Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 119: Tối Hậu Tâm Nguyện




Bên này giữa trung tâm trận chiến, thần kiếm của Lục Vân biến thành nghìn đạo kiếm ảnh lượn quanh người lập tức kết thành cửu đạo phòng ngự, phối hợp phía trên đỉnh đầu là Thiên Ảnh Huyết Mị tạo nên thế kiên cố như tường đồng vách sắt. Tuy thế, ba người kia vẫn chọn cách tấn công dựa vào thực lực, hoàn toàn không hề có ý né tránh."
Chỉ thấy hai đạo lục hồng quang mang xoáy tròn đan xen vào nhau hình thành một đạo quang hoa kỳ dị, hung hãn liên tiếp phá vỡ tám đạo phòng ngự của Lục Vân, nhắm thẳng bản thể của chàng lao tới. Ở một phía khác, Chiến Thiên phủ của Huyết Y Bá Vương phát ra Chiến Thiên cương cường mãnh không gì so sánh được, lực xoay chuyển cực cao điên cuồng xé nát tầng khí tức phòng ngự của Lục Vân, chỉ trong chớp mắt đã công phá đạo phòng ngự thứ chín đánh thẳng vào ngực chàng."
Trường kiếm cấp tốc rung lên, vô số lần cường kình giao phong khiến cho sắc mặt Lục Vân hơi tái đi, thân thể liên tục lùi lại phía sau không ngừng tăng cường phòng thủ. Vào lúc song phương toàn lực giao thủ, Lục Vân mới hiểu rõ được sự lợi hại của ba cao thủ, phát hiện ra tu vi của ba người này tuyệt đối không dưới chưởng giáo Lục viện."
Trong tình huống như vậy, nhãn thần Lục Vân hơi chuyển động, một cỗ khí thế mãnh liệt cùng huyền thanh sắc quang mang đột nhiên bạo phát. Đạo gia vô thượng pháp quyết Thái Huyền Liệt Thiên Đạo với uy lực bá đạo liệt thiên xuất hiện xung quanh Lục Vân."
Thanh quang vừa hiện, ngay lập tức Lục Vân chặn đứng đòn tấn công của ba đại cao thủ, ổn định thế trận. Đang lúc Lục Vân chuẩn bị toàn lực phản kích, hành động của Huyết Công Tử xuất hiện rõ ràng trong tâm trí khiến chàng hét lên giận dữ. Ý Niệm Thần Ba lập tức phát ra mười chín đạo công kích cường mãnh, tần suất liên tục gia tăng xoay quanh Huyết công tử điên cuồng tấn công."
Ở bên này, Song sát và Huyết Y Bá Vương phát giác sự phân thần của Lục Vân liền nhân cơ hội bức ép đột phá, một chiêu phá tan Thái Huyền Liệt Thiên Đạo, hung hãn tấn công thân thể chàng. Miệng hét vang một tiếng, quanh thân Lục Vân cấp tốc lóe lên một đạo thanh quang, cản trở hơn phân nửa lực tấn công, thân thể dưới sự công kích mạnh mẽ lùi về sau bốn bước, khóe môi rướm máu."
Quang hoa chớp hiện, Đại Sát từ lục quang chuyển hóa thành hình người nhằm tay phải của Lục Vân chộp tới, muốn cướp lấy chuỗi ngọc châu trên tay chàng. Huyết Y Bá Vương thấy vậy Chiến Thiên phủ vung lên, một cỗ kình lực mạnh mẽ công thẳng tới làm cho chuỗi ngọc châu trên cổ tay Lục Vân tức thì bị bắn tung tóe khắp nơi, viên Ma Long Châu màu xám tro bắn ra vài thước thu hút mục quang của Song sát, Huyết Y Bá Vương và cả Lục Vân."
