Thất Giới Hậu Truyện

Chương 872: Thiên Kiếm Cửu Quyết - phần 2




Vũ Điệp khổ sở đáp:

- Đến đây, chúng ta tiếp tục.

Tung mình bay lên, Vũ Điệp lóe lên ập đến, phất tay đánh ra một chưởng, đánh trúng vào thân thể khổng lồ của Bạch Hạc tiên tử, cảm giác như đánh một con muỗi.

Đôi cánh vung lên, Bạch Hạc tiên tử hất bay Vũ Điệp, nhắc nhở:

- Đánh như vậy, ngươi không có hy vọng chiến thắng.

Vũ Điệp phản bác lại:

- Thắng lợi là do kiên trì, ta chỉ cần có thể kiên trì đến cuối cùng, người thua nhất định là ngươi.

Bạch Hạc tiên tử nói:

- Chuyện này cũng không nhất định, ta xuất thân từ Thiên Cầm tiên tông, thể chất rất khác biệt với ngươi, trong tình hình thương thế giống nhau, ta có ưu thế mạnh mẽ hơn.

Vũ Điệp nghe vậy hai môi mím chặt, ánh mắt ảm đạm toát ra sự kiên nghị, không nói thêm một tiếng nào nữa, lập tức triển khai tiến công, căn bản dường như không để ý đến khoảng cách chênh lệch với thể hình của đối phương. Bạch Hạc tiên tử hừ khẽ một tiếng, thấy Vũ Điệp cố chấp như vậy, cũng không chịu yếu lùi lại, múa đôi cánh khổng lồ triển khai phản kích sắc bén. Dưới màn đêm, Vũ Điệp và Bạch Hạc tiên tử tới lui rất nhanh giữa không trung, hai bên không ai nhường ai, ai cũng không chịu thua, cùng tỉ thí sức chịu đựng, bền lòng và nghị lực. Thời gian theo giao chiến nhanh chóng trôi qua, thương thế của Vũ Điệp càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng nàng lại không hề bỏ qua, vẫn tiếp tục giữ nguyên tinh thần giao đấu ngoan cường, không cho Bạch Hạc tiên tử chút cơ hội nào để lấy hơi. So với Vũ Điệp, Bạch Hạc tiên tử có thân thể linh cầm khiến cho nàng ta có được không ít tiện lợi, về phương diện phòng ngự chiếm hết ưu thế, điều này khiến nàng ta trong chiến đấu có lợi thế không nhỏ, cuối cùng chiếm được ưu thế rõ ràng.

Nhìn thân pháp đã chậm chạp của Vũ Điệp, Bạch Hạc tiên tử cảm xúc rất thâm sâu, khẽ bảo:

- Ngươi cũng chỉ như nỏ giương hết tầm, hà tất phải liều mạng chống đỡ làm gì.

Vũ Điệp đáp:

- Kiên trì của ta là để thay đổi vận mạng của ngươi, ta không thể nào buông bỏ được.

Bạch Hạc tiên tử khổ sở trả lời:

- Có đáng phải vì người khác mà liều mạng như vậy chăng?

Vũ Điệp không hề chần chừ đáp lại:

- Đáng giá.

Bạch Hạc tiên tử khẽ thở dài đáp:

- Đáng tiếc đã định sẵn ngươi không cách nào chiến thắng.

Vũ Điệp trả lời:

- Ta nhất định phải thắng ngươi.

Chuyển mình giữa không trung, Vũ Điệp hệt như tên bắn ra phát xuất một chiêu thật kinh người.

Bạch Hạc tiên tử nhìn thấy rõ ràng, trong lòng xúc động, cảm thấy khiếp sợ trước sự cố chấp của Vũ Điệp. Nhưng vì suy tính cho an toàn của bản thân, Bạch Hạc tiên tử không hề do dự, lập tức múa đôi cánh triển khai phản kích mạnh mẽ có lực.

Chớp mắt, Vũ Điệp liền tiến gần đến thân thể của Bạch Hạc tiên tử, vào lúc mắt thấy rõ ràng sẽ va chạm vào, trong não Vũ Điệp đột nhiên vang lên một giọng nói đàn ông.

- Ngu xuẩn, rõ ràng biết chưởng lực không đánh đối phương bị thương được, vậy mà cứ lãng phí như vậy.

Vũ Điệp tâm thần chấn động, trong não liền hỏi lại:

- Ngươi là ai?

