Thất Giới Hậu Truyện

Chương 95: Kỳ dị hiện tượng




Người khổng lồ vẻ mặt lạnh lùng điềm nhiên hỏi:

- Chuyện này thì thế nào?

Thiên Lân sửng sốt một chút, trong nhất thời không biết phải đáp lời thế nào.

Cũng may Thiên Lân tâm tư linh hoạt, lập tức nói sang chuyện khác:

- Chuyện này thật ra không quan trọng, điểm quan trọng chính là dấu chân đó hướng thẳng về phía của các ngươi, chỉ cần thuận theo dấu chân liền có thể tìm được các ngươi.

Lần này, vẻ mặt người khổng lồ có biến đổi, nhưng thần sắc vô cùng quái dị, Thiên Lân thật ra cũng không nhìn rõ được.

Nhưng trong sát na đó, một cảm ứng tâm linh kì dị xuất hiện trong lòng Thiên Lân, khiến hắn chớp mắt hiểu được điều người khổng lồ trước mắt đang suy nghĩ.

Cảm giác đó kỳ diệu vô cùng, Thiên Lân căn bản không hiểu rõ vì sao lại như vậy.

Nhưng sau đó còn quái dị hơn, chỉ thấy ánh mắt người khổng lồ phóng tới nhìn tập trung vào hai mắt Thiên Lân, viên bảo thạch đỏ trên trán hắn lúc này phát xuất một luồng hào quang nhỏ bé vừa hay chiếu thẳng vào trán Thiên Lân, khiến tâm thần Thiên Lân rung động, trong não xuất hiện một chút trống vắng.

Chỉ như ý nghĩ lướt qua, Thiên Lân tỉnh táo lại, chỉ thấy viên bảo thạch đỏ trên trán người khổng lồ đã khôi phục lại nguyên dạng nhưng ánh mắt của hắn lại có biến hóa kinh người, hắn lúc này đang thân thiện nhìn Thiên Lân, cảm giác như gặp được người thân.

Thấy vậy, Thiên Lân kinh ngạc vô cùng.

Hắn không hiểu sát na vừa rồi thật ra phát sinh chuyện gì, cũng không biết được khi viên bảo thạch đỏ trên trán người khổng lồ phát ra ánh sáng kỳ diệu, trên trán của hắn cũng xuất hiện một hình ảnh thần bí.

Hình vẻ đó là thế nào?

Hắn không chút ấn tượng, ngay cả Tân Nguyệt ở xa xăm cũng không hề lưu ý được.

Bỏ hết tạp niệm, Thiên Lân nhỏ nhẹ hỏi:

- Ngươi dường như có biến đổi, vì sao lại như vậy?

Người khổng lồ cười cười, thật thà đáp:

- Bởi vì ngươi.

Thiên Lân không hiểu hỏi tiếp:

- Ta thế nào?

Người khổng lồ cười không đáp, hơi thần bí nói:

- Ngươi là một sự tồn tại kỳ dị đặc biệt, bây giờ ta đã nhìn ra được thân phận của ngươi, nên không hỏi đến chuyện của con hồ ly nữa, ngươi theo ta tiến vào trong cốc một chuyến.

Thiên Lân cảm nhận được sự biến hóa của hắn, lập tức không chút chần chừ gật đầu đồng ý, còn nói thêm:

- Người kia (Tân Nguyệt) cũng là bạn của ta, nàng có thể cùng ta đi vào trong được chăng?

Người khổng lồ lắc đầu đáp:

- Cô ta không được, chỉ mình ngươi có thể tiến vào thôi.

Thiên Lân hơi thất vọng, dùng mắt ra dấu cho Tân Nguyệt ở xa xa, truyền âm:

- Đừng lo lắng, người khổng lồ này không có ác ý với ta, nàng trước hết hãy hỏi qua Tuyết Hồ, ta sẽ sớm quay ra.

Tân Nguyệt hơi lo lắng dặn dò:

- Cẩn thận, có chuyện gì lên tiếng kêu, ta sẽ đến cứu ngươi.

Thiên Lân gật đầu mỉm cười, sau đó liền bay đến trên vai người khổng lồ, cười nói:

- Không ngại ta đứng trên người ngươi chứ?

Người khổng lồ lắc đầu bật cười, sau đó cất bước đi nhanh vào trong cốc, chỉ chốc lát đã biến mất.

Đưa mắt nhìn theo người khổng lồ và Thiên Lân rời đi, Tân Nguyệt vẻ mặt toát ra mấy phần nghi ngờ, không hiểu vì sao người khổng lồ kia chỉ trong chớp mắt đã thay đổi thái độ như vậy.

Tuyết Hồ cứ ở mãi trong lòng nàng, cặp mắt cáo quan sát vẻ mặt nàng, lúc này nhẹ giọng nói:

- Ngươi đang lo lắng cho hắn?

Tân Nguyệt cúi đầu nhìn nó, thản nhiên nói:

- Vì sao lại hỏi như vậy?

Tuyết Hồ như cười nhỏ nhẹ đáp:

- Bởi vì hồ tộc mẫn cảm nhất là tình cảm.

Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản, nói:

- Thế nhân vô số, tình cảm đủ loại, ai có thể nhìn thấu suốt được?

Tuyết Hồ hỏi ngược lại:

- Như vậy sao ngươi còn phải để ý đến?

Tân Nguyệt phản bác:

- Ta có để ý chăng?

Tuyết Hồ đáp:

- Không có chăng?

Tân Nguyệt cười cười, không tranh cãi với nó nữa, nói thẳng vào vấn đề:

- Ngươi dường như hiểu được tình hình ở đây, có thể nói qua chăng?

Tuyết Hồ lẩm bẩm khe khẽ:

- Ngươi sẽ tin tưởng lời ta nói chăng?

Tân Nguyệt cười nhẹ đáp:

- Nếu ta không tin, hà tất phải hỏi ngươi làm gì?

Tuyết Hồ sửng người, than nhẹ:

- Tân Nguyệt, ngươi quả thật không giống người bình thường, hy vọng ông trời sẽ chiếu cố ngươi.

Tân Nguyệt nghe được vài ẩn ý trong lời nó, nhỏ giọng nói:

- Ngươi thật ra cũng lương thiện.

Tuyết Hồ cay đắng nói:

- Lương thiện? Có lẽ vậy. Được rồi, nói vào chuyện chính. Theo ta biết được, thời đại chúng ta đang ở đây hẳn cách thời đại chúng ta sống khoảng năm ngàn đến một vạn năm, bởi vì Bác Phụ bộ tộc sinh sống vào thời này. Người khổng lồ kia chính là thành viên của Bác Phụ tộc, ngoài ra có khả năng rất lớn là tộc trưởng.

Tân Nguyệt mơ hồ nói:

- Bác Phụ tộc, cái tên này dường như còn chưa nghe qua, ngươi làm sao lại biết được đây?

Tuyết Hồ nói:

- Theo hồ tộc cổ xưa truyền lại, vài ngàn năm trước, trên mảnh đất Thần Châu có một tộc người khổng lồ sinh sống, bọn chúng kiêu dũng thiện chiến, sức mạnh vô cùng, đã từng uy chấn thiên hạ trong cuộc chiến giữa Hoàng Đế với Xi Vưu. Chủng tộc này tên là Bác Phụ tộc, nhân số bọn chúng không nhiều, làm bạn với núi rừng, sau do bởi không cách gì thích ứng với phương thức sinh sống của người thường, dần dần vào sống sâu trong rừng núi, cuối cùng không biết đi đâu. Còn vì sao lại đến nơi này, thì có liên quan đến mấy tầng kết giới, nguyên do cụ thể ta cũng không biết rõ nữa.

Tân Nguyệt nghe rồi có ấn tượng đại khái, tiếp tục hỏi han:

- Ba người các ngươi vì sao gây chuyện với người khổng lồ vậy?

Tuyết Hồ đau khổ nói:

- Bản tính của yêu thú vốn là tham lam, Phi Ưng và Tuyết Xà khi nhìn thấy viên bảo thạch đỏ trên trán của người khổng lồ kia mới sinh lòng muốn chiếm đoạt, kết quả chết nơi đất khách.

Tân Nguyệt hơi cảm xúc, nhưng lại không tiện phát biểu ý kiến, nhỏ nhẹ nói:

- Có một vấn đề ta luôn muốn biết, đó là khi Phi Ưng và Tuyết Xà bị nguy hiểm, bọn chúng vì sao không chọn phương án xuất nguyên thần ra để tránh né tai kiếp?

Tuyết Hồ khổ sở đáp:

- Chúng ta sao lại không muốn? Nhưng thời đại này quái dị vô cùng, phảng phất có một loại hạn chế, khi chúng ta mới xuất hiện liền tự động khôi phục thân thể yêu thú, không cách nào hóa thành người, sức mạnh cũng bị ảnh hưởng rất lớn, căn bản không cách gì xuất được nguyên thần.

Tân Nguyệt kinh ngạc nói:

- Kỳ quái, sao chúng ta không bị chút ảnh hưởng nào hết.

Tuyết Hồ đáp:

- Các ngươi là người không phải là yêu ma, tự nhiên không chịu ảnh hưởng. Theo suy đoán cá nhân ta, nơi này do bởi thời gian và không gian thác loạn, yêu ma quỷ quái đến nơi này sẽ bị ảnh hưởng không giống nhau. Trong đó yêu thú bị rõ ràng nhất, phải khôi phục lại hình dáng nguyên thủy ở nơi này.

Hơi kinh ngạc, Tân Nguyệt trầm ngâm.

Giây lát sau, Tân Nguyệt đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng hỏi:

- Các vị sau khi tiến vào rồi, có thấy qua hai vị sư đệ sư muội của ta không?

Tuyết Hồ nghĩ lại rồi gật đầu nói:

- Có, bọn họ đến sau chúng ta, dường như tiến vào vùng rừng rậm rồi.

Tân Nguyệt biến sắc, thất kinh la lên:

- Không ổn, rừng rậm này khí tức hỗn độn, ngập đầy yêu khí cực mạnh, bọn họ phần lớn là bị nguy hiểm, ta phải đi cứu bọn họ.