Lưu quang chớp động, nhân ảnh cấp xạ, bốn người đồng thời bổ nhào tới Ma Long Châu muốn giành vào tay. Lục Vân sở dĩ muốn xuất thủ thật ra có hai nguyên nhân, thứ nhất đây là vật thiếu nữ có tên Tâm Nhi tặng, nó thuộc về chàng nên không cho phép ngoại nhân cướp đoạt. Thứ hai, nguyên nhân sâu xa cũng vì lo nghĩ cho thiên hạ, Lục Vân hiểu rất rõ bên trong Ma Long châu ẩn tàng ma khí hung sát vô cùng, một khi rơi vào tay tà ma sẽ tiếp tay cho ma quỷ làm nguy hại đến bách tính. Còn ba tên này cướp đoạt với mục đích gì không nói cũng hiểu, tự nhiên vì tư lợi bản thân.
Lưu quang chớp động, nhân ảnh cấp xạ, bốn người đồng thời nhắm hướng Ma Long Châu nhào tới, muốn giành vào tay. Lục Vân sở dĩ xuất thủ là do hai nguyên nhân, thứ nhất vì đây là vật mà thiếu nữ có tên Tâm Nhi tặng, nó thuộc về chàng, không thể để ngoại nhân cướp đoạt. Thứ hai, nguyên nhân sâu xa cũng vì lo nghĩ cho thiên hạ, bởi Lục Vân hiểu rất rõ bên trong Ma Long Châu ẩn tàng ma khí hung sát vô cùng, một khi rơi vào tay tà ma sẽ tiếp tay cho ma quỷ làm nguy hại đến bách tính. Còn ba tên này cướp đoạt với mục đích gì không nói cũng hiểu, tự nhiên là vì tư lợi bản thân."
Trong lúc giao thủ, tứ đại cao thủ phát ra khí lưu mạnh mẽ hình thành một cơn bão cuồng bạo, trên mặt đất đá chạy cát bay, bụi cuốn lên mù mịt. Vô số kiếm ảnh, chưởng kình giao tranh dữ dội trong không gian nhỏ hẹp, phát ra âm thanh như sấm nổ chấn động màng nhĩ, Ma Long Châu không ngừng bắn tung loạn xạ nhất thời không ai đoạt được."
Cách đấy hai trượng, Lục Vân trong cơn phẫn nộ kích tới Huyết công tử làm cho toàn thân hắn chấn động, hắc sát quang hoa quanh thân bị phá nát, cả người đẫm máu phi thân tìm đường tẩu thoát."
Dưới mặt đất, Dao Quang nhìn bốn đạo nhân ảnh đan xen cực nhanh vào nhau, miệng cậu hơi hé ra khẽ thốt lên những âm thanh kinh ngạc. Mặc dù nhìn không rõ thân thể của Lục Vân, Dao Quang vẫn cố gắng mở to mắt, ánh mắt chứa đầy sự chúc phúc. Đang lúc cậu nhìn đến hoa cả mắt, giữa không trung, bốn người đang giao thủ đồng loạt kêu lên kinh ngạc, Ma Long Châu đang bị tranh đoạt bỗng nhiên bay ra bắn thẳng vào cái miệng nhỏ đang hé mở của Dao Quang."
Song Sát và Huyết Y Bá Vương nổi cơn đại nộ, chẳng thèm để ý tới Lục Vân đều xông thẳng về phía Dao Quang. Giữa không trung, Lục Vân nhìn Dao Quang với ánh mắt cổ quái, miệng phát ra tiếng than khẽ, ngoài thân ngân quang vừa lóe lên đã ôm lấy Dao Quang cấp tốc tránh khỏi đòn công kích của ba đại cao thủ."
- Tên tiểu tử kia, mau giao thằng bé ra, nếu không lão tử sẽ tiêu diệt ngươi."
