Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1047: hạnh dữ bất hạnh (May mắn và bất hạnh)




Giữa không trung, làn kiếm màu tím liên miên không ngừng mang theo sức mạnh sông núi đủ lật nhào trời cao hung hăng đánh thẳng xuống Huyết Hà đồ.
Lúc đó, kiếm khí thần thánh giao đấu với sức mạnh huyết sát, Thiên Trọng trảm đấu với Huyết Hà đồ, nhanh chóng ép cho Huyết Hà đồ vốn dĩ to chừng vài trượng thu nhỏ lại, hơn nữa còn nhanh chóng chìm xuống.
Đến lúc này, Kiếm Vô Trần bị ảnh hưởng, thân thể không ngừng run lên. Nhưng hắn lại được ngọn lửa cừu hận chống đỡ, ngoan cường phản kích, hơn nữa còn thúc động nhanh chóng Hậu Nghệ thần cung, chuẩn bị phát xuất một tên cực mạnh.
Thời gian trôi qua vội vã, khi Thiên Trọng trảm của Trương Ngạo Tuyết chém vỡ Huyết Hà đồ, Kiếm Vô Trần bị ảnh hưởng đến phun máu tại chỗ, nhưng không hề ngã xuống.
Lúc này, Thiên Trọng trảm đã chém đến chín trăm chín mươi sáu nhát, Kiếm Vô Trần rống lên điên cuồng, thần cung trong tay đâm xéo lên trời, tay phải kéo cung bắn mặt trăng, cùng với một câu "Hậu Nghệ lăng thiên", một mũi tên ánh sáng rẻ không bắn ra cùng với uy thế hủy diệt trời đất đón lấy nhát chém của Trương Ngạo Tuyết.
Lúc đó, làn kiếm tím ngắt chém phá trời xanh đụng vào một tên đó của Hậu Nghệ thần cung, hai bên chớp mắt đã biến hoá kịch liệt, tạo nên cuồng phong hủy diệt khuếch tán ra bốn phía.
Trương Ngạo Tuyết thân thể run lên, Kiếm Vô Trần vẻ mặt ảm đạm, cả hai đều chịu sự tấn công bất ngờ của cơn cuồng phong kia, nhưng áp lực lên Trương Ngạo Tuyết mạnh hơn, bởi vì mũi tên kia đã đánh nát làn kiếm tím ngắt của nàng.
Sau đó, nhát chín mươi tám, chín mươi chín đến ngay liền, hung hăng chém thẳng lên mũi tên kia, liên tục bộc phát ra sóng khí đáng sợ ép cho Trương Ngạo Tuyết và Kiếm Vô Trần phải phun máu không ngừng.
Lúc đó, hào quang của mũi tên ánh sáng đã ảm đạm lại, khi nhát chém cuối cùng đánh tới, cột sáng màu tím và mũi tên ánh sáng thoáng đấu với nhau rồi lập tức đánh nát mũi tên ánh sáng, uy lực dư lại của nó đánh trúng Kiếm Vô Trần, lập tức đánh hắn từ tầng mây cao rơi xuống.
Tiếng kêu thảm thiết từ miệng Kiếm Vô Trần vang lên, chớp mắt đã vọng khắp bốn phía, khiến cho Sở Hoài Dương đang giao chiến thất kinh hồn vía, không ngờ Kiếm Vô Trần lại bại trong tay của Trương Ngạo Tuyết.
Sở Hoài Dương kinh ngạc bứt ra đi, muốn đến cứu Kiếm Vô Trần nhưng lại bị Hải Nữ ngăn lại. Vì thế hắn ánh mắt lạnh lại, giận dữ nói:
- Tránh ra.
Hải Nữ hừ giọng nói:
- Muốn chạy, không có cửa, ở lại cho ta.
Hai tay múa lên, hào quang chớp lóe, chưởng lực mạnh mẽ ảo hoá thành rồng bay lượn xung quanh Sở Hoài Dương.
Thấy không thoát thân được, Sở Hoài Dương gào thét giận dữ, vừa lắc mình phòng ngự, vừa múa chưởng phản kích, tiếp tục cuộc chiến lâu dài trước đó.
