Thất Giới Hậu Truyện

Chương 807: Phân đầu hành động - Chia nhau hành động - phần 3




Hoa Hồng lên tiếng:

- Chớ suy nghĩ quá nhiều, hạnh phúc ở trong tay của bà, chỉ cần bà nắm cho đúng, có thể trở thành mộng đẹp liền.

Vân Nghê thánh nữ cười cô độc, khẽ lẩm bẩm:

- Chúng ta đều đi tìm kiếm hạnh phúc, nhưng hạnh phúc ở nơi nào, tương lai nắm vững thế nào, ai có thể nói rõ được đây?

Mẫu Đơn lên tiếng:

- Nếu như nói không rõ, bà hà tất phải ưu sầu làm gì?

Hoa Hồng nói:

- Đúng thế! Thoải mái một chút, khuôn mặt bà mới có được nụ cười, vẻ đẹp của bà mới trở lại như cũ.

Vân Nghê thánh nữ bật cười khó hiểu, đôi môi khẽ lay động dường như đang muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng lại không hề nói ra.

Gió, rít lên vù vù, tuyết lớn gào thét. Thiên Nữ phong nhanh chóng bị gió tuyết che phủ, một cơn bão tuyết lúc này thổi qua cả Bắc Quốc.

Ngũ Sắc Thiên Vực, Thần Vương đại điện. Lúc này đang có không ít người tụ lại quan sát một hình ảnh thần kỳ, ai nấy có biểu hiện khác nhau. Đó là một hình chiếu lơ lửng giữa không trung, nội dung thể hiện chính là tình trạng giao chiến giữa phe Thiên Ngô thần tướng và cao thủ Đằng Long cốc. Cảnh tượng như vậy, cách qua một thế giới làm sao có thể truyền được đến nơi này đây? Nói đến điểm này, những người có mặt nhiều khi không biết được, bất quá cũng có vài người thân phận đặc biệt hiểu được huyền diệu bên trong, Thánh Nữ chính là một trong những người này. Theo hiểu biết của Hoa Ngạo Nguyệt, những hình ảnh này chính là được Hồng Vân Ngũ Thải Lan gửi trở về, lại thông qua thủ pháp đặc thù của Ngũ Sắc Thần Vương để thể hiện trước mắt của mọi người.

Lúc này, trong những người có mặt ở đại điện, tất cả đều là nhân vật có danh có tiếng của Ngũ Sắc Thiên Vực, bao gồm cả Hoa Ngạo Nguyệt, tổng cộng có mười ba người, xem như lần cuộc hội họp thượng đỉnh. Trong mười hai người, Thánh Nữ giáo chiếm ba người, ngoài Hoa Ngạo Nguyệt còn có một người là Vụ Thanh Ti, một người là Huyền Châu. Đương nhiên, trên mặt ý nghĩa thật sự, Vụ Thanh Ti và Huyền Châu không thuộc về Thánh Nữ giáo, nhưng bọn họ đã từng là thánh nữ của Thánh Nữ giáo. Vụ Thanh Ti người giống như tên vậy, luôn thích màu xanh, hôm nay cũng không ngoại lệ, trong màu xanh tươi mới toát ra sự mềm mại hấp dẫn, hệt như lục bình ở trong nước, khiến cho người ta cảm thấy trong lòng nảy sinh tình cảm. Huyền Châu toàn thân quần áo màu vàng, thân hình yểu điệu xem mới chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, khuôn mặt trái xoan cùng với ngũ quan xinh xắn và da thịt trắng muốt, vẻ thành thục toát ra chất quyến rũ, trong lạnh lùng xinh đẹp lại lộ ra cao quý, có vẻ đẹp hoàn toàn không giống với Vụ Thanh Ti. Trong ba cô, Huyền Châu chiếm chỗ ngồi thứ nhất, tiếp đến là Hoa Ngạo Nguyệt, Vụ Thanh Ti chiếm vị trí thứ ba.

