Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1029: Tư tác đối sách (Suy tính đối sách)




Bách Linh lên tiếng:
- Thật ra theo tình hình trước mắt, phần lớn các thế lực của Thất giới đều đã tan rã, chỉ còn lại những thế lực cuối cùng, và đều liên quan đến nhân vật quan trọng trong mệnh vận của thiên hạ.
Phật Thánh Đạo Tiên nói:
- Đúng thế, người phải chết đều đã chết, còn lại người có thể điều khiển mạng sống thiên hạ. Lục Vân, ngươi còn phải nỗ lực, những người còn lại không ai không có quan hệ với ngươi, hơn nữa cơ hồ toàn là địch nhân, con đường tương lai của ngươi rất gian khổ đó.
Gật đầu nhè nhẹ, Lục Vân kiên cường nói:
- Yên tâm đi, con đường của ta, ta sẽ đi đến cuối cùng.
Nói rồi khí thế toàn thân phát ra, một luồng khí vương giả uy chấn trời đất ngập tràn bốn phía.
Thời khắc đó, mọi người không nói lời nào, đều trầm ngâm nhìn chàng, cảm nhận lòng tin kiên cường của chàng.
Giờ thân buổi chiều, Khiếu Thiên chịu trách nhiệm truyền tin đột nhiên xuất hiện, báo lại tình hình hai phía Văn Bất Danh và Dương Thiên.
Theo lời của Khiếu Thiên, lúc này Dương Thiên và Văn Bất Danh đang chạy đến với nhau, Hắc Sát Hổ Vương đang thống lĩnh đại quân Yêu vực truy theo khẩn cấp, cao thủ Vu tộc cũng gấp rút đuổi theo, hai bên đang cách nhau chừng chưa đến trăm dặm.
Nghe qua những chuyện này, Trần Ngọc Loan hỏi:
- Lục đại ca, huynh thấy thế nào?
Lục Vân trầm ngâm đáp:
- Suy nghĩ của huynh rất đơn giản, nếu đã làm rồi hãy làm cho tốt.
Trần Ngọc Loan hơi nghi hoặc, hỏi lại:
- Ý của huynh là một mẻ hốt hết toàn bộ hai bên chăng?
Lục Vân gật đầu nói:
- Đúng thế, trước hết khiến bọn chúng chém giết lẫn nhau, đúng lúc thích hợp mới chủ động xuất kích, có vậy mới xem như hoàn chỉnh kế hoạch.
Khiếu Thiên nghe vậy, kinh ngạc nói:
- Rất hay, Dương Thiên cũng suy nghĩ như vậy, nhưng cũng bảo ta quay về hỏi qua. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trần Ngọc Loan đáp:
- Nếu ai cũng nghĩ như vậy, huynh lập tức quay về truyền lời, chiếu theo kế hoạch của Dương Thiên mà hành sự.
Khiếu Thiên vâng một tiếng, xoay người muốn đi lại bị Lục Vân kêu lại:
- Dặn bọn họ không được chủ động giao tranh với Hắc Sát Hổ Vương, thà rằng mượn đao giết người cũng không thể giết hắn được.
Khiếu Thiên khó xử nói:
- Nếu tình huống lúc đó không cho phép thì phải nên làm thế nào đây?
Lục Vân đáp:
- Dùng thực lực của Vu tộc, hẳn dễ dàng thu thập được Hắc Sát Hổ Vương gần như đơn bạc.
Khiếu Thiên vẻ mặt biến hẳn, nhẹ giọng nói:
- Ta hiểu rõ.
Nói rồi loáng lên liền biến mất.
Đưa tiễn Khiếu Thiên rồi, Trần Ngọc Loan nói:
- Lục đại ca, huynh còn chưa muốn đối lập trực tiếp với Yêu Hoàng, phải vậy chăng?
Lục Vân nhìn nàng, ánh mắt phức tạp lên tiếng:
- Đúng thế, bởi vì trên người hắn có chỗ tương đồng với huynh.