Luận về thực lực, Sở Hoài Dương mạnh hơn Lôi Thiên kia, Hải Nữ không có Tỏa Long đỉnh, lão cũng không phải sợ, nhưng muốn thắng Hải Nữ, lão cũng không làm được, vì thế hai bên giằng co không phân thắng bại.
Bên này, cuộc chiến của Bách Linh và Kim Động hơi kỳ quái, hai bên xem có vẻ kịch liệt, thực sự người nào cũng có tâm sự, không ai xuất toàn lực.
Khi Kiếm Vô Trần và Trương Ngạo Tuyết triển khai giao chiến kịch liệt, Bách Linh vẻ mặt lộ lo lắng. Lúc này đây, Kim Động thấy cơ hội đã đến, lập tức múa một hư chiêu, rồi bay mình bỏ chạy biến mất về phía xa xa.
Bách Linh không hề đuổi theo, nàng đã sớm suy đoán dụng ý của Kim Động, vì thế mới phối hợp với hắn diễn một màn kịch để dụ Kiếm Vô Trần sụp bẫy.
U Minh Ma long liên tục để ý đến tình hình của Kiếm Vô Trần, khi thấy Kiếm Vô Trần thất bại, trong mắt nó lóe lên vẻ thất vọng, lập tức không dừng thêm nữa, lợi dụng lúc Tứ Linh thần thú thủ thế để tiến công, nó liền mang Lôi Thiên loáng lên đã biến mất không còn thấy.
Tứ Linh thần thú hơi tức giận, nhưng nó không biết trước được tâm tư của U Minh Ma long, cũng không ngờ nó nói chạy là chạy, vì thế chỉ đành rống lên vài tiếng bất cam.
Thương Nguyệt và Hách Triết giao chiến có thể nói là kịch liệt vô cùng. Từ khi bắt đầu, Hách Triết có ý dụ Thương Nguyệt rời đi. Nhưng sau đó, trong tình cảnh không thoát được, Hách Triết thể hiện thực lực phải có của một Đại Vu sư, toàn lực giao chiến với Thương Nguyệt.
Trong lúc đó, Thương Nguyệt nhờ có Phượng Hoàng Trọng Sinh, tu vi tiến vào cảnh giới cực mạnh, sức lực còn hơn cả Hách Triết. Lại thêm ngọn lửa cực thánh có tính khắc chế với Vu thuật, nàng không hề sợ hãi chút nào.
Song dù sao Hách Triết cũng không tầm thường, lão chính là người mạnh thứ hai sau Vu Thần trong Vu tộc, tu vi không hề dưới Thiên Kiếm khách, phối hợp với Vu thuật quỷ bí, ra tay cũng đa dạng nhiều mánh khiến cho người ta không thể không cẩn trọng.
Ngoài ra, Hách Triết vô cùng giảo họat, không hề liều mạng với Thương Nguyệt, toàn bộ dùng sức mạnh Vu thuật để tạo nên ảo ảnh dùng mê hoặc đối phương, vững vàng chiếm thế chủ đạo. Lại thêm, Thương Nguyệt không hiểu rõ lắm tình hình của Vu thuật, cũng chỉ đành cẩn thận đề phòng.
Chuyển đến bên Hải Nữ, Bách Linh hoàn toàn không nhúng tay vào cuộc giao chiến của nó với Sở Hoài Dương, chỉ mỉm cười quan sát. Đợi khi Kiếm Vô Trần thất bại, Bách Linh gọi Tứ Linh thần thú lại, ngăn cản nó đến hỗ trợ Trương Ngạo Tuyết.
Thấy vậy, Tứ Linh thần thú cảm thấy không hiểu lên tiếng hỏi:
- Vì sao không để ta nhúng tay vào?
Bách Linh cười đáp:
- Lúc này đây, hãy để Ngạo Tuyết cắt đứt đọan ân oán quá khứ không phải là tốt hơn chăng?
Tứ Linh thần thú nghi hoặc nói:
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Bách Linh ánh mắt đảo tròn, cười nhẹ nói:
- Ngươi không phải cần một cái cớ sao?
Tứ Linh thần thú nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt dần dần sáng tỏ.
