Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 202: Cổ Quái Kỳ Thú




Gật đầu tán thành, Bách Linh nói:
- Kỳ thực chàng muốn tìm nơi tu luyện cũng được, với tình hình bây giờ cả hai phía chính tà đều không đủ sức quan tâm tới chàng, chính là lúc thích hợp để chàng tận dụng thời cơ nâng cao tu vi. Chỉ là tu vi của chàng đã cao tới một mức cực hạn rồi, nếu muốn nâng cao thêm cũng không dễ, vì vậy tu luyện thêm một thời gian ngắn có lẽ cũng không có tác dụng gì nhiều, nhưng có thể thử áp chế tà ác trong người chàng, âu cũng là điều thuận lợi. Nếu chàng đồng ý như vậy, ta có thể tìm cho chàng một nơi yên tĩnh và thông báo cho chàng tất cả những biến động lớn ở Nhân gian, như vậy chàng sẽ không để lỡ những sự kiện trọng yếu mà vẫn có thời gian để tu luyện, chàng nghĩ sao?
Nhìn vào mắt Bách Linh, Lục Vân trầm tư một chút rồi gật đầu nói:
- Như thế cũng tốt, cho dù tu vi có gia tăng được hay không thì ít nhất ta cũng có thể điều chỉnh lại tâm tình, là việc nên làm. Thời gian vừa qua đã trải qua quá nhiều sự việc, tu vi của ta cũng tăng rất nhiều, nhưng ta chưa có tâm tư xem xét một cách nghiêm túc về nội thể. Lần này đã có cơ hội, nói không chừng sẽ có thu hoạch rất lớn.
- Đã như vậy thì bây giờ chúng ta đi thôi, ta sẽ dẫn chàng tới Triều Âm lĩnh, ở đó vô cùng yên tĩnh và tươi đẹp, vả lại có thể nghe được tiếng sóng vỗ, đối với việc ổn định tâm tình có tác dụng hỗ trợ rất tốt.
Dứt lời nàng kéo Lục Vân đi về phía đông.
Phi hành gần hai giờ, Bách Linh và Lục Vân đến được Triều Âm lĩnh, tìm được một hang động khô ráo dưới một cây cổ tùng.
Nhìn xung quanh, Bách Linh cười nói:
- Trước đây ta đã từng sống ở đây một thời gian, mỗi ngày vào khoảng nửa đêm ở đây có thể nghe thấy rõ tiếng sóng biển, mang lại cho con người một cảm giác vô cùng tuyệt diệu, sau khi chàng trải nghiệm thử có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài mong đợi. Bây giờ chàng hãy xem qua một lượt, nếu như thấy có thể ở lại đây thì ta sẽ chuẩn bị quay về Thiên Chi đô chuẩn bị một chuyến để đề phòng Cửu Thiên Hư Vô giới và Vân Chi pháp giới gây bất lợi cho chàng.
Cẩn thận dạo quanh một vòng, Lục Vân nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Không có vấn đề gì, điều kiện nơi đây rất tốt. Nàng đi đi, đợi xử lý xong công việc thì quay lại là được.
Bách Linh bước tới ôm chặt lấy chàng, sau khi hôn một cái mới nhún người bay lên, hướng về đám mây trên cao.
Có chút không cam chịu, Lục Vân nhìn theo thân ảnh đằng xa nhẹ vẫy vẫy tay, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng quan tâm.
Tiễn Bách Linh xong, Lục Vân liền tĩnh tâm tu luyện. Ba ngày sau, chàng phát hiện ra tu vi của mình đã tiến một bước dài so với lần kịch đấu trước đó, nhưng pháp quyết "Thiên Địa Vô Cực" lại không có cách nào đột phá tầng thứ bảy để tiến lên tầng thứ tám, điều đó làm cho Lục Vân ít nhiều thất vọng. Cảm thấy trước mắt tu vi của mình ít có khả năng tăng thêm, Lục Vân liền ngừng tu luyện, dạo bước trên Triều Âm lĩnh bắt đầu điều chỉnh tâm tình vẫn luôn xao động không yên của mình. Giữa đêm, Lục Vân đứng trên đỉnh núi lắng nghe tiếng sóng biển, cảm nhận được sự mênh mông mãnh liệt của biển cả, tâm hồn và thể xác hoàn toàn dung nhập. Đột nhiên, khuôn mặt bình tĩnh của Lục Vân xuất hiện một chút dao động, chỉ nghe chàng tự nói: "Trong tiếng sóng biển tại sao lại có một âm thanh cực kỳ cổ quái, đó là âm thanh gì mà kỳ lạ đến vậy?"