Ngồi ở vị trí thứ tư bên dưới Hoa Ngạo Nguyệt là một thanh niên đầu tóc đỏ rực, ngạo khí ngùn ngụt. Người này khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo không phải anh tuấn nhưng vẻ mặt tự phụ cùng với đầu tóc đỏ rực tung bay nên là người hấp dẫn tầm nhìn nhất trong Ngũ Sắc Thiên Vực. Tên của người này là Hoàng Ảnh, đến từ Ám Ảnh đường, chính là sát thủ đứng đầu của Ám Ảnh đường, tổng quản Ngũ đại sát thủ của Ám Ảnh đường, trung thành vô cùng với Ngũ Sắc Thần Vương.

Dưới tay của Hoàng Ảnh, có một lão già tuổi chừng năm mươi ngồi, da thịt đen ngòm như mực, hệt như than đen khiến người ta nhìn thấy rồi khó mà quên được. Người này tên là Mặc Hứa, xuất thân từ Hình đường của Ngũ Sắc Thiên Vực, chuyên môn quản lý trừng trị phạm nhân, có tên là Hắc Kiểm Diêm Vương, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Dưới tay Mặc Hứa cũng là một người đứng cuối cùng, chính là một bà già tóc bạc trắng, nhìn qua đã ngoài bảy mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn khiến cho người ta có cảm giác già đến sắp chết rồi. Bà già này có danh tiếng rất lớn trong Ngũ Sắc Thiên Vực, được gọi là Huyền Âm Quỷ Mẫu, không ai biết được bà ta đã sống được bao nhiêu tuổi rồi, chỉ biết Ngũ Sắc Thần Vương rất khách khí với bà, đặt bà ngồi vào chỗ quý khách, coi bà như Khách Khanh.

Thần Vương đại điện hai bên tổng cộng chừng mười hai cái ghế ngồi, ngoại trừ bên phải có sáu vị trí đã ngồi đủ rồi, sáu cái bên trái cũng đã đủ người ngồi hệt như vậy. Nhìn cẩn thận, ngồi đầu tiên bên trái là một lão già áo đen chừng sáu mươi tuổi, khuôn mặt tròn tròn không thấy nụ cười, cũng không có bất kỳ vẻ mặt nào cả, cảm giác như một người bằng gỗ, ngồi yên lặng bất động ở đó. Người như vậy sao có thể ngồi đầu tiên bên trái, thật ra người này là ai đây? Nói đến người này, thân phận vô cùng kinh người bởi vì người này chính là ông chủ Chấn cung Cừu Nhược Băng khiến cho người ta phải nhìn với ánh mắt khác thường nhất, kính sợ nhất trong Ngũ Sắc Thiên Vực.

Bên dưới Cừu Nhược Băng có một đại hán vạm vỡ tuổi hơn bốn mươi ngồi, người này thân hình khôi ngô, to lớn hơn hẳn mọi người có mặt ở đó, khuôn mặt thô tục với đôi mắt sắc lẹm cơ trí toát ra thần sắc, thêm mấy phần sức hấp dẫn cho y. Người nay có tên là Thu Triển Dực, chính là Vệ đội trưởng tổ Giáp trong Thần Vương vệ đội, cũng là người đứng đầu trong Thần Vương vệ đội.

Tiếp dưới Triển Dực là một lão già tuổi mới hơn năm mươi áo hoa chói mắt, khiến cho người ta cảm thấy nhìn xốn xang. Người này chính là Hoàng Dật Phi, Vệ đội trưởng tổ Ất của Thần Vương vệ đội, thực lực gần như Triển Dực.

Tiếp dưới Hoàng Dật Phi là một lão già râu tóc bạc trắng gầy gò ngồi chồm hổm trên ghế, khiến người ta thấy có phần đặc biệt. Lão già râu tóc bạc trắng này thân hình không cao, hệt như một đứa trẻ nhỏ tuổi, đầu tóc trắng bạc rủ dài xuống đến đất, phỏng chừng còn hơn thân hình của lão đến mấy phần. Người này có tên là Cao Đại Vĩ, tên và hình dáng vừa hay tương phản với nhau, chính là tổng chỉ huy của Ngũ Sắc quân đoàn, thiện nghệ đạo dùng binh, nhiều năm qua đã chinh chiến bốn phương cho Ngũ Sắc Thần Vương, lập được nhiều công lao hãn mã, có địa vị cực cao.