Tuyết Hồ khuyên:

- Không được lỗ mãng, rừng rậm này đáng sợ hơn hẳn trong tưởng tượng, ngươi xông vào lung tung như vậy chỉ là tự chịu chết thôi.

Tân Nguyệt kiên định đáp:

- Cho dù thế nào, ta đều phải mang bọn họ quay trở về.

Nói rồi buông tay Tuyết Hồ, một mình phóng thẳng vào trong rừng rậm.

Tuyết Hồ hình bóng lóe lên, ngăn Tân Nguyệt lại, quát khẽ:

- Không được kích động, ngươi cứ mù quáng đi tìm như vậy không phải là biện pháp, hồ tộc chúng ta có một thuật truy tung đặc biệt, ta có thể giúp ngươi tìm được bọn họ, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của Thiên Lân.

Tân Nguyệt nhìn nó, vẻ mặt khác thường lên tiếng:

- Nghe nói người tu đạo trung thổ thấy yêu ma là phải tru diệt, xem ra cũng quá nghiêm khắc rồi.

Tuyết Hồ hiểu được câu nói của nàng, thâm thúy đáp lại:

- Vật tà ác nhất của thế gian cũng không hơn được con người, yêu ma không chỉ thể hiện bản tính ra bên ngoài thôi …

Còn đang nói, ánh mắt Tuyết Hồ nhìn quanh bốn phía, một luồng sóng thăm dò từ người nó phát ra đang nhanh chóng khuếch tán.

Rất nhanh, Tuyết Hồ dò được chỗ khí tức của Lâm Phàm và Linh Hoa, lập tức nói với Tân Nguyệt:

- Tìm được rồi, bọn họ đang giao chiến với một bầy yêu thú, tạm thời không hề nguy hiểm.

Tân Nguyệt nghĩ một lát, trầm giọng nói:

- Để an toàn, cần nhanh chóng mang bọn họ về. Ngươi nhanh chóng dẫn đường đi.

Tuyết Hồ dường như lần này không ngăn trở, dẫn Tân Nguyệt ngự khí bay đi thẳng về phía hai người Lâm Phàm.

Đứng trên vai của người khổng lồ, Thiên Lân quan sát tình hình bốn phía, phát hiện sơn cốc này rất lớn, ba mặt còn có núi vây quanh, gần như chỉ có một lối vào thuận lợi cho phòng thủ.

Trong cốc đá lạ rất nhiều, trong đó thấy rõ nhất có bảy chỗ, theo địa thế của sơn cốc để phân bố phương vị thất tinh, không ngờ là một loại trận pháp thiên nhiên.

Xa hơn một chút, trên mặt một vách đá thật lớn có một động lớn khiến Thiên Lân hơi nghi hoặc, buột miệng hỏi:

- Đó là nơi các ngươi cư ngụ?

Người khổng lồ đáp:

- Đúng thế, chúng ta cư ngụ trong động đó.

Thiên Lân kinh ngạc hỏi:

- Các ngươi sống thành bầy một chỗ?

Người khổng lồ lắc đầu trả lời:

- Trong đó có không ít huyệt động, chúng ta chia ra cư ngụ. Nhưng để đề phòng dã thú xâm phạm, cho nên chỉ mở một cửa động để giám bớt tỉ lệ bị tập kích.

Thiên Lân nghe vậy sửng sốt, bất quá lập tức phản ứng lại, gật đầu nói:

- Đúng thế, sinh sống ở nơi như vậy đúng là phải cần cẩn thận. Bây giờ các ngươi còn có nhiều ít nhân khẩu, tất cả dùng phương thức sinh tồn thế nào?

Người khổng lồ thân cao chân dài, mỗi một bước vài trượng, chớp mắt đã đến vách đá có Thất Tinh trận pháp.

Cả người dời ngang lóe lên, quanh co vòng vèo, không bao lâu đã xuyên qua được loại trận pháp thiên nhiên này, đi vào giữa sơn cốc.

- Chúng ta nhân số không nhiều, dùng phương thức săn bắn thú để sinh sống, lúc nào cũng bên bờ sống chết.

Thiên Lân nhạy bén cảm ứng được điểm này, thử thăm dò hỏi:

- Các ngươi đến đây đã được bao năm rồi? Chỉ một nhánh này thôi chăng?

Người khổng lồ dừng bước lại, sau đó tiếp tục tiến lên, vẻ mặt đau thương đáp:

- Chúng ta đến đây đã gần ngàn năm, người trong tộc cứ luôn giảm mạnh. Trước đây, Bác Phụ tộc chúng ta cũng từng hưng vượng phồn vinh, nhân khẩu trên vạn. Nhưng do trời sinh chúng ta to lớn, thần lực vô biên, bị những chủng tộc khác coi là đinh trong mắt, bọn chúng liên hợp cùng nhau đối phó chúng ta, thế cho nên chúng ta phải quay lưng rời bỏ quê hương, đến nơi rừng sâu núi độc này, hiện nay nhân khẩu giảm mạnh, gần như không đến được mười người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.