Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1037: Hải Nữ xuất mã




Thời gian thúc động mọi thứ tiến triển. Khi Lôi Thiên dần bình tĩnh trở lại, con mắt bên trái của hắn đỏ rực, con mắt bên phải xanh thẫm, tay trái đỏ đậm, tay phải đen sậm, đầu cũng chia ra nửa đỏ nửa xanh lục như được phân chia ở giữa.
Nhìn thấy tình hình này, những người quan sát vẻ mặt kinh hãi vô cùng.
Lục Vân lập tức phân tích qua thực lực của Lôi Thiên, phát hiện hắn đã mạnh hơn trước đây không ít, nhưng cũng vẫn trong tầm dự tính, hoàn toàn không đáng quan tâm.
Chỉ có một điều khiến Lục Vân cảm thấy kỳ quái, tính chất thân thể của Lôi Thiên đã phát sinh biến chuyển, chính tà trong cơ thể dung hợp, đang dùng một phương thức kỳ dị để xảo diệu phân phối chân nguyên trong cơ thể, khiến nó vận hành bình thường.
Theo Lục Vân biết được, Lôi Thiên chính là cơ thể chí dương chí cương, Lôi Thần quyết của hắn diệt sạch mọi sức mạnh tà ác xâm nhập, làm sao đột nhiên lại chuyển biến thành dạng hợp thể của chính tà đây?
Thật ra đây là xảo hợp hay biểu thị cho một loại thâm ý nào đó?
Một tiếng rống giận dữ cắt ngang suy tư của Lục Vân.
Giữa không trung, U Minh Ma long thực lực khôi phục lại không ít, liền bắt đầu gây chiến với Tứ Linh thần thú.
Thấy vậy, Lục Vân biết không nên tiếp tục để như vậy, liền truyền âm cho bốn người Bách Linh:
- Lúc này thời gian không còn sớm nữa, thực lực U Minh Ma long bây giờ cơ bản cũng đã lộ ra, hãy để Hải Nữ ra tay hỗ trợ Đại linh nhi nhanh chóng quét sạch bọn chúng.
Hải Nữ nghe vậy rất mừng, dịu dàng nói:
- Sư phụ yên tâm, xem con thu thập tên quái dị kia thế nào.
Nói rồi thân thể nhỏ bé lóe lên bay đi xuất hiện ở trên đầu của Tứ Linh thần thú.
- Bảo bối thông minh, ta đến giúp ngươi đây.
Tứ Linh thần thú rống nhỏ một tiếng, gật đầu đáp trả.
Nhìn thấy Hải Nữ, Lôi Thiên vẻ mặt âm hiểm nặng nề, giận dữ nói:
- Con nít ranh, biến sang chỗ khác mà chơi, người ta muốn đối phó chính là Lục Vân.
Hải Nữ quát lên:
- Tên quái đản kia câm miệng lại, với bản lĩnh của ngươi như vậy còn chưa xứng để sư phụ ta ra tay, ta có thể thu thập ngươi được rồi.
Lôi Thiên rất giận quát lên:
- Ngươi là đồ đệ của Lục Vân?
Hải Nữ ngạc nhiên đáp:
- Không sai, ta chính là đồ đệ của sư phụ, ta tên là Hải Nữ. Dù thế nào, ngươi có dám giao đấu với ta không? Nguồn truyện: Truyện FULL
Lôi Thiên bật cười âm trầm, quát lên:
- Giết đứa nhỏ rồi, không sợ thằng lớn không ra mặt, ngươi chịu chết đi thôi.
Nói rồi tay trái đưa ra, lòng bàn tay chớp ánh điện bắn ra phóng thẳng về phía Hải Nữ.
Hừ một tiếng khinh thường, Hải Nữ không tránh không né, cũng đưa tay trái ra như vậy, lòng bàn tay phát xuất một chùm hào quang đỡ thẳng lấy một chiêu của Lôi Thiên.
Lúc đó, công kích của hai người gặp nhau giữa không trung, hào quang màu sắc giống nhau hội tụ thành một quả cầu ánh sáng nhanh chóng bành trướng, phát triển, phát nổ đẩy lùi cả hai bên.