Bên cạnh Cao Đại Vĩ là một thiếu nữ ngồi, tuổi ước chừng mười bảy mười tám, tướng mạo cũng coi là thanh tú nhưng ánh mắt lại băng lạnh như đao, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Thiếu nữ này có tên là Hiểu Vân, chính là thống lĩnh của Dị Thú đường, phụ trách trinh sát tình hình quân địch, nổi tiếng là mặt sắt vô tình.

Bên dưới cạnh Hiểu Vân, ở vị trí cuối cùng bên trái là một văn sĩ áo xanh mặt trắng không râu tuổi ngoài bốn mươi tỏ ra hết sức chuẩn mực, đang nhìn vào màn ảnh chiếu cảnh tượng giao đấu giữa đại điện, vẻ mặt hết sức chăm chú. Người này không có tên gì cả, nhưng lại có một ngoại hiệu, mọi người đều gọi ông ta là Ngọa Vân cư sĩ, rất giỏi mưu lược, tâm cơ rất cao.

Nhìn cảnh tượng chiếu hình giao đấu, mười ba người trong đại điện không nói câu nào, chăm chú để ý đến từng chi tiết nhỏ trên hình ảnh, mỗi người đều tự mình phân tích và suy xét. Khi trong hình chiếu xuất hiện cảnh tượng Dạ Mộng công chúa Dạ Mộ Bạch, hình ảnh đột nhiên dừng lại, sau đó liền biến mất không thấy nữa.

Lúc này, Ngũ Sắc Thần Vương đang ngồi trên ghế chủ tọa mới mở miệng.

- Mọi người sau khi xem rồi có cảm tưởng thế nào?

Câu này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đó lập tức cùng quay lại nhìn về phía Ngũ Sắc Thần Vương, suy xét phải trả lời như thế nào.

Chốc lát sau, Hoành Ảnh của Ám Ảnh đường là người đầu tiên mở miệng nói:

- Theo ý kiến của thuộc hạ, những cao thủ nhân gian này hèn hạ xảo trá, trí tuệ cực cao. Muốn tiêu diệt được bọn hạ, chúng ta đừng ngại lấy đạo của người trả cho người, ám sát bất ngờ từng người một.

Cao Đại Vĩ nghe vậy phản bác lại:

- Thần Vương xâm nhập nhân gian mục đích chính là để thống nhất thiên hạ, làm sao có thể chỉ nhờ đánh lén mà đoạt được thiên hạ đây? Chuyện này tuyệt đối không phải vương đạo.

Hoành Ảnh đáp:

- Đề xuất của ta lẽ nào không phải là biện pháp?

Ngọa Vân cư sĩ điềm nhiên nói:

- Cách nhìn của hai vị có khác biệt với nhau cũng là rất bình thường. Nhưng hiện nay, vấn đề chúng ta phải giải quyết chính là nghĩ ra một kết sách để Thần Vương được hài lòng, chứ không phải chúng ta đi tranh luận với nhau.

Hoành Ảnh thấy vậy hừ khẽ một tiếng, không nói thêm nữa.

Cao Đại Vĩ nhìn Ngọa Vân cư sĩ điềm nhiên nói:

- Cư sĩ trước giờ vẫn là người mưu kế vô song, không biết lần này có đối sách nào hoàn hảo?

Ngọa Vân cư sĩ điềm nhiên bật cười, ánh mắt quét qua tất cả mọi người có mặt ở đó, khẽ giọng nói:

- Thần Vương nếu như đã triệu tập mọi người đến nơi này, tự nhiên là muốn nghe qua ý kiến của mọi người. Ta thấy chi bằng vậy đi, chúng ta lần lượt từng người nói ra những suy nghĩ khác nhau của mình, sau đó mới cùng nhau thương lượng, xây dựng đối sách tương ứng, mọi người thấy thế nào đây?

