Thất Giới Hậu Truyện

Chương 892: Sơ chiến cáo tiệp - Thắng lợi ban đầu - phần 2




Thấy vậy, Mẫu Đơn và Hoa Ảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy không thể lưu lại Vô Tình lão nhân, nhưng có thể thành công đẩy lùi quân địch cũng đủ khiến người ta vui mừng, ít ra tạm thời giải trừ được nguy cơ cho Cô Tinh Vân Nhai. Để đề phòng Vô Tình lão nhân quay ngược trở lại, Mẫu Đơn phái Lê Thánh Kiệt thống lĩnh một trăm binh sĩ theo sát phía sau, liên tục ép cho binh sĩ Ngũ Sắc Thiên Vực ra khỏi đường hầm Cô Tinh Vân Nhai, thu phục lại cửa quan hiểm trở thứ nhất, tạm thời ngăn cách địch quân Ngũ Sắc Thiên Vực bên ngoài Cô Tinh Vân Nhai. Đến lúc này, trận giao chiến liên tục vài ngày không ngừng nghỉ mới tạm thời, đây mới là một khúc, một đoạn xuất hiện một điểm chuyển tiếp mới trong cục diện. Đương nhiên, Vô Tình lão nhân hoàn toàn không cam lòng như vậy, ông ta vẫn giữ trọng binh thủ giữ dưới Cô Tinh Vân Nhai, bịt kín đường nối giữa bên ngoài và Lam Quang Thánh Vực, dự tính vây chặt lấy địch nhân trong Cô Tinh Vân Nhai. Đồng thời, Vô Tình lão nhân vẫn đang chờ đợi Ngọa Vân cư sĩ, chỉ cần Ngọa Vân cư sĩ có thể bắt được Nhất Tịch Như Mộng, muốn thu thập tàn binh bại tướng của Lam Quang Thánh Vực thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng Vô Tình lão nhân hoàn toàn không biết được, tâm nguyện này của lão đã không cách nào thực hiện được, Ngọa Vân cư sĩ lúc này đang gặp phải uy hiếp của cái chết đến trước mắt. Trong lúc Lê Thánh Kiệt và Cự Linh Thần giao chiến với nhau, trong Cô Tinh động, Ngọa Vân cư sĩ và Thiên Lân cũng đang triển khai một trận giao đấu sinh tử.

Thân là chủ công một phương, Thiên Lân bình thản thong dong, tà khí vô cùng, đang dùng Lục Diệp kiếm của Nhất Tịch Như Mộng làm vũ khí, thi triển kiếm quyết tinh diệu, triển khai tiến công liên tục trong không gian hữu hạn của Cô Tinh động. Đối mặt với kiếm quyết của Thiên Lân, Ngọa Vân cư sĩ chọn chính sách phòng ngự, toàn thân ánh đỏ di động hệt như một kết giới, bất kể để làn kiếm màu xanh lục đánh vào bề mặt thế nào, vẫn không cách nào tạo nên thương hại cho y. Đối với tình hình như vậy, Thiên Lân hoàn toàn không bất ngờ, Ngọa Vân cư sĩ có thể áp chế được Nhất Tịch Như Mộng, thực lực của y tuyệt đối mạnh hơn Mẫu Đơn, Hoa Hồng rất nhiều lần, phỏng chừng ít ra cũng trên Xà Ma, làn kiếm bình thường căn bản không cách đủ sức uy hiếp y. Muốn thu thập dạng địch nhân như vậy, tốt nhất là chuyển đổi phương thức, nhưng Thiên Lân lại chỉ không ngừng tăng mạnh uy lực của kiếm quyết, hơn nữa còn không vội hiển lộ thực lực.

Ban đầu, Ngọa Vân cư sĩ còn có phần cảnh giác, nhưng sau khi quan sát một lúc rồi, Ngọa Vân cư sĩ phát hiện kiếm quyết của Thiên Lân tuy huyền diệu nhưng uy lực lại hoàn toàn không mạnh mẽ, đối với bản thân căn bản không tạo thành nguy hiểm, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Bật cười lạnh lẽo, Ngọa Vân cư sĩ châm chọc trào phúng:

- Tiểu tử, ngươi cũng chỉ đến vậy thôi sao?