Quát khẽ một tiếng, Hải Nữ phi thân bay lên, hai tay bắt chéo múa lên, bóng chưởng dày đặc kết thành một mảng cùng với làn sáng chớp động, như mộng như ảo phân bố bốn phương tám hướng hội tụ vào trong.
Lôi Thiên hai mắt hơi khép hờ, nhanh chóng bay khỏi lưng của U Minh Ma long, hai tay kết ấn chéo lại giữa không trung, toàn thân ánh sét lóa mắt, ánh xanh lục vây phủ, theo sự khống chế của hắn chạy dọc hai tay, chia thành hai thế công có tính chất khác nhau phản kích thẳng về phía Hải Nữ.
Bên này, Tứ Linh thần thú thấy Hải Nữ đã phát động công kích, cũng không chịu kém bước, miệng gào lên một tiếng, thân thể to lớn vài trượng như chim khổng lồ lướt qua bầu trời, lóe lên đã đến bên cạnh U Minh Ma long.
Vuốt trái múa lên, Tứ Linh thần thú phát xuất một luồng hấp lực to lớn bắt chặt lấy U Minh Ma long, trảo phải lại đẩy ra một chưởng, phát ra một luồng sức mạnh phá hoại có tính hủy diệt.
Phát hiện được ý đồ của Tứ Linh thần thú, U Minh Ma long gào lên điên cuồng, thân thể đột nhiên run lên, phát ra một luồng sóng chấn động đánh bay sức hút của Tứ Linh thần thú.
Sau đó, bốn trảo của Ma long múa lên, phát ra móng vuốt bằng ánh sáng màu đỏ, hội tụ trước mặt đan thành một lưới sáng đón đỡ lấy một chiêu của Tứ Linh thần thú.
Hai bên giao chiến cùng lúc, tốc độ của Hải Nữ và Lôi Thiên rất nhanh, tu vi hai người đều có sở trường, Hải Nữ xuất thân từ Hải vực, có được sức mạnh của biển cả; Lôi Thiên đến từ Vân Chi Pháp giới, vốn tập luyện Lôi Thần quyết là sức mạnh của trời cao, hai bên tính chất đối nghịch, một từ trời một từ đất, nhất thời cũng khó mà phân rõ hơn thua.
Đương nhiên, luận về thực lực, Hải Nữ được trời ưu đãi, nhưng Lôi Thiên cũng không đơn giản, chỉ bằng vào thân phận cao thủ của Vân Chi Pháp giới cũng đủ để nói rõ thực lực của hắn, hơn nữa vừa rồi hắn đã có biến chuyển khác lạ, bên trong cơ thể dung nhập được sức mạnh tà ác của U Minh Ma long, tổng hợp lại sức mạnh của hắn tăng thêm một tầng.
Tứ Linh thần thú và U Minh Ma long, cả hai đều là thần thú cùng đẳng cấp cao cường, thực lực tuy có khác biệt nhưng hoàn toàn không rõ ràng, vì thế qua nhiều lần giao đấu cũng khó mà phân thắng bại được.
Lúc đó, hai bên cũng đã quen thuộc với nhau, không còn chút lo lắng, quyết chiến chân chính liền bắt đầu, sức mạnh của nó rung chuyển trời đất.
Trong lúc tiến công, Tứ Linh thần thú dùng toàn lực đối phó, bốn loại đặc tính của thú cổ thời hồng hoang dung hợp ở nó qua giao chiến dần dần trưởng thành, thực lực nhanh chóng gia tăng, bí mật ẩn chứa thâm sâu trong cơ thể từ từ hiện ra.
U Minh Ma long điên cuồng gào thét, nó âm hiểm quỷ trá, chọn chiến thuật né nặng tìm nhẹ, vận dụng xảo diệu mưu kế, thế công có thể nói là đa dạng vô cùng.