Huyền Châu liếc Ngọa Vân cư sĩ, khẽ lẩm bẩm:

- Cư sĩ nói rất có lý, bây giờ từ ta bắt đầu, lần lượt nói ra một lượt cái nhìn của từng người. Theo như cảnh tượng vừa mới ban nãy, lần này mấy người Thiên Ngô thần tướng xuất sư bất lợi, bị trở ngại rất to lớn. Nếu muốn thay đổi tình hình này, cá nhân ta thấy không nằm ngoài hai phương pháp. Thứ nhất, phải tiếp tục tăng cường cao thủ đi đến đó hỗ trợ, để có thực lực áp đảo được đối phương. Thứ hai là thay đổi sách lược, thay đổi phương pháp lấy cứng đấu cứng trước đây.

Dứt lời, ánh mắt Huyền Châu khẽ lay động, nhìn đến Hoa Ngạo Nguyệt.

Ngồi yên bất động, Hoa Ngạo Nguyệt vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng nói:

- Cảnh tượng vừa rồi để lộ ra một vấn đề, cao thủ nhân gian đã cảnh giác với hành động của chúng ta, vì thế sẽ trăm phương ngàn kế để cản trở, gia tăng mức độ khó khăn rất nhiều cho việc xâm lấn của chúng ta. Ta thấy chi bằng tạm thời hoãn lại đã, đợi sau khi cao thủ nhân gian buông lỏng cảnh giác rồi, mới tính toán đến vấn đề xâm nhập.

Ở bên dưới Hoa Ngạo Nguyệt, Vụ Thanh Ti tiếp lời nói:

- Muốn đánh bên ngoài thì trước tiên phải ổn định bên trong, từ cảnh tượng vừa rồi có thể biết được, Lam Quang thánh vực và Hắc Trì huyền vực đã liên kết với cao thủ của nhân gian thành một mạch, chúng ta chi bằng trước tiên giải quyết vấn đề nội bộ đã.

Hoành Ảnh lên tiếng:

- Ta vẫn kiên trì với cách nhìn trước đây, chuyển biến phương thức, phát động đánh bất ngờ vào thời cơ thích hợp.

Mặc Hứa nói:

- Ta thấy có thể để cho Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục hấp dẫn chú ý của cao thủ nhân gian, Thần Vương lại phái đi một nhóm cao thủ khác tiến vào nhân gian, thi triển kế ám độ Trần Thương.

Huyền Âm Quỷ Mẫu lạnh lẽo tiếp lời:

- Kiên định niềm tin, đẩy mạnh sức tiến lên.

Bên trái, Cừu Nhược Băng ngồi ở vị trí đầu tiên trầm ngâm một chốc, giọng điềm đạm nói:

- Binh phân hai đường, trong ngoài cùng đồng tâm.

Triển Dực thốt lên:

- Chủ động tiến công, tăng cường thêm viện binh.

Hoàng Dật Phi giọng nói âm dương lên tiếng:

- Chuyển chẵn thành lẻ, giương đông kích tây.

Cao Đại Vĩ nói:

- Mạnh mẽ xuất kích, áp đảo địch nhân về khí thế.

Hiểu Vân tiếp lời:

- Biết người biết mình, trăm trận trăm thắng. Chúng ta cần phải hiểu rõ hơn tình hình của nhân gian, triển khai công kích có tính thẳng hướng.

Thấy mọi người đều đã phát biểu suy nghĩ và kiến nghị của mình, Ngọa Vân cư sĩ tỏ ra không nhanh không chậm, khí định thần nhàn nói:

- Theo phân tích tình hình hiểu được trước mắt, chúng ta chỉ có ba chọn lựa. Thứ nhất, bỏ qua việc xâm nhập nhân gian, điều này rõ ràng không phải là chuyện Thần Vương muốn nhìn thấy được; thứ hai, chính là giữ nguyên thế cục hòa hoãn, tiếp tục giằng co với cao thủ của nhân gian; thứ ba, trăm phương ngàn kế áp đảo sức mạnh trở ngại của nhân gian, hoàn thành đại kế thống nhất nhân gian.

Hoành Ảnh nhìn Ngọa Vân cư sĩ cất tiếng hỏi:

- Xem ra cư sĩ đã định liệu trước rồi, nhưng đã có kế sách ứng phó hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.