Nhìn ra xa chỉ có sóng nước mênh mang, Lục Vân hơi nhíu mày cúi đầu suy nghĩ một chút rồi phi thân ngự kiếm bay ra xa. Trong màn đêm, Lục Vân sau khi ngự kiếm phi hành một lúc thấy rằng như vậy quá lộ liễu liền chuyển thành ngự phong mà đi, không tiếng động nhắm hướng biển rộng bay tới.
Sau khoảng một giờ, Lục Vân xuất hiện trên không trung của một đảo nhỏ. Nơi đây cách đất liền không xa, khoảng ba trăm dặm thuộc về vùng biển nông, trên mặt biển sóng cũng không lớn lắm. Lục Vân nhìn xuống phía dưới, Ý niệm thần ba cho chàng biết rõ ràng trên đảo hiện đang có ba dị linh đang tiến hành một việc vô cùng thú vị. Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Lục Vân cẩn thận xuyên qua một thạch trận phức tạp, đi đến trước một động khẩu, đưa mắt chăm chú nhìn tình huống nơi đây. Trong hang động, hai nam một nữ đứng thành hình tam giác, mặt người nào cũng thần sắc cổ quái, trong vẻ nghiêm túc lại có mấy phần ảo não, hiển nhiên là vì có việc gì đó mà phải lo buồn. Trong ba người này có một nữ tử khoảng mười tám mười chín tuổi, cả người mặc áo lục, hình dáng thon thả kết hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ, có thể coi là mỹ nữ ít gặp. Hai nam tử đều khoảng ba mươi tuổi, một người đầu nhọn mặt dài, ngoại hình xấu xí, người kia đầu vuông mặt chữ quốc, trông cũng chẳng khá hơn là mấy.
Giữa ba người có một quả trứng ba màu lặng lẽ nằm trên mặt đất phát ra khí tức hơi kỳ dị, khiến người ta cảm thấy có chút cổ quái. Lúc này, chỉ thấy nam tử đầu nhọn mặt dài kia nói:
- Lục Oánh, vật này chúng ta đã tranh nhau một ngàn năm mà tới bây giờ vẫn chưa có kết quả, ta thấy không nên tranh giành nữa. Bao năm qua mọi người vì vật thối tha này mà từ là cừu nhân lúc đầu giờ đã trở thành bằng hữu không ngoài vì có duyên với quả trứng này. Đã như vậy, tại sao chúng ta không hợp tác, trước hết để cho nó nở ra, sau khi xem rõ nó là con gì rồi mọi người mới bàn đến việc nó về tay ai, các ngươi thấy sao?.
Thiếu nữ áo lục nghe vậy nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu nói:
- Cũng được, vì vật này mà quan hệ giữa chúng ta đã xáo trộn nặng nề, chẳng vui vẻ gì, thật sự không cần phải tranh giành tiếp nữa. Hiện giờ chúng ta đồng lòng mượn ánh trăng đêm nay để xem có thể ấp nó nở ra hay không. Chỉ cần mọi người đều cố gắng, ta tin rằng với thực lực ba người chúng ta việc đó không phải là khó. Phương Tinh, ý kiến của ngươi thế nào, nếu ngươi đồng ý thì cùng ta và Tiêm Chủy đồng lòng hoàn thành việc này.
Phương Tinh nhìn Lục Oánh, ánh mắt lấp lánh vẻ thâm tình, kiên định nói:
- Chỉ cần cô vui là được, cô nói sao thì cứ như vậy đi. Bao nhiêu năm qua ta và Tiêm Chủy tranh nhau vật này chẳng phải là để làm vui lòng cô hay sao? Hiện giờ cô đã quyết định, Phương Tinh ta dù nước sôi lửa bỏng cũng không từ chối.
