Thất Giới Hậu Truyện

Chương 877: Ý ngoại thu hoạch - Thu hoạch bất ngờ - phần 3




Ngoại trừ hai giai đoạn này ra, giai đoạn thứ ba của Thiên Tâm thần quyết có tên là Thiên Tâm Vạn Biến. Cảnh giới này thâm ảo thần bí, không những có thể vận hành bất kỳ loại sức mạnh nào giữa trời đất, còn có thể khống chế bất kỳ sinh linh nào trong trời đất, đạt đến bước không gì không làm được. Thấy xong những điều này, Thiên Lân kinh hãi vô cùng. Nếu như Thiên Tâm thần quyết có được thần kỳ như vậy, thế thì bản thân lúc này chẳng phải là ngay cả nhập môn còn chưa đủ tư cách sao? Trên thế gian thật sự có được pháp quyết thần kỳ vậy sao? Thiên Lân có phần hoài nghi.

Ôm tâm lý hoài nghi như vậy, Thiên Lân bắt đầu tìm học Thiên Tâm thần quyết một cách cẩn thận, sau khi đọc qua ba lượt rồi, Thiên Lân lại kinh ngạc phát hiện với học thức hiện nay của mình, không ngờ chỉ có thể hiểu được khẩu khuyết hai giai đoạn tu luyện trước của Thiên Tâm thần quyết, còn đối Thiên Tâm Vạn Biến thì lại không cách gì hiểu nổi. Kết quả như vậy khiến cho Thiên Lân rất không phục, lập tức coi lại liền sáu lượt, ngoại trừ trí nhớ càng khắc sâu hơn, vẫn không sao hiểu được khẩu quyết của Thiên Tâm Vạn Biến. Đồng thời, Thiên Lân còn hiểu được, bản thân tuy hiểu được khẩu quyết tu luyện của hai giai đoạn đầu Thiên Tâm thần quyết, nhưng xem ra hiểu hoàn toàn không có nghĩa là tu luyện thành được, muốn tu luyện thành Thiên Tâm thần quyết, cũng không phải là chuyện đơn giản.

Nắm vững được những tình hình này rồi, Thiên Lân thu lại tâm thần, biết việc tu luyện không phải sớm chiều mà xong, vì thế cũng không nóng nảy trong lòng, tĩnh tâm lại để lĩnh hội thật rõ ràng yếu lĩnh của pháp quyết, kết hợp với trạng thái bản thân để nghiên cứu và xây dựng phương thức tu luyện. Đối với Thiên Lân, tu luyện pháp quyết cao thâm thì cần phải có trí tuệ và kỹ xảo, chỉ bằng nỗ lực mà thôi thì còn xa lắm mới được. Trước mắt, Thiên Lân một thân sở học pháp quyết khác nhau, có được rất nhiều kinh nghiệm, nắm vững phương pháp vận hành đồng thời nhiều loại sức mạnh. Muốn tu luyện được Thiên Tâm thần quyết, bước thứ nhất là phải dung hợp rất nhiều sức mạnh trong thân thể của mình để làm được lòng không ý niệm, trời người hợp nhất. Trước đây, vấn đề này vẫn luôn vây khốn Thiên Lân. Hiện nay, sự xuất hiện của Thiên Tâm thần quyết đa chỉ ra cho Thiên Lân một phương hướng rõ ràng, khiến hắn thoáng cái đã hiểu được ý nghĩa của cuộc đời, mục tiêu của cuộc sống này.