Giữa không trung, Trương Ngạo Tuyết thu lại thần kiếm, vẻ mặt phức tạp
Nàng lúc này đây thật ra đã bị trọng thương, nhưng nghĩ đến cừu hận quá khứ, nghĩ đến những cố nhân đã vì mình chết trong tay Kiếm Vô Trần, sự cừu hận tự nhiên sinh ra trong lòng chống đỡ cho nàng.
Hít vào một hơi thật sâu, Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng hạ xuống, tìm được Kiếm Vô Trần trọng thương trên mặt đất, hai người khỏang các chừng ba trượng, ai nấy cừu hận nhìn nhau.
Lắc lư đứng lên, Kiếm Vô Trần dùng thần cung chống xuống đất, khóe miệng máu tươi rỉ ra không ngừng, ánh mắt ảm đạm nhìn Trương Ngạo Tuyết, giọng hận thù nói:
- Lần trước ở Hoa Son, ngươi đã bại trong tay ta, không ngờ lần này người thắng lại là ngươi.
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh nhạt, giọng đầy hận thù nói:
- Đêm hôm đó, Lý sư huynh và Tất Thiên đã vì ta ta chết trận tại Hoa Sơn, hôm nay, cũng ở trên đỉnh Hoa Sơn này, ta muốn tự tay báo thù cho bọn họ, dùng đầu của ngươi mà tế bọn họ.
Bật cười khinh thường, Kiếm Vô Trần nói:
- Ngươi tuy thắng nhưng chỉ là dùng kỹ xảo, so thực lực chân chính, ngươi còn thua ta. Bây giờ, ta không muốn phí lời với ngươi nữa, lần sau gặp lại ta sẽ không để ngươi thoát khỏi tay ta được. Ha ha ha …
Trong tiếng cười lớn, thân thể Kiếm Vô Trần loáng lên, lập tức hiện lên hàng ngàn bóng hình, thật giả khó phân biệt.
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt nặng nề, quát lên:
- Dừng lại cho ta!
Một tiếng kiếm ngâm lên, thần kiếm ra khỏi vỏ, làn kiếm màu tím bắn ra tám hướng, dùng hiệu quả chỉ dần thần kỳ đặc biệt, không hề sai biệt chút nào đánh trúng vào thân thể thật sự của Kiếm Vô Trần.
Rống lên giận dữ, hình bóng Kiếm Vô Trần bắn ra xa quay ngược trở lại, trong tiếng la lên kinh ngạc của Trương Ngạo Tuyết, hắn đã bay lên đến bên cạnh Sở Hoài Dương, thần cung trong tay múa lên phát xuất làn kiếm sắc bén đánh cho Hải Nữ kinh sợ lùi lại.
Sở Hoài Dương lợi dụng thời cơ bỏ chạy, ai ngờ lại bị Trương Ngạo Tuyết đuổi theo, hai bên trong lúc lướt qua, cổ tay Trương Ngạo Tuyết biến chuyển, một trăm bảy mươi sáu làn kiếm đột nhiên xuất hiện, trong đó có hơn phân nửa chém lên người lão, khiến lão bị trọng thương bắn đi.
Kiếm Vô Trần sau một chiêu lập tức bỏ chạy, giữa không trung nắm lấy Sở Hoài Dương, hai ngươi phi thân bay đi, chớp mắt đã hơn vài dặm.
Trương Ngạo Tuyết thấy vậy, quát lớn một tiếng muốn đuổi theo nhưng bị Bách Linh ngăn lại.
- Đừng nóng, tạm thời đừng vội vàng.
Trương Ngạo Tuyết thở dài u oán, hơi thương cảm nói:
- Dừng tay như vậy là có lỗi với những người đã chết.