Thiên Lân cười đáp:

- Thế nào, ngươi ngại không đủ kích thích sao.

Ngọa Vân cư sĩ hừ giọng trả lời:

- Nếu như ngươi chỉ có chút bản lĩnh như vậy, thế thì ngươi hãy chuẩn bị chịu chết đi.

Ánh đỏ lóe lên, sức mạnh trong cơ thể của Ngọa Vân cư sĩ bộc phát, một luồng khí thế mạnh mẽ lập tức khuếch tán ra, cùng với sát khí đáng sợ nhắm thẳng đến Thiên Lân đánh tới. Cũng đúng lúc này, Ngọa Vân cư sĩ bắn ra như điện, trong chớp mắt đã đến trước mặt Thiên Lân, tay phải đỏ bừng như máu, khoảng cách đến trái tim của Thiên Lân chưa đầy ba tấc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhất Tịch Như Mộng khẽ biến sắc, vọt miệng nói:

- Thiên Lân cẩn thận.

Bật cười tà mị, Thiên Lân hoàn toàn không né tránh, đón lấy ánh mắt đắc ý của Ngọa Vân cư sĩ, khóe miệng nở nụ cười tàn khốc. Phát hiện được ánh mắt của Thiên Lân, Ngọa Vân cư sĩ không kịp nói gì cả, chỉ lạnh lẽo nhìn Thiên Lân, trong ánh mắt ý tứ rất rõ ràng, tiểu tử ngươi nhất định phải chết. Nhưng đúng vào sát na đó, trong lòng Ngọa Vân cư sĩ đột nhiên dâng lên một sự bất an, đến rất đột ngột khiến cho y không hề phòng bị chút nào. Cũng đúng lúc này, thân thể đang xông lên của Ngọa Vân cư sĩ đột nhiên ngừng lại, thân thể giữ nguyên tư thế cố định, tay phải cách trái tim của Thiên Lân gần như chỉ một tấc, nhưng lại vĩnh viễn không cách nào đến gần được.

Biến hóa bất ngờ khiến Ngọa Vân cư sĩ vô cùng kinh ngạc, khi y phát hiện được thì trong lòng chấn động, tức giận rống lên:

- Không …

Ánh xanh lục chợt lóe, kiếm khí đánh tới, chỉ trong chớp mắt đã che phủ lấy thanh âm của Ngọa Vân cư sĩ, thoáng cái đã hủy diệt cơ thể huyết nhục của y, đánh trọng thương nguyên thần của y. Kết quả như vậy, Nhất Tịch Như Mộng kinh ngạc vô cùng, căn bản nàng không nhìn ra được điểm huyền diệu trong đó, cũng không biết Thiên Lân làm sao mà được như vậy.

Rống to một tiếng, nguyên thần của Ngọa Vân cư sĩ kinh hoàng lùi lại, miệng phát ra tiếng rống bất cam, gào thét lên:

- Tiểu tử, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Thiên Lân vẻ mặt bình thản, cười cười thản nhiên, không nhanh không chậm đáp:

- Chớ gấp, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, tội nghiệt của ngươi cần phải bồi thường lại từ từ.

Hủy diệt cơ thể huyết nhục đối với Ngọa Vân cư sĩ là một đả kích rất lớn, khiến cho y tức giận vô cùng, hoàn toàn không còn sự bình tĩnh ngày xưa, không còn lòng dạ nào để suy xét đến chênh lệch giữa hai bên, gầm giận xông thẳng đến Thiên Lân.