Nhưng U Minh Ma long hoàn toàn không biết, phương thức tiến công của nó không những từ từ lộ ra bí ẩn bản thân nó, còn có tác dụng hướng dẫn rất lớn cho Tứ Linh thần thú, khiến nó qua giao chiến học được khá nhiều thứ đặc biệt thuộc về thần thú, ví dụ như chiến thuật, sách lược, kinh nghiệm, hỏa hầu.
Nhìn trận giao chiến, ba người Bách Linh và Lục Vân vẻ mặt tươi cười, đối với biến hóa của Tứ Linh thần thú cảm thấy rất mừng, cũng không chút lo lắng cho tình hình của Hải Nữ.
Xa xa, Bạch Vân Thiên nhìn Hải Nữ, vẻ mặt kinh ngạc. Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương lại nặng nề, đối với tình huống hiện nay bọn họ hơi giận dữ.
Ban đầu, Kiếm Vô Trần dự tính lợi dụng cơ hội ra tay, nhưng hiện nay U Minh Ma long bị Tứ Linh thần thú ngăn lại, Hải Nữ tiếp lấy Lôi Thiên, điều này khiến Kiếm Vô Trần không dám vọng động, trong lòng sao không khỏi giận dữ?
Thời gian, âm thầm trôi qua. Khi Tứ Linh thần thú và U Minh Ma long giao chiến đến mức nóng bỏng, Lục Vân đang quan sát trận chiến đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn về phía xa xa, khuôn mặt lộ ra vẻ kỳ dị.
Sau đó, Lục Vân ánh mắt hơi đảo, ngửng đầu nhìn lên không trung, ở đó thời không đều vặn vẹo, một cửa không gian tự động mở ra lộ một hình bóng quái dị.
Nhìn thấy người đó, Lục Vân vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt phức tạp thay đổi, mơ hồ có chút chờ đợi.
Thật ra người này là ai đây?
Sự xuất hiện của hắn có ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng không?...
Ở chân trời, một bóng người nhìn xuống mặt đất, người đó giang cánh theo gió bay đi, ánh mắt sắc bén lạnh nhạt như đao, đây là người nào?
Không một lời nói, người đó để ý đến tình hình giao chiến, ánh mắt dừng lại ở Tứ Linh thần thú và U Minh Ma long, trong mắt ánh lạnh lóe lên, hơi có vẻ kinh ngạc.
Giây lát, người đó dời mắt nhìn đến Lục Vân, liền phát hiện Lục Vân cũng từ xa nhìn lại mình.
Hừ lạnh một tiếng, người đó khí thế phát ra, sát khí kinh trời ngập tràn bốn phía, lập tức làm thức tỉnh những người ở đó.
Ngửng đầu, những người quan sát ai nấy vẻ mặt khác lạ, Bạch Vân Thiên, Kiếm Vô Trần, Sở Hoài Dương mới lần đầu gặp người này, vẻ mặt có mấy phần kinh ngạc nghi ngờ.
Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt thất kinh, đồng thanh hô lên:
- Không ổn, đó là Thiên Sát!
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã nói rõ thân phận của người đó, lại tạo nên áp lực tâm lý rất lớn cho tất cả mọi người có mặt.
Bạch Vân Thiên nghe vậy thất kinh, hô nhẹ một tiếng liền xoay người bỏ chạy. Điều này khiến Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương trong lòng nặng nề vô cùng.
Giữa không trung, trận chiến cứ tiếp tục, nhưng mọi người ánh mắt lại nhìn đến Thiên Sát, quan sát hành động của hắn.
Lục Vân than nhẹ một tiếng, hơi tiếc hận tự nói:
- Đáng tiếc ngươi đến quá gấp, hay có lẽ đây là định mệnh.
Nói rồi trong lòng lay động, một luồng âm thanh truyền vào trong lòng ba người Bách Linh.
- Thiên Sát để cho huynh, Bách Linh lưu ý đến tình hình của Hải Nữ, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt chú ý đến động tĩnh của Kiếm Vô Trần.
Ba người gật đầu nhè nhẹ, Lục Vân lại phi thân thẳng về Thiên Sát.