Trầm lặng nhìn y rồi lại nhìn Tiêm Chủy, Lục Oánh lắc đầu thở dài nói:
- Tâm ý của các ngươi ta đều biết, ta cũng không ngại các ngươi xấu xí, nhưng có chút việc mà các ngươi nên biết, giữa chúng ta thật sự không thể có khả năng gì. Vì sự an toàn của ba mươi sáu đảo Đông Hải chúng ta mà giữa chúng ta không thể có tình cảm. Trong thất hải thì Đông Hải của chúng ta là thực lực yếu nhất, trăm nghìn năm qua có thể không đứng vào thế thất bại là vì ba phía Bắc Hải, Tây Hải, Nam Hải đều có người tới cửa đề cập hôn sự với ta, vì vậy mới khiến ba phía Hắc Hải, Hồng Hải, Tử Hải không dám vọng động. Nếu ta đáp ứng lấy một trong hai người các ngươi thì Đông Hải ngay lập tức sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, lúc đó ta cũng sẽ trở thành tội nhân của Đông Hải.
Hơi biến sắc, Tiêm Chủy và Phương Tinh đều có vẻ giận dữ nhưng đều nhanh chóng trở thành trầm mặc không nói, mặt lộ vẻ không cam chịu. Cảm thấy sự hụt hẫng của hai người, Lục Oánh vội đổi chủ đề nói lấp đi:
- Được rồi, không nói về việc đó nữa, còn việc chính khẩn yếu hơn, trước hết phải nghĩ cách ấp nở quả trứng này. Vật này lúc đầu là thất hải đều tranh đoạt rồi cuối cùng bị chúng ta chúng ta dùng mưu kế xảo diệu lấy được, có thể thấy trong đó nhất định có điều cổ quái. Nếu trong tương lai vật này có thể giúp chúng ta chống lại sự xâm lấn của lục hải còn lại thì đến lúc đó có lẽ giữa
chúng ta có thể có kết quả khác đi.
Tiêm Chủy và Phương Tinh nghe vậy đều mừng rỡ, tựa hồ đã nhìn thấy một tia hy vọng. Tiêm Chủy vội nói:
- Đã như vậy thì chúng ta bắt đầu theo cách đó thôi, lúc này đã là nửa đêm ba khắc rồi, chậm chễ thì thời gian qua mất, chuẩn bị hành động thôi.
Dứt lời, toàn thân thanh vụ bao quanh, linh khí cường liệt bắt đầu từng trận hướng tới quả trứng trên mặt đất.
Y vừa động thủ, Phương Tinh cũng bắt đầu phát công, chỉ thấy lam quang cuồn cuộn phát ra trên người như một đám tinh vân bao bọc phía trên quả trứng. Bên này, Lục Oánh thấy hai người bắt đầu cũng tự vận chân nguyên toàn thân, chân khí lục sắc như sóng tạo thành một đóa hoa trong động, đem theo lực đạo mãnh liệt cuốn quả trứng kia lên, cuối cùng khiến nó lọt vào trong đóa hoa, nhè nhẹ xoay tròn. Dưới sức mạnh toàn lực của ba người, chỉ thấy bề mặt quả trứng ba màu đó bắt đầu xuất hiện lưu quang kỳ dị, chia thành ba lớp một hồng, một tử, một lam bao xung quanh quả trứng. Trên vỏ trứng các hoa văn cổ xưa bắt đầu hiện rõ, cùng với quang hoa cường thịnh xung quanh dần hiện ra bên ngoài vỏ trứng, tạo thành một đồ án đẹp đẽ.
Ngoài động Lục Vân hiếu kỳ nhìn vào, trong ánh mắt có mấy phần kinh hãi. Chỉ thấy lúc này toàn bộ quả trứng quang hoa đã mạnh tới mức cực độ, còn hoa văn bên ngoài vỏ trứng sau một hồi biến ảo cuối cùng cũng đã xuất hiện bản thể. Đó là một con kỳ thú vô cùng quái dị, đầu như rồng nhưng sau lưng lại có một đôi cánh bằng xương thịt màu đen trắng, đuôi lại rất giống như cánh phượng hoàng, ngực nhô ra hai cánh tay màu hồng và màu đen, tay trái như vuốt rồng màu hồng, còn tay phải như vuốt ưng màu đen, hơn nữa toàn thân đa phần lại được bao bọc bởi vảy như vảy cá.