Huyết Y Bá Vương vừa chộp hụt vào khoảng không trừng ánh mắt độc ác nhìn Lục Vân giận dữ thét lớn. Bên cạnh, Đại Sát cũng đồng thời chụp hụt nghe vậy cười lạnh nói:"
Huyết man tử, không cho phép ngươi ngông cuồng, có Song sát bọn ta ở đây đâu đến lượt ngươi lên tiếng. Tiểu tử thối, nếu mi không muốn chết lập tức giao thằng bé cho ta, chỉ cần ta mổ bụng nó ra lấy Ma Long Châu, sẽ tha tội chết cho ngươi."
Lục Vân thoáng chút đau buồn nhìn Dao Quang khẽ than:"
Hài tử, có lẽ vận mệnh của con đã định sẵn phải chịu nhiều gian khổ, tuổi còn nhỏ đã phải trải qua một cuộc sống khác nhiều so với thường nhân."
- Thúc thúc không phải đau lòng vì Dao Quang, cho dù sắp chết nhưng con sẽ không khuất phục trước số phận. Kiếp này có thể gặp được một người tốt như thúc thúc là Dao Quang đã mãn nguyện lắm rồi. Thúc thúc còn chưa nói với con tên thúc là gì? Dao Quang muốn biết tên của thúc thúc, để đến khi gặp người trong thôn ở trên trời con có thể nói cho họ biết rằng con đã giao tâm nguyện cho một vị thúc thúc rất tốt, thúc ấy sẽ hoàn thành tâm nguyện vì mọi người.
Không lí đến ba đại cao thủ bên cạnh, Lục Vân để mặc cho Thiên Ảnh Huyết Mị trông chừng động tĩnh của ba người kia, mục quang vẫn chăm chú nhìn vào khuôn mặt Dao Quang. Miễn cưỡng mỉm cười, nét mặt Lục Vân xuất hiện vài phần thương cảm nói:"
- Thúc thúc tên là Lục Vân, đến từ một sơn thôn nhỏ. Ở nơi đó có rất nhiều thúc thúc bá bá, mọi người chung sống với nhau rất chan hòa và tràn ngập niềm vui. Nơi ấy rất bình yên, có phong cảnh mỹ lệ, có rất nhiều điều khiến người ta phải nhớ đến. Hồi nhỏ thúc thúc rất giống con, hay nói cách khác trông con rất giống ta lúc nhỏ, vừa trầm tĩnh lại vừa lý trí, vừa cứng rắn lại vừa kiên cường."
Nhìn Lục Vân, Dao Quang khẽ nói:"
- Trong con có hình bóng của thúc thúc, đúng không? Đáng tiếc là vận mệnh của con lại không được may mắn như thúc thúc, phải không?"
Lục Vân tâm thần rung động, chàng đưa mắt nhìn Dao Quang rồi di chuyển mục quang nhìn về phía chân trời đằng xa lặng yên suy nghĩ. Có lẽ Dao Quang nói đúng, trên người cậu bé có bóng dáng của mình nhưng cuộc đời nó có được vận may như mình không? Con đường sau này của mình suôn sẽ hay trắc trở?"
Thấy Lục Vân không chú ý, Song sát sắc mặt đại nộ thét lên một tiếng hung bạo, hai đạo hồng lục quang mang đan xen vào nhau cùng với khí thế hãi nhân công kích mãnh liệt vào thân thể của chàng. Bên cạnh Huyết Y Bá Vương đã sớm không nhịn được, vừa thấy Song Sát xuất thủ liền ném tung Chiến Thiên Phủ lên cao, song thủ nhanh chóng đặt trước ngực kết thành một pháp ấn cổ quái. Cùng lúc pháp ấn vừa xuất, Chiến Thiên phủ giữa không trung phát ra một đạo hồng sắc quang hoa cường thịnh bao trùm toàn bộ chu vi mười trượng quanh Lục Vân."
