờ ta đã biết đại thể tình hình của Hải vực, cô có thể nói một lần xem con vật trên vai ta là từ đâu lấy được không?
Nhìn con quái thú đó, Lục Oánh đưa mắt nhìn ra xa, nhẹ giọng nói:
- Con vật này lai lịch có chút thần bí, cụ thể từ đâu đến thì không ai đoán được. Cách đây một ngàn năm, trong Tử Hải có một vị cao thủ bị Hắc Hải và Hồng Hải truy sát, chạy đến ranh giới của Đông Tây Nam Bắc tứ hải. Song phương giao chiến làm kinh động đến tứ hải chúng tôi, vì vậy chúng tôi liền tới tìm hiểu nguyên nhân. Trong lúc việc đó diễn ra thì quả trứng này rơi ra từ ngực áo của cao thủ Tử Hải, lập tức dẫn tới sự tranh đoạt của lục hải còn lại, vì vậy đã diễn ra cuộc tranh đấu của thất hải gần ba ngày ba đêm. Cho đến cuối cùng, khi mọi người đều sức cùng lực kiệt thì quả trứng đột nhiên biến mất, khiến cho các cao thủ tham dự việc đó đều tìm kiếm khắp nơi, nhưng không một ai biết vật này đã bị ta giấu một cách khéo léo giấu trong bụng con cá mập trắng lừa được các cao thủ. Sau đó ta không dám nêu lại việc này, cả Đông Hải chỉ có phụ vương và Tiêm Chủy, Phương Tinh biết được, do đó vật này Đông Hải chúng ta đã giữ suốt một nghìn năm. Không ngờ...
Cười bình tĩnh, Lục Vân hỏi lại:
- Không ngờ cuối cùng lại về tay ta, phải không? Có lẽ là do duyên phận, cưỡng cầu cũng không được. Theo như cô vừa nói, khả năng lớn nhất là vật này đến từ Tử Hải, nhưng vì sao cao thủ Tử Hải đó lại không lưu lại Tử Hải mà lại muốn chạy trốn ra ngoài? Chẳng lẽ con vật này không phải đến từ Tử Hải mà là từ một nơi thần bí khác?
Nhè nhẹ lắc đầu, Lục Oánh nói:
- Việc đó ta không biết, cũng chưa từng nghĩ tới. Được rồi, không nói về vấn đề này nữa. Hay là ngươi hãy kể về Nhân gian đi, nghe nói cuộc sống ở đó nhiều màu sắc tư vị hơn nơi này của chúng ta nhiều.
Thấy nàng không muốn nói tiếp, Lục Vân cũng không hỏi nữa, cùng cô nói chuyện về những chuyện vui vẻ của Nhân gian hấp dẫn Lục Oánh vô cùng. Lục Vân mỉm cười nói chuyện với Lục Oánh ở Đông Hải, không biết nhân gian lúc này đã phát sinh biến hóa, quỹ đạo lịch sử đang trôi dần đến phương hướng đã định trước.
Trải qua lần thứ tư thảm bại, Kiếm Vô Trần bị Thiên Kiếm Khách gọi về, mọi việc của Lục viện tạm thời do Diệp Tâm Nghi đảm nhiệm.
Do lần giao chiến vừa rồi mà chính đạo thương vong trầm trọng cần bổ sung lực lượng gấp, vì vậy Diệp Tâm Nghi giao cho Lý Trường Hà một nhiệm vụ, bảo y nhân mấy ngày yên ổn này đến các nơi tu chân tìm xem có thể kêu gọi được bao nhiêu cao thủ chính đạo tới tương trợ. Xuân đi khắp nơi tìm các nhân vật tu chân cao thủ, bất luận chính tà để kêu gọi sự giúp đỡ. Nguyên nhân chọn Lý Trường Hà là vì lão ta vốn là chưởng giáo Lục viện, quan hệ rộng rãi với mọi người, uy danh cũng lớn hơn, làm việc này cũng có uy vọng. Sau khi phái Lý Trường Hà đi, Diệp Tâm Nghi lại tìm cao thủ ba phái tới thương nghị đại cục về sau, cuối cùng ra được một kết quả là muốn chiến thắng cao thủ Yêu vực thì chỉ có cách thay đổi đường bước chiến lược, bỏ cách giao tranh chính diện mà đổi thành kích phá từng phần. Phương pháp cụ thể là theo dõi cẩn thận động tĩnh của đối phương, một khi phát hiện yêu vật đi lẻ thì chính đạo lập tức tổ chức cao thủ, lấy ba hay năm người thành một tổ tiến hành cưỡng chế đột phá, như vậy tất sẽ hoàn thành được nhiệm vụ. Chỉ có như vậy, sau khi liên tục thành công thực lực đối phương giảm mạnh thì mới có thể lại phát động tổng công kích, như vậy mới là kế sách tuyệt diệu nhất.