Trần Ngọc Loan sửng sờ, đang muốn mở miệng hỏi lại, đột nhiên phát hiện mọi người đều có vẻ cổ quái, dường như phát hiện gì đó.
Vì thế, Trần Ngọc Loan càng thêm hiếu kỳ, đang chuẩn bị lên tiếng, ai ngờ Hải Nữ lại tranh nói trước:
- Sư phụ, mỗi người đều có chỗ giống và chỗ khác với người khác, sư phụ và Yêu Hoàng kia đều là nam, đây có phải là chỗ tương đồng không?
Lục Vân trừng Hải Nữ, sau đó cười mắng:
- Tiểu quái, cố ý ngắt lời, phải phạt.
Hải Nữ bĩu môi, không đồng ý:
- Sư phụ oan uổng cho con, con không hề muốn ngắt lời.
Lục Vân không nói, ngửng đầu nhìn xa xa, Trần Ngọc Loan lại la lên:
- Hải Nữ đừng nóng, sư phụ con chỉ cố ý đùa với con thôi. Đến đây, dì Ngọc Loan dẫn con đi chơi.
Hải Nữ cười duyên nói:
- Được, được đó, đi chơi thôi.
Nói rồi nhảy vào lòng Trần Ngọc Loan, cười hỉ hả lấy lòng nàng.
Trần Ngọc Loan cao hứng bật cười, dẫn Hải Nữ bỏ đi, mọi người ai cũng tự giải tán.
Đứng bên Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết hỏi:
- Huynh đang suy nghĩ chuyện gì?
Lục Vân đáp:
- Huynh đang nghĩ giữa huynh và Yêu Hoàng cuối cùng sẽ kết thúc như thế nào.
Thương Nguyệt lên tiếng:
- Một số chuyện có thể thay đổi, quan trọng chính là xem huynh đối đãi hắn thế nào.
Lục Vân lắc đầu nói:
- Huynh và Yêu Hoàng có một loại liên lạc bản thân huynh không cách gì dự báo được quan hệ, đó hệt như một đường dây buộc chặt cả hai.
Bách Linh nghi hoặc nói:
- Thiên hạ hiện nay, huynh hẳn được xem là người hiểu rõ Yêu Hoàng nhất, huynh không hiểu được quan hệ giữa hai bên thì ai có thể hiểu được đây?
Lục Vân trầm ngâm nói:
- Có lẽ thời cơ chưa đến, một ngày tương lai huynh nghĩ quan hệ giữa huynh và hắn tự nhiên sẽ rõ ràng. Được rồi, không nói chuyện đó nữa, bây giờ Hải Nữ và Ngọc Loan đi chơi rồi, chúng ta cùng nhau đi loanh quanh, nhớ lại những chuyện trước kia đi.
Ba người nữ sắc mặt cổ quái, mơ hồ có chút hoài niệm, lại thêm mấy phần rầu rĩ …
Trong một sơn cốc âm u, Lý Trường Xuân và ba Luyện Hồn sứ giả ngồi với nhau bàn bạc.
Trước hết, Lý Trường Xuân lên tiếng nói:
- Chuyện giữa Kiếm Vô Trần và Trừ Ma liên minh mọi người đều đã biết rồi. Hiện nay, bên cạnh Kiếm Vô Trần còn có một cao thủ thần bí, nghe nói hắn từ Hải vực đến, tu vi vô cùng kinh người, mọi người thấy như thế nào?
Kim Hồn thản nhiên nói:
- Theo tin tức nhận được, hai người Kiếm Vô Trần thực lực kinh thiên, cao thủ Trừ Ma liên minh đều không làm được gì bọn họ, chúng ta ngoại trừ chờ đợi cơ hội ra còn có thể làm thế nào được?
Kim Động cũng cất lời:
- Trước mắt, chúng ta tốt nhất là né Hậu Nghệ thần cung, nếu không có vật này, Kiếm Vô Trần cho dù lợi hại chúng ta cũng không sợ hắn. Nhưng hiện nay, nếu để chúng ta ra tay thế chẳng phải là đi chịu tội, ai làm vậy được?