Hải Nữ đến bên hai người, kéo áo của Bách Linh hỏi:
- Vì sao không đuổi theo? Bây giờ hẳn phải lập tức tiêu diệt luôn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, Bách Linh chỉ lên bầu trời, nhỏ giọng nói:
- Trên đó còn ẩn chứa một luồng khí tức đang quan sát tình hình chúng ta. Bây giờ dì Ngạo Tuyết của con đang bị trọng thương, ngang nhiên truy đuổi theo cho dù giết được Kiếm Vô Trần, nhưng rơi vào tay kẻ đang quan sát hẳn tạo nên uy hiếp rất lớn cho sư phụ của con. Hơn nữa, Kim Động trước đó hiện thân hẳn nhằm dụ Kiếm Vô Trần sụp bẫy. Bây giờ Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương đều đã bị trọng thương, Lý Trường Xuân ẩn mình tự nhiên nắm chắc cơ hội, cho nên chúng ta không cần phải nóng lòng. Hiện nay, tình hình sư phụ con chưa biết thế nào, chúng ta phải bình tâm không nóng vội.
Hải Nữ khuôn mặt nhỏ bé ngước lên, hừ giọng nói:
- Chúng ta mất sức cả nửa ngày, kết quả lại bị người khác lấy đi mất, quả thật đáng giận.
Bách Linh cười đáp:
- Đừng nóng, Kiếm Vô Trần kia mặc dù bị thương cũng không phải là đã cạn sức. Với tu vi hắn hiện nay muốn giết hắn cũng không thể dễ dàng làm được. Được, khí tức ẩn núp trên cao cũng đã đuổi theo rồi, chúng ta hãy để Tam Đầu linh xà truy theo hành tung của Kiếm Vô Trần, chúng ta làm chim hoàng tức núp sau rình bọ gậy, từ từ thu thập hắn.
Nói rồi vỗ linh xà trên vai một cái khiến nó âm thầm đuổi theo.
Hải Nữ hơi vui, cười nói:
- Biện pháp này tốt lắm, để bọn chúng mất đi chút sức lực, thế chúng ta mới không thua thiệt.
Trương Ngạo Tuyết nhìn lên không trung, cau mày nói:
- Người đang ẩn núp chính là Lăng Thiên, quả thật là không ngờ được. Bất quá như vậy cũng tốt, để bọn chúng ba thế hệ ở cùng nhau, xem thử Lăng Thiên có cảm tưởng như thế nào.
Bách Linh vẻ mặt hơi biến, nhỏ giọng nói:
- Té ra là lão, quả thật vượt ngoài dự liệu của ta. Được, không nói những chuyện này nữa, chúng ta còn vừa phải quan sát chiến trận, vừa chờ đợi tin tức của Lục Vân thôi.
Hải Nữ hỏi:
- Dì Bách Linh, sư phụ lúc nào mới quay về đây?
Bách Linh nói:
- Ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ huynh ấy phải nhanh chóng quay lại rồi, chúng ta ở đây an lòng chờ đợi thôi.
Hải Nữ ồ một tiếng, không nói thêm, Trương Ngạo Tuyết lại vừa trị thương, vừa quan sát chăm chú tình hình giao chiến của Thương Nguyệt và Hách Triết…
Không gian yên tĩnh, mây khói mờ mịt giống như mây ảo biến hoá, ngàn vạn ngôi sao mơ hồ, không trung vô tận không thấy bờ bến.
Ở trong đó, phương vị không gian tỏ ra rất khó phân biệt bởi vì bốn bề cảnh sắc hệt nhau, tìm không thấy được chút biến hoá rõ ràng nào.
Thấy vậy, Lục Vân thần sắc bình thản, không nói không làm, hệt như bóng ma yên lặng chờ đợi.
Chớp mắt, trước mặt lóe lên làn sáng, Vu Thần cũng theo đến, sau khi nhìn cảnh sắc bốn bề, ánh mắt nhìn đến Lục Vân.
- Đưa ta đến đây là không muốn bị quấy nhiễu hay còn có mục đích gì khác?
Lục Vân nhìn lão, ánh mắt rất kỳ quái, nhỏ giọng nói:
- Vu Thần, ngươi thấy ta dụ ngươi khả năng lớn nhất là vì điều gì?
Vu Thần đáp:
- Câu này ta phải hỏi ngươi mà không phải ngươi hỏi ta.
Lục Vân điềm nhiên nói:
- Đoán thử xem.
Vu Thần nghe vậy, vẻ mặt hơi nghi hoặc, suy đoán:
- Ngươi dụ ta đến đây hẳn là có chuyện muốn nói với ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.