Đêm hôm nay, Thiên Lân cẩn thận suy nghĩ, cẩn thận tính toán, hơn nữa còn giữ nguyên công kích liên tục đối với Thiên Tàm lão tổ, Hắc Ma và U Ảo Vũ Tiên, khiến bọn họ liên tục nằm ở thế bị động, lại không thoát khỏi được. Dụng ý của Thiên Lân rất rõ ràng, tuy không giết được ba địch nhân, nhưng cũng có thể tiêu hao chân nguyên của bọn họ, tăng nặng thương thế của bọn họ, đối với bản thân lại không có hại gì, điều này chắc chắn là một phương pháp tốt để giảm nhẹ áp lực cho Chính đạo. Ngoài ra, cùng với lúc công kích, sự vận hành tự động của Tà Hoàng quyết cũng tăng tốc dung hợp khá nhiều loại sức mạnh trong cơ thể của Thiên Lân, điều này không chỉ có thể tăng thêm tu vi của hắn, còn kéo gần khoảng cách hắn với Thiên Tâm thần quyết.

Giờ Thìn buổi sáng, Thiên Lân sau một đêm liên tục công kích rồi, cuối cùng cũng mở to mắt ra. Thời khắc đó, tất cả mọi công kích chỉ trong chốc lát đã biến mất, tất cả mọi thứ lại hệt như chưa từng phát sinh, nhưng đối với Thiên Tàm lão tổ, Hắc Ma, U Ảo Vũ Tiên, cơn ác mộng kéo dài liên tục kia khiến cho bọn họ phải lưu lại ký ức khiếp sợ. Bật cười điềm nhiên, kết giới ánh sáng quanh mình Thiên Lân lập tức mất đi, gió tuyết lại xuất hiện trong mắt của hắn.

Thời khắc đó, Thiên Lân đột nhiên phát hiện một luồng khí tức, điều này khiến ánh mắt hắn khẽ biến, đáy mắt xuất hiện chút cười vui. Ngửng đầu, Thiên Lân nhìn lên trời cao, khuôn mặt anh tuấn xuất hiện nụ cười mỉm tự tin, vẻ mặt bình thản nói:

- Chúng ta lại gặp nhau rồi.

Trên đầu của Thiên Lân, Ma Da đang lơ lửng bất động, ánh mắt kỳ lạ nhìn Thiên Lân, khẽ hỏi lại:

- Ngươi sao biết được ta đến rồi?

Thiên Lân cười đáp:

- Ta thực ra hoàn toàn không biết được ngươi đến từ lúc nào, ta chỉ ngửng đầu tùy tiện nhìn lên, ai ngờ lại gặp được ngươi.

Ma Da nghi hoặc hỏi lại:

- Thật vậy sao?

Thiên Lân hỏi ngược:

- Ngươi không có lòng tự tin với mình sao?

Ma Da né tránh ánh mắt của Thiên Lân, nhẹ nhàng nói:

- Từ ngày gặp nhau lần trước đến nay cũng đã hơn mười ngày rồi. Đối với ta mà nói, cũng chỉ như một sát na, chớp mắt đã qua rồi, nhưng đối với ngươi, biến hóa lại khiến người ta phải kinh ngạc, ngươi đã không còn là Thiên Lân trước đây nữa rồi.

Thiên Lân nghe vậy mất đi nụ cười, có phần cảm xúc đáp:

- Đúng thế, mười ngày này đối với ta phảng phất như mười năm vậy, biến hóa rất lớn đó?

Ma Da nhìn Thiên Lân, ánh mắt có phần kỳ quái, hỏi lại:

- Lần này quay lại, ngươi dự tính ở bao nhiêu lâu?

Thiên Lân hỏi ngược lại:

- Ngươi làm sao biết được ta sẽ đi?

Ma Da bật cười phức tạp, khẽ đáp:

- Có một số chuyện thực ra không cần phải hỏi cũng thấy rõ, để ở trong lòng tốt hơn.

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Có lẽ ngươi nói đúng, ngầm hiểu là được rồi. Ta lần này quay lại, vừa hay phải ấn chứng một câu của ngươi ngày trước, ta đặc biệt có ý tìm ngươi.

Ma Da điềm nhiên trả lời:

- Vô phúc há có thể như ý nguyện, ngươi cuối cùng cũng quay lại bên cạnh ta.

Thiên Lân cười khổ đáp:

- Nếu như đã sớm biết tất cả mọi thứ, vì sao lúc trước không chịu nói thật ra cho rồi?