Lạnh lùng tàn khốc nhìn Lục Vân, Thiên Sát nói:
- Lần trước ngươi may mắn thoát được, lần này ngươi sẽ không có vận may như vậy đâu.
Lục Vân lạnh nhạt đáp:
- Lần trước ngươi cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, lần này tình hình càng bất lợi hơn cho ngươi.
Bật cười khinh bỉ, Thiên Sát hỏi:
- Cả trời đất này, ai có thể tạo thành uy hiếp cho ta?
Lục Vân cười lạnh đáp trả:
- Ngươi cho rằng hai con kỳ thú đang giao chiến, nếu so thực lực với ngươi ai mạnh hơn đây?
Thiên Sát ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:
- Không cùng chủng loại làm sao có thể so sánh được? Hơn nữa, theo ngươi, bọn chúng có thể so với ta được không?
Lục Vân hai mắt hơi khép hờ, trầm giọng nói:
- Nói đơn thuần về sức mạnh, bọn chúng đủ đối địch với ngươi. Điểm bất đồng chính là phương thức vận dụng sức mạnh của ngươi với bọn chúng có phần khác biệt.
Thiên Sát hơi kinh ngạc, quát lên:
- Lục Vân, nhãn quang ngươi thật sắc bén, nhưng chỉ dùng miệng lưỡi thôi thì không giải quyết được vấn đề. Bây giờ, ngươi còn chưa chịu tỏ rõ bản lĩnh, nỗ lực vì sinh mạng của mình đi.
Nói rồi hai cánh giang ra, cuồng phong kinh thiên nhanh chóng tràn lan, hình thành một kết giới khép kín bốn bề ngăn cách hai người với bên ngoài.
Nhìn Thiên Sát, Lục Vân lạnh lùng nói:
- Muốn động thủ cũng không gấp, ta muốn hỏi qua trước, ngươi gần đây có gặp lại Địa Âm Tà Linh chăng?
Thiên Sát ánh mắt hơi nghi ngờ, quát lên:
- Hỏi vấn đề này làm gì?
Lục Vân đáp:
- Ngươi chỉ cần đáp lại câu hỏi của ta được rồi.
Thiên Sát giận dữ lên tiếng:
- Ta nếu không đáp lại thì sao?
Lục Vân ánh mắt đảo chuyển, hiểu rõ nói:
- Té ra ngươi chưa gặp lại hắn.
Thiên Sát hừ giọng nói:
- Ngươi khẳng định vậy?
Lục Vân cười đáp:
- Vẻ mặt của ngươi nói rõ điều này.
Thiên Sát giận dữ lên tiếng:
- Thế thì sao nào?
Lục Vân khóe miệng nhếch lên, toát ra một nụ cười thần bí, nhỏ nhẹ nói:
- Không sao cả, nhưng kết quả cuối cùng không khác gì nhiều lắm.
Thiên Sát không hiểu, hận thù nhìn Lục Vân, rống lên giận dữ:
- Bớt nói lời thừa, ngươi hãy chịu chết thôi.
Hai cánh vỗ lên, dòng khí sắc bén nhanh chóng thu nhỏ lại, hình thành bên ngoài cơ thể Lục Vân một khu vực khí trường vững vàng bọc chặt lấy chàng.
Bật cười lạnh lùng, Lục Vân không hề né tránh, cứ để cho áp lực luồng khí thu nhỏ tác dụng lên thân thể, cẩn thận thưởng thức mùi vị của nó.
Cảm giác đó rất mới lạ, so với lần giao chiến trước rất khác biệt, dường như một số chỗ đã phát sinh biến đổi.
Vẫn còn nghi ngờ, Lục Vân thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân", vừa phòng ngự vừa dò xét, dựa vào Ý Niệm Thần Ba phân tích, ý thức tiến nhập vào một khu vực đặc biệt.
Ở trong đó, mọi thứ đều vận chuyển rất nhanh, vô số làn sáng nhiều màu tung hoành đan xen, cắt nhỏ thời gian không gian thành rất nhiều khoang nhỏ bé, mỗi khoang là một đơn vị độc lập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.