Trong lúc đang hỏi, Bạch Hạc tiên tử vừa hay phát xuất một cột gió có lực mạnh mẽ lập tức hất bay Vũ Điệp lên trời, bay thẳng sang một bên.

- Không cần phải hỏi ta là ai, ngươi muốn đánh thắng đối phương thì phải nghe theo ta chỉ huy.

Giọng người đàn ông chân thật đáng tin, có mấy phần uy nghiêm, lại có mấy phần than thở.

Vũ Điệp có phần kinh ngạc hỏi lại:

- Ngươi có thể khiến ta đánh bại được Bạch Hạc tiên tử?

Người đàn ông thần bí đáp:

- Đối phó với dạng địch nhân như vậy, tay không đánh quyền chỉ lãng phí khí lực mà thôi.

Vũ Điệp phản bác lại:

- Ta căn bản không có vũ khí.

Người đàn ông thần bí đáp:

- Vũ khí ở trong lòng của ngươi, chỉ do ngươi không biết mà thôi. Bây giờ ngươi hãy lấy binh khí ra, ta truyền cho ngươi một bộ kiếm quyết, bảo đảm ngươi có thể đánh thắng được.

Vũ Điệp nghe vậy hết sức mơ hồ, nhưng lại theo bản năng đưa tay vào trong lòng, kết quả chỉ thấy được khối tròn cứng rắn trong lòng, đó chính là vật thể chưa biết tên mà nàng đã thu được trong khe sâu đêm trước.

Nhìn vật trong tay, Vũ Điệp có phần ngạc nhiên tự nói:

- Đây là binh khí gì?

Lời còn vang bên tai, vật tròn trong tay đột nhiên biến thành một thanh trường kiếm, điều này khiến cho Vũ Điệp chấn động tâm thần.

Đồng thời, giọng nói của người đàn ông thần bí kia cũng vang lên trong não của Vũ Điệp.

- Tĩnh tâm quên hết, cẩn thận quan sát mỗi một chiêu mỗi một thức, ngươi chỉ có cơ hội một lần, có thể học được hay không thì phải trông vào thiên phú của ngươi.

Dứt lời, kiếm trong tay của Vũ Điệp bay thẳng về phía trước, mang theo thân thể của Vũ Điệp, xoay tròn quay cuồng giữa không trung, tự phát triển khai công kích nhắm thẳng vào Bạch Hạc tiên tử. Đối mặt với tình hình như vậy, Vũ Điệp vừa kinh hãi vừa lạ lùng, nhưng vẫn giữ nguyên bình tĩnh, cẩn thận quan sát tình hình của trường kiếm, ghi nhớ rõ ràng đường lối vận hành và bộ kiếm pháp.

Lại nói Bạch Hạc tiên tử lúc này tâm tình vô cùng khiếp hãi, nàng ta giao chiến đã lâu với Vũ Điệp, đều chưa từng thấy qua Vũ Điệp xuất kiếm. Ai ngờ vào lúc này, trong tay Vũ Điệp không ngờ lại có thêm một thanh trường kiếm thật kỳ diệu không diễn tả được, điều này làm sao không khiến cho nàng cảnh giác được. So với ban đầu, Bạch Hạc tiên tử hình dạng lúc này đã chỉ còn chừng vài trăm trượng, điều này đối với Vũ Điệp vẫn còn là một quái vật khổng lồ, chỉ bằng một thanh trường kiếm ba thước thì dường như hoàn toàn không có gì uy hiếp được. Nhưng nói đến thật kỳ lạ, trường kiếm trong tay của Vũ Điệp tuy chỉ có ba thước, nhưng mỗi một lần tiến công, thân kiếm đều có thể bắn ra làn kiếm ngũ sắc dài đến vài trăm trượng, kiếm pháp sắc bén mà bá đạo, bất kể Bạch Hạc tiên tử né tránh thế nào cũng đều không cách gì tránh được. Đến lúc này, Bạch Hạc tiên tử tuy chiếm được ưu thế về hình thể, nhưng đối mặt với kiếm của Vũ Điệp, lại vấp phải khó khăn nơi nơi, không được mấy chiêu thì toàn thân đã bị thương, máu tươi đầm đìa. Gầm giận một tiếng, Bạch Hạc tiên tử có phần không phục, mạnh mẽ đề thăng tu vi cả đời, đột ngột khôi phục lại nguyên dạng, hình thể thoáng cái đã tăng vài chục lần, hóa thành một ngọn núi lớn, tạo cho người ta cảm giác trùm kín đất trời. Đối với biến hóa của Bạch Hạc tiên tử, Vũ Điệp không hề để ý đến, nàng đang toàn tâm toàn ý chăm chú nhìn biến hóa của kiếm trong tay, vô số kiếm chiêu đang không ngừng hội tụ trong não, dần dần biến thành những chiêu thức rõ ràng ghi khắc trong lòng của nàng.