Trên tầng không, Chiến Thiên phủ tự động xoay tròn, hồng sắc quang mang không ngừng hội tụ quanh nó, chỉ trong chớp mắt hình thành nên một Chiến Thiên phủ khổng lồ dài đến mười trượng. Cự phủ lấp lánh hồng quang chói lòa, dưới sự điều khiển của Huyết Y Pháp Vương bổ thẳng xuống đỉnh đầu Lục Vân."
Thản nhiên quay đầu lại, nhãn thần nhu hòa của Lục Vân nháy mắt chuyển sang lạnh lùng tàn nhẫn. Thoáng nhìn Chiến Thiên phủ và hai đạo kiếm mang, toàn thân Lục Vân hắc sắc quang hoa lóe lên, một hắc sắc quang tráo đường kính một trượng tức thì che chở toàn bộ thân mình của Lục Vân và Dao Quang. Cùng với sự xuất hiện của tầng hắc sắc quang tráo, một cỗ khí tức âm sâm quỷ dị nhanh chóng xuất hiện xung quanh, khiến ba tên đang tấn công đều mơ hồ nhận ra có gì đó bất thường."
Một âm thanh lớn vang lên kèm theo hai tiếng kêu thất thanh, Song sát và Huyết Y Bá Vương gần như đồng thời kích trúng hắc sát quang tráo. Dưới ba đòn công kích cường hoành, chỉ thấy hắc sắc quang tráo dao động kịch liệt, sau một lúc co dãn đột nhiên vỡ vụn. Hắc sắc quang tráo vừa vỡ tung, bóng dáng Lục Vân hiện lên rõ ràng trong mắt ba đại cao thủ. Lập tức ba âm thanh khiếp sợ vang lên, ba đại cao thủ vội vàng lùi lại, nhãn thần cực kỳ kinh hãi nhìn Lục Vân."
Trên thân Lục Vân hiện tại mặc một chiến giáp thần kỳ đen kịt đầu mang mặt nạ Quỷ Vương, trước ngực là một tấm ám hồng sắc bát quái bên trong có khảm một cổ kính trên mặt tỏa ngũ thải lưu quang, phía sau lưng là một tấm hắc sắc bát quái lấp lánh khí tức hủy diệt, cả người Lục Vân trông hết sức quỷ dị khác thường. Trên đỉnh đầu, Như Ý Tâm Hồn kiếm phát xuất hồng quang nhàn nhạt, hình thành tầng hồng sắc quang trảo nhu hòa đỡ lấy Dao Quang trong không trung. Thời khắc này, Lục Vân thi triển Quỷ Vương chiến giáp với ý định tiêu diệt ba đại cao thủ trước mắt.
Im lặng không nói năng gì, ý niệm chớp động, mỗi một cái chớp mắt, mười chín vạn tám nghìn lần ý niệm công kích với tần số cao dễ dàng đột phá hàng phòng thủhung hãn kích thẳng vào trung khu não bộ ba đại cao thủ. Lục Vân thân ảnh xoay chuyển, vô số hắc sát quỷ khí từ xung quanh hình thành tầng tầng phòng hộ vây khốn toàn bộ ba người vào bên trong. Đồng thời Hóa Hồn đại pháp cực kỳ đáng sợ của Quỷ tông với sức mạnh tiêu hồn hóa phách có một không hai bắt đầu xâm nhập thân thể địch nhân."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba đại cao thủ dưới ý niệm công kích của Lục Vân lập tức bị trọng thương. Xét về tu vi ba người quả thâm hậu không dưới Huyết công tử, nhưng đối với ý niệm công kích đáng sợ của Lục Vân, sức phòng ngự của ba đại cao thủ lại kém xa Huyết công tử. Vì Huyết công tử tinh thông pháp quyết Ma tông Tâm Dục Vô Ngân, đối với tinh thần dị lực rất am hiểu và nắm rõ, do vậy tinh thần lực của hắn so với người thường vững chắc hơn gấp nhiều lần. Cũng chính vì lý do này, Lục Vân liên tiếp mấy lần đánh Huyết Công Tử trọng thương nhưng không thể giết được hắn."