Lý Trường Xuân đáp:
- Đừng nản chí, Kiếm Vô Trần tuy có thần cung trong tay, nhưng hắn ngoài sáng, chúng ta trong tối. Hơn nữa hiện nay hắn thế lực đơn bạc, hai bên chính tà đều là địch của hắn, chúng ta chắc có cơ hội lợi dụng.
Kim Thiên lên tiếng:
- Nói dễ nghe, nếu ngươi có biện pháp đối phó sao còn ngồi đây bàn luận với bọn ta?
Lý Trường Xuân trừng hắn, lạnh lùng nói:
- Chúng ta hiện nay đang hợp tác, ta tự nhiên muốn hỏi ý kiến các ngươi trước. Nếu như ta trực tiếp ra lệnh, đến lúc đó các ngươi lại nói ta độc tài chuyên chế, vi phạm điều khoản hợp tác.
Kim Hồn thấy lão nổi giận, mở miệng giảng hòa:
- Được rồi, mọi người đều vì mục tiêu chung, ai cũng bớt lời thì hơn. Bây giờ ngươi có kế hoạch gì cứ nói ra, chúng ta suy xét qua.
Lý Trường Xuân bớt giận, nhẹ giọng nói:
- Hiện nay, mâu thuẫn giữa Kiếm Vô Trần và Trừ Ma liên minh đã trở thành công khai, bọn họ rất có khả năng sẽ khai chiến lần nữa. Một khi cơ hội đến, chúng ta làm chim hoàng tước núp rình, đến khi Kiếm Vô Trần bị trở tay không kịp, như vậy cơ hội thành công sẽ rất lớn. Hơn nữa, ta vừa nhận được một tin tức mới nhất, Lục Vân đã quay về nhân gian, giữa hắn và Kiếm Vô Trần có thể nói là thâm thù đại hận. Một khi bọn chúng gặp nhau, tất nhiên chưa chết chưa dừng tay, chúng ta có thể thủ lợi từ đó.
Kim Động lên tiếng:
- Suy đoán của ngươi không sai, nhưng cần phải nắm chắc thời cơ. Một khi Kiếm Vô Trần chết trong tay Trừ Ma liên minh hoặc Lục Vân, chúng ta chẳng khác nào thất bại.
Lý Trường Xuân đáp:
- Chuyện này ta đã tính qua, Kiếm Vô Trần có thần cung trong tay, cho dù là ai đều có chút cố kị hắn, vì thế hắn muốn bỏ chạy thoát thân rất dễ dàng. Còn tình huống như ngươi nói đương nhiên cũng có khả năng xảy ra, nhưng chúng ta chỉ cần tận lực ngăn hắn. Nếu như quả thật không sức làm được, đó cũng chính là ý trời định thế, không trách được ai rồi.
Kim Hồn nói:
- Như vậy, hiện nay chúng ta chủ yếu lưu ý đến động tĩnh của Kiếm Vô Trần, Trừ Ma liên minh, Lục Vân.
Lý Trường Xuân lên tiếng:
- Đúng thế, đây là điều kiện tiên quyết. Chỉ có thể hiểu được tình hình địch nhân, chúng ta mới có thể phán đoán phân tích chuẩn xác hơn để hoàn thành nhiệm vụ. Được rồi, cứ như vậy, bây giờ chúng ta phân binh hai đường, ta đi quan sát động tĩnh của Kiếm Vô Trần, các ngươi đi thăm dò tình hình của Trừ Ma liên minh và Lục Vân, buổi tối họp lại nơi này.
Luyện Hồn tam sứ không trả lời, hai bên liền triển khai hành động của mình …
Đứng yên trên tầng mây, quan sát hỗn chiến kịch liệt dưới chân, Bắc Phong tỏ ra hơi cao hứng, cười ha hả nói:
- Bây giờ trở đi, không bao lâu nữa, Vu tộc sẽ kết thúc.
Dương Thiên không vui đáp:
- Cười cái đầu ngươi, một khi Hắc Sát Hổ Vương chiến thắng, chúng ta xem như mới thành công một nửa.