Ma Da chần chừ rồi nói:

- Chuyến đi trung thổ của ngươi đã định sẵn không sao né được, định mệnh là như vậy, sớm hay muộn thì trời cao đã an bài rõ ràng rồi.

Thiên Lân hỏi lại:

- Thế cuộc gặp gỡ giữa ta và ngươi có phải là định mệnh định sẵn hay ý trời an bài không?

Ma Da hỏi ngược lại:

- Ngươi thấy sao?

Thiên Lân đáp:

- Ta muốn biết câu trả lời của ngươi.

Ma Da ánh mắt khẽ động, trầm ngâm nói:

- Duyên định mệnh, hoa đàm nở ba lần. Câu này ngươi còn nhớ kỹ không?

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Đây chính là câu lần trước ngươi đã nói với ta, khi đó ngươi còn nói, lần này gặp mặt sẽ cho ta biết đáp án.

Ma Da hỏi tiếp:

- Ngươi bây giờ còn chưa biết đáp án sao?

Thiên Lân chần chừ rồi nói:

- Chắc chắn biết một phần, nhưng còn chưa hoàn toàn.

Ma Da đáp:

- Giữa hai chúng ta định mệnh kết liền, sự xuất hiện của ta chỉ vì phúc duyên của ngươi mà thôi.

Thiên Lân cau mày nói:

- Cái mà ngươi gọi là phúc duyên là ám chỉ gì?

Ma Da trả lời:

- Rất nhiều thứ.

Thiên Lân hỏi:

- Ví dụ như?

Ma Da nhìn Thiên Lân, ánh mắt có phần kỳ quái, nhẹ nhàng đáp:

- Giống như hạnh phúc.

Thiên Lân trầm ngâm hỏi tiếp:

- Hạnh phúc? Còn gì nữa chăng?

Ma Da bật cười kỳ lạ, có phần thần bí nói:

- Còn có diễm phúc.

Thiên Lân ngạc nhiên hỏi lại:

- Diễm phúc?

Ma Da mỉm cười gật đầu, không đưa ra câu trả lời khẳng định.

Thiên Lân chần chừ một lúc, nhẹ giọng bảo:

- Diễm phúc từ đâu?

Ma Da cười đáp:

- Đến từ trong mệnh, đến từ trong vận. Một ý niệm sống chết, một ý niệm thành bại.

Thiên Lân cau mày nói:

- Thật vậy không? Ngươi nói ra nghe có vẻ huyền bí.

Ma Da cười hỏi lại:

- Từ sau khi gặp ta rồi, ngươi có phải gặp chuyện tốt liên tục, may mắn không ngừng phải không?

Thiên Lân ngạc nhiên, cẩn thận nhớ lại, phát hiện sau khi gặp được Ma Da rồi, tuy trải qua không ít chuyện, gặp phải không ít tập kích, nhưng vẫn thật sự là chuyện tốt liên tục, may mắn không ngừng. Đương nhiên, chuyện này có liên quan đến tu vi trí tuệ của Thiên Lân, nhưng cũng không loại bỏ được duyên cớ may mắn.

Nghĩ đến đây, Thiên Lân ngửng đầu nhìn Ma Da, thản nhiên đáp:

- Ngươi nói không sai, sau khi gặp ngươi rồi, quả thực vận khí ta không tồi, vài lần đều hóa hiểm thành an, nhưng điều này hoàn toàn không nhất định do bởi ngươi.

Ma Da nói:

- Ta chính là Vạn Niên Bức Vương, định sẵn có số mạng kết liền với ngươi. Sinh mạng của ngươi trong đó có ta làm bạn, cuộc đời này vạn sự như ý nguyện, vạn phúc đến tận trời cao.

Thiên Lân nghi hoặc hỏi:

- Thần lực của tộc Bức Nhân chính là chúc phúc?