Thân người run rẩy, ba đại cao thủ nhất loạt gầm lên giận dữ, quanh thân quang hoa đại thịnh toàn lực chống lại ý niệm công kích của Lục Vân. Đồng thời cùng nhận ra Hóa Hồn đại pháp đáng sợ lan tỏa xung quanh, cả ba người sắc mặt kinh hoàng sợ hãi nhìn Lục Vân, ra sức vùng vẫy tìm mọi cách thoát khỏi vòng vây của chàng. Trong cơn nguy cấp, Huyết Y Bá Vương toàn thân công lực điên cuồng gia tăng, thôi động Chiến Thiên phủ trên đỉnh đầu, cả người hóa thành một đạo nguyên thần nương theo đà bay lên đột ngột bắn xiên ra ngoài."
Cùng lúc ấy Song Sát đưa mắt nhìn nhau ròi song thủ hai người hợp lại, một hồng một lục hai đạo quang hoa chói mắt hội tụ thành một quang trụ màu đen mang theo toàn bộ công lực của Song Sát hướng về phía bên trái đột phá vòng vây. Với thực lục mạnh mẽ, Song Sát liên tiếp đột phá mười hai đạo phong tỏa và thoát khỏi sự công kích của Lục Vân. Nhưng lúc này sau khi Song Sát đã phá được mười hai đạo phong tỏa có vẻ đuối sức đang chuẩn bị hoán khí để nhanh chóng rút chạy, dường như đợi sẵn ở bên ngoài Thiên Ảnh Huyết Mị đột nhiên xuất hiện, vô số hồng quang hợp thành một đám mây huyết sắc nhấn chìm Song Sát."
Cùng lúc ấy Song sát đưa mắt nhìn nhau, song thủ hai người hợp lại, một hồng một lục hai đạo quang hoa chói mắt hội tụ thành một quang trụ màu đen mang theo toàn bộ công lực của Song sát hướng về phía bên trái đột phá vòng vây. Với thực lực mạnh mẽ, Song sát liên tiếp đột phá mười hai đạo phong tỏa thoát khỏi sự công kích của Lục Vân. Tuy thế, Song sát sau khi phá được mười hai đạo phong tỏa, thế tiến đã yếu đi đang chuẩn bị hoán khí tăng tốc trốn chạy, Thiên Ảnh Huyết Mị luôn đợi sẵn ở bên ngoài đột nhiên xuất hiện, vô số hồng quang hợp thành một đám mây huyết sắc nhấn chìm Song sát."
Trong âm thanh kinh hoàng và giận dữ của Song sát, chỉ nhìn thấy Thiên Ảnh Huyết Mị từ miệng phát ra tiếng gào rú quái dị hết sức tà ác, huyết sắc hồng vân chí tà chí sát dưới sự đối kháng qua lại của song phương biến hóa không ngừng cùng nhau tranh đấu vô cùng lăng lệ. Nhìn huyết sắc hồng mang biến hóa khôn lường, xích huyết ma nhãn trên đầu Thiên Ảnh Huyết Mị không ngừng bắn ra huyết sát ma quang hung hãn kích lên cụm huyết vân. Mỗi lần huyết sát ma quang kích trúng huyết vân là một lần Song Sát ở bên trong bị đánh một đòn nặng, mức độ chấn động kịch liệt giảm đi rõ rệt. Theo sự công kích dồn dập của Thiên Ảnh Huyết Mị, huyết vân từ từ bình ổn không thấy xuất hiện dấu hiệu phản kháng. Đợi đến khi Thiên Ảnh Huyết Mị chuẩn bị thu hồi huyết mang, hồng vân đột ngột vỡ vụn ra, hai đạo nguyên thần hồng lục quang hoa điên cuồng lao ra phía ngoài đào thoát.
