Thất Giới Hậu Truyện

Chương 91: Kính hồ kỳ ngộ




Thiên Lân lắc nhẹ đầu, vẻ mặt cổ quái đáp:

- Không phải chỉ là hư ảo, nhưng cũng không phải là thật hoàn toàn, hiện nay ta còn chưa hiểu rõ ràng. Được rồi, xuất phát thôi, tầng kết giới thứ hai ở cửa cốc còn cứng rắng hơn nhiều.

Tân Nguyệt liếc về cửa cốc, điềm nhiên nói:

- Kết giới như vậy đối với chúng ta thì không khác gì tầng thứ nhất.

Thiên Lân cười cười, nhỏ nhẹ nói:

- Đối với chuyện đi qua, có lẽ không có gì khác biệt. Nhưng sau khi xuyên qua rồi thì cảnh tượng nhìn thấy được có khả năng sẽ thay đổi rất lớn.

Tân Nguyệt trừng hắn, nũng nịu nói:

- Biết ngươi thông minh rồi, được chưa?

Thiên Lân cười đáp:

- Chỉ biết không thôi chưa đủ, tốt nhất …

Tân Nguyệt không chờ hắn nói hết, lập tức phi thân lên, dường như đã sớm biết điều hắn muốn nói.

Thiên Lân cũng không miễn cưỡng, hình bóng lóe lên xông đến, chỉ chớp mắt đã ngay sau lưng Tân Nguyệt, hai người một trước một sau bắn thẳng vào kết giới.

Lúc này, trường kiếm trong tay Tân Nguyệt xuất khỏi vỏ, phát xuất một làn kiếm sáng chói, dễ dàng tạo nên một chỗ hở to chừng vài thước để hai người thuận lợi đi qua.

Phi thân qua rồi, cảnh tượng biến hẳn.

Thế giới vốn màu xanh lục nhạt chỉ chớp mắt đã chuyển thành xanh lam nhạt. Điều này khiến Tân Nguyệt và Thiên Lân đều vô cùng kinh ngạc.

Quay đầu nhìn lại phía sau, Thiên Lân cau mày nói:

- Kỳ quái, nơi này biến hóa không một dấu vết, thật ra hình thành nó như thế nào? Vốn phải khó mà được như vậy?

Tân Nguyệt điềm nhiên trả lời:

- Đời người có nhiều chuyện không cần phải truy đến cùng, chúng ta chủ yếu xác định mục tiêu, sau đó nỗ lực tìm kiếm là đủ lắm rồi. Hiện nay, cái hồ này hơi kỳ diệu, dường như có ý tứ thế nào đó, ngươi có cảm ứng được chăng?

Dời ánh mắt đi, Thiên Lân nhìn đến bia đá bên cạnh hồ, nhỏ nhẹ lẩm bẩm:

- Kính hồ, thùy mộ chi niên hồi thủ tòng tiền, mộng đổng chi linh triển vọng vị lai. Mấy chữ này dường như hơi khoa trương một chút.

Tân Nguyệt không hiểu nghi hoặc nói:

- Ngươi hiểu rõ ý tứ của mấy câu này?

Thiên Lân chầm chậm gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hồ nước đang biến hóa, giọng quái dị nói:

- Hồi thủ tòng tiền, triển vọng vị lai nói lên chuyện trước đó có thể chứng giám, chuyện tương lai có thể biết được, dự báo nơi này có thể hiểu chuyện cổ kim, nhìn ra được tương lai.

Tân Nguyệt vẻ mặt hơi biến, kinh ngạc nói:

- Nơi này quả thật thần kỳ như vậy sao?

Thiên Lân lắc đầu đáp:

- Ta không biết, có lẽ Kính Hồ này sẽ cho chúng ta đáp án. Chú ý nhìn đi, khi nàng quên hết mọi thứ tạp niệm, nàng liền tự mình phát hiện được.

Tân Nguyệt chần chừ một lát, nhưng sau đó liền bình thản lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn xuống mặt hồ, cả người trong lòng không chút tạp niệm.

Rất nhanh, mây khí trên mặt hồ phát sinh biến hóa trong mắt của Tân Nguyệt, một hình ảnh kỳ diệu xuất hiện trong mắt nàng, in sâu vào trong não nàng.

Trong chớp mắt đó, Tân Nguyệt vẻ mặt ngạc nhiên, rõ ràng cảnh tượng nhìn thấy khiến nàng kinh ngạc, nhưng đó có phải là thật chăng?