Ma Da đáp:

- Tộc Bức Nhân và tộc Bức khác biệt lớn nhất chính là ở chỗ chúc phúc, không phải mỗi người đều có thể thừa nhận được. Ta chính là Bức Nhân tộc duy nhất trên thế gian, định mệnh đã mang ta đến bên cạnh ngươi, định sẵn đời này phải lao lực vì ngươi.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Lao lực? Ý gì đây?

Ma Da bật cười, khẽ than thở:

- Họa ở trong phúc, phúc từ đâu đến? Có xuất xứ liền có chỗ về.

Thiên Lân cau mày đáp lại:

- Câu này có ý gì đây, ta không hiểu được.

Ma Da nói:

- Không cần phải nóng nảy, chúng ta trước tiên hãy hoàn thành nghi thức, chút nữa ta sẽ nói cho ngươi.

Thiên Lân chất vấn;

- Nghi thức? Là ám chỉ gì đây?

Ma Da trả lời:

- Quan hệ giữa chúng ta rất kỳ lạ, cần phải tiến hành một nghi thức đặc hù, ngươi chỉ cần chiếu theo lời ta mà làm là được rồi.

Thiên Lân nói:

- Ngươi tốt nhất hãy nói rõ trước đã, ta không muốn bị người lường gạt.

Ma Da bật cười cô độc, nhỏ giọng đáp:

- Đây là một nghi thức rất đơn giản, chỉ cần một giọt máu tươi của ngươi, ta liền từ đây nhận ngươi là chủ, một lòng làm bạn với ngươi, mãi cho đến khi một trong hai chúng ta có người rời khỏi nhân thế thì ước định này mới kết thúc.

Thiên Lân kinh ngạc hỏi:

- Ngươi cam tâm nhận ta là chủ? Ngươi không thấy vậy là khuất tất cho mình sao?

Ma Da cười cười, ánh mắt phức tạp đáp:

- Có một số chuyện không phải do ta và ngươi, ta nhận ngươi làm chủ, đó cũng là chuyện bất đắc dĩ, bởi vì không làm như vậy, ta liền có tai họa.

Thiên Lân hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao như vậy?

Ma Da u oán đáp:

- Trời sinh vạn vật đều có chỗ dùng của nó, ta vì ngươi mà tồn tại, không có ngươi thì không có ta.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Ngươi cho là nếu như ngươi không nhận ta làm chủ, liền có khả năng sẽ chết?

Ma Da gật đầu đáp:

- Không khác bao nhiêu.

Thiên Lân hỏi tiếp:

- Thế sau khi ngươi nhận ta làm chủ rồi thì sao?

Ma Da trả lời:

- Đợi sau khi ngươi nhận rồi hãy hỏi lại đi.

Thiên Lân thấy Ma Da không chịu nói nhiều, trong lòng có phần nghi hoặc, nhưng nghĩ cẩn thận lại thấy đây cũng là chuyện vốn dĩ mình mong muốn, đối với mình chỉ có lợi mà vô hại, hà tất phải cự tuyệt làm gì? Nghĩ đến đây, Thiên Lân không nói nhiều nữa, lập tức ép ra một giọt máu để Ma Da nuốt vào, hoàn thành nghi thức đơn giản nhất này. Lúc đó, Ma Da sau khi nuốt máu tươi của Thiên Lân rồi, toàn thân ánh đỏ bừng lên, thân thể lập tức bành trướng lên vài lần, sau đó lại đột nhiên thu nhỏ lại, hóa thành một con dơi đỏ rực rơi xuống đầu vai của Thiên Lân.

Nhìn con dơi to chừng nắm tay trên vai, Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Như vậy là được rồi sao?

Ma Da mở miệng đáp:

- Sau này ta sẽ dùng hình dạng này để ở bên cạnh ngươi, trừ phi tình hình đặc thù, nếu không ta sẽ không khôi phục lại hình dạng trước đây để tránh tạo nên cảnh giác cho người khác.

Thiên Lân suy nghĩ, gật đầu nói:

- Như vậy cũng tốt, có thể che giấu được thân phận của ngươi. Bây giờ nếu như ngươi đã nhận chủ rồi, một số vấn đề vừa rồi ta hỏi, ngươi có thể trả lời cho ta.