Thời gian âm thâm trôi qua, thoáng cái đã trôi qua chín chiêu.

Lúc này, Bạch Hạc tiên tử đã bị kiếm trong tay của Vũ Điệp chọc giận, chỉ sau chín chiêu thì người đã bị thương trăm kiếm, toàn thân vết thương chồng chất. Để phát tiết tức giận trong lòng, cũng như để đánh bại Vũ Điệp, Bạch Hạc tiên tử không tiếc toàn lực liều mạng, thân hình khổng lồ giữa không trung rít lên xoay tròn, hình thành một vùng xoáy ánh sáng khổng lồ, ý đồ muốn nuốt chửng lấy Vũ Điệp.

Lúc đó, trong não Vũ Điệp vang lên giọng của người đàn ông thần bí kia.

- Một chiêu cuối cùng, nhìn cho cẩn thận.

Lúc này, ánh sáng hội tụ trên người của Vũ Điệp, ánh sáng ngũ sắc từ hư không ập đến, hội tụ quanh người nàng, hơn nữa còn nhanh chóng dung nhập vào trong trường kiếm. Thời khắc đó, trường kiếm trong tay của Vũ Điệp ánh sáng rực rỡ, ánh kiếm chói chang khuếch tán tầng tầng, theo sự run rẩy bay lượn của thân kiếm, hàng ngàn làn kiếm trước sau, dung hợp thành một cột kiếm ngũ sắc rực rỡ trong màn đêm, cùng với sức mạnh không gì chống nổi, rít lên một tiếng liền bắn thẳng vào vùng xoáy ánh sáng do Bạch Hạc tiên tử xoay tròn mà thành. Nhìn từ xa xa, vùng xoáy ánh sáng do Bạch Hạc tiên tử xoay tròn tạo ra hệt như một tấm thuẫn hoa lệ, một kiếm chói chang của Vũ Điệp lại như một cây trường mâu ngũ sắc, cả hai đối chọi với nhau trong màn đêm, chỉ chớp mắt đã chạm hẳn vào nhau. Mâu trời thuẫn đất, mỗi thứ có một sở trường, sức mạnh tập trung lập tức kích phát, hình thành một quả cầu ánh sáng hủy diệt, chớp mắt đã khuếch tán ra, lập tức bao trùm cả hai bên.

Trong màn đêm, sấm chớp nổ sầm, tiếng sấm như trống đánh. Những vụ nổ dây chuyền liên tục với nhau, che phủ cả ánh sao trăng. Trong vụ nổ, Bạch Hạc tiên tử thân bị trọng thương, bị một kiếm đáng sợ đó của Vũ Điệp xuyên thấu cơ thể, lập tức khôi phục lại hình người, rơi thẳng từ không trung xuống. So với tình hình chật vật của Bạch Hạc tiên tử, tình trạng của Vũ Điệp có phần kỳ diệu, vào thời khắc vụ nổ sản sinh ra, trong não đột nhiên dâng lên một ký ức kỳ lạ, hóa thành một bộ kiếm quyết, khắc thật rõ ràng vào trong lòng của nàng. Cũng đúng lúc này, trường kiếm trong tay của Vũ Điệp hóa thành một luồng sức mạnh vô hình, tiến vào trong cơ thể Vũ Điệp, bồi dưỡng kinh mạch thụ thương của nàng, hơn nữa còn nhanh chóng dung hợp với chân nguyên trong cơ thể của nàng, đề thăng tu vi của Vũ Điệp thật hiệu quả, khiến nàng chỉ trong chốc lát đã tiến vào cảnh giới cao hơn hẳn.

Đối mặt với loại biến hóa này, Vũ Điệp kinh ngạc vô cùng, hoàn toàn quên hết mọi chuyện bên ngoài, trong não vang lên câu hỏi:

- Tại sao lại như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.