Bắc Phong không để ý đáp:
- Điều đó không quan hệ gì, dù sao đến lúc đó chúng ta ra trận, Hắc Sát Hổ Vương chắc chắn không thoát được.
Dương Thiên hừ giọng nói:
- Ngươi thì biết cái rắm gì, Lục Vân đã dặn dò thêm không cho chúng ta ra tay giết Hắc Sát Hổ Vương, điều này có dụng ý rất lớn.
Khiếu Thiên bên cạnh khuyên bảo:
- Đúng thế, Lục Vân đặc biệt dặn dò, tuyệt đối không được ra mặt giết Hổ Vương, chúng ta chớ làm ngược lại chuyện đó được.
Bắc Phong không vui nói:
- Hắn sợ Yêu Hoàng, ta không sợ. Nếu chuyện trước đây đều làm được, sao còn sợ chuyện cuối cùng này?
Dương Thiên cười lạnh đáp:
- Ngươi đương nhiên không sợ, có chuyện gì cùng lắm ngươi bỏ hết mà đi là xong, nhưng Lục Vân có thể bỏ chạy được không? Thiên hạ hiện nay cường địch khắp nơi, Lục Vân và liên minh cơ hồ tìm không được viện trợ mới, nhưng lại phải đối mặt Thiên Sát, Địa Âm, Vu Thần, Yêu Hoàng, Kiếm Vô Trần, Hư Vô giới, ngươi cho rằng đổi lại là ngươi có chịu đựng được chăng? Lục Vân khiến người ta kính phục không phải nhờ tu vi mà chính nhờ dũng khí một mình chiến đấu với cả thiên hạ, ngạo khí không phục trời đất, hào khí không sợ sống chết. Điểm này đếm khắp cả thiên hạ ai có thể làm được đây?
Bắc Phong cãi lại:
- Nếu như vậy, sao hắn còn sợ Yêu Hoàng đây?
Dương Thiên hừ giọng nói:
- Hắn không phải sợ mà giữa hắn và Yêu Hoàng có bí mật chúng ta không biết được. Nếu như ngày đó hắn đã giải khai phong ấn của Yêu Hoàn, giữa bọn họ tất nhiên có quan hệ vô cùng phức tạp. Bây giờ, ngươi lại khiến hắn tự ra tay thu thập Yêu Hoàng, vậy chẳng khác gì khiến hắn dùng đá đánh gãy chân mình? Hơn nữa, từ trước đến nay, giữa Yêu vực và liên minh chưa có chuyện gì quá đáng, nếu như có thể hóa địch thành bạn, chuyện này đều tốt cho liên minh lẫn thiên hạ.
Bắc Phong vẻ mặt không vui, quát lên:
- Được, ngươi lợi hại, ta nói không hơn ngươi. Bây giờ tình huống như vậy, ngươi nói phải làm thế nào đây?
Dương Thiên nhìn tình hình dưới chân, Hắc Sát Hổ Vương thống lĩnh đại quân Yêu vực số lượng gấp đôi Vu tộc, chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số, vững vàng không chế được cục diện.
Trầm ngâm một lúc, Dương Thiên nói:
- Khiếu Thiên, huynh đi thông báo cho Văn Bất Danh, bảo huynh ấy thống lĩnh cao thủ liên minh chia cắt hậu phương đại quân của Yêu vực, phân tán binh lực của Yêu vực, tạo nên cơ hội phản công cho Vu tộc.
Khiếu Thiên nói:
- Như vậy không phải tỏ ra quá rõ ràng?
Dương Thiên đáp:
- Cơ hội như vậy, nếu như liên minh bỏ qua, thế mới là hành động khác thường, huynh hiểu rõ chưa?
Khiếu Thiên đáp:
- Cũng đúng, ta đi làm đây.
Dao Quang yên lặng bên cạnh nói:
- Ta đi cùng với huynh, hành động thuận tiện hơn.
Dương Thiên đáp:
- Không được, ngươi không nên lộ diện, chuyện này để bọn Văn Bất Danh. Đợi sau này khi thu thập cao thủ Vu tộc, chúng ta mới ra mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.