Hống lên một tiếng giận dữ, Huyết Mị hóa thân thành ngàn vạn, tầng tầng dòng chảy xích hồng sáng đỏ rực rỡ như những đám mây lửa ngùn ngụt cháy phía chân trời, hình thành một vỏ bọc ánh sáng cấp tốc thu nhỏ, một lần nữa chụp lấy hai đạo nguyên thần. Khắp bốn phương tràn ngập huyết sát chi khí cùng khí tức hung tàn, điên cuồng thôn tính nguyên thần của Song sát trong một huyết cầu vừa thu hẹp lớn chừng một thước. Liên tục gầm lên tức giận, Song sát điên cuồng giãy giụa dưới sự công kích đáng sợ của Thiên Ảnh Huyết Mị, đáng tiếc huyết sát khí lại chính là khắc tinh của mọi nguyên thần đang không ngừng phá hủy và ăn mòn nguyên thần của bọn chúng."
Lục Vân ngạo nghễ đứng giữa không trung nhìn Huyết Y Pháp Vương đang đào thoát, ánh mắt lộ ra vẻ lãnh khốc. Nhìn lướt qua đường chân trời, trông thấy nơi đó có bốn đạo khí tức đang nhanh chóng tiếp cận, đôi chân mày Lục Vân chợt nhíu lại trong lòng thoáng chút lo ngại."
Quay lại nhìn Dao Quang, Lục Vân dịu dàng khẽ nói:"
- Lúc trước con nói có hai tâm nguyện, một điều đã nói ra, còn lại một bây giờ hãy nói nốt cho thúc biết."
Nhìn Lục Vân rồi ánh mắt Dao Quang lại hướng về phía xa xa, giọng nói hơi trầm xuống lại có chút thê lương:"
- Trước kia Thanh Phong thúc thúc thường đưa con đến một nơi, ở đó có một thác nước vô cùng mỹ lệ. Bây giờ con sắp lìa khỏi cõi đời, trước khi chết con muốn về lại nơi ấy. Lục thúc thúc nếu có thể đưa con đến đó trước khi con chết, có lẽ con còn một tia hy vọng sống."
Lục Vân nghe xong sững sờ có phần không hiểu ý tứ lời nói cuối cùng của Dao Quang, nhưng chàng tịnh không hỏi chỉ dịu dàng nói:"
- Được, thúc thúc đưa con đi. Con chỉ cần nhớ làm sao để đến nơi đó, thúc thúc nhất định sẽ giúp con hoàn thành tâm nguyện."
Đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa, trên khuôn mặt của Dao Quang mang một vẻ bi thương nhàng kể rõ độ cao của thác nước, Hai bên khe núi đứng riêng biệt hai khối cự thạch, nhìn từ xa giống như một cửa ải, lại có vẻ như hai con quái thú. Đưa mắt nhìn Dao Quang, Lục Vân hỏi:"
- Là nơi này sao?"
Chưa trả lời ngay câu hỏi của Lục Vân, Dao Quang nhìn xung quanh với ánh mắt lưu luyến, phảng phất như muốn khắc ghi mọi vật nơi đây vào trong tim. Mục quang dừng lại trước khe núi có lối vào ngọn thác, trong đôi mắt của Dao Quang thoáng lộ vẻ đau buồn tự hồ có việc thương tâm bỗng nhiên xuất hiện trong lòng cậu bé."
Nhẹ nhàng rời mắt, Dao Quang nhìn Lục Vân, khẽ nói:"
- Đúng rồi, đây là nơi con muốn tìm, cảm ơn thúc thúc."
Khẽ lắc đầu, Lục Vân tránh nhãn thần của Lục Quang cố giữ vẻ bình tĩnh nói:"
- Con không phải nói gì cả, chúng ta đi tiếp thôi. Ta muốn đi cùng con vào bên trong, đến sau khi con rời khỏi trần thế ta sẽ để con yên nghỉ ở đây, được không?"