Ma Da đáp:

- Ta chỉ có thể nói với ngươi một điểm, gặp gỡ giữa chúng ta, ta đi theo làm cho ngươi sẽ đi về phía huy hoàng, ngươi khiến cho ta sẽ đi đến cái chết.

Thiên Lân kinh ngạc hỏi lại:

- Huy hoàng? Cái chết? Chuyện này là thế nào?

Ma Da chần chừ một lúc rồi khẽ thở dài đáp:

- Ta nói qua rồi, trong phúc có họa, phúc của ngươi vốn từ ta, tai nạn của ngươi lại khiến ta giảm thọ. Mỗi một lần ta chúc phúc cho ngươi, lại hao tổn mất thọ của ta. Như vậy, ta khiến cho ngươi đi về phía huy hoàng, ngươi lại khiến ta đi đến cái chết.

Thiên Lân kinh hãi la lên:

- Vì sao lại như vậy? Không có biện pháp hóa giải hay sao?

Ma Da khổ sở đáp:

- Đây chính là phép tắc của trời đất, ai cũng không cách nào thoát được. Nếu như ngươi có lòng chiếu cố cho ta, hãy tận sức bớt đi mạo hiểm, như vậy kiếp nạn của ngươi sẽ bớt đi, cơ hội ban phúc của ta cũng giảm bớt tương ứng, tuổi thọ tự nhiên sẽ tăng thêm.

Thiên Lân nghiêm mặt đáp:

- Yên tâm, nếu như ngươi nhận ta làm chủ rồi, ta tự nhiên phải lo lắng cho tuổi thọ của ngươi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng mạo hiểm là được.

Ma Da nghe rồi có phần vui mừng, chuyển sang chuyện khác:

- Thời gian không còn sớm nữa, ngươi phải quay về rồi.

Thiên Lân nghe vậy liền nhìn bầu trời, gật đầu trả lời:

- Đúng thế, phải quay về rồi, còn có không ít chuyện đang chờ đợi ta, đi thôi.

Ánh bạc lóe lên, chớp mắt đã mất, Thiên Lân lập tức biến mất trong gió tuyết, quay lại Thiên Nữ phong. Lúc này, Mẫu Đơn và Hoa Ảnh không có ở đó, Vân Nghê thánh nữ vẫn giữ nguyên tư thế ngàn năm không đổi, yên lặng chờ đợi.

Thôi không nhìn ra xa, Vân Nghê thánh nữ liếc Thiên Lân, sau đó lại nhìn lên đầu vai của Thiên Lân, giọng bình thản nói:

- Ngươi quay lại rồi.

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Đúng thế, đã quay lại rồi, nhưng vãn bối cũng sẽ nhanh chóng rời đi.

Vân Nghê thánh nữ hoàn toàn không kinh ngạc, điềm nhiên nói:

- Chuyến đi dị giới đối với ngươi là một loại thay đổi, ngươi phải trân trọng nó.

Thiên Lân kinh ngạc đáp:

- Tiền bối dường như ám chỉ điều gì đó, sao không nói thẳng ra một chút?

Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt phức tạp, lắc đầu nói:

- Tương lai của ngươi ta chỉ có thể từ xa quan sát, không thể đi thay đổi, thành bại cuối cùng hoàn toàn nằm trong ý nghĩ của ngươi mà thôi.

Thiên Lân mơ hồ hiểu rõ gì đó, gật đầu nói:

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở, ta sẽ đối xử thận trọng. Lần này quay lại đây, vãn bối muốn nói với tiền bối là ngày mai sẽ rời đi. Tương lai tiền bối có dự tính thế nào?

Vân Nghê thánh nữ nhìn sang chỗ khác, ánh mắt u oán nhìn về phía Nam, khẽ lẩm bẩm:

- Ta đã ở đây trông ngóng hai ngàn năm rồi, cũng đã đến lúc ra đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.