Thương nghị xong, Diệp Tâm Nghi triệu tập cao thủ Lục viện và ba phái về một chỗ, nói:
- Hôm nay, ta và tiền bối ba phái đã thương nghị xong, lập ra một kế hoạch cần mọi người thực thi. Kế hoạch của ta rất đơn giản, chính là chúng ta sau khi liên tục giao phong bốn lần với cao thủ Yêu vực đều không chiếm được thượng phong, việc đó chủ yếu có mấy nguyên nhân. Thứ nhất, chúng ta không quen thuộc với bọn chúng, thứ hai, chúng ta đã quá tự tin, thứ ba, phương pháp của chúng ta thật sự không phù hợp. Trước mắt, để giải quyết những vấn đề đó, ta đề xuất mấy điểm kiến nghị, mọi người cùng xem xét và tranh thủ đưa ra sách lược hoàn thiện nhất. Đầu tiên, chúng ta cần phái cao thủ không ngừng theo dõi động tĩnh của Hắc Sát Hổ vương. Đây là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, vì vậy cần mọi người tự nguyện và thận trọng suy nghĩ. Tiếp theo, sau khi nắm được tình huống của đối phương, nếu phát hiện yêu vật đơn độc ly khai thì lập tức hồi báo, chúng ta trong thời gian ngắn nhất tổ chức ba đến năm người thành một tổ, lấy thực lực mạnh nhất một lượt là tiêu diệt đối phương. Đợi sau khi kích phá riêng lẻ được một bộ phận tương đối lớn cao thủ của đối phương thì chúng ta lại phát động tổng công kích lần cuối cùng, một lượt tiêu diệt tất cả bọn chúng. Mọi người thấy phương pháp đó thế nào?
Cao thủ Lục viện nhìn nhau đều thấy phương pháp này không tệ, ít nhất cũng hơn nhiều so với Kiếm Vô Trần dùng cứng chọi cứng. Diệp Tâm Nghi thấy vậy hơi mỉm cười, hỏi:
- Nếu mọi người đã không có ý kiến gì thì bây giờ chúng ta lại thương nghị một lượt xem ai gánh vác công tác trinh thám. Đầu tiên, mọi người hãy tự bàn luận trước, nếu có người tự nguyện là tốt nhất, vì việc này vô cùng nguy hiểm nên chúng ta không chủ trương cưỡng bách.
Nói xong, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người, chờ đợi trả lời. Nguồn truyện: Truyện FULL
Phía dưới, Ngọc Vô Song cúi đầu nhắm mắt, Pháp Quả đại sư trầm mặc không nói, cao thủ Dịch viên chỉ ngồi yên. Còn Liễu Tinh Hồn mắt nhìn nơi khác, Hạo Nhiên cư sĩ thần sắc trầm trọng, Thất Huyền chân nhân đầy mặt bi phẫn, nhưng không có ai mở miệng nói một lời. Nhẹ thở dài, Diệp Tâm Nghi quay đầu nhìn ba đại cao thủ Kim Cương thánh phật, hỏi:
- Đại sư, các vị có ý kiến gì thì xin nói ra để tham khảo, may ra có thể giảm thiểu nguy hiểm.
Kim Cương thánh phật khẽ niệm phật hiệu, nói:
- Việc này nếu bình tâm mà nói thì trong Lục viện thích hợp nhất chỉ có Đạo viên, Dịch viên và Bồ Đề học viện. Hai viên trước thì lấy pháp quyết đạo gia làm chủ, tinh thông âm dương, hiểu về thuật ẩn thân bế khí. Còn Bồ Đề học viện thì phật pháp tinh thông nên về phương diện này cũng không hề thua kém, vì vậy có thể coi là đối tượng lý tưởng. Ba viện còn lại về tu vi thì không nói, nhưng về mặt này thì có chỗ không bằng. Đó là quan điểm cá nhân của lão nạp, an bài cụ thể như thế nào là do Minh chủ quyết định.
Nhìn cao thủ ba viện, Diệp Tâm Nghi nói:
- Không biết các vị có cách gì xin hãy nói ra để mọi người cùng thảo luận.
Thất Huyền chân nhân nhìn quanh một lượt, trầm giọng nói:
- Việc này bản viện không có ý kiến gì, mọi việc đều theo Minh chủ an bài. Chỉ là Đạo viên hiện giờ chỉ còn hai sư đồ chúng tôi, nếu quả thật Minh chủ muốn chúng tôi đi thì hy vọng có thể để Vô Vọng ở lại bên cạnh mọi người, tìm cơ hội báo thù cho cái chết của đồng môn.
Mọi người nghe vậy đều nhìn lão có chút đau khổ và thương cảm cho những đồng đạo đã chết của Đạo viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.