Con vật cổ quái như thế này Lục Vân quả thật chưa bao giờ thấy, và cũng chưa bao giờ được nghe nói tới, không lạ là mặt đầy vẻ kinh hãi . Phong bế hô hấp, Lục Vân cẩn thận theo dõi biến hóa trong động, phát hiện ra lúc này toàn thân Tiêm Chủy và Phương Tinh bắt đầu run rẩy, chân nguyên thanh và lam bị quả trứng đó hấp thụ, đang bị nó điên cuồng nuốt chửng. Còn mỹ nữ áo lục tình hình cũng không khác gì, chỉ là tính chất chân nguyên của nàng tựa hồ khác với hai người kia, vì vậy tình huống của nàng có chút đỡ hơn. Trong lúc quan sát một đạo ánh sáng chói mắt lướt qua, Lục Vân trong lúc nhắm mắt trong đầu vẫn cảm thấy rõ ràng Tiêm Chủy và Phương Tinh đã chết. Định thần nhìn tới, chỉ thấy trong động vẻ mặt của Phương Tinh và Tiêm Chủy đều đầy vẻ kinh khủng, miệng há to nhưng không kêu được thành tiếng, hai gương mặt xấu xí càng khủng bố đau đớn khiến người ta không dám nhìn vào. Quang hoa trên người họ như nước tràn về quả trứng, khi quang hoa biến mất hai người cũng đột nhiên ngã lăn ra đất, hóa thành một con mực màu đen và một con cá lớn màu xanh. Lục Oánh tụa hồ cảm thấy hai người đã chết, không kìm được miệng gầm lên một tiếng nhưng chỉ phát ra một thanh âm yếu ớt. Toàn thân ra sức giãy dụa, Lục Oánh cảm thấy nguy hiểm ngày càng tới gần nhưng bản thân cô lúc này chân nguyên tiêu hao quá nhiều, đã hoàn toàn rơi vào hiểm cảnh, mọi việc chỉ còn theo mệnh trời sắp đặt. Quả trứng sau khi hấp thụ hết toàn bộ chân nguyên của Tiêm Chuỷ và Phương Tinh, vỏ trứng bắt đầu vỡ ra, lúc này lại thêm chân nguyên của Lục Oánh hỗ trợ nên càng phá vỏ nhanh chóng. Chỉ nghe một tràng tiếng vỏ trứng vỡ nát truyền tới, một con quái thú bay vút lên, đảo lượn trên không trung. Nhìn con quái thú đó, Lục Vân trong lòng chấn động, không ngờ chính là con kỳ thú được khắc trên hoa văn bên ngoài vỏ trứng lúc nãy đã nhìn thấy, thể hình nhỏ bé không tới một xích nhưng khí tức trên người nó lại vô cùng cường mãnh.
Quái thú đó sau khi phá vỡ vỏ chui ra, việc đầu tiên lại là ăn luôn cái vỏ, rồi hướng về phía Lục Oánh há miệng hút một cái, tức thì Lục Oánh kinh hãi kêu lên một tiếng, chân nguyên lục sắc trên toàn thân dồn ra trực tiếp thu về phía con quái thú. Ngoài động, Lục Vân thấy vậy trong lòng chuyển động, còn đang suy nghĩ thì đột nhiên con quái thú đó gầm lên một tiếng giận dữ, khiến cho toàn bộ đảo nhỏ rung lên như động đất núi lở, làm Lục Vân kinh hãi tim đập thình thịch. Ánh mắt nhìn lên người con quái thú nhỏ bé đó, phát hiện ra nó đang nhìn thẳng về phía mình ẩn thân, hiển nhiên là đã phát giác ra mình rồi. Lại nhìn Lục Oánh thì nàng ta đã ngã trên mặt đất, chỉ còn một chút hơi thở. Thân thể chớp lên, Lục Vân xuất hiện bên cạnh Lục Oánh, chụp lấy người nàng rồi lùi lại. Chàng cứ lùi thì con quái thù đó lại đuổi tới, hai bên nhanh chóng xuất hiện trên bề mặt bằng phẳng của đảo nhỏ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.