Thiên Lân chăm chú nhìn mặt hồ, ánh mắt cổ quái, toàn thân ngũ sắc mờ hiện đang liên tục không ngừng hội tụ trên đầu hắn, cuối cùng chảy vào trong mắt của hắn.

Trong chớp mắt đó, Thiên Lân dường như nhìn được tương lai, trong não xuất hiện một số hình ảnh không nguyên vẹn, đáng tiếc liên tục không dừng lại khiến hắn nhìn không rõ được.

Sau đó, những hình ảnh đó tan biến, ngưng kết thành một dải sáng tự động bay lượn trong não của hắn, cuối cùng ngưng tụ thành một quầng sáng.

Quầng sáng đó có chút kỳ quái, bề mặt có ngũ sắc rực rỡ, lúc thì ánh đỏ mạnh mẽ, khi thì lấp lánh ánh u tối, khi thì như biển xanh tan ra, lúc thì như mây tím xoay vần.

Cảnh tượng này kéo dài trong thời gian rất dài, chờ khi ánh sáng ngũ sắc dần dần nhạt nhòa, quầng sáng đó bắt đầu thu nhỏ, cuối cùng hóa thành một điểm sáng không màu lúc ẩn lúc hiện trong não của hắn.

Mặt hồ vẫn biến hóa như cũ, chỉ có Thiên Lân và Tân Nguyệt đều không thấy được, ở giữa hồ nước yên lặng không sóng âm thầm dâng lên một làn sáng nhỏ bé khó thấy được, loáng lên liền biến mất không thấy.

Chốc lát sau, thân thể Thiên Lân run lên, người đang trầm mặc tỉnh táo lại, khuôn mặt xuất hiện mấy phần ngạc nhiên.

Đưa tay vào trong áo, tay trái Thiên Lân bất ngờ phát hiện một vật, vội vàng mang ra xem.

Đó là một mặt kính vô cùng kỳ quái.

Mặt kính đen ngòm như mực, căn bản không thấy được cái gì.

Lưng kính có khắc một số hoa văn quanh co uốn lượn, nhìn sơ qua hệt như hình vẻ một con quái thú, nhìn cẩn thận lại thì dường như một loại lộ tuyến vận hành tu luyện nào đó.

Vật này từ đâu có, Thiên Lân có chút mơ mơ hồ hồ.

Trước mặt, kết giới ba màu vô cùng chói mắt, ánh sáng xanh, xanh lam, tím luân phiên xuất hiện, dính liền nhau thành một khối tự nhiên.

Thiên Lân trước hết phát xuất sóng thăm dò, phát hiện kết giới này rất bền vững, rõ ràng do ba loại sức mạnh không cùng thuộc tính hỗn hợp thành, muốn xuyên qua thì khó khăn không hề nhỏ.

Vì thế, Thiên Lân trong lòng đổi ý nghĩ, vội vàng suy tư phương pháp ứng phó.

Ai ngờ Tân Nguyệt không thèm để ý, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, trong lúc cổ tay chuyển động, một trăm ba mươi kiếm bắn ra, khi đến gần kết giới ba màu thì nhanh chóng dung hợp, cuối cùng hóa thành một thanh kiếm sáng màu đỏ nhạt, trực tiếp đâm vào trên kết giới.

Lúc này, chỉ thấy thanh kiếm sáng nhạt màu đi, không bao lâu đã dung hóa vào trong kết giới, để lại một vết kiếm đường kính một tấc, đang từ từ dung hợp lại.

Quát nhẹ một tiếng, Tân Nguyệt toàn thân hào quang lóe lên, cả người hóa thành một tia sáng đỏ dễ dàng đi xuyên qua từ vết kiếm.

Thiên Lân thấy vậy không dám chậm trễ, thân thể hóa thành một chùm sáng ngũ sắc, nhanh nhẹn xuyên qua được trước khi vết kiếm hợp lại.

Trong chốc lát đó, trong lòng Thiên Lân xuất hiện một tia cảm giác kỳ dị, phảng phất như tầng kết giới này ngăn cách thời gian vài ngàn năm, ẩn chứa chân tướng rất nhiều thứ.

Nhưng quả thật như hắn suy nghĩ chăng?

Hắn và Tân Nguyệt sau khi xuyên qua được kết giới sẽ gặp phải những điều như thế nào đây?

Lâm Phàm và Linh Hoa, bọn họ đã đi đâu rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.