Lục Vân vừa hỏi Dao Quang vừa bước tới gần khe núi. Lặng lẽ nhìn Lục Vân, Dao Quang nói:"
- Thúc thúc không cần phải theo con vào trong đâu, xin hãy dừng lại ở đây đi. Ở bên trong có một vị bằng hữu của con, ngoài con ra, bất kỳ ai tiếp cận, vị bằng hữu đó đều phát nộ, kể cả Thanh Phong thúc thúc cũng không ngoại lệ. Thúc thúc hãy để con xuống, cho phép một mình con từ từ tự đi vào trong ấy nhé."
Lục Vân nghe xong ngẩn người, liền đặt cậu bé xuống đất khẽ hỏi:
- Con nói ở đây có một vị bằng hữu, phải không? Ban nãy con nói chỉ cần đến được nơi này thì con còn hy vọng sống là chỉ vị bằng hữu này, hắn có thể cứu được con phải không? Nhưng sao ta không cảm giác được khí tức của hắn?"
Nhẹ nhàng thả lỏng chân tay một chút, Dao Quang nhìn Lục Vân trên mặt lộ ra một nụ cười trìu mến nhẹ nhàng trả lời:"
- Đúng đấy ạ, con muốn nói đến vị bằng hữu này. Tuy con không biết hắn có chắc chắn cứu được con hay không, nhưng con nghĩ đó là niềm hy vọng duy nhất của con. Kiếp này chỉ cần có một tia hy vọng sống sót con đều không bỏ qua, vì con hy vọng con có thể dùng chính đôi tay của mình báo thù cho mọi người trong thôn."
Nhìn nụ cười của Dao Quang, Lục Vân đột nhiên dâng trào niềm vui, có vẻ như gương mặt tươi cười của Dao Quang mang lại cho chàng một cảm giác rất đặc biệt. Đưa mắt nhìn xung quanh Lục Vân dịu dàng nói:"
- Nếu đã như vậy, ta cầu chúc con mau chóng hồi phục. Bây giờ thời gian của con không còn nhiều, hãy đi tìm vị bằng hữu của con đi, thúc thúc ở đây nhìn theo con và sẽ luôn mong chờ con."
Lặng lẽ nhìn Lục Vân, Dao Quang trịnh trọng nói:"
- Cuộc đời này chỉ cần con không chết, trong lòng con mãi mãi nhớ đến thúc thúc. Đồng thời con hy vọng thúc thúc cũng sẽ mãi nhớ về Dao Quang, nhớ về một đứa bé mười tuổi."
Xoay người, Dao Quang đứng yên một lúc rồi đi về phía cửa thác." Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
- Kiếp này thúc thúc sẽ vĩnh viễn nhớ về một tiểu hài mười tuổi tên là Dao Quang, bởi vì cậu bé ấy rất giống ta lúc còn nhỏ."
Nhìn thân ảnh yếu ớt nhỏ bé của Dao Quang, trong lời nói của Lục Vân có một chút ưu thương."
Không quay đầu lại, Dao Quang chỉ chậm rãi tiến về phía trước. Dưới ánh nắng mặt trời, một cái bóng gầy yếu nhỏ bé đang di chuyển chậm chạp, từng bước từng bước đi sâu vào trong kí ức Lục Vân. Khoảng cách hai mươi trượng đối với một người bình thường rất ngắn, chỉ một lúc có thể vượt qua, nhưng đối với một tiểu hài trọng thương sắp chết, khoảng cách này dường như có phần quá xa."
Dao Quang đi được nửa đường thì dừng lại hơi ngoái đầu nhìn về phía Lục Vân, trong ánh mắt lóe lên một chút vẻ cổ quái khiến Lục Vân không hiểu rõ. Nghỉ một chút, Dao Quang không nói gì lại tiếp tục bước đi chầm chậm về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.