Bật cười ngạo nghễ, Thiên Lân thu lại làn kiếm, lạnh nhạt nói:

- Ngươi vội vàng muốn chết như vậy, nếu ta không giúp ngươi được như ý thì chẳng phải có lỗi với thánh chủ sao? Nhưng tội nghiệt của ngươi rất nặng nề, nếu như chỉ giết chết ngươi như vậy, thì quá tiện nghi cho ngươi rồi, ngươi nói ta phải làm thế nào mới tốt đây?

Ngọa Vân cư sĩ nghe vậy rất tức giận, rống lên:

- Câm miệng, ta phải nghiền nát ngươi.

Bật cười lạnh lẽo, Thiên Lân nhìn Ngọa Vân cư sĩ đang xông đến, âm hiểm nói:

- Muốn nghiền nát ta, chỉ sợ ngươi còn làm chưa được.

Tay phải đưa ra, năm ngón cong lại, một luồng sức mạnh ngưng đọng không gian theo sự thúc động của Phong Thần quyết lập tức giữ nguyên thần của Ngọa Vân cư sĩ trước mặt ba thước, giống hệt như một bức họa tĩnh lặng. Bị nguy khốn, Ngọa Vân cư sĩ cực lực giãy dụa, nhưng bất kể y phản kháng thế nào, đều không thể rung chuyển được sức mạnh ngưng đọng không gian kia của Thiên Lân, điều này khiến y vừa kinh hãi vừa tức giận, không khỏi rống to:

- Tiểu tử, thật ra ngươi là ai, vì sao hỗ trợ Lam Quang Thánh Vực đối đầu với Ngũ Sắc Thiên Vực?

Thiên Lân lạnh lẽo trả lời:

- Ta từ nhân gian đến đây, người ở đó xưng tụng ta là thần Băng Nguyên. Thánh nữ Mẫu Đơn của Lam Quang Thánh Vực và thánh nữ Hoa Hồng của Hắc Trì Huyền Vực đều là vợ tương lai của ta, giải thích như vậy ngươi thấy thế nào?

Ngọa Vân cư sĩ nghe vậy chấn động, tức giận đáp:

- Đối đầu với Thần Vương, ngươi sẽ hối hận.

Thiên Lân nói:

- Đối đầu với ta, Ngũ Sắc Thần Vương chắc chắn gặp xui xẻo.

Ngọa Vân cư sĩ gằn giọng đáp trả:

- Tiểu tử, ngươi cuối cùng sẽ chết trong tay của Thần Vương.

Thiên Lân lạnh lùng tàn khốc nói:

- Hươu chết về tay ai còn chưa biết được. Đáng tiếc ngươi lại định sẵn phải chết trong tay của ta.

Năm ngón thu lại, Thiên Lân dễ dàng hút lấy nguyên thần của Ngọa Vân cư sĩ vào trong lòng bàn tay, thi triển Quỷ vực Hóa Hồn đại pháp, từ từ hành hạ y, khiến y phát ra những tiếng kêu khóc thật thảm thiết.

Xoay mình, Thiên Lân quay lại bên Nhất Tịch Như Mộng, mỉm cười hỏi lại:

- Thánh chủ muốn trừng phạt hắn thế nào?

Nhất Tịch Như Mộng đón lấy ánh mắt của Thiên Lân, trong lòng có phần phức tạp, tận hết sức giữa tâm trạng bình tĩnh, có phần oán hận đáp:

- Hạng hèn hạ vô sĩ như vậy, ta không muốn nhìn chút nào, thiếu hiệp hãy làm hắn biến mất sớm một chút.

Thiên Lân nhìn vào đôi mắt động lòng người của bà, nghiêm chỉnh đáp:

- Hắn đã gây tổn thương trên người của thánh chủ, ta sẽ tận lực thay hắn hóa giải cho thánh chủ.

Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy chấn động, đóng lấy ánh mắt chân thành tha thiết của hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không có gì để nói.

Chốc lát, Nhất Tịch Như Mộng dường như phát hiện được gì đó, mặt ửng đỏ, cúi đầu né tránh ánh mắt của Thiên Lân, u oán khẽ lẩm bẩm:

- Đa tạ Thiên Lân.

Mỉm cười gật đầu, Thiên Lân trong lòng có phần hưng phấn, đối với Nhất Tịch Như Mộng, hắn có một sự quyến luyến thâm sâu.

Ma Da dường như phát hiện được ý nghĩ trong lòng của Thiên Lân, dùng thanh âm chỉ có Thiên Lân nghe được, nói với hắn:

- Phúc kề cận họa, như bóng với hình. Vật càng xinh đẹp mỹ lệ, giá phải trả càng lớn lao.

Thiên Lân nghe vậy sửng người, âm thầm hỏi lại:

- Ý gì đây, nói rõ ra đi.

Ma Da trả lời:

- Chớ có hỏi, sau này ngươi sẽ tự mình hiểu được ý câu này của ta.

Thấy Ma Da không muốn nói, Thiên Lân cũng không hề để ý nữa, lập tức đưa mắt nhìn xuống nguyên thần của Ngọa Vân cư sĩ, năm ngón tay từ từ thu nhỏ lại, sức hủy diệt trong lòng bàn tay dần dần tăng mạnh, không bao lâu đã hủy diệt đi nguyên thần của Ngọa Vân cư sĩ. Bật cười điềm đạm, Thiên Lân đưa mắt nhìn sang Nhất Tịch Như Mộng, dừng lại ở bộ ngực cao ngất của nàng một chốc, sau đó liền dời đến khuôn mặt của bà, nhẹ nhàng hỏi lại:

- Bây giờ thánh chủ cảm thấy thế nào? Độc trên người có biện pháp nào hóa giải không?

Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt phức tạp, liếc Thiên Lân sau đó chuyển mắt đi, tận sức bảo trì bình tĩnh đáp:

- Ta tạm thời không sao, nhưng phỏng chừng khí băng lạnh của ngươi tối đa có thể áp chế được độc tố trong người của ta chừng ba ngày.

Thiên Lân cau mày nói:

- Ba ngày sau đó thì sao?

Nhất Tịch Như Mộng chần chừ rồi trả lời:

- Nếu như trong ba ngày không thể tìm được phép hóa giải, độc tố sẽ thấm vào huyết mạch toàn thân của ta …

Thiên Lân hỏi tiếp:

- Thánh chủ có biết được độc hoa Âm Dương có giải dược nào chăng?

Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt kỳ quái, trầm ngâm trả lời:

- Đây là thứ kích dục hàng đầu của Ngũ Sắc Thiên Vực, xuất thân từ Ma Vân Đại chiểu trạch, vô cùng bí ẩn, muốn giải trừ độc tố của nó chỉ sợ phải tiến vào Ma Vân Đại chiểu trạch, tìm kiếm Vô Ưu thảo trong truyền thuyết.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Vô Ưu thảo hình dạng như thế nào, ở đâu có thể tìm được nó đây?

Nhất Tịch Như Mộng lắc đầu trả lời:

- Ta cũng không biết nữa, tương truyền Vô Ưu thảo sinh sống trong Ma Vân Đại chiểu trạch, vị trí cụ thể thì từ đó đến nay chưa có bất kỳ người nào biết được, thậm chí có tồn tại hay không thì cũng không người nào biết được.

Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Như vậy, hy vọng tìm kiếm được Vô Ưu thảo là vô cùng nhỏ bé.

Nhất Tịch Như Mộng khổ sở đáp:

- Định mệnh do trời, không phải do người. Chỉ cần tận sức lực, liền không thẹn trong lòng.

Thiên Lân chần chừ rồi trả lời:

- Âm Dương hoa nếu như là vật kích dục, pháp giải độc dường như có thể thông qua …

Nhất Tịch Như Mộng cắt ngang lời của Thiên Lân, giọng kiên định nói:

- Tìm không được Vô Ưu thảo, ta thà rằng tự sát.

Thiên Lân vọt miệng đáp:

- Thánh chủ không quan tâm gì đến bá tánh của Lam Quang Thánh Vực?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.